Bị cô ấy điều khiển
| ← Ch.02 | Ch.04 → |
Mưa bụi Giang Nam kéo theo một trận tuyết, đê xanh nhuộm trắng, thành phố vội vã khoác lên mình tấm áo bạc, ấy là mùa đông đã đến.
Đạo quán Vân Đài ẩn mình trong sương núi nơi con đường vắng vẻ, để lộ ra chóp tháp nhọn, tiếng gà gáy lần thứ ba, trời vừa rạng sáng, sương mù dày đặc từ từ tan đi.
Trong đạo quán truyền đến vài tiếng mở cửa ngay ngắn, tất cả đạo sĩ do Diệp Thanh Nghiêu dẫn đầu lần lượt bước ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Thanh Nghiêu xách một chiếc đèn lồng đan bằng tre, bước những bước nhẹ nhàng về phía phòng học buổi sáng, vầng sáng mờ ảo chiếu lên đạo bào trắng thuần của cô, khi đi lại, tà áo 𝐠*ợ*𝐧 𝐬ón*g nhẹ nhàng, dáng đi uyển chuyển, thanh thoát.
Ớt Nhỏ theo sau nhìn vòng eo không đầy một nắm tay của cô, lần thứ vô số cảm thán tiểu sư thúc thật sự đẹp không chỗ nào chê, thật không biết sau này sẽ làm lợi cho ai.
Bước qua ngưỡng cửa, Diệp Thanh Nghiêu đi vào trong, tất cả đệ tử của Đạo quán Vân Đài lập tức đứng dậy cung kính chờ đợi.
Diệp Thanh Nghiêu khoanh chân ngồi xuống, lật mở một quyển kinh thư, các đệ tử mới dám ngồi xuống, học theo dáng vẻ của cô lật mở quyển kinh thư của ngày hôm nay, cùng nhau bắt đầu buổi học sáng.
Tử Nguyệt mua rượu trở về, tìm kiếm Diệp Thanh Nghiêu khắp đạo quán.
Diệp Thanh Nghiêu thích nghiên cứu rất nhiều thứ, trà đạo, hương đạo, văn phòng tứ bảo, thiên văn địa lý không gì không biết, không gì không tinh thông, lúc rảnh rỗi còn trồng trọt chăn nuôi, kinh doanh cũng rất giỏi.
Tử Nguyệt thường cảm thấy nghi hoặc, nhiều sự tương phản kỳ diệu như vậy lại đều xuất hiện trên người Diệp Thanh Nghiêu, nhưng cô sống không hề mệt mỏi, lại luôn ung dung hòa nhã, giống như tất cả mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của cô, thuận buồm xuôi gió như một cao nhân lánh đời.
Tử Nguyệt chạy lên lầu ba, Diệp Thanh Nghiêu đang viết chữ, nét bút trên giấy Tuyên Thành kia sắc bén như dao, khí thế hiên ngang như kim qua thiết mã (gươm vàng ngựa sắt, tả khí thế hùng dũng, mạnh mẽ), hoàn toàn không giống chữ do một cô gái viết ra.
"Em đoán xem hôm nay chị xuống núi gặp phải chuyện gì?" Tử Nguyệt bật nắp hồ lô rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm xuống bên cạnh cô.
Diệp Thanh Nghiêu lắc đầu.
Tử Nguyệt vừa uống rượu vừa úp mở để gây tò mò, Diệp Thanh Nghiêu cũng không thúc giục, cười tủm tỉm nhìn sang, còn bình tĩnh hơn cả cô.
Tử Nguyệt không nhịn được, đột nhiên ngồi dậy ghé sát vào cô, giọng nói nhỏ đầy vẻ thần bí: "Chị thấy có người cầm bức chân dung vẽ bóng lưng của cô đi khắp nơi tìm cô đó."
Diệp Thanh Nghiêu có chút bất ngờ, không biểu lộ thái độ.
