Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 031

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 031
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tịch Nhan trở nên cảnh giác, lui về phía sau hai bước, sau đó nàng nghĩ tới điều gì, bỗng trấn định lại, cười nhẹ: "Đúng vậy, không biết Lục ca tới làm gì?"

Hoàng Phủ Thanh Hoành đứng dậy, đi đến bên cạnh Tịch Nhan.

Lúc này Tịch Nhan không lùi lại nữa, chỉ lẳng lặng đứng yên một chỗ, tùy ý hắn đi một vòng xung quanh mình, trên mặt vẫn lộ vẻ mỉm cười như trước: "Lục ca?"

"Nhan Nhan?" Hắn bỗng nhiên gọi nàng từ sau lưng, hơi thở ấm áp phun vào sau gáy Tịch Nhan, không thèm để ý tới ánh mắt của các tỳ nữ chung quanh, "Nàng không biết được rằng sự xuất hiện của nàng làm cho ta hối hận đến mức nào đâu."

Tịch Nhan khẽ cười một tiếng, di chuyển bước chân tránh né hắn đang dựa sát vào nàng, lên tiếng: "Năm đó lúc nhìn Lục ca tông cửa chạy ra, ta cũng hối hận không thôi."

Đề cập đến sự chật vật năm đó, Hoàng Phủ Thanh Hoành không tức giận nở nụ cười, nheo mắt lại: "Hối hận cái gì?"

"Hối hận không làm mình đáng sợ hơn một chút." Tịch Nhan che miệng cười, hai mắt trong suốt thấu hiểu, "Nếu có thể thấy bộ dáng Lục ca sợ đến mức ngất xỉu đi, nghĩ đến thôi cũng cực kỳ thú vị."

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Hoành hiện lên nét buồn bã, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng vui đùa ầm ĩ liền ngưng lại.

Tích Văn cùng Ninh Dương từ ngoài cửa chạy vào, bỗng dưng thấy Hoàng Phủ Thanh Hoành, đều ngẩn ra. Hoàng Phủ Thanh Hoành xưa nay rất âm trầm, trong cung các công chúa không tiếp xúc với hắn nhiều, lúc này đột nhiên nhìn thấy hắn liền lấy lại vẻ đoan trang ngày thường, ngượng ngùng gọi một tiếng "Lục ca" Sau đó lại nói tiếp: "Thất ca không phải không có ở trong phủ sao? Lục ca tới đây làm gì?"

Hoàng Phủ Thanh Hoành chậm rãi trở lại chỗ ngồi, nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan cười: "Ta biết hai người các ngươi không ngoan, nếu làm mệt Thất đệ muội, thì không tốt? Nay có ta ở đây, hai người các ngươi có phải nên thu liễm một chút hay không?"

Hai tiểu công chúa đều là người có trí tuệ hơn người, nhìn thấy tình cảnh như thế sao có thể còn không biết nguyên nhân trong đó, liền nở nụ cười. Mặc dù ít giao tiếp với Hoàng Phủ Thanh Hoành, nhưng lúc này cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, cười cười nói nói vô cùng vui vẻ.

Đến lúc dùng bữa trưa, ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Hoành vẫn lưu luyến ở trên người Tịch Nhan.

Với tính tình bất hảo của Tịch Nhan từ trước tới nay, nàng nhất định sẽ không chỉ lạnh nhạt như vậy, nhưng hôm nay trước mặt hai tiểu công chúa cũng không thể không làm ra vẻ khoan dung rộng lượng nên làm như không thấy vẻ mặt không đứng đắn của Hoàng Phủ Thanh Hoành.

Đến buổi chiều, nàng lấy cớ đến thời điểm đổi xiêm y, lặng lẽ tìm đến nhónm mười hai ám vệ của Xích Diễm, bí mật phân phó vài câu.

Lúc nàng trở về phòng ăn, ba người kia cũng dùng bữa xong, sau khi dùng trà tráng miệng, Ninh Dương liền đòi đi xem diễn, Tịch Nhan lên tiếng đáp ứng, nàng liền khẩn cấp kéo Tích Văn chạy tới hoa viên, hai nha đầu vừa đi vừa cười, còn không quên quay đầu nhìn Tịch Nhan cùng Hoàng Phủ Thanh Hoành, vì thế cười càng lớn tiếng hơn.

