Vay nóng Tinvay

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 030

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 030
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Lazada


Lúc hai người tiến vào chính điện, đa số mọi người đã an tọa xong, chỉ có một số người còn chưa tới.

Tịch Nhan theo sau Hoàng Phủ Thanh Vũ bước vào trong điện, trong nháy mắt liền thu hút rất nhiều ánh mắt tập trung vế phía nàng.

Trong lòng nàng không được tự nhiên, dùng khăn tay che dấu đôi môi có chút sưng lên, ném cho Hoàng Phủ Thanh Vũ một ánh mắt cáu giận.

Lúc nãy khi đi được nửa đường, nàng đột nhiên bị hắn kéo đến phía sau một hòn giả sơn. Trong lòng Tịch Nhan vẫn còn đang để ý đến chuyện hắn và Hoàng Phủ Thanh Hoành nói lúc nãy, nhưng hắn không để ý đến, xoay người dựa vào núi giả, ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu hôn xuống đôi môi nàng.

Chuyện riêng tư lại làm ở một nơi mà có khả năng sẽ có người xuất hiện bất cứ lúc nào, Tịch Nhan vừa thẹn vừa giận, vả lại trong lòng đang có khúc mắc nên tất nhiên là không chịu theo hắn, cố gắng tránh né hắn nhưng không được nên chỉ có thể nhân lúc hô hấp hai người giao hòa tìm cơ hội cắn hắn.

Sau khi liên tiếp thực hiện được vài lần, nỗi lo lắng trong lòng Tịch Nhan ti vẻ bất tri bất giác tan đi, dần dần thuận theo hắn, thế nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại dường như bị chọc giận, một tay gắt gao ôm lấy thắt lưng của nàng, tay còn lại di chuyển dọc theo thân thể nàng, bật cười khẽ lên, trong giọng nói mang theo sự bỡn cợt: "Ta nên sớm biết nếu mang nàng đến đây sẽ làm ta bị nhiễu loạn."

Tịch Nhan nhẹ giọng kêu lên, tránh né tay hắn, lại nghe được lời nói của hắn, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào hắn: "Bị Hoàng Phủ Thanh Hoành nhận ra ta, sợ hãi sao?"

"Nàng có biết lão Lục am hiểu nhất điều gì hay không?" Hắn vén một lọn tóc đen sau lưng Tịch Nhan lên, "Trong triều đình hắn tuyệt đối không làm được chuyện gì, nhưng nếu nói đến cướp người – nếu là người bị hắn coi trọng, hắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để cướp cho bằng được."

Nghe vậy, Tịch Nhan khẽ nhíu mi: "Vậy thì thế nào?" Dứt lời, bỗng nghĩ tới điều gì, nàng nhịn không được lấy tay che miệng: "Hắn coi trọng chàng sao?"

Nghe vậy, hắn dường như thật sự bị làm cho tức giận, nhanh chóng ôm chặt lấy nàng, một lần nữa dùng môi phong kín miệng nàng lại.

Trong lúc tình nùng mật ý, đột nhiên có tiếng vui đùa ầm ĩ truyền đến, Tịch Nhan còn chưa phục hồi tinh thần lại, thì đã xuất hiện hai nữ tử nhỏ tuổi mặc cung trang đang đi men theo đường nhỏ ngang qua hòn giả sơn đang che giấu nàng cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Không ngờ hai nữ tử kia chính là công chúa, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đều cười lên tiếng gọi "Thất ca" Sau đó chạy về phía họ, thế nhưng thanh âm vui cười kia khi truyền vào tai Tịch Nhan, nhất thời làm cho nàng xấu hổ vô cùng.

Lúc này, Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như cảm giác sau lưng mình có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình nên quay đầu lại, vừa vặn đón nhận ánh mắt tức giận của Tịch Nhan. Hắn im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu che miệng khụ một tiếng, hướng về phía bên trái của Tịch Nhan khẽ cười cười.

Tịch Nhan nhìn theo tầm mắt hắn liền nhìn thấy hai tiểu công chúa đang hướng về phía mình vẫy vẫy tay mỉm cười, sắc mặt nàng nhất thời đông cứng lại.