Tử Nguyệt cười hi hi cảm thán: "Chắc canh lại là kẻ theo đuổi nào của em rồi, không ngờ chỉ vì một bóng lưng của em mà mê mẩn đến ⓒ.♓ế.🌴 đi sống lại, còn nữa, bây giờ ai tìm người mà còn vẽ chân dung? Anh ta chẳng lẽ sống ở thời cổ đại, còn chưa tiến hóa à?"
Diệp Thanh Nghiêu không để tâm, tiếp tục cầm bút viết chữ, ."Mặc kệ người ta."
Tử Nguyệt khoác lấy cằm cô khẽ gãi, trêu chọc như lưu manh: "Em không muốn biết ai mà thâm tình như vậy sao?"
Tất cả sự chú ý của Diệp Thanh Nghiêu đều đặt trên giấy Tuyên Thành."Không có hứng thú."
Tử Nguyệt biết ngay vị sư muội này của mình hoàn toàn không để tâm đến chuyện tình cảm."Nhưng en không sợ người đó gây phiền phức cho em à?"
Nét bút của Diệp Thanh Nghiêu khựng lại, chữ trên giấy Tuyên Thành lập tức có chút cảm giác không được sắc nét.
Tiếc thật.
Bức chữ này không dùng được nữa rồi.
Tử Nguyệt hiểu cô, biết Diệp Thanh Nghiêu thực ra rất sợ phiền phức."Em yên tâm đi, chị đã giải quyết giúp em rồi."
Đôi mắt phượng khẽ nhướng lên, ánh mắt Diệp Thanh Nghiêu xuyên qua làn khói hương xông nhìn cô ấy, như đang dò hỏi.
"Tóm lại em cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không có ai tìm được em đâu!" Tử Nguyệt giọng điệu tự tin, vô cùng đắc ý với sự sắp xếp của mình.
**
Chu Túc tìm kiếm bóng lưng bí ẩn đó suốt một tuần, bặt vô âm tín.
Chuyện ngu ngốc như vậy anh mới làm lần đầu, nghĩ đến là tâm trạng không tốt lắm.
Cô gái đó cũng thật biết cách ẩn mình, anh và Tiết Lâm gần như đã lật tung cả thành Hoài Giang lên rồi, vậy mà không một chút manh mối nào, giống như tất cả những gì nhìn thấy hôm đó đều là ảo giác của anh.
Vì vậy, điều khiến người ta bực bội hơn cả việc không có tin tức chính là khả năng này.
Đến ngày thứ tám, sự việc vẫn không có chút tiến triển nào, chứng mất ngủ của Chu Túc ngày càng nặng, túi thơm đã không còn giúp anh ngủ được nữa.
Tiết Lâm làm xong việc vội vã đến nhà họ Chu, ngay khi nhìn thấy Chu Túc, bị ánh mắt u ám của anh liếc nhìn, toàn thân có chút cứng đờ.
Chu Túc tuy không phải người hiền lành, nhưng rất ít khi hoàn toàn lộ rõ cảm xúc vui buồn ra mặt.
Anh thích nhất là dùng giọng điệu thoải mái nhất để nói những lời cay độc, làm những việc tàn nhẫn, gần như không bao giờ hoàn toàn bộc lộ cảm xúc.
Tiết Lâm đứng ngoài cửa đánh giá anh một lúc lâu.
Chu Túc không có hứng thú tỏ vẻ mặt tốt với anh ta, những ngón tay gõ trên ghế bành để lộ sự bực bội trong lòng.
"Nói đi."
Tiết Lâm lại đáp một đằng hỏi một nẻo: "Cậu có chút không ổn."
Chu Túc nhíu mày tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Tiết Lâm tiếp tục hỏi: "Cậu rất muốn gặp cô ấy sao? Làm rầm rộ như vậy, vậy sau khi gặp được cô gái đó cậu định làm gì? Là dỗ dành qua loa như đối với những người phụ nữ khác, hay là trao cho cô ấy chân tình?"
