Vay nóng Tinvay

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 035

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 035
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Shopee


Chính giữa đại điện tối tăm bỗng nhiên lụa mỏng bay ra từ bốn phía, phiêu lãng, tuyệt đẹp. Dưới những dải lụa mỏng đó nổi lên một khối nho nhỏ, trong ánh sáng màu xanh lam dần dần xuất hiện một bóng dáng mềm mại thướt tha của nữ tử lướt bay trên những dải lụa mỏng.

Chỉ bóng dáng thôi cũng đủ để rung động lòng người.

Trong đại điện, mọi người đều nín thở ngưng thần, lẳng lặng nhìn thân ảnh yểu điệu làm cho người ta hít thở không thông.

Tiếng đàn dần dần nhanh hơn, tay áo khẽ phất, mũi chân nhón lên, nàng bắt đầu múa.

Nàng dùng đầu ngón tay, cánh tay, vòng eo, kết hợp với chiếc váy dài nhanh nhẹn, búi tóc hoa lệ, bước đi nhỏ nhẹ, cùng với dáng người thanh thoát, từng hành động, cử chỉ đẹp nhất, lướt trên những tấm lụa mỏng, giống như đang cưỡi trên những đám mây.

Khi thì nghiêng người run rẩy, khi thì cấp tốc xoay tròn, khi thì chậm rãi di chuyển, khi thì đứng lại......

Từng động tác trên tấm lụa mỏng kia rõ ràng tuyệt mĩ đến nỗi có thể thức tỉnh cả tiên nhân, nhưng trong mắt mọi người thậm chí còn có thể thấy sóng mắt lưu chuyển linh động của nàng, nét mặt uyển chuyển thẹn thùng, hé miệng cười nhẹ quyến rũ......

Từng điệu múa của nàng dường như phảng phất hình ảnh một đóa hoa sen run rẩy, mông lung, thánh khiết, nhưng đủ để chấn động lòng người.

Châu anh huyễn chuyển tinh tú diêu, hoa man đấu tẩu long xà động.

Khi thủ khúc lên đến cao trào, dáng người yểu điệu trên những tấm lụa mỏng bắt đầu chuyển động nhanh hơn, mọi người trong điện cơ hồ quên cả hô hấp --

Giống nhau một đóa hoa sen, trải qua giai đoạn hé nụ, giai đoạn chờ đợi, sau đó trải qua giai đoạn giãy dụa, cuối cùng sẽ nở rộ!

"Xôn xao" một tiếng, những tấm lụa mỏng bốn phía chung quanh Tịch Nhan chỉ một thoáng bay xuống, đồng thời, ánh đèn trong đại điện nháy mắt sáng bừng lên.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào một đóa Hồng Liên đang xoay tròn ở chính giữa đại điện.

Lúc này, mọi người mới kinh hãi nhận thấy, thì ra không phải một đóa, mà là hai đóa, hai đóa hoa sen!

Thật sự là một đóa hoa sen từ trước tới nay chưa từng có, tuyệt mỹ hoa sen!

Vũ y màu đỏ của nàng là một đóa hoa sen, mà dưới đôi chân trần của nàng được phủ bởi tấm lụa mỏng màu trắng cũng nở rộ một đóa hoa sen --

Màu mực tuy nhợt nhạt nhưng đóa hoa hoa sen kia, mỗi một phiến là đều rõ ràng như vậy, thay đổi hình dạng liên tục, khi nàng xoay tròn, đó là Liên Tâm, Liên Tâm màu đỏ, Liên Tâm nở rộ!

Trên đài cao, hoàng đế phút chốc đứng dậy, nhìn tấm lụa mỏng dưới chân nàng dường như không thể tin được, hồi lâu sau, cuối cùng mới đem ánh mắt chuyển qua trên chân của nàng.

Trên chân đầy những nét mực, đủ để nói cho bất luận kẻ nào, hoa sen nở rộ trên tấm lụa mỏng là do từng điệu múc của nàng, tinh diệu như vậy, hoàn mỹ như vậy, không thể soi mói như vậy!

Cái gọi là mỗi bước nở một đóa hoa sen, thì ra là có thể lay động lòng người như thế này!

