Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 036

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 036
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hắn hướng mà nói đến làm được, Tịch Nhan nguyên tưởng rằng tối nay là thật không thể hồi phủ, không nghĩ lại vẫn là không có thể làm cho hắn như nguyện.

Lúc đó, nàng bị hắn đùa đến mức vô cùng động tình, toàn thân trên dưới không chỗ nào mà không mẫn cảm, nhưng hắn lại chậm chạp không chịu thỏa mãn nàng. Tịch Nhan nhịn không được nâng thân mình lên, nhỏ giọng nức nở cầu xin hắn.

Trong lòng hắn vốn có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, lúc này thấy bộ dáng của nàng như vậy cuối cùng không khắc chế được, thân dưới hạ xuống, thong thả mà kiên định tiến vào nàng.

"A --" Tịch Nhan khắc chế không được thét lên một tiếng chói tai, sau đó vội cắn vào bả vai hắn do sợ cho bị người khác nghe được, nhưng mà thần trí nàng lại mơ mơ hồ hồ -- tuy hắn chỉ mới bắt đầu nhưng nàng cũng lên đến đỉnh.

Tất nhiên hắn rất căm tức, nhưng lại dở khóc dở cười.

Nàng lui thân mình lại, động cũng không thể động, cũng làm cho hắn không thể nhúc nhích. Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể cúi người xuống hôn nàng, thì thào những lời âu yếm làm cho thân thể nàng thả lỏng.

Đến khi Tịch Nhan cảm thấy thoải mái, nàng lại đột nhiên nảy lên ý xấu, sống chết cũng không chịu cho hắn.

Hai người cứ như vậy ở trên giường thượng kẻ đuổi người bắt, cuối cùng, Hoàng Phủ Thanh Vũ thành công bắt giữ nàng ở một góc gường, dường như để cho hả giận hắn cúi đầu cắn nàng, nhưng lại vô cùng ôn nhu, Tịch Nhan nhịn không được vừa kêu toáng lên vừa cười ha ha.

Nhưng trong lúc hai người đang cười đùa vui vẻ, lại đột nhiên vang tiếng gõ cửa không đúng lúc.

Tịch Nhan còn chưa nghe được, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ đã vội bưng kín miệng của nàng lại, giọng nói không chút cảm xúc: "Ai?"

"A --" Lúc này Tịch Nhan mới hồi phục tinh thần lại, thẹn đến mức muốn chui xuống đất, vùi vào trong ngực hắn, nhưng cũng đồng thời nghiêng tai lắng nghe người bên ngoài trả lời.

Sau một lúc lâu, bên ngoài mới vang lên giọng nói tràn đầy ủy khuất của Thôi Thiện Duyên, dùng đầu ngón chân nghĩ hắn cũng biết mình cừa làm hỏng chuyện tốt của chủ nhân: "Thất gia, là nô tài."

"Cút!" Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Thanh Vũ lớn tiếng quát lên, "Có chuyện gì sáng mai đến bẩm báo tiếp!"

Bên ngoài trầm mặc hồi lâu, thanh âm ủy khuất lại truyền đến nhưng mang theo tiếng khóc nức nở: "Thất gia, xe ngựa của Vương phi đi được nửa đường va chạm với xe ngựa của phủ Tứ gia nên bị lật, sự tình khẩn cấp, nô tài mới đến bẩm báo cho Thất gia......"

Khi nghe được hai chữ "Vương phi", thần sắc Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không thay đổi, nhưng khi nghe được "phủ Tứ gia", ngay cả Tịch Nhan cũng thay đổi sắc mặt, đẩy đẩy hắn: "Đứng lên đi, còn thất thần gì chứ!"

Đến lúc hai người ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cực kỳ âm trầm, nắm tay Tịch Nhan, cũng không thèm nhìn liếc mắt tới Thôi Thiện Duyên phía sau một cái.

Tịch Nhan lén nhìn vẻ mặt khổ không nói nổi của Thôi Thiện Duyên, vốn định trấn an hắn vài câu, nhưng cuối cùng bởi vì xấu hổ đến nỗi không nhấc đầu lên nổi, nên cũng không nói gì.