Chân tình?
Đây thật sự là hai từ hoang đường nhất mà Chu Túc từng nghe trong đời này.
Anh thả lỏng người ngả ra sau, nhìn chằm chằm Tiết Lâm, từ từ nhếch mép."Cậu phát điên cái gì vậy?"
Lại dám nhắc đến chân tình với anh.
Anh có thứ đó sao?
Tiết Lâm lắc đầu: "Có lẽ cậu nên tự hỏi bản thân mình có phải đã điên rồi không, huy động lực lượng rầm rộ tìm người như vậy, chẳng lẽ chỉ để ngủ một giấc?"
Chu Túc sững người, anh thực ra hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc tìm được cô gái đó sẽ làm gì.
Những việc anh đã làm với người khác, anh đều không hình dung sẽ làm với cô, chỉ đơn thuần là muốn tìm thấy cô.
Những ngón tay đặt trên ghế bành hơi co lại, để lộ sự hỗn loạn trong lòng anh.
"Bảo người dừng lại đi." Chu Túc bình tĩnh lại.
"Đã tìm được rồi." Tiết Lâm vẻ mặt ranh mãnh: "Có gặp không?"
"Khiêu khích tôi à?" Chu Túc không vội đứng dậy, dường như thật sự không vội, nhưng Tiết Lâm rõ ràng cảm nhận được sự gấp gáp của anh, suýt nữa thì bật cười."Sao có thể..." Thế nhưng vẻ mặt trêu chọc lại không thể che giấu.
Chu Túc: "..."
Đương nhiên, cuối cùng anh vẫn đi gặp.
Tiết Lâm đã đưa cô gái đó đến, sắp xếp ở phòng khách.
Càng đến gần, Tiết Lâm càng cảm nhận được sự căng thẳng của Chu Túc.
"Cậu đang căng thẳng à?"
Chu Túc liếc nhìn anh ta.
Tiết Lâm buồn cười: "Hiếm thấy nha, cậu cũng có ngày hôm nay."
"Câm miệng."
Chu Túc dừng lại ngoài cửa phòng khách, cách một cánh cửa, người ở bên trong.
Tiết Lâm đẩy cửa giúp anh, tầm nhìn từ từ mở rộng, Chu Túc dời ánh mắt đi.
Cô gái trong phòng mặc chiếc sườn xám màu trắng tương tự như hôm đó, cũng quay lưng về phía anh, dáng người cũng yểu điệu 𝖒·ề·ɱ ⓜạ·i.
Đây là người mà Tiết Lâm có thể tìm được giống với bức chân dung nhất, tưởng rằng Chu Túc nhất định sẽ hài lòng, nhưng khí chất trên người anh nhanh chóng từ căng thẳng chuyển sang lạnh lùng.
"Không phải cô ấy."
Chu Túc mất hứng, rời đi không hề ngoảnh đầu lại.
Tiết Lâm vội vàng đuổi theo: "Không phải cô ấy? Sao có thể, rõ ràng bóng lưng giống hệt như cậu miêu tả mà."
Chu Túc mặt mày sa sầm không nói gì.
Anh rõ ràng, cũng hiểu rằng, tuyệt đối không phải người này.
Tuy anh chỉ mới nhìn thấy bóng lưng của người đó một lần, nhưng cảm giác không lừa được anh.
"Vậy còn tìm nữa không?"
Chu Túc không bỏ qua khoảnh khắc vui 💰_ư_ớռ_𝖌 tột độ khi vừa biết đã tìm được cô, quả thực quá bất thường, lý trí không cho phép anh tiếp tục mất bình tĩnh nữa.
"Không tìm."
Tiết Lâm không lo lắng anh sẽ không thoát ra được, dù sao thì bạc tình bạc nghĩa là sở trường của Chu Túc, chuyện vì tình mà khốn đốn rất khó xảy ra với anh.
