Em không thể thương tôi nhiều hơn một chút sao?
| ← Ch.28 | Ch.30 → |
Chu Túc bệnh rồi, lại còn là bệnh nặng.
Ba ngày liên tiếp, nhà họ Chu có bác sĩ ra vào không ngớt, cả Đông lẫn Tây y đều có.
A Kim và A Ngân đứng canh ngoài sân, mỗi lần thấy bác sĩ vội vã ra vào, đều có ảo giác rằng cậu chủ bệnh nặng lắm rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi.
Sau khi bị ngạt nước, anh ấy 𝐡*ô*ռ mê đến giờ vẫn chưa tỉnh, khiến Lưu quản gia lo lắng đến khổ sở, cũng khiến cả nhà họ Chu chìm trong bầu không khí u ám nặng nề. Ai cũng biết, nếu Chu Túc có mệnh hệ gì Chu lão gia chắc chắn sẽ không tha cho bất kỳ ai có liên quan đến chuyện này.
May mà đêm đó Chu Túc tỉnh lại. A Ngân tận mắt chứng kiến tất cả bác sĩ bị Lưu quản gia gọi vào phòng cậu chủ, Đông y lần lượt bắt mạch, Tây y lần lượt khám bằng ống nghe.
Cảnh tượng ấy thật hoành tráng, A Ngân và chị mình đứng ngoài cửa cũng không nhìn thấy bóng dáng cậu chủ, bị các bác sĩ che khuẩt rồi.
Đột nhiên, một tiếng "Cút!" khản đặc vang lên.
"Choang!" - ly nước bị ném vỡ tan, các bác sĩ vội lùi lại, né những mảnh thủy tinh văng ra. Lúc đó A Ngân và A Kim mới có cơ hội nhìn thấy Chu Túc trên giường.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng mờ ảo, Chu Túc chống tay nằm nghiêng trên giường, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng người trong phòng. Trong mắt anh là một màu đen u ám, tròng mắt đầy tơ 𝖒-á-⛎, đối lập cực độ với làn da trắng bệch đến dọa người.
Cũng vì thế mà ánh mắt Chu Túc hiện lên vẻ khát ɱ*á*υ, âm u đáng sợ. Như La Sát vừa bò ra từ địa ngục, sát khí nồng nặc khiến ai nhìn cũng thấy sợ.
Một kẻ từng là hùng ưng kiêu hãnh của trời, giờ đây không còn sức lực để che giấu bất cứ điều gì nữa. Tất cả sự sa sút, một mặt yếu đuối của bản thân đều thể hiện không kiêng dè. Không khí lạnh lẽo bao trùm xung quanh giường anh, cơ thể anh gầy gò và đôi mắt trũng sâu.
A Ngân vô cùng kinh ngạc, trong ký ức của cậu, cậu chủ luôn là người khiến người ta ngưỡng vọng.
Anh sinh ra đã cao quý, sở hữu những thứ mà đại đa số người không có được, nên lẽ dĩ nhiên sẽ sống buông thả, coi thường cuộc đời.
Đã quen với sự ngông cuồng và bất cần đời của anh, A Ngân ngơ ngác nhìn người đàn ông yếu ớt vô lực trước mặt.
Anh ấy còn là cậu chủ ngày trước sao?
Từ khi nào mà anh ấy trở thành thế này?
"Cút hết cho tôi!"
Chu Túc khàn giọng gầm lên, cuối cùng vẫn là vừa tỉnh dậy, cơ thể yếu ớt, không chống nổi mà ngã xuống giường.
A Ngân rõ ràng thấy anh 𝖘ⓘế.✞ 𝖈♓ặ.t cạnh giường, đến mức khớp ngón tay trắng bệch, toàn thân căng cứng, như thể cũng đang khinh thường chính bản thân mình lúc này.
Anh ấy bệnh thật, nhưng không ai dám làm trái ý. Mọi người vội vàng rời khỏi phòng anh, chỉ còn quản gia Lưu đứng lại cạnh giường.
Chu Túc nhìn chằm chằm lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng, giọng khàn khàn: "Ông cũng cút đi."
Ông Lưu nhìn anh thật sâu, khẽ lắc đầu rồi lặng lẽ rời đi và đóng cửa lại.
Lão Lưu dặn dò A Kim đi nấu đồ ăn, khi nhìn về phía A Ngân thì thấy A Ngân vội cúi đầu.
"Cậu hãy ở yên đây trông chừng, đừng để cậu chủ xảy ra chuyện gì."
A Ngân vâng dạ.