Đến khi lên xe ngựa chỉ còn lại hai người, Tịch Nhan cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vừa xoay đầu lại phát hiện vẻ mặt hắn vẫn âm trầm, cuối cùng nhịn không được bật cười.

Hoàng Phủ Thanh Vũ liếc mắt nhìn nàng, bỗng nhiên cũng cười lên. Tuy rõ ràng hắn cười vô cùng ôn hòa, nhưng Tịch Nhan nhìn thấy lại cảm thấy kinh hãi, nhích sang bên cạnh: "Chàng có nghĩ cũng đừng nghĩ tới."

"Nàng biết ta suy nghĩ gì sao?" Ánh mắt hắn trong suốt, vẻ mặt sáng ngời.

"Ta mặc kệ chàng suy nghĩ cái gì, nếu muốn làm cho ta khó xử thì không được." Tịch Nhan xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, nàng vội che mặt mình lại, không dám nhìn hắn nữa.

Hắn cười vang lên, vươn tay ra liền kéo nàng vào trong lòng mình, không hề nói gì nữa.

Tịch Nhan ở trong lòng hắn thay đổi sang tư thế thoải mái dựa vào hắn, sau một lát im lặng, bỗng nhiên nói: "Lần này, chàng thấy thế nào?"

"Ta nhất định sẽ làm thịt cái tên Thôi Thiện Duyên không biết thức thời đó." Hắn mặt không đổi sắc nói.

Tịch Nhan xấu hổ thúc khuỷu tay vào người hắn: "Chàng biết rõ ta đang nói đến xe ngựa phủ Tứ gia mà!"

"Vậy làm thịt ngựa trong phủ lão Tứ, chàng thấy thế nào?" Hắn cúi đầu xuống, mỉm cười nhìn nàng.

Tịch Nhan rốt cuộc nhịn không được lại bưng kín mặt, khổ sở nức nở một tiếng, không thèm hỏi hắn nữa.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ một tiếng, bên dưới vẻ mặt tươi cười càng thêm thâm trầm hơn.

Chuyện xảy ra lần này, rõ ràng, Tứ hoàng tử tỏ ra đã thiếu kiên nhẫn, chuẩn bị xuống tay với hắn. Nhưng dù trong triều đình xảy ra bất kỳ sóng gió nào, hắn nhất định sẽ không làm cho Tịch Nhan tham dự vào đó.

Chỗ hai cỗ xe ngựa va chạm nhau chính là trên một đường cái đông đúc trong kinh thành, thời điểm Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan đến nơi, hai cỗ xe bị hư tổn khác xa nhau đang đỗ ở một bên ngã tư đường, Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Hựu đang đưa lưng về phía bọn họ, thấp giọng nói gì đó, tựa hồ đang trấn an nữ tử bởi vì chấn kinh mà không ngừng khóc trước mặt.

"Tứ ca." Hoàng Phủ Thanh Vũ mang theo Tịch Nhan tiến lên gọi hắn một tiếng, Hoàng Phủ Thanh Hựu quay đầu lại, ánh mắt trước tiên dừng lại ở trên người Tịch Nhan, đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó mới nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, cười nói: "Thất đệ, ngươi thật sung sướng."

Tịch Nhan lúc này mới nhìn rõ thì ra trước mặt Hoàng Phủ Thanh Hựu là cơ thiếp trong phủ của hắn, không phải là Lâm Lạc Tuyết. Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ: "Không bằng Tứ ca." Dứt lời, hắn nhìn một vòng xung quang, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh Lâm Lạc Tuyết.

"Tìm Thất đệ muội sao?" Hoàng Phủ Thanh Hựu thấy thế, ôm lấy cánh tay chỉ chỉ vào một ngôi nhà dân gần đấy, "Nàng ta hình như bị thương, đang ở bên trong nghỉ ngơi, ngự y cũng thật sự là, đã lâu như vậy còn chưa đến."

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười chắp tay bảo: "Đa tạ Tứ ca lo lắng. Xem ra vị tiểu tẩu tử này chấn kinh cũng không nhỏ, Tứ ca nên mang nàng ta hồi phủ trước đi, chuyện còn lại cứ giao cho Thanh Vũ xử lý."

Hoàng Phủ Thanh Hựu bỗng dưng nhíu mày: "Vậy làm phiền Thất đệ."