Hai người đi vào chỗ ngồi được an bài cho Anh vương phủ đã nhìn thấy Lâm Lạc Tuyết đang ngồi ngay ngắn ở đó tử bao giờ, tuy là dung nhan được trang điểm tinh xảo, thần sắc ngạo nghễ nhưng cũng khó dấu sắc mặt tái nhợt. Nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng đứng dậy, cúi người hành lễ: "Tham kiến Vương gia."

"Không cần đa lễ." Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa tay nâng nàng dậy, cùng Tịch Nhan ngồi xuống, mỉm cười nói, "Hôm nay nàng phục sức rất đẹp. Phụ hoàng xưa nay rất coi trọng những ngày náo nhiệt vui mừng, chắc chắn người sẽ thích phục sức hôm nay của nàng."

Lúc này, tay Lâm Lạc Tuyết có chút cứng đờ, quay đầu nhìn về phía hắn với vẻ khổ sở: "Tạ Thất gia trong mắt còn thấy được thiếp thân, nhưng phục sức hôm nay Hoàng Thượng có thích hay không, thiếp thân không cần."

Tịch Nhan nghe xong, nhịn không được ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, cảm thấy nỗi chua xót của nàng nhất thời được xả ra hết, ánh mắt nàng vừa chuyển động bỗng lại đối diện với một đôi mắt sáng quắc khác.

Hoàng Phủ Thanh Hoành an vị ở bàn bên cạnh đang dùng ánh mắt nóng rực, không e dè nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan.

Tịch Nhan trong lòng có chút căng thẳng, còn chưa kịp chuyển dời ánh mắt, chợt thấy Hoàng Phủ Thanh Hoành bỗng nhiên bưng chén rượu lên, hướng về phía chén rượu của nàng.

Tịch Nhan không muốn để ý tới hắn nữa, vừa mới xoay đầu lại đã phát hiện Hoàng Phủ Thanh Vũ đang chống lại ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Hoành đồng thời bưng chén rượu trước mặt nàng lên, mỉm cười đón nhận lời mời của Hoàng Phủ Thanh Hoành: "Lục ca, thỉnh."

Hoàng Phủ Thanh Hoành lạnh lùng cười, uống cạn chén rượu trong tay.

Đúng lúc này, hoàng đế cùng các phi tần giá lâm, mọi người đều đứng dậy nghênh giá. Hoàng đế ở vị trí cao nhất ngồi xuống, mỉm cười nhìn tất cả các nữ nhân phía dưới, ánh mắt ở dừng lại trên người Tịch Nhan một lát, mới mở miệng nói: "Đều là người trong nhà tụ họp lại, không cần đa lễ, ngồi đi."

Mặc dù vẻ mặt hắn ôn hoà, nhưng tất cả mọi người phía dưới không ai dám tùy tiện. Mọi người đều biết từ sau khi lập thái tử nửa năm trước, triều đình vốn đang yên bình, các thế lực bắt đầu âm thầm hành động, cho đến tháng trước thái tử bị phế, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài tháng, hoàng đế rõ ràng già đi rất nhiều. Cũng trong khoảng thời gian này, thánh ý khó dò, long nhan dễ nổi giận thường xảy ra liên tục, bởi vậy tất cả mọi người đều hành động thật cẩn thận.

Rượu quá ba tuần, sắc mặt hoàng đế vẫn còn rất tốt, cùng các phi tần chung quanh nói nói cười cười. Bầu không khí yến tiệc trong sảnh cuối cùng cũng dần dần trở nên náo nhiệt, Thập Nhất và Thập Nhị đều tiến đến vị trí của Anh vương phủ, cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ vung quyền uống rượu, rất náo nhiệt.

Nhưng trong không khí hoà thuận vui vẻ như vậy, Tịch Nhan lại cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó, vừa quay đầu đi tìm lại có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Thần một thân một mình ngồi uống rượu không ngừng.