Tịch Nhan cũng chỉ bất đắc dĩ cười, hướng về phía Hoàng Phủ Thanh Hoành nói: "Lục ca thỉnh."

"Thất đệ muội thỉnh."

Tịch Nhan không hề nói thêm điều gì, xoay người đi trước, nhưng cố tình đi thật chậm. Hoàng Phủ Thanh Hoành liền đi theo phía sau nàng, trong ánh mắt không che dấu sự khát vọng cùng tà tứ.

Lúc đi đến hoa viên, Tịch Nhan đột nhiên ngừng lại, cúi đầu khẽ nhíu mi, đè lên bụng mình.

"Làm sao vậy?" Lúc này Hoàng Phủ Thanh Hoành mới vội vàng chạy đến, tiến lên thấy sắc mặt nàng không tốt, liền không chút kiêng kị vươn cánh tay ra --

"Hô" một tiếng, giống như sét đánh qua, Tịch Nhan chỉ thấy bóng người lóe lên, đợi cho đến lúc nhìn rõ đã thấy Xích Diễm ngã xuống đất, máu tươi tràn ra từ khóe miệng. Còn Hoàng Phủ Thanh Hoành, không biết từ chỗ nào xuất hiện một nam tử mặc cẩm y bảo hộ ở phía sau.

Lúc này, sắc mặt Tịch Nhan thật sự thay đổi. Nàng vốn phân phó Xích Diễm, trong lúc Hoàng Phủ Thanh Hoành ra tay chạm vào nàng liền động thủ, cũng chỉ muốn cho hắn một chút giáo huấn, nhưng không nghĩ đến bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Hoành lại có một tuyệt đỉnh cao thủ như vậy.

Khó trách lúc trước Hoàng Phủ Thanh Vũ nói, Hoàng Phủ Thanh Hoành am hiểu nhất đó chính là cướp người, bên người có cao thủ như vậy, cũng khó trách hắn lại am hiểu chuyện như vậy.

Cùng lúc đó, mười một ám vệ khác đều đồng loạt hiện thân, một người đến dìu Xích Diễm lên, mọi người còn lại đứng trước mặt Tịch Nhan để bảo vệ nàng.

Chỉ một thoáng tất cả đều giương cung bạt kiếm.

"Ha." Hoàng Phủ Thanh Hoành cười khẽ một tiếng, "Thất đệ muội, đây là có chuyện gì?"

Tịch Nhan hít vào một hơi thật sâu, mới miễn cưỡng cười nói: "Lục ca, đây chì là hiểu lầm thôi, các thị vệ này không hiểu quy củ, đụng đến Lục ca, thỉnh Lục ca đừng lấy đó mà phiền lòng."

Hoàng Phủ Thanh Hoành nhìn nàng thật sâu, cũng cười nói: "Nàng đã mở miệng như thế, đương nhiên là không sao rồi."

Nhưng đột nhiên trong lúc đó, "Phốc" một tiếng, một hòn đá nhỏ không biết từ chỗ nào bay tới, tốc độ cực kì mau, đánh thật mạnh vào chân trái của Hoàng Phủ Thanh Hoành, trong nhất thời hắn thét lớn một tiếng, liền quỳ một gối xuống đất.

Tất cả mọi người đều bị tình huống đột ngột phát sinh này làm cho ngẩn người ra, Tịch Nhan nhìn thấy bộ dáng Hoàng Phủ Thanh Hoành quỳ gối trước mặt mình, rất muốn cười, nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc, ngước nhìn bốn phía, chỉ thấy mười hai ám vệ đều ở phía sau mình, căn bản không phải do bọn họ làm.

"Người nào?" Hoàng Phủ Thanh Hoành cảm thấy chân trái bị đau nhức nên rất giận dữ, vừa nhấc đầu lên nhìn thấy trên mặt Tịch Nhan cũng hiện rõ sự kinh ngạc, sau khi âm thầm cân nhắc một phen, liền ra hiệu cho thị vệ tỏa ra bốn phía đi tìm người khả nghi.