Tịch Nhan ngừng chuyển động, liền đứng chính giữa đóa hoa sen thật lớn, chậm rãi buông cánh tay, khóe miệng nở nụ cười: "Không biết đóa hoa sen này có làm cho phụ hoàng vừa lòng không?"

Bên trong đại điện hoàn toàn lâm vào im lặng, không chút tiếng động.

"Hay!" Bỗng dưng, từ trong một góc sáng sủa truyền đến âm thanh của Thập Nhị, mọi người mới giật mình bừng tỉnh.

Hoàng đế cũng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Tịch Nhan, trong thần sắc phức tạp của mọi người, hồi lâu sau, cuối cùng nhẹ vuốt cằm, phun ra một chữ ngắn gọn: "Hay."

Chỉ một thoáng, giống như có gì đó ầm ầm bùng nổ, trong đại điện vang lên tiếng vỗ tay như nước.

Tịch Nhan khẽ khép mắt lại, hít vào thật sâu. Bộ quần áo làm cho vũ khúc phấn khích tuyệt luân này vẫn không làm cho tay chân lạnh lẽo của nàng ấm áp được chút nào, ngược lại dường như càng thêm lạnh lẽo.

Đột nhiên trong lúc đó, trong đại điện an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung về một hướng.

Nơi đó, trong ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng lóe lên những tia sáng, trong tay cầm chiếc áo khoác lông chồn màu trắng đi về phía Tịch Nhan.

Hắn còn nghĩ rằng giống như sáu năm trước, thì ra là không giống.

Khi đó, nàng còn trong vóc dáng của một tiểu cô nương chưa trưởng thành, mặc dù có dung mạo kinh thế nhưng cũng không thể làm cho người khác nhìn ra được.

Năm ấy, trong chính điện của hoàng cung Tây Càng, chỉ với một điệu múa khuynh thành, nàng đã chiếm được sự ái mộ của toàn bộ thiên hạ, bởi vậy được danh xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Nay, nàng đã thật sự trưởng thành, nàng là nữ nhân của hắn.

Hắn còn nghĩ rằng, đẹp cũng bất quá là như thế thôi -- một điệu vũ tuyệt thế bộc lộ ra một dung mạo kinh thế.

Nhưng khi nàng làm cho dưới chân mình nở rộ đóa hoa sen mà năm đó chưa từng xuất hiện, tất cả mọi người trong điện đều nín thở ngưng thần, chỉ có hắn, một người luôn giữ bình tĩnh, bỗng nhiên tức giận, bóp nát chén rượu cầm trong tay!

Không ai chú ý tới hắn, thậm chí Lâm Lạc Tuyết cũng phải chịu tội liên đới đang ngồi bên cạnh hắn cũng chìm sâu vào nét đẹp của đóa hoa sen kia.

Hắn ngồi ở chỗ kia, thật lâu không hề cử động, khóe miệng dường như mỉm cười, nhưng dường như lại không có gì. Cho đến khi sắc mặt tái nhợt của nàng rơi vào trong mắt, hắn mới lập tức đứng dậy.

Tịch Nhan vừa quay đầu, liền chìm vào đôi mắt sâu không lường được của hắn, các loại cảm xúc trong lòng chỉ một thoáng dâng lên.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hoàng đế: "Phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu, các vị nương nương, nhi thần xin cáo lui trước."

Hoàng đế nhìn hắn một cái, vẫn chưa nói gì.

Trước mắt bao người, Hoàng Phủ Thanh Vũ phủ chiếc áo khoác bằng lông chồn lên bộ vũ y đơn bạc trên người Tịch Nhan, sau đó, trong sự kinh hãi của mọi người, hắn ôm lấy cả người Tịch Nhan lên, không để ý đến ánh mắt kinh diễm hoặc thèm nhỏ dãi hoặc kinh ngạc hoặc ghen tị, ra khỏi đại điện.

Từ đầu đến cuối, Tịch Nhan không hề động đậy, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng vùi vào trong lòng hắn.

Mãi cho đến khi đi vào thiên điện Minh Nguyệt cung, Tịch Nhan đang bị chiếc áo khoác bằng lông chồn bọc chặt đột nhiên nghe được thanh âm hổn hển của Thôi Thiện Duyên: "Thất gia."