Cảm nhận được ánh mắt Tịch Nhan, hắn ngẩng đầu quét mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt âm lãnh. Dừng lại một chút, bỗng nhiên cầm theo bầu rượu đứng lên, cũng đi tới chỗ ngồi của Hoàng Phủ Thanh Vũ.

"Tiểu tẩu tử?" Hắn gọi Tịch Nhan, "Tẩu tử vào cửa đã lâu, nhưng các huynh đệ còn chưa kính rượu cho tẩu tử, nên thừa dịp hôm nay, kính tẩu tử một ly. Thập Nhất, Thập Nhị, còn không mau kính rượu?"

Thập Nhất, Thập Nhị giật mình đứng yên, không biết hắn muốn làm cái gì. Tịch Nhan cũng có chút kinh ngạc thất thần.

Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng:"Lão Cửu."

"Thất ca, chén rượu hôm nay huynh không có lý do ngăn cản đệ." Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần đen tối, cười nhẹ.

Tịch Nhan biết hắn xưa nay không thích gì mình, nhưng cũng không ngờ tới hắn đột nhiên đi đến kính rượu mình, hàng mi khẽ nhíu lại, thấp giọng nói: "Ngươi biết rõ ta không thể uống rượu mà."

Nghe vậy, ý cười nơi khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng mở rộng hơn, tầm mắt chuyển sang người Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thất ca, tiểu tẩu tử không thể uống rượu sao? Ta thật sự không biết chuyện này."

*****

Tịch Nhan có chút mờ mịt nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần, không biết hắn đến tột cùng muốn làm cái gì, nhưng nhìn sắc mặt hắn, nàng cảm thấy tựa hồ còn có chuyện gì mà mình không biết. Nàng quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng cầm tay Tịch Nhan, nhìn về phía Thập Nhất nói: "Cửu ca của đệ uống nhiều rồi, đưa hắn đến thiên điện nghỉ ngơi đi."

Thập Nhất thấy tình thế không ổn, vội đứng dậy, kéo Hoàng Phủ Thanh Thần: "Cửu ca --"

Hoàng Phủ Thanh Thần lại thừa cơ giữ chặt hắn, cười nói: "Nhưng ta thật sự đã quên, tiểu tẩu tử luôn không để ta vào trong mắt, Thập Nhất, đệ giúp ta kính nàng một ly."

"Cửu ca, huynh thật sự uống say sao?" Thập Nhị thấy thế, cũng đứng dậy, kéo chén rượu trong tay hắn xuống, "Thất tẩu đã nói không thể uống rượu, huynh cần gì phải cưỡng cầu?"

Hoàng Phủ Thanh Thần cúi đầu cười rộ lên: "Ta không có uống nhiều, ta bất quá chỉ muốn biết lý do tiểu tẩu tử không thể uống rượu thôi. Thất ca, huynh nên nói cho huynh đệ chúng ta nghe một chút đi."

Ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ trong lúc đó trở nên thâm thúy, còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên thanh âm của hoàng đế từ trên cao truyền đến --

"Lão Thất, lão Cửu, các ngươi đang làm gì vậy?"

Hoàng Phủ Thanh Thần xoay người nhìn về phía hoàng đế, cười chắp tay nói: "Hồi phụ hoàng, nhi thần chỉ muốn kính tiểu tẩu tử một chén rượu, nhưng Thất ca lại một mực ngăn cản, nhưng không nói là vì sao, nhi thần đương nhiên là không cam lòng. Thỉnh phụ hoàng vì nhi thần làm chủ."

Nghe vậy, ánh mắt hoàng đế đảo qua Tịch Nhan, sau một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười: "Chỉ vì như vậy mà ngươi bám dính lấy Thất ca ngươi sao? Nhưng trẫm lại biết nguyên nhân."

Trong nháy mắt, trong điện trở nên dị thường im lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía hoàng đế.

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên ngưng trọng, đứng dậy nói: "Phụ hoàng --"

Hoàng đế khoát tay áo, ngăn cản những lời hắn muốn nói tiếp: "Cũng là việc vui, nói ra cho mọi người cùng nghe thì đã làm sao? Nghĩ đến trong hoàng cung, có lẽ đã lâu chưa từng có tin tức tốt rồi."