Hoàng Phủ Thanh Vũ không nói thêm gì, mang theo Tịch Nhan đi về phía ngôi nhà dân đó.

Yến nhi đang chờ ở cửa đã lâu vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhất thời đôi mắt sáng ngời, nhưng khi nhìn thấy Tịch Nhan phía sau hắn lại giận tái mặt lên tiếng: "Thất gia cuối cùng cũng đến đây! Tiểu thư bị thương không nhẹ, nhưng ngự y vẫn còn chưa đến!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan vừa mới đi đến cửa phòng nơi Lâm Lạc Tuyết đang nghỉ ngơi, liền nghe được từ trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ. Vén rèm cửa đi vào đi, Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa mới kéo màn giường mạn nhìn về Lâm Lạc Tuyết, Tịch Nhan đứng ở bên cạnh liền nghe được thanh âm của Lâm Lạc Tuyết thất thanh khóc rống lên: "Thất gia......"

"Đừng sợ." Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn cả người nàng đầy những vết thương, vươn tay ra nắm lấy tay nàng, "Ngự y sẽ nhanh tới thôi."

Tịch Nhan cũng có thể thấy bộ dáng đau đớn của Lâm Lạc Tuyết, nhịn không được kéo kéo ống tay áo Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Nàng đang khó chịu như vậy, ngự y lại chậm chạp chưa đến, chàng nên chuẩn mạch cho nàng trước đi."

Hoàng Phủ Thanh Vũ liếc nhìn Tịch Nhan một cái, bộ dáng làm như vui không buồn, quay đầu lại nói với Lâm Lạc Tuyết: "An tâm nằm đây nghỉ đi, ta đã phái người đi thúc giục rồi."

*****

Xảy ra chuyện như vậy, thật ra cũng ngoài ý muốn của mọi người. Nhưng Tịch Nhan cũng không ngờ được Lâm Lạc Tuyết sẽ bị thương nặng như vậy, trong nhất thời chính chỉ trầm mặc đi ra gian ngoài, vừa vặn thấy một nhà năm người đều đứng trong phòng, trên bàn bày bữa cơm tối mới dùng một nửa.

Tịch Nhan dừng lại một chút, vừa muốn tiến lên, bỗng nhiên bị người từ phía ôm lấy thắt lưng.

Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ từ đỉnh đầu nàng vang lên, cũng chính là nói với gia đình đó: "Lão bá, đại nương, các vị cứ tự nhiên dùng bữa cơm tất niên, không cần để ý đến chúng tôi."

Dứt lời, hắn mỉm cười gật gật đầu, kéo cả Tịch Nhan đi ra ngoài cửa.

Quả nhiên không bao lâu sau, trong phòng đã vang lên tiếng nói nói cười cười.

Tịch Nhan tựa vào trong lòng hắn, nghe tiếng cười bên trong, nhịn không được thở dài: "Thật tốt."

"Cái gì thật tốt?"

"Không có kinh hãi, không có lo lắng, không có nguy cơ, một bữa cơm tất niên như vậy không tốt sao?"

Sống trong hoàng gia, ngay cả lễ mừng năm mới cũng phải đề phòng từng li từng tí, mỗi bước đi đều phải suy xét cẩn thận, không thể không bi ai.

Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm lấy nàng, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Gần đây tính tình phụ hoàng trở nên khó nắm bắt, ta cảm thấy...... Đây là biểu hiện của điềm xấu."

"Chàng đang nói......"

"Suỵt --" Hắn đè lại môi của nàng, ngăn lại những lời kế tiếp nàng muốn thốt ra, lại không khỏi nhớ tới kế hoạch xuất hành lúc trước, trong lòng khẽ thở dài, nhưng không để cho nàng biết.

Tìm một nơi trống trải sạch sẽ, hai người liền ngồi xuống tựa sát vào nhau. Tịch Nhan sợ lạnh nên trên người được áo khoác lông chồn vây rất chặt chẽ, dựa vào hắn, chỉ lộ ra một đôi mắt linh hoạt, bỗng nhiên nàng nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Vì sao chàng không xem bệnh cho Lâm Lạc Tuyết, không nên chờ ngự y đến?"