Lúc này Tịch Nhan mới đi lên, giả bộ thân thiết nói: "Lục ca, huynh có khỏe không?"

Hoàng Phủ Thanh Hoành nỗ lực đứng dậy, lạnh lùng cười: "Không có gì đáng ngại. Nhưng xem ra bọn chuột nhắt dấu đầu lộ đuôi trong Anh vương phủ này nhiều lắm, không thích hợp cho nàng ở. Nếu nàng nguyện ý đến Lận vương phủ của ta làm khách, ta hoan nghênh bất cứ lúc nào."

Việc đã đến nước này, hắn đương nhiên sẽ không lại nơi này lâu, đợi cho thị vệ quay lại bẩm báo vẫn chưa phát hiện ra người nào khả nghi, nên hắn quở trách thị vệ một phen, cuối cùng dẫn người rời khỏi Anh vương phủ.

Mãi cho đến khi hắn ra khỏi cửa vương phủ, Tịch Nhan cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nghĩ đến hòn đá đánh vào người Hoàng Phủ Thanh Hoành, trong lòng lại nổi lên cảm giác bất an.

Nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn chưa hồi phủ, Tịch Nhan cuối cùng kiềm chế không được bảo Thôi Thiện Duyên phái người tiến cung hỏi thăm.

Một canh giờ sau, người trong cung trở về mang đến tin tức làm cho Tịch Nhan vô cùng kinh ngạc – từ sáng sớm Hoàng Phủ Thanh Vũ đã đi lên Lăng Tiêu sơn, cũng không nói khi nào thì trở về.

*****

Đêm hôm đó, Tịch Nhan vẫn ngủ cực kỳ không yên, một mặt đó là nhớ mong Hoàng Phủ Thanh Vũ, mặt khác đó là vì hòn đá đánh vào người Hoàng Phủ Thanh Hoành ngày hôm nay.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng cảm thấy dường như có ai đó luôn luôn âm thầm quan sát mình.

Nhưng đó là ai? Nàng không dám nghĩ tới nữa, đồng thời cưỡng ép bản thân buông tha tất cả, miễn cưỡng đi vào giấc mộng đẹp.

Đến ngày thứ hai, vẫn không có tin tức về việc hồi phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ như trước.

Lúc này Tịch Nhan cảm thấy có gì đó không đúng.

Hoàng Phủ Thanh Vũ là một người làm việc hết sức thận trọng, nhưng lúc này đây lại vô duyên vô cớ thậm chí cũng không thông báo với nàng một tiếng liền một mình đi Lăng Tiêu sơn hai ngày, đã vậy còn không nói khi nào thì trở về.

Nàng chỉ sợ có chuyện lớn gì phát sinh, mặt khác lại ngại ngùng vì nói cho cùng Lăng Tiêu sơn đối với nàng là một sự xấu hổ, nàng không tiện đi đến đó, bởi vậy chỉ có thể tiếp tục ở lại trong phủ chờ tin tức.

Cứ tiếp tục chờ đợi như thế thẳng đến ngày thứ ba, vẫn không có tin tức gì truyền đến như trước.

Cuối cùng Tịch Nhan thật sự hoảng hốt, vừa định phái người đi mời Thập Nhất đến đây, không ngờ Thập Nhất đã giành đến trước.

"Thất tẩu." Thần sắc Thập Nhất có chút lo âu, "Tẩu theo đệ cùng đi Lăng Tiêu sơn một chuyến."

"Thất ca của đệ đâu?" Tịch Nhan vừa thấy bộ dáng của hắn, trong lòng bỗng cảm thấy bất an, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Đệ không biết!" Thập Nhất ảo não trả lời, "Tối hôm đó không biết phụ hoàng đã nói những gì với Thất ca, ngày hôm sau Thất ca liền đi lên Lăng Tiêu sơn. Hunh ấy không thể nào làm việc tùy hứng không báo trước như thế, đệ lên núi đi tìm gặp huynh ấy, nhưng huynh ấy dường như thay đổi thành người khác, tự nhốt mình trong phòng, cái gì cũng không chịu nói...... Đệ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, dùng hết các phương pháp, nhưng Thất ca vẫn không đáp lại."