Quý phi ngồi bên cạnh hoàng đế ánh mắt phút chốc chợt lóe lên, vui vẻ nói: "Hoàng thượng, không phải là --"

Hoàng đế mỉm cười gật gật đầu, nhìn về phía Tịch Nhan: "Đứa nhỏ này thật là có phúc, Lão Thất cuối cùng cũng sắp làm phụ thân rồi."

Trong nháy mắt, cả đại điện một lần nữa lại trở nên náo nhiệt, các tiểu hoàng tử cùng tiểu công chúa đều chạy đến bàn của Anh vương phủ, hướng về Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan nói những lời chúc tốt lành. Nhóm năm hoàng tử cũng bưng chén rượu đi qua bên này, kính rượu cho Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Trong khi đó, các nữ quyến có người khe khẽ nói nhỏ, có người mỉm cười chúc phúc, nhưng không ngoại lệ, tất cả các ánh mắt đều có ý vô tình đảo qua người duy nhất bị vắng vẻ ở bàn của Anh vương phủ -- Lâm Lạc Tuyết vẫn ngẩng cao đầu như trước, nhưng sắc mặt đã chuyển sang thảm đạm vô cùng.

Mỗi một người khi nhìn đến nàng đều lắc đầu thở dài, nhưng nàng vẫn lẳng lặng ngồi yên như cũ, ngoại trừ sắc mặt không thể tự kiềm chế được, cả người vẫn toát ra tư thế đoan trang yểu điệu như trước, nhìn cảnh tượng hoà thuận vui vẻ trước mắt hồi lâu, bỗng nhiên gợi lên ý cười, nâng tay bưng chén rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch.

Ngồi trên ghế cao, hoàng đế nhìn mọi người đang tụ tập vui đùa phía dước, khóe miệng gợi lên ý cười nhợt nhạt, tự mình uống cạn một chén rượu, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gì đó vang lên, cầm chén rượu trong tay vỗ thật mạnh xuống bàn, "Phanh" một tiếng, làm kinh động toàn bộ mọi người trong điện.

Trong đại điện nhất thời lâm vào tình trạng im thin thít, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hoàng đế, kinh nghi bất định.

Cùng lúc đó, bên cạnh đại điện, trong số các nhạc công, bỗng nhiên có một người run rẩy quỳ xuống: "Hoàng thượng thứ tội, nô tài không ngờ dây đàn đột nhiên bị đứt, thỉnh Hoàng thượng tha mạng."

Hoàng đế cũng không thèm liếc nhìn mắt hắn, chỉ lạnh lùng phân phó: "Lôi ra ngoài."

Nhìn sắc mặt giận dữ của hoàng đế, tất cả mọi người không ai dám mở miệng, hơn nữa từ các đại thần cho đến các hoàng tử, không có một ai dám đứng ra nói chuyện, e sợ lại chọc giận hoàng đế.

Trong lúc cả đại điện lâm vào tĩnh mịch, có một người lại đột nhiên đứng dậy, đi đến giữa đại điện, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Thỉnh phụ hoàng bớt giận."

Hoàng đế lạnh lung nhìn nàng, phi tần bên cạnh vội thấp giọng nói: "Hoàng thượng, đây là chính phi của Lão Thất, nữ nhi của Lâm thừa tướng." Sắc mặt hoàng đế vẫn như trước không tốt lên được chút nào, lạnh lùng nói: "Ngươi có chuyện gì muốn nói?"

Lâm Lạc Tuyết nhẹ nhàng nở nụ cười: "Thần tức không dám lỗ mãng ở trước mặt phụ hoàng, nhưng hôm nay là ngày vui, hơn nữa lại có một hỉ sự ở trước mắt như vậy, thần tức chỉ muốn xin phụ hoàng ban cho một phần thưởng thôi."

Nghe vậy, hoàng đế hơi nheo lại ánh mắt: "Ban phần thưởng?"