Tiếng nói ngoài cửa, Chu Túc nghe rõ mồn một. Anh muốn cười nhạo, nhưng chỉ cần động đậy là п-ɢ-ự-↪️ liền đau nhói. Ở đó đang bị một luồng khí lạnh mạnh mẽ đè nén, đến cười cũng cười không nổi.
Tính cách của Chu Túc xưa nay luôn phản nghịch. Biết rõ là không thể nhưng vẫn cố làm. Biết sẽ đau đớn đến mức muốn 𝐜♓ế●† mà vẫn cố cười thành tiếng, đau đớn ở n*gự*𝒸 truyền đến từng đợt, lan khắp cơ thể.
Anh nằm bất động trên giường cười lớn. Tiếng cười khiến A Ngân bên ngoài sởn gai ốc. A Ngân cảm thấy đó không phải tiếng cười, mà giống như một nỗi bi thương bị đèn nén quá lâu, không sao diễn tả được.
Cười đủ rồi, Chu Túc lại thấy tê dại.
Anh không còn cảm nhận được tay chân hay тhâ.𝓃 🌴.𝐡.ể, chỉ còn cảm thấy cơn đau âm ỉ ở п🌀ự·🌜, nhịp tim nặng nề khiến anh thấy phiền muộn vô cùng.
Thật vô vị, thà cứ nằm dưới đáy hồ mãi mãi còn hơn.
Ý nghĩ này khiến Chu Túc ngây người.
Tại sao? Chẳng phải chỉ là nhìn thấy cô và chồng cô â*ռ á*𝐢 thôi sao? Làm gì đến mức muốn 𝒸𝒽ế_𝖙 cho xong?
[Anh không thể ↪️.𝖍ế.𝖙 được. ]
[Anh phải sống. ]
[Sống để không cho bọn họ tiếp tục â.ռ á.❗ nữa!]
***
Chu Túc có căn nhà lớn, sau khi sửa sang lại thì mất một thời gian. Diệp Thanh Nghiêu với vai trò là kiến trúc sư dĩ nhiên phải giá.𝐦 💲á.𝐭 thi công.
Chớp mắt cô đã ở trong căn nhà này nửa tháng. Vài ngày gần đây không thấy Chu Túc đâu. Từ sau khi anh rơi xuống hồ được người ta cứu và đưa về thì chưa từng xuất hiện lại. Dĩ nhiên Diệp Thanh Nghiêu không sai người đi thăm hỏi, cũng chẳng quan tâm anh có đến hay không.
Chu Túc không đến, nhưng lại có một vị khách lạ xuất hiện.
Hứa Lệ Phưởng.
"À."
Cô gái trong phòng mặc váy nền trắng và khoác chiếc áo voan xám, mái tóc được búi bằng trâm. Tay cầm một tách trà thơm, khóe môi khẽ cười, nhẹ nhàng nhìn người vừa tới:
"Diệp nhị phu nhân, gặp lại rồi."
"Diệp Thanh Nghiêu!" Hứa Lệ Phưởng 𝓃🌀𝒽ⓘ-ế-n 𝓇-ăռ-ɢ ken két rít từng tiếng.
***
Mặc dù trời mưa to nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Chu Túc. Hiếm khi được ở nhà lâu, lúc này anh đang ngồi trên xe lăn bên cạnh ao cho cá ăn.
Bác sĩ khuyên anh nên tĩnh dưỡng, càng ít đi lại càng tốt.
A Ngân che dù cho anh. Chu Túc cầm một nắm thức ăn cho cá, vô tư rải xuống hồ, lạnh nhạt nhìn đàn cá Koi tranh nhau đồ ăn.
Cá chen chúc nhau tạo thành từng làn sóng khuấy động. Anh không hứng thú lắm, lại rải thêm một nắm nữa rồi thất thần. Mà mỗi lần thất thần thì anh lại nghĩ đến Diệp Thanh Nghiêu.
A Ngân nhận ra tay anh đột nhiên ⓢı.ế.✝️ 𝐜.hặ.t tay vịn xe lăn. Theo cậu quan sát thì có lẽ ông chủ lại nghĩ đến Diệp đạo trưởng.
Cậu đoán vậy vì chỉ khi bị Diệp đạo trưởng lạnh nhạt ông chủ mới lộ ra biểu cảm như thế.
"Cậu chủ trời mưa to gió lạnh rồi, chúng ta nên về thôi."
Chu Túc không trả lời. A Ngân định khuyên tiếp thì ngoài cổng có người chạy vào, th*ở ♓ổ*𝐧 𝖍ể*ⓝ, người ướt như chuột lột. Khi thấy Chu Túc, giống như nhìn thấy hy vọng.