Hắn thật lâu không lên tiếng, Tịch Nhan lại hỏi lần nữa, rốt cuộc hắn thở dài, cúi đầu xuống nhìn nàng: "Nàng nghĩ rằng bất kỳ người nào ta cũng đều xem bệnh cho hay sao?"

Đôi mắt đen láy của Tịch Nhan đảo quanh, sau đó mới cảm nhận được ý tứ hàm xúc trong lời nói của hắn, trong mắt nhịn không được lóe lên ý cười, thanh âm cũng nhịn không được trở nên ngọt ngào: "Vậy...... Chàng đã từng xem bệnh cho những ai?"

Lại là một hồi trầm mặc.

Tịch Nhan ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại lấy bàn tay nhỏ bé quấy rối chơi đùa ở trên người hắn: "Nói mau, ngoại trừ ta, chàng đã từng xem bệnh cho ai?"

"Nàng lại nghịch ngợm nữa rồi, ta cam đoan nhất định nàng sẽ hối hận." Hắn một phen bắt được tay nàng, ánh mắt thâm trầm, nhìn vẻ mặt Tịch Nhan hết hồn, phẫn nộ rút tay về như vẫn dựa vào hắn như cũ.

Bất ngờ nàng bật cười thành tiếng: "Hoàng Phủ Thanh Vũ, ta đoán, chàng chỉ xem bệnh cho một mình ta thôi."

Cằm hắn dựa vào đỉnh đầu mềm mại của nàng, nghe xong lời của nàng, khóe miệng cũng nở nụ cười không thành tiếng.

Đột nhiên trong lúc đó, trên trời vang lên một tiếng nổ "Phanh", Tịch Nhan bị hù giật cả mình, lúc ngẩng đầu nhìn lên đã thấy trên bầu trời tối đen giống như mọt dải lụa đen tuyền, mà mặt trên dải lụa đó nở rộ một chùm pháo cực đẹp.

Ngay sau đó, hai đóa, ba đóa, càng ngày càng nhiều ánh lửa đồng thời bay lên bầu trời, ánh toàn bộ kinh thành trên không sáng ngời giống như ban ngày.

Hộ gia đình tại ngã tư đường cũng nghe được thanh âm, nên tất cả mọi người từ trong nhà đi ra, một nhà lớn nhỏ đều hưng trí bừng bừng nhìn pháo hoa từ trong hoàng cung phát ra, khen không dứt miệng.

Ban đêm, trên ngã tư đường, mọi người đều đổ xô ra đường với vẻ hào hứng, nơi nơi đều là tiếng cười, tiếng đùa vui.

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan vẫn ngồi ở một góc phố, hắn vòng tay ôm nàng vào lòng, cùng nhau xem pháo hoa.

"Chúng ta xem xong mới trở về, được không?" Trong tiếng nổ thật lớn của pháo hoa, Tịch Nhan tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói.

Khuôn mặt tuấn lãng của hắn trong ánh sáng cúa pháo hoa trên bầu trời cực kỳ sáng ngời, hắn cúi đầu xuống, đôi mắt xưa nay sâu không lường được cũng phát sáng động lòng người: "Chỉ là pháo hoa thôi nàng không sợ buồn chán sao?"

Tịch Nhan lắc đầu cười nhủi nhủi vào trong lòng hắn: "Không buồn đâu."

Kết quả, mãi cho đến khi màn biểu diễn pháo hoa chấm dứt, mọi người trên ngã tư đường cũng đã quay trở về nhà mình, Tịch Nhan mới lôi kéo Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng dậy, đi về phía ngôi nhà dân kia.

"Nhan Nhan." Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng nhiên từ phía sau gọi nàng.

Tịch Nhan xoay người nhìn hắn.

Hắn đứng ở nơi đó, vẫn nhìn nàng như vậy, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy nàng đã từng chứng kiến, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Ta có lời muốn nói với nàng."

"Cái gì?" Tịch Nhan nhịn không được nở nụ cười, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn hắn.