Lúc này Lâm Lạc Tuyết vươn tay ra, chỉ về phía nhạc công đang quỳ, cười nói: "Nếu thần tức có thể sửa được cây huyền cầm kia, đồng thời dùng huyền cầm đó vì phụ hoàng diễn tấu một khúc, chỉ thỉnh phụ hoàng tha thứ vị nhạc công kia, coi như là tích phúc cho đứa bé trong bụng Vi Chi muội muội, thỉnh phụ hoàng thành toàn."

Nghe được hai chữ "Đứa bé", sắc mặt hoàng đế cuối cùng dịu xuống, sau một lát nói: "Được, trẫm mỏi mắt mong chờ."

Lâm Lạc Tuyết hơi cúi thấp thân mình, xoay người trong nháy mắt, ánh mắt cùa nàng cùng ánh mắt thâm thúy của Hoàng Phủ Thanh Vũ giao nhau một thoáng, mỉm cười, đi đến bên cạnh các nhạc công, khẽ kéo cổ tay áo, bắt đầu động thủ sửa chữa cây huyền cầm bị đứt dây kia.

Không bao lâu, đột nhiên tiếng đàn theo từng nhịp cử động của những ngón tay nàng réo rắt vang lên, âm sắc so với lúc trước chỉ có hơn chứ không kém.

Vẻ lo lắng trên mặt hoàng đế rốt cuộc đều biến mất, tâm trạng của đám người trong điện cũng thoáng chốc nhẹ nhõm hẳn.

Một khúc "Bích giản lưu tuyền", tiếng đàn lưỡng lự, réo rắt, cẩn thận, cầm khúc đã kết thúc nhưng vẫn để lại cho người nghe cảm giác thê lương.

"Tốt." Trong đại điện, tiếng tán thưởng hùng hậu của hoàng đế vang vọng khắp nơi, sau đó mọi người trong điện cũng đồng loạt vỗ tay theo.

Lâm Lạc Tuyết lúc này mới chậm rãi đứng lên, hơi cúi người xuống: "Tạ phụ hoàng. Như thế xem ra, phần thưởng này thần tức xem như đã chiếm được rồi?"

Hoàng đế lại nhìn nàng:"Trẫm hỏi ngươi, ngươi vì sao phải học cầm?"

"Hồi phụ hoàng, cầm kỳ thư họa, lấy cầm đứng đầu, mà cầm lấy đức đứng đầu. Cầm có cửu đức, đối thần tức mà nói, có thể học được trong đó một hai điểm, cũng đã là đủ."

Hồi lâu sau, trên mặt hoàng đế cuối cùng lại xuất hiện nét cười: "Tốt, nói cho cùng!" Hắn nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, "Lão Thất, chính phi của ngươi rất hiểu ý trẫm, vô cùng tốt."

Trong cái nhìn của tất cả mọi người, Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi tiến lên, cùng Lâm Lạc Tuyết sóng vai bên cạnh nhau: "Tạ phụ hoàng."

Lâm Lạc Tuyết mỉm cười nhìn hắn, hắn khẽ cúi đầu, cuối cùng vươn tay nắm chặt tay nàng.

Tịch Nhan lẳng lặng ngồi trên ghế, nhìn hai người dắt tay nhau trở về, cười nhẹ. Trong khi đó trên mặt Hoàng Phủ Thanh Thần, Thập Nhất cùng với Thập Nhị đều đồng thời lộ ra nụ cười phấn chấn.

*****

Dạ yến đêm hôm đó dường như là vì Anh vương phủ mà tổ chức, trong khoảng thời gian ngắn Hoàng Phủ Thanh Vũ nổi bật vô song.

Trước khi rời cung, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên bị hoàng đế triệu đến thư phòng, trong nhất thời, sắc mặt mọi người đều xuất hiện biến đổi một cách kỳ kạ, chỉ duy nhất một mình Tịch Nhan tỏ vẻ bình thường như không phát sinh chuyện gì, dẫn theo Ngân Châm đi về phía cửa cung.

Xe ngựa đã được chuẩn bị từ sớm đang đứng chờ sẵn.

"Thất tẩu!"