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cúi đầu lên tiếng, không nghe ra cảm xúc gì, liền ôm Tịch Nhan tiến vào trong điện, ôm nàng vào một gian phòng, đặt lên giường, sau đó quay người ra cửa tiếp nhận hộp thuốc mà Thôi Thiện Duyên đưa qua.

Đóng cửa lại, trở lại bên giường, hắn nhanh chóng lấy ra một viên thuốc, đưa tới bên môi Tịch Nhan: "Nhan Nhan, mở miệng ra."

Tịch Nhan vừa thấy hộp thuốc kia, nhất thời nhớ lại những cảm xúc vài ngày qua, nhịn không được nổi cơn tức giận, vội đẩy tay hắn ra, mím môi nói: "Không uống. Để cho ta chết đi có phải hơn không?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mắt nhìn nàng, sau đó liền quyết đoán đem viên thuốc nhét vào trong miệng mình, cúi người hôn lên môi nàng.

Từ trong miệng hắn truyền đến mùi thuốc quen thuộc, Tịch Nhan theo bản năng vội bài xích, tay chân cũng phản kháng lại, miệng còn không cẩn thận cắn bị thương hắn, nhưng vẫn không chống nổi lại hắn, cuối cùng, viên thuốc mang theo mùi máu tươi vẫn bị nàng nuốt xuống.

*****

Không khí gắn bó không muốn rời xa lại dần dần mang theo hương vị triền miên, Hoàng Phủ Thanh Vũ thật lâu không buông nàng ra, môi hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng, tay cũng không cam chịu cảnh tịch mịch chậm rãi di chuyển.

Nghĩ đến chuyện mới vừa xảy ra, nàng lại phô bày vẻ đẹp tuyệt mĩ nở rộ trước mặt mọi người, trong lòng hắn bỗng dưng sinh ra tức giận.

Nhưng khi vẻ đẹp tuyệt mĩ nở rộ của nàng qua đi, người có thể thân mật ôm nàng vào trong ngực như vậy, dù sao vẫn chỉ có duy nhất hắn mà thôi.

Trong lòng hắn vừa mâu thuẫn lại vừa ngọt ngào, thân thể khắc chế không được nóng lên, hận không thể muốn nàng ngay lập tức.

Bàn tay di chuyển về phía đai lưng của nàng, dùng sức lôi kéo, không ngờ lưỡi hắn lại bị nàng cắn thật mạnh một ngụm, ngay sau đó, bên hông cũng bị đạp một cước --

Hoàng Phủ Thanh Vũ trở tay không kịp, bất đắc dĩ buông nàng ra, thân mình mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã sấp xuống giường.

Tịch Nhan nhìn hắn: "Cách xa ta một chút, không nên đụng vào ta --"

Những lời này nàng đã rất kiềm chế, nếu không phải từ nhỏ đã được giáo dưỡng tốt, chỉ sợ nàng đã nói ra những lời còn khó nghe hơn.

Nàng không dám nghĩ tới nếu không phải mình vừa mới múa vũ khúc kia, thì có lẽ hắn tính cả đời này không xuất hiện trước mặt mình nữa.

Theo như lời Nam Cung Ngự, tất cả những gì nàng có hắn đều đã chiếm được rồi, cuối cùng liền mất đi hứng thú. Nếu vũ khúc vừa rồi làm cho hắn phát hiện mình còn có thứ hắn vẫn chưa chiếm được, do đó lại đối với nàng tốt hơn, tốt như vậy, Tịch Nhan không thể nào chấp nhận được.

Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới chậm rãi đứng thẳng dậy, lúc nhìn về phía giường, Tịch Nhan đã dùng chăn ủng phủ lấy cả người, mặt quay vào vách tường.

Hắn đầu tiên là khẽ run một chút, lập tức nhịn không được bất giác cười rộ lên, tiến lên ôm chặt thân thể của nàng, xoay nàng để nhìn về phía mình, khẽ nhíu mày: "Nhan Nhan, nàng đang tức giận?"

Tịch Nhan nhịn không được lại đá về phía hắn, nhưng lúc này lại không thực hiện được, bị hắn bắt được mắt cá chân, nghe thanh âm của hắn mang theo ý cười: "Ta thật không biết, từ bao giờ hai chân của Nhan Nhan còn có thể vẽ được hoa sen?"

Tịch Nhan rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bật ngồi dậy.