Tịch Nhan vừa nghe xong, nhất thời còn rối ren hơn so với Thập Nhất, ở trong sảnh đi qua đi lại một vòng, giống như không biết mình nên làm cái gì cho phải, sau một lúc lâu cuối cùng phân phó: "Ngân Châm, ngươi chuẩn bị cho ta hai bộ quần áo --" Nhưng lời còn chưa nói xong, nàng lại tự phủ quyết: "Không cần nữa, Thập Nhất, đệ mau dẫn ta đi, hiện tại phải đi ngay."

Đến chân núi, Thập Nhất lại lo lắng cho thân thể của Tịch Nhan: "Thất tẩu, thân thể tẩu chịu đựng nổi không? Để đệ phái người đi tìm một nhuyễn kiệu tới, nếu chẳng may tẩu xảy ra chuyện gì, đệ không mặt mũi nào nhìn mặt Thất ca nữa."

Trước mắt chính là Lăng Tiêu sơn, Tịch Nhan cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm một chút, lại nghĩ đến đứa bé trong bụng mình nên gật đầu đáp ứng.

Ngồi trên nhuyễn kiệu đi lên đến giữa sườn núi, Tịch Nhan lại đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, bèn bảo ngừng kiệu lại.

Thập Nhất quay đến bân cạnh nàng, nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bị hù nhảy dựng lên: "Thất tẩu, tẩu làm sao vậy?"

Tịch Nhan cảm thấy cả người vô lực, nhưng vẫn cố gắng lắc lắc đầu: "Thập Nhất, trong lòng ta hiện rất bất an, đệ lên núi tìm chàng trước, ta ở đây nghỉ ngơi một lát sẽ lên sau."

Thập Nhất do dự một lát, sau đó đáp ứng, để tất cả thị vệ bên người lại cho Tịch Nhan, còn mình đánh ngựa chạy thẳng lên núi.

Tịch Nhan dựa vào vách kiệu nghỉ ngơi một lát, sau khi cảm thấy khỏe hơn một chút, đang muốn xoay người phân phó tiếp tục khởi hành, bỗng thấy sắc mặt kiệu phu, thị vệ trước mắt trở nên tím tái, sắc môi trắng bệch, sau một lát, tất cả đều té trên mặt đất!

Tịch Nhan bỗng chốt cảm thấy rất hoảng hốt, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

"Vương phi." Mười một ám vệ đột nhiên hiện thân, nhưng sắc mặt tất cả đều tái nhợt, "Lai giả bất thiện, thỉnh Vương phi nhanh chóng rời khỏi nơi đây."

"Các ngươi làm sao vậy?" Tịch Nhan thấy bộ dáng của bọn họ, trong lòng càng cảm thấy kinh hoảng hơn.

"Có người thả độc ở trên đường, Vương phi ngồi nhuyễn kiệu nên khả năng trúng độc không sâu......" Một trong số đó lên tiếng, lời còn chưa dứt đột nhiên từ hai bên đường xuất hiện một đám thị vệ, người nào cũng mặc đồ đen, dùng khăn đen che kín mặt.

Kẻ cầm đầu chính là tên mặc cẩm y xuất hiện bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Hoành ngày đó.

Tịch Nhan nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, nỗi tuyệt vọng dần dần lan tràn trong lòng nàng.

Mười một ám vệ vốn đã bị trúng độc, lúc này thấy tình hình như vậy, vẫn muốn liều chết bảo vệ Tịch Nhan, chiến đấu tới cùng với đám thị vệ kia, nhưng thời gian chưa tới nửa nén hương, tất cả đều bị thương, ngã xuống đất.

Lại một cơn choáng váng đầu xuất hiện, Tịch Nhan vô lực ngã ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía tên nam tử mặc cẩm y, giọng nói lạnh lùng cất lên: "Gọi chủ tử các ngươi tới gặp ta."

Tên nam tử mặc cẩm y kia cúi đầu, khom người nói: "Chủ tử đang ở trong phủ chờ cô nương."