"Kỳ thật......" Nhìn vào đôi mắt lấp lánh như sao của nàng, hắn chưa bao giờ cảm thấy nói chuyện lại cực kỳ khó khăn như vậy, nhịn không được lấy tay nâng chiếc gáy của nàng, vừa muốn mở miệng, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy Thôi Thiện Duyên từ trong ngôi nhà dân đi ra, trong lòng nhất thời buông lỏng xuống, không thể nói rõ là mất mát điều gì, lại nhìn về phía nàng nở nụ cười, tiến đến nàng bên tai, thấp giọng nói: "Đêm nay nàng như vậy, đừng hy vọng ta sẽ buông tha cho nàng."

"Vương gia, sườn Vương phi." Hắn vừa dứt lời, thanh âm Thôi Thiện Duyên phía sau Tịch Nhan liền vang lên, "Ngự y đã bôi thuốc xong cho Vương phi, xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong rồi, có thể hồi phủ."

Tịch Nhan lại lần nữa đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngẩng đầu lên vẻ mặt khiêu khích: "Chàng cũng đừng trông cậy ta sẽ buông tha chàng!"

---------------------------------------------

Buổi tối mùng hai tết, Nam Cung Ngự lại đến thăm Hi Vi viên.

Khi đó Tịch Nhan đang mặt nhăn mày nhíu nhìn một món ăn không được đẹp mắt lắm trước mắt, đột nhiên kinh hãi thấy bên cạnh có người, nhất thời bị hoảng hốt, nhìn lại thì ra là Nam Cung Ngự, nàng tức giận hung hăng đánh hắn một quyền: "Huynh sao luôn xuất quỷ nhập thần như vậy chứ!"

"Là do muội quá mức chuyên chú thôi!" Nam Cung Ngự cũng vung tay về phía say gáy của nàng, nhưng lại cực kỳ nhẹ nhàng, lại nhìn về món ăn trước mặt nàng, "Thứ này có gì đẹp chứ, nhìn mặt mày nhăn nhó của muội cũng giống như nó vậy."

Trong mắt Tịch Nhan lại đột nhiên sáng ngời, đem món ăn đó để lên trước mặt hắn: "Vậy huynh mau giúp ta nếm thử xem."

Nam Cung Ngự nhìn nàng có vẻ nghi ngờ: "Muội đừng nói cho ta biết là do muội làm chứ?"

Ánh mắt Tịch Nhan lòe lòe nhấp nháy, không nói lời nào.

Nam Cung Ngự không chịu được phải lấy tay chống được đầu: "Không cần thử, nhìn bộ dạng này của muội thôi là cũng thấy không ngon rồi."

Mi tâm Tịch Nhan nhíu lại, bưng dĩa thức ăn đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, liền ném tất cả đi ra ngoài.

Quay đầu lại nàng phát hiện Nam Cung Ngự đang kinh ngạc nhìn mình, trong ánh mắt hình như có vẻ buồn buồn. Trong lòng Tịch Nhan không biết vì sao đột nhiên chấn động, vội nói sang chuyện khác: "Tử Ngạn thế nào rồi?"

*****

Nam Cung Ngự thu hồi tầm mắt, bất giác thở dài: "Các người là thanh mai trúc mã, đừng nhìn tâm trí hắn giống như đứa trẻ, kỳ thật tính tình hắn rất quật cường."

"Huynh ấy không chịu chữa trị sao?" Tịch Nhan việc ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt tha thiết nhìn hắn chờ đợi.

Nam Cung Ngự nhíu mày: "Ta đã dùng hết mọi phương pháp rồi."

Bởi vì chịu sự nhờ vả của nàng cho nên hắn đã tận lực dùng đủ mọi cách.

Thậm chí, vào đêm ba mươi tết năm ngoài, hắn vừa uống rượu vừa quan sát tên thiếu niên gần như tự phong bế chính mình, lúc đó, tên tiểu tử này tự nhốt mình trong gian nhà tranh, nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, trên mặt che bởi một quyển sách, làm ra vẻ như đang ngủ.

Liên tiếp mấy ngày tiếp xúc, Nam Cung Ngự đối với tên thiếu niên bướng bỉnh này cũng coi như có một chút quen thuộc, hơn nữa hôm nay trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu cao hứng, bởi vậy tiến tới tặng cho tên tiểu tử thối Tử Ngạn một cước: "Đã chết chưa? Không chết thì đứng lên uống rượu!"