Hai người nhìn nhau, nàng tức giận tận trời, hắn lại vẫn có thái độ bình tĩnh không chút sợ hãi như trước mỉm cười. Đầu tiên là nhìn vết mực dưới chân nàng, sau đó ra ngoài phân phó người mang nước ấm tiến vào, rồi mới nhìn về phía nàng: "Vì sao tức giận?"

Tịch Nhan cắn răng nhìn hắn, sau một lúc lâu, cuối cùng nhận thấy được bộ dáng của hắn không hề có ý nghĩa nào, vì thế nâng tay lên thủ, khẽ vén những sợi tóc rớt xuống của mình, mỉm cười nói: "Không có gì, chỉ là nhớ tới lúc nãy Thất gia nguyện ý lấy thân nhập tế để bảo vệ cho thiếp thân, thiếp thân đau lòng cho Thất gia vì sao lại không biết quý trọng bản thân mình."

Đúng lúc này, có cung nữ mang nước ấm tiến vào hầu hạ Tịch Nhan rửa chân, hai người liền không nói gì nữa. Cung nữ tẩy sạch vết mực trên chân nàng sau khi phải thay đổi hai bồn nước, khi cung nữ kia chuẩn bị lau khô chân cho Tịch Nhan, bất ngờ nghe Hoàng Phủ Thanh Vũ nói: "Để cho ta."

Cung nữ kia kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy vị Thất gia xưa nay cao quý xuất trần, ôn nhuận như ngọc bây giờ đang vươn tay về phía mình, trong lúc nhất thời trở nên thất thần, cúi đầu xuống mới phát hiện trong tay mình chỉ có một chiếc khăn lụa là có thể đưa cho hắn, vì thế sắc mặt càng trở nên kinh dị.

Tịch Nhan vốn đang trong cơn thịnh nộ cũng ngạc nhiên nhìn hắn tiếp nhận chiếc khăn lụa, sau đó nâng chân của nàng lên, không hề cố kỵ để vào trong lòng, dùng khăn lụa lau khô những giọt nướctrên chân của nàng.

"Này!" Tịch Nhan vội giữ chặt hắn, vẻ mặt chỉ có thể dùng từ cổ quái để hình dung.

Hắn đường đường là hoàng tử, Anh Vương gia do hoàng đế sắc phong, làm sao lại có thể lau chân cho nàng?

Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn thản nhiên cười như trước, sau khi phân phó cung nữ kia ra ngoài, lại chăm chú lau khô những giọt nước còn đọng lại trên chân nàng, rồi để vào trong chăn, kế tiếp mới nhìn về phía nàng: "Ngoại trừ đau lòng còn có gì khác không?"

Tịch Nhan còn đắm chìm trong hành vi khiếp sợ của hắn lúc nãy, đột nhiên nghe hắn hỏi như vậy, trong nhất thời có chút mê mang: "Cái gì?"

"Ngoại trừ đau lòng còn có gì khác không?" Sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên không hề trong sáng, nhìn nàng, trong mắt hình như có thâm ý, "Đã nhiều ngày ta chưa gặp nàng, có thương tâm hay không, có khổ sở hay không, có cảm thấy ủy khuất hay không?"

Tịch Nhan cắn môi nhìn hắn, không biết đến tột cùng hắn đang suy nghĩ gì.

"Không có?" Hắn khẽ cười một tiếng, "Nhưng mà ta có. Ta ba ngày không có gặp nàng, nàng không nghĩ sẽ tới gặp ta sao? Nàng cũng biết ta chờ ba ngày, nhưng không đợi được gì cả?"

Tịch Nhan kinh ngạc nhìn hắn: "Chàng nói cái gì?"

Hắn đang đợi nàng đi tìm hắn? Nhưng mà cho tới nay, không phải đều là hắn tìm đến mình sao? Cớ gì? đột nhiên --

Hắn dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn biết, có phải ta một ngày không đi tìm nàng, nàng liền vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt ta hay không? Nếu có một ngày ta không thể tới tìm nàng thì sao đây?"

Tịch Nhan chưa bao giờ nghĩ tới có ngày Hoàng Phủ Thanh Vũ đem vấn đề này đặt trước mặt mình, nhất thời, trong lòng ngoại trừ mê mang cùng kinh ngạc, còn có sự bối rối, nàng chỉ thì thào gọi hắn một tiếng: "Hoàng Phủ Thanh Vũ......"