"Ti tiện." Tịch Nhan cắn răng hừ khẽ một tiếng, cúi đầu, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, bèn ngẩng đầu lên nhìn bốn phía.

Quả nhiên, như chứng minh cho suy nghĩ của của nàng, trong tầm mắt nàng xuất hiện vô số cây ngân châm, xuyên vào không khí, lặng yên không một tiếng động đâm vào trong cơ thể nam tử trước mặt nàng.

Trong thoáng chốc tình hình lại xoay chuyển một cách đột ngột, trong phạm vi xung quanh người nàng xuất hiện vô số ám tiễn, nhưng đều tránh khỏi không chạm vào nàng mà bay về phía những tên thủ hạ của Hoàng Phủ Thanh Hoành.

Sự khác biệt giữa sáng và tối nhanh chóng hiện ra, thuộc hạ của Hoàng Phủ Thanh Hoành phút chốc quân tan binh rã, lớp bị thương, lớp bị tử vong, còn lại, đều vội vàng quay đầu bỏ chạy xuống núi.

Cực kỳ quỷ dị, dường như chỉ trong nháy mắt, nơi này chỉ còn một mình Tịch Nhan đứng tại nơi đó, còn lại, hoặc là đã tắt thở, hoặc là nằm trên mặt đất rên rỉ.

Cảm giác bị ai đó đang nhìn lại một lần nữa xuất hiện, Tịch Nhan nhìn về bốn phía cách đó không xa, cây cối um tùm, tuyết trắng phủ đầy, căn bản nhìn không thấy bóng dáng một ai.

Nàng vẫn đứng ở nơi đó, toàn thân vô lực, trong lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng. Cắn răng đứng đó một lúc lâu, cuối cùng nàng hít vào một hơi thật sâu, nước mắt biến mất, hướng tới bốn phía hô to --

"Nam Cung Ngự, huynh đi ra cho ta!"

Trong chớp mắt, phạm vi xung quanh nàng cực kỳ im lặng, ngay cả tiếng rên rỉ của những kẻ bị thương dưới chân nàng này đều biến mất. Nàng nhìn chung quanh mình, chờ đợi thân ảnh từng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn xuất hiện.

Nhưng mà, không có một ai đáp lại nàng.

Gió núi lạnh lùng thổi qua, thổi vào mặt nàng làm nàng đau rát.

Giồng như không chịu nổi sự đau đớn, nước mắt Tịch Nhan từ từ rơi xuống: "Nam Cung Ngự, ta biết là huynh, huynh đi ra cho ta!"

Trước mắt vẫn không có chút động tĩnh như trước, Tịch Nhan cười lạnh một tiếng, lui lại hai bước, vừa muốn xoay người một mình đi lên núi đột nhiên bị người từ phía sau đỡ lấy cánh tay, đồng thời nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc từ nhỏ đến lớn:"Nhan Nhan."

*****

Trong chớp mắt, toàn thân Tịch Nhan dường như mất đi tất cả khí lực, thậm chí ngay cả hành động quay đầu đơn giản cũng làm không được.

Nhưng vẫn vô thức ôm chặt lấy cánh tay mình.

Gió núi vẫn lạnh lùng thổi qua như trước, nước mắt của nàng cũng nhịn không được đi rơi xuống, tựa hồ như làm thế nào cũng kiềm nén không được.

"Nhan Nhan." Hắn lại gọi nàng một tiếng, xoay người nàng quay lại đối diện với mình, bất ngờ nhìn thấy tư thế vô cùng phòng bị cùng với khuôn mặt đầy nước mắt của nàng.

Tịch Nhan cúi đầu, nước mắt không ngừng tuôn xuống, qua đôi mắt mông lung đẫm lệ nhìn về phía ngọc bội bên hông hắn.

Bộ y phục trên người Nam Cung Ngự rất quý giá hoa lệ nên mang theo vật trân quý cũng không có gì là ngạc nhiên. Nhưng khối ngọc bội kia không chỉ là vật quý giá thôi, chỉ có người từ nhỏ lớn lên trong cung liếc mắt một cái là nhìn ra được ngay, vật đó chỉ trong hoàng cung mới có, tượng trưng cho địa vị cao cao tại thượng cùng thân phận tôn quý.