Giống như Tiết Lâm dự đoán, nhà họ Chu rất nhanh chóng trở lại bình thường, mọi thứ đều khôi phục lại vẻ cứng nhắc như trước khi gặp Diệp Thanh Nghiêu.
Cuộc sống của Chu Túc không có nhiều thay đổi, trên thương trường như cá gặp nước, bát diện linh lung (khéo léo, giỏi xoay sở trong các mối ⓠ-ц🅰️-𝓃 h-ệ), mỗi ngày ra vào các câu lạc bộ cao cấp, không ngừng thay đổi phụ nữ, lời ngon tiếng ngọt nói hết lớp này đến lớp khác, nhưng chưa bao giờ thực hiện, ph*ng đ*ng đến mức khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Tiết Lâm gần như đã tưởng rằng sự chấp niệm của anh trước đó vì một bóng lưng chỉ là ảo giác do chính mình tưởng tượng ra.
Cho nên nói, Chu Túc làm sao có thể có chân tình được chứ? Đời này và đời sau đều không thể.
**
Tửu quá tam tuần (rượu qua ba vòng, ý chỉ đã uống kha khá), cuộc vui hôm nay sắp kết thúc, Chu Túc ra ngoài hít thở không khí, hút thuốc đến mức muốn nôn.
Dạ dày lại quặn đau, đã có chút quen thuộc.
Gần đây đều như vậy, chỉ cần để phụ nữ khác chạm vào, liền sẽ có phản ứng sinh lý buồn nôn.
Vẫn như cũ, nghĩ đến người đó sẽ dịu đi một chút, nhưng dựa vào cái gì chứ?
Cơ thể của anh tại sao lại bị cô ta điều khiển?
Cho nên Chu Túc gần như tự ngược đãi bản thân, thay phụ nữ như thay áo.
Mới đầu còn đỡ, cảm giác đau không quá mãnh liệt, nhưng chỉ cần có tiếp xúc тⓗ*â*𝐧 Ⓜ️*ậ*𝐭 với ai, liền không kiểm soát được mà muốn nôn ọe.
Điều hoang đường nhất là, anh bây giờ chỉ khi mơ thấy cô mới có phản ứng mà đàn ông nên có.
Trong lòng bực bội, hút thuốc đến ho khan khe khẽ, Chu Túc rời đi sớm, không lái xe mà đi bộ ngược chiều tuyết rơi trở về.
Vô thức lại đi đến cây cầu đá lần trước, lúc này trời đã tối, sông Đường phản chiếu ánh tuyết bên bờ, giống như chiếc sườn xám cô mặc hôm đó.
Thật kỳ lạ, rõ ràng đã qua một khoảng thời gian, anh lại nhớ rõ mọi chi tiết.
Hôm đó là một ngày mưa khói mờ ảo, cô che chiếc ô mười hai nan thêu hoa hải đường, dưới ô là một bàn tay, 𝖒ề-ɱ m-ạ-ı không xương, ⓚ♓ê-𝖚 🌀ợ-1 ý thu.
Chu Túc nhắm mắt, yết hầu cuộn lên gấp gáp.
Anh rất rõ ràng việc chìm đắm trong cảm xúc như vậy quá nguy hiểm, vì thế é-𝖕 🅱-υộ-𝖈 bản thân rút lui.
Trở lại nhà họ Chu, bức tranh vẽ bóng lưng mà Tiết Lâm vẽ theo miêu tả của anh vẫn còn đặt trên bàn.
Chu Túc nhìn đến có chút thất thần, cầm tờ giấy Tuyên Thành xé ra một đường, vết rách sắp lan đến chiếc sườn xám của cô gái thì anh đột nhiên dừng tay.
Nhíu mày suy tư, cuối cùng có chút không nỡ, tìm keo dán sửa lại vết rách cho hoàn chỉnh, cất vào đáy hòm.