Nhưng hắn không nói thêm gì nữa, cũng không nhìn nàng, chỉ cầm khăn lụa trong tay ném sang một bên, nói: "Nàng vừa mới uống thuốc, hiện tại nên ở nơi này nghỉ ngơi một lát. Ta còn phải đi ứng phó dạ yến bên kia một chút."

Dứt lời, hắn liền đứng dậy, lập tức đi ra khỏi phòng, để lại Tịch Nhan vẫn còn trong cơn hoảng hốt cùng hỗn loạn, nghĩ về lờn hắn nói vừa rồi.

Nếu hắn thật sự không thể tới gặp mình, nàng đương nhiên sẽ đi tìm hắn, giống như ngày đó hắn bị thương, thời điểm nàng hận hắn như vậy, nhưng vẫn không khắc chế được mong muốn tìm gặp hắn.

Nhưng Tịch Nhan biết, hắn hỏi vấn đề này ra, nhất định không phải muốn một đáp án đơn giản như vậy, nhưng rốt cuộc hắn muốn gì chứ?

Hoàng Phủ Thanh Vũ ra cửa, dặn dò Thôi Thiện Duyên hai câu, sau đó lập tức đi đến Duyên Thọ cung, nơi ở của Thái Hậu mỗi khi hồi cung.

Không ngoài sự đoán của hắn, quả nhiên Thái Hậu cũng đã về tới nơi này, trong điện ấm áp, chỉ có một mình bà ngồi trên nhuyễn điếm, ngay cả một cung nữ cũng không có, giống như đang chờ hắn đến.

"Tôn nhi tham kiến Hoàng tổ mẫu." Hắn vào điện, sắc mặt thoạt nhìn vẫn bình thường, nhưng mà ở chỗ sâu trong đôi mắt bỗng nhiên ẩn dấu sự đạm mạc khó thấy.

Thái Hậu chậm rãi mở mắt ra, nhìn hắn một cái: "Ai gia biết con nhất định sẽ đến, như thế nào, con đến đòi lại công đạo cho nàng ta sao?"

Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ nhếch lên: "Vạn quý phi chịu sự nhờ vả của tôn nhi đón nàng vào cung, lại bị Hoàng tổ mẫu triệu đến nói chuyện, rõ ràng cũng chỉ là người không biết chuyện thôi. Mà đánh nàng lại là một người ngoài khác nữa, tôn nhi sao lại dám đòi công đạo ở Hoàng tổ mẫu?"

Ánh mắt Thái Hậu vốn bình thản vô ba phút chốc ngưng trọng lại: "Lão Thất, bắt đầu từ khi nào, con nói chuyện cùng Hoàng tổ mẫu cũng phải hao tổn tâm cơ như vậy?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đón nhận tầm mắt của bà, đạm mạc nói: "Từ khi Hoàng tổ mẫu ngài có chủ ý trên người nàng thì bắt đầu. Nếu đối với ý trung nhân của tôn nhi mà Hoàng tổ mẫu cũng muốn dùng hết tâm cơ như vậy, tôn nhi sao dám nghịch lại ý người?"

*****

Từ Duyên Thọ cung đi ra, ngoài trời tuyết rơi dày đặc.

Năm nay tuyết rơi dường như đặc biệt nhiều, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn một màn tuyết trắng xoá tuyết trước mắt, trong lòng vừa vui mừng, lại vừa lo âu. Vui mừng là tuyết rơi đúng lúc sẽ giúp mùa màng bội thu, mà lo âu là người nghèo khổ làm thế nào để vượt qua một mùa đông rét mướt như vậy.

Nắm thật chặt áo khoác trên người, trong đầu hắn vẫn vang lên cuốc nói chuyện với Thái Hậu lúc nãy.

Từ sau khi mẫu thân qua đời, hắn một thân một mình sống trong cung, chịu đủ mọi khổ sở, lại còn lúc nào cũng lo lắng, đề phòng những âm mưu đen tối không ngừng nhắm vào hắn từ khi hắn ra đời. Sau khi bị rơi xuống nước, hắn giả vở trở thành một kẻ phế nhân, đó chính là phương pháp bảo hộ mình tốt nhất. Mà phương pháp này do Thái Hậu dạy cho hắn.