Hồi lâu sau, Tử Ngạn mới chậm rãi lấy quyển sách trên mặt xuống, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhưng vẫn nằm bất động như cũ.

Nam Cung Ngự bèn ngồi xuống, bắt đầu tự châm rượu rồi tự uống cạn. Xuyên qua khung cửa sổ rộng mở, nhìn bầu trời tối đen bên ngoải, khuôn mặt anh tuấn bất giác tràn đầy đau thương.

Cho đến khi hắn uống được hơn phân nửa bầu rượu, Tử Ngạn nằm trên giường vẫn không có chút động tĩnh như trước. Nam Cung Ngự cảm thấy rất không thú vị, hai chân nhấc lên, "Phanh" một tiếng đặt ở trên bàn, nhìn về phía hắn: "Ngươi rốt cuộc thích Nhan Nhan ở điểm nào? Nàng có cái gì tốt, đáng giá để ngươi vì nàng chịu khổ như vậy?"

Bên kia, thân hình Tử Ngạn bỗng cứng đờ, hồi lâu sau, cuối cùng mới chịu mở miệng nói câu đầu tiên trong suốt cả ngày hôm nay: "Không liên quan đến chuyện của ngươi."

"Ha ha, thật sự là đứa nhỏ quật cường." Nam Cung Ngự cười nhạo một tiếng, đưa tay để sau gáy, "Không bằng để ta nói với ngươi một chút vì sao ta thích nàng?"

Tử Ngạn phút chốc ngồi bật dậy, nhìn về phía hắn: "Ngươi nói cái gì?"

Nam Cung Ngự giống như không nghe lời hắn nói, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa xa ngoài khung cửa sổ, vẻ mặt dần dần trở nên xa xăm: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy Nhan Nhan, nàng mới mười hai tuổi, vốn thân phận tôn quý nên đáng lẽ ở tuổi đó nàng phải rất hồn nhiên, vô tư lự nhưng ngược lại nàng lại quá thông minh so với tuổi của mình, dường như có thể nhìn thấu nhân tình thế thái. Khi đó, nàng rất im lặng, giống ngươi bây giờ vậy, có đôi khi mấy ngày cũng không nói được một câu."

"Khi đó dương như nàng đối với mọi chuyện trên thế gian này đều không quan tâm, đều thờ ơ lạnh nhạt. Cho đến khi nàng không muốn làm cho bản thân phải chịu đựng sự cô tịch như thế nữa, nàng liền ép buộc chính mình tham dự vào tất cả những chuyện vô vị. Ta nhìn thấy nàng trở nên điêu ngoa, trở nên giảo hoạt, trở nên...... Mê hoặc lòng người."

Nam Cung Ngự cười cười: "Ta chưa từng gặp qua một nữ tử nào như vậy, đối với tất cả mọi người đều tốt, giống như tất cả mọi người đều là người thân của nàng, nhưng đồng thời cũng tồn tại sự cảnh giác đối với mọi người. Ta đau lòng thay cho nàng, nhưng chưa bao giờ để cho nàng biết. Nhưng nàng lại là một người trí tuệ như vậy, có lẽ nàng nhìn ra sự đau lòng của ta, cho nên dần dần buông lỏng cảnh giác đối với ta, nhưng lại giống một con nhím nhỏ thường hay thích châm chích ta."

"Nhưng con nhím nhỏ này chỉ nhìn thấy được sự đau lòng của ta còn sự thiệt tình của ta, chưa bao giờ nhìn thấy được."

Nam Cung Ngự bỗng dưng uống một ngụm rượu to: "Ngươi nói nàng rốt cuộc là người trí tuệ, hay là người ngu ngốc?"

Tử Ngạn xuống giường, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn, run sợ một lúc lâu sau mới cất lời: "Nhan Nhan là người trí tuệ...... Ít nhất, ta chưa từng gặp qua bộ dáng ngu ngốc của nàng."

"Ta đã thấy rồi." Nam Cung Ngự nheo nheo đôi mắt, cười nói "Nhưng không ngu ngốc đối với ta."

Hai người đồng loạt đều trở nên trầm mặc. Hồi lâu sau, Tử Ngạn bỗng nhiên đoạt lấy bầu rượu trong tay hắn, hung hăng rót vào mồm, nhưng lại bị nghẹn nên lớn tiếng ho khan, mặt đỏ tai hồng.