Người trong nhà cũ đều biết Chu Túc để tâm Diệp Thanh Nghiêu đến mức nào. Mấy hôm nay tuy không đích thân đến, nhưng ngày nào cũng sai người đến hỏi thăm chuyện ăn ở của cô, thậm chí còn sai A Kim sang chăm sóc, đủ thấy sự quan tâm không còn dừng ở mức thông thường.
"Thưa cậu chủ!"
Người kia chưa kịp điều chỉnh lại hơi thở đã vội vã nói:
"Nhị phu nhân nhà họ Diệp khí thế hùng hổ xông vào nhà mình, trông như muốn gây sự với Diệp đạo trưởng! Cậu chủ mau đến xem đi ạ!"
Nghe đến cái tên Hứa Lệ Phưởng, mắt Chu Túc nheo lại, người khẽ nghiêng về phía trước, theo bản năng muốn đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng khi người vừa nhổm lên anh đột nhiên lấy lại bình tĩnh, chầm chậm dựa lại, bật cười lạnh nhạt, thờ ơ:
"Có liên quan gì đến tôi?"
Hôm nay cô có bị Hứa Lệ Phưởng đá𝐧·𝒽 ↪️𝐡ế·🌴, anh cũng sẽ không đến nhìn lấy một cái!
***
Cũng không biết bà ta làm sao mà dò ra được Diệp Thanh Nghiêu đang ở đây.
Diệp Thanh Nghiêu vừa mới thức dậy, chuẩn bị ra ngoài xem tiến độ thi công trong vườn thì bị tiếng ồn ào bên ngoài khiến cô dừng bước.
"Có chuyện gì vậy?"
A Kim nói: "Để tôi ra xem."
A Kim mới đến mấy hôm trước, Diệp Thanh Dao chỉ hỏi qua loa, biết được là Chu Túc sai cô ấy đến. Lý do là vì cô ấy nấu ăn ngon và cũng để chăm sóc Diệp Thanh Nghiêu
Vì lý do đó mà Diệp Thanh Nghiêu im lặng một lúc, sau đó thì tiện miệng hỏi Chu Túc dạo này có khá hơn không.
A Kim chỉ chờ câu hỏi đó, liền thao thao bất tuyệt kể đủ thứ. Diệp Thanh Nghiêu nghe không mấy để tâm, cũng chẳng có biểu hiện gì rõ ràng ví dụ như đích thân đến nhà họ Chu thăm Chu Túc chẳng hạn.
A Kim vì thế mà buồn mấy ngày, nhưng vẫn tận tâm chăm sóc Diệp Thanh Nghiêu, hy vọng tạo ấn tượng tốt giúp cậu chủ nhà mình.
Diệp Thanh Nghiêu ở trong nhà chờ, trong khi tiếng ồn ngoài cửa càng lúc càng lớn. Hứa Lệ Phưởng xông thẳng vào, A Kim không cản nổi.
Cô tuy thật thà nhưng lanh trí, lập tức sai người đến nhà họ Chu báo cho Chu Túc.
"Tránh ra! Tất cả tránh ra!
Diệp Thanh Nghiêu, cô ra đây cho tôi! Cô đừng tưởng trốn trong nhà Chu Túc thì tôi không dám làm gì cô!"
Hứa Lệ Phưởng một mình đến, khí thế bừng bừng, thân hình to lớn như lấy một chọi mười, mấy người cùng ngăn mà không ngăn nổi, cuối cùng vẫn bị bà ta húc cho ngã ra đất..
"Diệp Thanh Nghiêu! Diệp Thanh Nghiêu! Cô ra đây!" - Sau khi xông vào được nhà cũ của họ Chu, Hứa Lệ Phưởng mặt mày dữ tợn, vừa gọi vừa đi từng gian phòng để tìm người.
Theo sau bà ta là tiếng sấm rền giữa mùa hè, bước chân bà vừa vội vừa mạnh nện trên nền đất.
Mây đen kéo theo hơi lạnh, chẳng bao lâu sau tiếng mưa rào rạt ập đến, một trận mưa lớn trút xuống.
Diệp Thanh Nghiêu nghe thấy giọng Hứa Lệ Phưởng, vẫn bình tĩnh như thường không hề hoảng loạn, cứ thong thả chờ đợi.
Cuối cùng Hứa Lệ Phưởng cũng đến được gian phòng nơi Diệp Thanh Nghiêu đang ở.