Phụ hoàng có nhiều con, chính vụ lại bận rộn, hắn trở thành kẻ phế nhân mà lại mồ côi mẹ, cho nên phụ hoàng càng ít nhớ tới đứa con của hòang hậu đã quá cố, chỉ có Thái Hậu là người thân nhất trên đời của hắn. Chính bà đã dạy hắn phải giấu tài, dạy hắn phải ẩn nhẫn chờ thời.

Những gì của hắn cũng chính là của Thái Hậu, ngọai trừ một người -- Tịch Nhan.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nắm thật chặt áo khoác trên người, nhớ đến lúc này chỉ có một mình nàng ở Minh Nguyệt cung, nên không quay trở lại yến tiệc nữa mà xoay người đi về phía Minh Nguyệt cung.

Trên đường đi không ngờ lại gặp được Thập Nhất cùng Thập Nhị, thì ra yến tiệc cũng đã tan rồi.

Thập Nhị nói chuyện hết sức hưng phấn: "Nhìn Thất tẩu múa rồi thì có ai còn tâm tư xem tiết mục khác chứ? Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng vừa rời khỏi, yến tiệc cũng nhanh chóng tan luôn. Thất ca, Thất tẩu đâu?"

"Thập Nhị đệ tìm ta có việc sao?" Bỗng dưng, phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của nữ tử, Lâm Lạc Tuyết không biết từ khi nào đã đứng phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ, lẳng lặng nhìn ba người.

"Thất tẩu......" Thập Nhị nhất thời không biết nói gì để chống đỡ, có chút ai oán liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ một cái, lôi kéo Thập Nhất, "Thập Nhất ca, không phải huynh còn muốn đi tìm Mẫu Đơn ăn cơm tất niên sao, dẫn đệ theo với, đi mau!"

Thập Nhất vội vàng chào Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Lâm Lạc Tuyết, sau đó cùng Thập Nhị rời khỏi ngay lập tức.

Lâm Lạc Tuyết lúc này mới tiến lên, tiếp nhận chiếc ô từ trong tay thị nữ, cả hai đứng nhìn nhau một lát, sau đó nàng ta đem ô che cho cả hai người, cười nhẹ nói: "Thất gia, hồi phủ đi."

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ nhẹ mỉm cười, bất động thanh sắc lui về phía sau từng bước: "Trong cung còn có việc chưa xử lý xong, ta sẽ cho người đưa nàng trở về trước."

Bàn tay đang cầm ô của Lâm Lạc Tuyết bỗng nhiên nắm thật chặt, hồi lâu sau mới mím môi thấp giọng nói: "Từ sau đêm đó, Thất gia vẫn lảng tránh thiếp thân, nếu buổi trưa hôm nay không phải Thái Hậu truyền thiếp thân tiến cung, thiếp thân chỉ sợ khó gặp được Thất gia một lần......" Nàng cắn cắn môi, thanh âm càng nhỏ hơn: "Do thiếp thân đêm đó làm không được tốt, để cho Thất gia không hài lòng sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ thu lại nụ cười, đảo mắt liếc nhìn nàng, thản nhiên nói: "Lạc Tuyết, chuyện đêm đó ta không muốn nhắc lại."

Lâm Lạc Tuyết nhịn không được cắn môi dưới càng mạnh, giống như đang chịu đựng một sự đau khổ nào đó.

Thấy bộ dáng của nàng, Hoàng Phủ Thanh Vũ tiến lên từng bước, nâng tay xoa mặt của nàng, ngón tay chậm rãi lướt qua môi của nàng, làm cho nàng vô thức nhả môi mình ra, rồi thấp giọng nói: "Nàng rất tổt, nàng vĩnh viễn sẽ là Anh vương Vương phi, nữ chủ nhân của Anh vương phủ. Nếu ngày thường cảm thấy thật sự rảnh rỗi nhàm chán, cũng có thể lên núi nhiều hơn để bầu bạn cùng Hoàng tổ mẫu, dù sao lão nhân gia cũng thích nàng, hiểu chưa?"

Lâm Lạc Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng lệ nhìn chăm chú hắn thật lâu, cuối cùng cầm ô lảo đảo rời đi.