Trong chớp mắt, Tịch Nhan ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Ngươi rốt cuộc là Nam Cung Ngự, hay là Mộc Cao Phi?"

Vẻ mặt Nam Cung Ngự phút chốc căng thẳng, giống như là đau đớn, cũng giống nhau là hối hận, cuối cùng thấp giọng nói: "Nhan Nhan, muội hy vọng ta là ai? Nếu ở trong lòng muội, Nam Cung Ngự vĩnh viễn chỉ là sư huynh, vậy ta tình nguyện mình là Mộc Cao Phi."

Hai mắt Tịch Nhan đẫm lệ, khuôn mặt hắn trong ánh mắt mông lung của nàng lệ quang tan thành nhiều mảnh nhỏ. Nàng không nhìn rõ mặt hắn, cũng như nàng không nhìn rõ hắn là người nào.

"Ta không biết Mộc Cao Phi, chưa bao giờ biết kẻ đó." Tịch Nhan thì thào, dùng hết khí lực toàn thân tránh né hắn, "Mong ngươi về sau đừng xuất hiện ở trước mặt ta nữa."

Khuôn mặt Tịch Nhan đẫm lệ, nghiêng ngả lảo đảo đi vào ngôi chùa trên núi, tiểu sa di trong chùa nhìn thấy nàng thì cả kinh, vội chạy đi tìm Thập Nhất.

"Thập Nhất gia, không tốt, cái kia...... Vi Chi vừa khóc vừa đi vào......"

Thập Nhất đang đứng trong phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa nghe tiểu sa di chạy đến hàm hàm hồ hồ nói chuyện, nhất thời kinh hãi, vừa muốn xoay người đi ra thì cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.

Bóng người trước mắt chợt lóe lên, Thập Nhất còn chưa kịp lên tiếng gọi "Thất ca", thân ảnh Hoàng Phủ Thanh Vũ đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Tịch Nhan tìm kiếm Hoàng Phủ Thanh Vũ khắp mọi nơi, nhưng không biết hắn đến tột cùng đang ở nơi nào. Nàng đứng ở trong sân mờ mịt nhìn chung quanh, cuối cùng Tịch Nhan liều lĩnh khóc lớn lên.

Trong chớp mắt nàng đã nằm vào một vòng tay ôm ấp quen thuộc, thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ vang lên ở bên tai: "Nhan Nhan, làm sao vậy?"

Bỗng dưng nghe được thanh âm của hắn, nỗi bi thương trong lòng Tịch Nhan tràn đầy, đồng thời sự lo lắng cũng đầy ắp cả cõi lòng, bất chấp bản thân đang khóc không thành tiếng, liền ôm chặt lấy hắn, vừa khóc vừa nói: "Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng làm sao vậy? Chàng làm sao vậy?"

Thập Nhất đứng ở cửa sân sườn, vẻ mặt dường như được trấn an lại nhưng cũng hiện lên sự thống khổ.

Hắn ở bên cạnh cố gắng suốt một ngày, lời hay ý đẹp đều nói ra hết, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ không có một chút phản ứng nào, thế mà chỉ vừa mới nghe tiểu sa di kia nói Tịch Nhan khóc như mưa như bấc, hắn liền chạy nhanh ra khỏi cửa đến nơi này, dĩ nhiên trong cảnh tượng như vậy -- hai người chỉ biết hỏi đối phương đến tột cùng làm sao vậy, giống như nếu không có được đáp án, sẽ vẫn tiếp tục hỏi như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Hoàng Phủ Thanh Vũ như vậy, đó mới chính là Thất ca mà hắn quen thuộc.

Thập Nhất cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, vội rời khỏi sân vườn đi ra ngoài.

Tịch Nhan liên tục lên tiếng hỏi Hoàng Phủ Thanh Vũ làm sao vậy, nhưng không biết chính mình rằng nước mắt mình từng giọt từng giọt thẩm thấu vào quần áo hắn.