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng gọi của Thập Nhị, Tịch Nhan quay người lại, nhưng phát hiện đi Lâm Lạc Tuyết phía sau mình cũng đồng thời đứng lại, quay đầu nhìn về phía Thập Nhị.

Thập Nhị hiển nhiên không dự đoán được tình hình lạ xảy ra như vậy, đứng cách đó không xa nhìn về phía Tịch Nhan, lại nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết, cuối cùng quyết định đem vấn đề khó nuốt này ném sang cho Thất ca của mình, vì thế liền hàm hồ nói: "Thất tẩu, Thất ca bảo tẩu chờ huynh ấy một lát, hắn sẽ cùng tẩu quay về phủ."

Lâm Lạc Tuyết đưa mắt đánh giá hắn một chút sau đó ánh mắt chợt lóe sáng: "Được, ta sẽ ở chỗ này chờ chàng."

Đứng phía sau nàng ta, Tịch Nhan cười nhẹ, xoay người tiếp tục đi tới xe ngựa.

"Sườn Vương phi." Ngân Châm ở phía sau nàng thấp giọng nói, "Thập Nhị gia rõ ràng là nói với người, chúng ta nên ở chỗ này chờ Thất gia đi."

"Không cần, trước sau gì cũng có người chờ chàng. Ta thật sự mệt mỏi rồi, về phủ trước đi."

Sau khi Trở về phủ, Tịch Nhan dự định đi nghỉ tạm một chút lại chợt nhớ tới còn chưa uống thuốc nên phân phó cho Ngân Châm mang thuốc tới.

Ngân Châm theo lời nàng mang thuốc tới, châm chén nước ấm, đang muốn đưa cho Tịch Nhan, bỗng nhiên rụt tay lại: "Sườn Vương phi, người hiện nay đang có thai, thuốc này còn có thể uống sao? Nô tỳ mặc dù không thông y lý, cũng biết đạo lý 'dược có ba phần độc'. Hay là người thỉnh ngự y đến bắt mạch cho người trước xem sao?"

Tịch Nhan cười nhẹ: "Không cần."

Ngân Châm nghĩ nghĩ, bỗng nở nụ cười nói: "Nói cũng đúng, nô tỳ thật sự là ngốc, Thất gia làm sao lại cho sườn Vương phi dùng thuốc lung tung chứ."

Tịch Nhan không nói thêm gì nữa, lặng lẽ uống thuốc, sau khi rửa mặt, liền tự mình đi ngủ.

Bên ngoài, gió bắc vẫn đang gào thét như trước, trong phòng nàng chỉ cảm thấy bầu không khí rất nặng nề giống như mọi lo lắng chồng chất đều đặt trong lòng, cơ hồ làm cho người ta không thở nổi.

Đang ngủ mơ mơ màng màng, nàng vẫn cảm thấy bất an như cũ, trong mộng ngàn từ vạn chữ đủ loại màu sắc hình dạng, người đến lại đi lần lượt xuất hiện, nhưng nàng lại không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Xa xa, dường như có một thân ảnh màu tím dần dần tiến tới gần, tầm mắt của nàng bỗng trở nên mơ hồ, cuối cùng cũng không nhìn thấy hắn là ai.

Khi hắn cuối cùng đến gần trước mặt nàng, trước mắt nàng bỗng trở nên mờ mịt.

Tịch Nhan đột ngột bừng tỉnh mộng.

Trong phòng cực kỳ im lặng, chỉ có ánh sáng của ngọn nến đang cháy trên bàn đang nhảy nhót mà thôi.

Thật ra cũng không phải là ác mộng gì, thế nhưng trên trán nàng chảy ra mồ hôi lạnh đầm đìa, tay chân cũng hoàn toàn lạnh lẽo.

Nâng đưa tay lên vỗ về cái trán, Tịch Nhan vén màn che lên, nhìn lại thời gian, thì ra đã qua giờ tý.

Ôm lấy chăn ngồi trên giường một lát, Tịch Nhan mới nằm xuống lại, đem thân mình lạnh lẽo cuộn tròn trong chăn ngủ lại.