Khi Hoàng Phủ Thanh Vũ trở lại Minh Nguyệt cung, vừa vào cửa đã phát hiện Tịch Nhan đang ngồi trước bàn trang điểm, không biết vì sao trên người ăn mặc cực kỳ chỉnh tề, lúc này, nàng đối diện với gương trang điểm, nhất cử nhất động đều rất cẩn thận, điều này hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Nhưng thấy hình ảnh người trong gương hiện lên lung linh, thần thái thản nhiên, da thịt trắng như tuyết, giương mắt nhìn hắn, giống như đang nhíu mày lại giống như đang tươi cười, vừa hờn vừa giận, sóng mắt lưu chuyển chứa đựng phong tình vô hạn.

Ánh mắt hắn bỗng nhiên thâm trầm, tiến lên, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên: "Trang điểm đẹp như vậy là muốn làm gì?"

Tịch Nhan mở to mắt, nở nụ cười lên tiếng trả lời: "Hôm nay là ba mươi tết, nhưng Tử Ngạn không tiến cung, thừa dịp còn có thời gian, ta muốn đi lên Lăng Tiêu sơn cùng hắn ăn cơm tất niên, chàng xem có được không?"

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng biến đổi, trên tay cũng vô thức nắm mạnh hơn, Tịch Nhan khẽ nhíu mi: "Chàng làm đau ta."

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, buông nàng ra: "Được, hiếm khi nàng tình thâm ý trọng với Thập Lục thúc như vậy, đi thăm thúc ấy cũng là chuyện nên làm, ta gọi người chuẩn bị xe ngựa cho nàng."

Dứt lời, hắn nhấc chân muốn đi ra khỏi phòng.

Bỗng nhiên bị người từ phía sau ôm ngang thắt lưng, sau lưng truyền đến tiếng cười như chuông bạc của nàng.

Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ chấn động, dường như hiểu được điều gì, nắm lấy cánh tay đang đặt bên hông mình, xoay người nhìn nàng, trưng ra vẻ mặt giận dữ: "Nàng dám đùa giỡn với ta?"

Tịch Nhan không kiềm chế được cười rộ lên, vùi vào trong ngực hắn: "Thì ra chàng thật sự đang ghen!"

Trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ bày ra vẻ giống như đang căm tức, lại nâng cằm dưới của của nàng lên: "Bây giờ nàng thật sự đã nghĩ thông suốt sao?"

Tịch Nhan cong cong khóe miệng: "Chàng biết rõ ta ở trước mặt chàng luôn ngu ngốc, nhưng chàng lại cất dấu quá sâu, chàng không nói, ta làm sao biết được?"

"Ngu ngốc?" Hắn cười lạnh một tiếng, "Nhưng bây giờ ta lại thực sự không nhìn ra nàng ngu ngốc đấy!"

Tịch Nhan vẫn mỉm cười như cũ, nhìn mặt sắc hắn không dịu đi chút nào, cuối cùng ôm lấy cổ hắn, kiễng mũi chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Nàng còn tưởng rằng hắn nhất định không thèm động đây, nhưng nàng vừa mới chạm vào hắn, liền bị hắn nảy sinh ý định ác độc, dùng miệng ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, lấy tốc độ nhanh như sét đánh không kịp bưng tai bị kín miệng nàng, hút vào thật sâu, Tịch Nhan cảm thấy đôi môi run lên, chiếc lưỡi đinh hương của nàng tức thì bị hắn mút vào đến phát đau, nhưng chỉ khẽ rên rỉ nói không nên lời.

Đợi đến khi nàng có thể nói chuyện được thì đã bị hắn cởi quần áo ném ra ngoài màn che.

Hắn cuối cùng cũng buông nàng ra, bắt đầu cởi quần áo của mình ra, Tịch Nhan kinh hãi, vội giữ chặt hắn: "Không phải chúng ta phải hồi phủ sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ liếc nhìn nàng một cái, trông thấy đôi môi sưng đỏ của nàng, khóe miệng bỗng nhiên tràn ra ý cười tà tứ phong lưu, trong mắt nồng đậm tình dục không thể nào che dấu.

Cúi người xuống, hắn hôn lên đôi môi nàng, đồng thời thì thào với nàng những lời chứa đựng ý cười: "Hồi phủ? Tối nay, nàng đừng mong nghĩ tới."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-147)