Đêm khuya vẫn không ngủ được, Chu Túc không đếm xuể đây là đêm thứ mấy anh mất ngủ.
Anh nghĩ đến bức tranh đó, suy đi nghĩ lại, quyết định lấy ra từ đáy hòm, mặt lạnh lùng do dự một lúc, vẫn là ôm cô vào lòng nằm xuống.
Mười mấy phút sau, cơn buồn ngủ quả nhiên ập đến.
"..."
Chu Túc muốn chửi thề.
**
Cũng không biết tin tức từ đâu lộ ra, trong giới đồn thổi rằng Chu Túc gần đây đã đổi khẩu vị, thích những cô gái Giang Nam dịu dàng.
Một đám công tử nhà giàu bao trọn các quán trà hai bên bờ sông Đường, tìm đến một số cô gái phù hợp với gu thẩm mỹ gần đây của Chu Túc, để các cô xếp thành một hàng cho Chu Túc chọn.
Chu Túc gần đây ôm tranh cuối cùng cũng ngủ ngon giấc, nhưng vẻ mặt vẫn còn chút xanh xao bệnh tật u ám, nghiêng người nằm trên chiếc quý phi tháp (giường của quý phi, một loại giường dài có thể nằm hoặc ngồi) cổ kính, dáng vẻ lười biếng như một ♓.ô.п quân thời xưa đang tuyển phi.
"Chu tổng để mắt đến ai rồi ạ?" Có người nịnh nọt hỏi.
Chu Túc cảm thấy vô vị, lười nhìn, ánh mắt hướng ra ngoài, dừng lại trên mặt hồ sông Đường hôm nay chan hòa ánh nắng đông.
Một chiếc thuyền từ từ lững lờ trôi vào tầm mắt, thuyền được che bằng rèm châu, thấp thoáng lộ ra bóng dáng yểu điệu bên trong, rõ ràng là một cô gái, cô khẽ vén rèm châu lên, rải một nắm thức ăn cho cá ra ngoài.
Chu Túc lập tức nín thở, ánh mắt dán chặt vào nửa vòng 𝐞*⭕ ⓣhⓞ*𝓃 thả đang ngồi nghiêng lộ ra đó.
Sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy Chu Túc đột nhiên đứng dậy lao xuống lầu, đuổi theo hướng chiếc thuyền.
Bọn họ thò đầu ra, nhìn thấy Chu Túc đuổi theo một chiếc thuyền không buông, bên trong thuyền rõ ràng có một cô gái nhan sắc không tầm thường.
"Tiểu sư thúc, có một tên ăn mày đang đuổi theo chúng ta." Ớt Nhỏ sợ nhất là ăn mày, không dám kéo rèm tre ra.
Diệp Thanh Nghiêu nhìn ra ngoài qua khe hở của rèm tre, quả thực có một người đang đuổi theo thuyền, nhưng không nhìn rõ dung mạo.
"Có gì ăn không?"
Tiểu Lạt Tiêu lấy ra hai cái bánh bao chay.
Diệp Thanh Nghiêu nói: "Cho anh ta đi."
Tiểu Lạt Tiêu nhắm đúng hướng, ném hai cái bánh bao chay ra ngoài.
Chu Túc biết cô gái trong thuyền chính là người anh đang tìm kiếm.
Chắc chắn là cô, dù chưa từng gặp mặt, nhưng cảm giác mách bảo đúng rồi.
Anh có thể khẳng định chắc chắn!
Chu Túc ⓝɢ♓.❗ế.п ⓡă.𝓃.🌀 nghiến lợi đuổi theo đến quên cả trời đất, bất ngờ bị hai cái bánh bao chay cứng như đá ném trúng đầu, từ trong thuyền vọng ra giọng nói đanh đá."Lão ăn mày đừng đuổi theo chúng tôi nữa, hai cái bánh bao chay này cho ông ăn đó!"
Chu Túc:?
| ← Ch. 02 | Ch. 04 → |