"Tôi nói cho cô biết Diệp Thanh Nghiêu! Hôm nay nếu cô không theo tôi về cứu Thiên Thiên thì tôi sẽ lập tức đi rêu rao thân thế của cô cho cả Hoài Giang này biết Diệp đạo trưởng mà họ tôn sùng thực chất dơ bẩn đến mức nào! Tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt!"
Người ta nói 'chó cùng rứt giậu' chính là để miêu tả loại người như Hứa Lệ Phưởng. Nếu Diệp Thiên Thiên không tỉnh lại, bà ta chắc chắn sẽ liều lĩnh và bất chấp tất cả, dù là với ai cũng sẽ liều cả mạng.
Trước đây thân thế của Diệp Thanh Nghiêu là điều cấm kỵ, dù có kiêu ngạo đến đâu thì Hứa Lệ Phưởng cũng không dám tiết lộ với người ngoài. Dù sao trong gia tộc lớn, vinh nhục đều gắn liền với nhau. Nhưng giờ đây Diệp gia đã từ bỏ Diệp Thiên Thiên thì bà ta còn bận tâm gì đến mặt mũi thể diện của ai nữa? Mất mặt thì cùng mất mặt chung!
Thế nhưng điều khiến Hứa Lệ Phưởng thất vọng là trên gương mặt của Diệp Thanh Nghiêu không hề có chút sợ hãi nào dù chỉ là thoáng qua.
Từ lúc bước vào cho đến giờ bà ta đã chửi rủa suốt nửa tiếng đồng hồ. Nếu không phải người hầu trong nhà cố hết sức ngăn cản thì bà ta đã xông vào tát lệch mặt Diệp Thanh Nghiêu rồi. Vậy mà giờ đây cô ta vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên, ung dung như gió thoảng mây bay.
Hứa Lệ Phưởng sắp bị chọc cho phát điên rồi.
"Diệp Thanh Nghiêu!" Bà ta gào lên một tiếng, khiến A Kim giật mình ôm chặt lấy bà ta, sợ bà phát cuồng lao đến làm tổn thương Diệp Thanh Nghiêu.
"Rốt cuộc cô muốn thế nào mới chịu cứu Thiên Thiên của tôi!"
Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười, hoàn toàn trái ngược với sự cuồng loạn của Hứa Lệ Phưởng. Giọng cô nhẹ nhàng ⓜ.ề.〽️ 𝐦ạ.❗, thanh tao nhã nhặn: "Có lẽ người nhà họ Diệp chưa nói rõ với nhị phu nhân. Rất đơn giản, chỉ cần bà quỳ xuống cầu xin tôi, như thế này."
Cô nhẹ nhàng nâng một chén trà lên, khẽ gạt lớp lá trà bên trong, cười nói: "Kính tôi một chén trà, tôi sẽ cân nhắc để Diệp Thiên Thiên tỉnh lại."
"Cô h**p người quá đáng!" Hứa Lệ Phưởng tức giận đến mức nhảy dựng lên, cố sức vùng vẫy giữa những người hầu đang giữ chặt mình, hận không thể xông tới b*p ch*t Diệp Thanh Nghiêu.
"Đê tiện!"
"Diệp Thanh Nghiêu, cô thật đê tiện!"
"Cô không xứng làm người tu đạo!"
Diệp Thanh Nghiêu ung dung nhấp ngụm trà, thưởng thức cảnh bà ta nhảy cẫng lên như xem kịch, còn thú vị hơn cả hí khúc. Cô khẽ cười.
Ánh mắt và nụ cười đó khiến Hứa Lệ Phưởng cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng.
Một bậc trưởng bối như bà ta lại trở thành trò hề trước mặt đứa cháu gái, tức đến nỗi nⓖ·ự·𝖈 đau nhói, bao nhiêu lời cay độc còn chưa kịp tuôn ra thì giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:
"Trói lại, áp giải trên đường lớn trả về Diệp gia!"
[Cuối cùng cũng đến rồi!]
A Kim thầm cảm thán trong lòng.
Diệp Thanh Nghiêu ngẩng đầu lên, Hứa Lệ Phưởng quay lại, cả hai đều nhìn thấy Chu Túc đang ngồi trên xe lăn, được A Ngân đẩy vào trong nhà.
Anh trông như vừa khỏi bệnh. Dáng vẻ lười biếng ngồi trên xe lăn, hai chân đắp chăn mỏng, cả người mang theo khí bệnh, lại càng toát lên vẻ yếu đuối qυ●ÿ●ế●п r●ũ đặc biệt. Vừa đẹp lại vừa lạnh lẽo một cách kỳ lạ, hoàn toàn phù hợp với ấn tượng trước kia của Diệp Thanh Dao về anh.