Vạt áo trước ngực Hoàng Phủ Thanh Vũ ướt đẫm, cảm giác mát lạnh xâm nhập vào ngực làm hắn rốt cuộc không tiếp tục truy vấn nàng nữa, một tay ôm lấy Tịch Nhan lên đi về phía phòng ở của mình.

Tịch Nhan tựa vào trong lòng hắn, vẫn chỉ khóc như trước, thỉnh thoảng lặp lại câu hỏi: "Chàng làm sao vậy?"

Vào phòng, Hoàng Phủ Thanh Vũ đặt Tịch Nhan nằm trên giường nhưng nàng vẫn gắt gao nắm chặt quần áo của hắn như trước.

Không phải nàng chưa từng khóc ở trước mặt hắn, chỉ là chưa bao giờ khóc nhiều như vậy, gần như là gào khóc lớn tiếng.

"Nhan Nhan." Hắn nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt của nàng, "Nhìn ta đi, ta tốt lắm, ta không có chuyện gì cả. Nhan Nhan?"

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Tịch Nhan cuối cùng cũng nghe được những lời hắn nói, mở to đôi mắt tràn đầy hơi nước nhìn hắn, mộ lần nữa vùi vào trong lòng hắn: "Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng không có việc gì --"

"Không có việc gì." Hắn ôm lấy nàng, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, kề sát vào bên tai nàng, "Đừng khóc, nói cho ta biết làm sao vậy?"

Tịch Nhan cắn răng nức nở khóc, cuối cùng cũng nói không ra lời, chỉ vươn tay ra ôm lấy hắn, không ngừng rơi lệ.

-------------------------------------

Chạng vạng tối, có hòa thượng trong chùa đến gõ cửa: "Thất gia, Thập Nhất gia phân phó bần tăng đưa đồ ăn chay đến đây."

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn Tịch Nhan đang nằm trong lòng mình khóc thút thít, vừa muốn đứng dậy, lại bị nàng túm chặt: "Không cho phép đi......"

Ngón tay hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng, quay đầu về phía cửa nói: "Đặt ở nơi đó cũng được."

Người vừa tới lên tiếng đáp ứng, mang đồ ăn đặt xuống liền rời đi.

Lúc này hắn mới xoay người nhìn về phía Tịch Nhan. Nàng khóc đến mức hai mắt sưng đỏ cả lên, sắc mặt tái nhợt, bởi vì vẫn chưa ngừng khóc thút thít, đôi môi đỏ mọng cũng run nhè nhẹ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi vươn tay ra, dùng ngón cái đè lại môi của nàng, Tịch Nhan lại thuận thế đem tay ngón tay hắn ngậm vào trong miệng, sau đó cắn xuống thật mạnh.

Nàng dường như dùng hết khí lực toàn thân, Hoàng Phủ Thanh Vũ đau đến nhíu chặt mi, nhưng cũng tùy ý nàng.

Hồi lâu sau, ngón tay hắn bị nàng cắn cơ hồ mất hết tri giác, Tịch Nhan mới há miệng ra, không khóc thút thít nữa, chị mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn: "Hoàng Phủ Thanh Vũ......"

"Ừ?" Hắn lên tiếng.

"Chàng làm sao vậy? Chàng vì sao không trở về phủ, vì sao muốn lên trên núi này, vì sao bỏ lại một mình ta, vì sao muốn ta gặp lại hắn --"

Nói xong, dường như nàng khắc chế không được sắp sửa rơi lệ, Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy thế, lập tức nghiêng người hôn môi nàng, kịp thời ngăn cản nàng lại khóc một lần nữa.

Nhìn bộ dáng của nàng như vậy, mặc dù hắn đoán không ra tiền căn hậu quả, nhưng hắn biết nhất định có liên quan tới một người. Người đó tháng trước đã đến Bắc Mạc, từng lẻn vào phòng của nàng, đang âm thầm bảo vệ nàng.

Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn cũng biết hắn sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện trước mặt Tịch Nhan, chỉ là không ngờ được Tịch Nhan sẽ có phản ứng mạnh như thế.

Nước mắt Tịch Nhan một lần nữa lại rơi xuống, cuối cùng hắn cũng buông nàng ra: "Còn muốn khóc nữa sao?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)