Nam Cung Ngự buồn cười nhìn hắn: "Ngươi xem ngươi kìa, bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ không hiểu biết sự đời, làm thế nào để bảo vệ Nhan Nhan, làm thế nào tranh giành Nhan Nhan với Hoàng Phủ Thanh Vũ?"

Tử Ngạn dừng lại, trầm mặc thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Ta đã bỏ phí thời gian. Lúc bản thân có thể phấn đấu, ta lại tránh ở trên núi này. Ta chưa bao giờ dám tin tưởng ta xứng với nàng, cho nên chưa bao giờ có ý nghĩ muốn đi tranh giành."

"Ta biết nàng thích Lão Thất, Lão Thất là người nổi tiếng như vậy, thế gian có nữ tử nào lại không thích? Cho nên, cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ tới sẽ tranh giành với Lão Thất."

"Nhưng mà Lão Thất lại gây tổn thương cho nàng như vậy, hắn làm thế nào lại nhẫn tâm...... Nhan Nhan đem tất cả mọi thứ cho hắn, kết quả là, trong ngày đại hôn của bọn họ hắn lại cưới người khác! Ngươi từng gặp qua Nhan Nhan trầm mặc, nhưng ta thì chưa, lần đó, là lần duy nhất ta nhìn thấy bộ dáng như thế của Nhan Nhan. Cho nên ta cầu hôn với nàng. Ta không biết vì sao nàng lại đồng ý, nhưng trong lòng ta vẫn rất vui mừng, bởi vì cuối cùng ta cũng có cơ hội có được nàng."

"Nhưng mà nàng vẫn không vui vẻ, càng ngày càng trầm mặc. Tất cả đều là do Lão Thất gây ra cho nàng, đều là do hắn gây tổn thương cho nàng! Cho nên ta mới muốn trả thù. Ta biết Lão Thất muốn làm hoàng đế, các hoàng huynh đều muốn làm hoàng đế, cho nên ta gia nhập vào phe thái tử, muốn dựa vào thái tử để chống lại Lão Thất......"

Nam Cung Ngự cười khẽ một tiếng: "Nhưng ngươi đã thất bại."

"Đúng. Thua hoàn toàn triệt để, ngay cả Nhan Nhan ta cũng thua. Hoặc là, cho tới bây giờ nàng vốn không phải là người dành cho ta." Tử Ngạn lại uống một ngụm rượu, lúc này cuối cùng cũng thuận lợi nuốt xuống, cảm thấy trong miệng lẫn trong lòng đều như lửa thiêu đốt.

"Vậy còn ngươi?" Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Nam Cung Ngự, "Ngươi vì sao không tranh giành?"

Nam Cung Ngự cầm lấy chén rượu, hồi lâu sau, ánh mắt lắng đọng lại, thấp giọng nói: "Bởi vì, vẫn còn chưa tới thời điểm."

-------------------------------------------------

Tịch Nhan cắn cắn môi dưới: "Đều là do ta."

"Trách mình sao?" Nam Cung Ngự rũ mắt xuống nhìn nàng, "Nhan Nhan, muội đặt tay lên ngực tự hỏi, Tử Ngạn biến thành bộ dáng hiện nay, đầu sỏ gây nên là ai?"

Sắc mặt Tịch Nhan trở nên tái nhợt.

Nam Cung Ngự khẽ hừ nhẹ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người nhất thời đều trầm mặc, hồi lâu sau, lại bị đột nhiên bị tiếng đập cửa làm cho giật mình.

Tịch Nhan hơi kinh hãi: "Ai?"

"Sườn Vương phi, đến giờ dùng thuốc rồi." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Ngân Châm.

Tịch Nhan không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Ta biết rồi, ngươi đi đi."

Ngân Châm lui ra, ngoài cửa lại không có tiếng động nào, Tịch Nhan đứng dậy đi vào bên cạnh giường, lấy ra một hộp nhỏ.

"Tướng công của muội đâu?" Nam Cung Ngự đột nhiên mở miệng hỏi.

Tịch Nhan lấy thuốc ra, nói: "Không biết. Cũng không phải mỗi ngày chàng đều đến chỗ này."

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)