'Giống như một yêu vương. '
"Hứa Lệ Phưởng." Chu Túc gọi thẳng tên khiến bà ↪️·♓·ế·t lặng tại chỗ.
Bà ta vốn kiêng dè Chu Túc. Anh có զ*ⓤ*🔼*ⓝ 𝐡*ệ tốt với Diệp Nguyên, nhưng Diệp Nguyên chẳng để bà ta vào mắt, thì nói gì đến Chu Túc, một người mà không ai ở Hoài Giang dám đối đầu.
Hôm nay bà ta dám đến nhà anh gây chuyện, tất cả chỉ dựa vào chút dũng khí muốn cứu con gái, nhưng giờ bị anh nhìn chằm chằm, bà ta mới thực sự cảm thấy sợ.
Chu Túc là loại người chuyện gì cũng dám làm.
"Trói."
Một từ lười nhác thốt ra, mấy người đàn ông to khỏe lập tức bước vào nhà, giữ chặt bà ta lại, trói tay chân bằng dây thừng rồi lôi đi.
Tất nhiên, lúc bị lôi đi Hứa Lệ Phưởng không hề im lặng, tiếng la hét chói tai của bà ta khiến Chu Túc thêm khó chịu.
"Bịt miệng lại."
Thế là miệng bà ta bị dán băng keo.
Trong nhà lập tức trở nên yên tĩnh.
Diệp Thanh Nghiêu nhìn Chu Túc, Chu Túc cũng đang nhìn cô.
A Kim và A Ngân biết điều dẫn người khác rời khỏi đó.
Tiếng mưa rền rĩ bên ngoài, nhưng trong nhà lại tĩnh lặng đến mức nghe được nhịp thở của đối phương.
Ánh mắt Chu Túc dừng lại trên gương mặt cô, ngắm kỹ, nhìn lâu, nhìn cho đã thì mới dời đi.
"Không có tiền đồ."
Một câu chế giễu nhạt nhẽo, không rõ là nói cô, hay đang tự giễu mình.
Diệp Thanh Nghiêu không lên tiếng, chỉ nhìn chiếc xe lăn của anh.
"Sao thế? Chỉ biết cứng đầu với tôi mà không biết phản kháng lại người khác sao?"
Diệp Thanh Dao im lặng một lúc, rồi nói:
"Tôi còn chưa phản công thì anh đã đến rồi."
Chu Túc cười nhạt: "Thật xin lỗi nhé, làm gián đoạn việc phản công của 'Diệp đạo trưởng' rồi."
Diệp Thanh Nghiêu sao có thể không nghe ra lời nói đầy châm chọc của anh, cô thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt hỏi: "Chân anh bị sao thế?"
Chu Túc không muốn nhắc đến, cau mày im lặng.
Diệp Thanh Nghêu nhìn ra hồ, lúc này đang mưa to xối xả, nước hồ cũng vì thế mà dâng lên. Nhưng dù nước có dâng cao, cũng không thể làm bị thương chân người được.
"Chu tiên sinh thật là, còn mong manh hơn cả hoa ấy chứ nhỉ" Cô khẽ cười cảm thán.
[Lại đang mỉa mai anh yếu đuối sao?]
[Anh đúng là không nên đến đây!]
Chu Túc bực bội đến mức muốn rời đi ngay.
Diệp Thanh Nghiêu làm như không thấy sự khó chịu của anh, đề nghị: "Anh đã đến rồi, vậy cùng đi xem việc trùng tu vườn đi."
"Em bảo tôi đi là tôi phải đi à?"
Diệp Thanh Nghiêu không nói gì, chỉ bình thản nhìn anh.
"Thật sự không đi à?" Cô nhẹ nhàng vuốt tà váy, cầm lấy ô hỏi anh.
Chu Túc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Diệp Thanh Nghiêu gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Cô cầm ô định rời đi, Chu Túc lập tức xoay xe lăn chắn trước mặt cô, tay nắm chặt tay vịn, giọng cứng ngắc: "Em không thể dỗ dành tôi thêm vài câu sao? Biết đâu tôi lại đồng ý đi thì sao."
Diệp Thanh Nghiêu nhìn hắn một lúc, mở ô bước ra ngoài: "Muốn đi thì đi, không đi thì thôi."
.....
[Mẹ nó!!]
[Không đi thì không đi thôi!]
......
"... Đi."
| ← Ch. 28 | Ch. 30 → |