Kết quả mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, nàng cũng không nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, lúc Tịch Nhan được Ngân Châm hầu hạ trang điểm mới biết được hắn đêm qua không hồi phủ.

Tịch Nhan nghe xong, ra vẻ dường như không có việc gì nói: "Chắc là suốt đêm qua cùng hoàng thượng nói chuyện nên làm trễ giờ xuất cung."

"Nhưng mà đêm qua, Vương phi cũng không có hồi phủ." Ngân Châm cúi đầu nói một tiếng, ngữ khí ẩn chứa sự ủy khuất.

"Ừ." Tịch Nhan thản nhiên lên tiếng, "Không phải nàng ta chờ chàng sao. Nếu chàng chưa về, nàng ta tự nhiên cũng sẽ không trở về."

"Nhưng là rõ ràng là sườn Vương phi mới đúng chứ." Ngân Châm thì thào lầu bầu một câu, nhìn thấy Tịch Nhan dường như không nghe thấy, liền phẫn nộ cầm ấm trà đã nguội lạnh đi ra khỏi cửa.

Tịch Nhan ngồi thất thần trước gương một lát, chợt nghe tiền viện báo lại nói là Lâm Lạc Tuyết từ trong cung dẫn theo khách về phủ, muốn nàng đi ra tiếp đón. Nàng vốn không muốn đi nhưng mà hạ nhân đi đến bẩm báo cố gắng nhấn mạnh lại một lần nữa là khách trong cung, thân phận tôn quý, không thể chậm trễ.

Tịch Nhan nghĩ đến Hoàng Phủ Thanh Vũ, cuối cùng vẫn phải đứng dậy thay đổi xiêm y, đi đến tiền viện.

Nhưng không ngờ tới, khách tới chính là hai tiểu công chúa hôm qua ở trong hoa viên gặp phải, Tịch Nhan vừa thấy các nàng, nhất thời liền nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua, nhất thời lại đỏ mặt. Mà hai tiểu công chúa khi nhìn thấy nàng cũng nở nụ cười không có ý tốt, trong đó một người mở miệng nói: "Tiểu tẩu tử, hôm qua ở trong cung có vui không?"

Tịch Nhan miễn cưỡng cười cười, còn chưa kịp nói điều gì, đúng lúc Lâm Lạc Tuyết quay về thay đổi xiêm y cũng vừa bước vào. Sắc mặt nàng thoạt nhìn cũng không tốt lắm, ẩn chứa sự tiều tụy, nhưng trong ánh mắt lại tỏa ra thần thái sáng ngời.

Nhìn thấy Tịch Nhan, nàng ta cũng chỉ cười nhợt nhạt: "Vi Chi muội muội đây. Khó có dịp vị hai kim cho ngọc diệp Tích Văn cùng Ninh Dương hạ giá đến phủ chơi, hôm nay muội vất vả một chút, tiếp đãi các nàng một ngày được không?" Nàng đưa tay xoa xoa mặt mình, "Chỉ trách ta thân thể không chịu lượng sức, đêm qua bị nhiễm chút phong hàn, cho nên mới làm phiền muội muội."

Tịch Nhan lẳng lặng nghe xong, mỉm cười: "Nếu tỷ tỷ đã mở miệng, muội muội đương nhiên vâng lệnh."

Lúc này, Ninh Dương công chúa bỗng vỗ tay nở nụ cười: "Nghe nói đêm qua Thất ca cùng Thất tẩu trong ngự trong hoa viên thưởng tuyết đối ẩm, chắc là Thất ca không biết thương hương tiếc ngọc, mới làm cho tẩu tử phải chịu khổ. Đợi huynh ấy trở về, chúng ta thay tẩu quở trách huynh ấy."

Nghe những lời nói ấy, Lâm Lạc Tuyết nhịn không được cúi đầu cười nhẹ, thoáng nhìn sang bộ dáng Tịch Nhan vẫn bình tĩnh không chút sợ hãi, bèn nói: "Nếu như thế, các muội cứ chơi vui vẻ, ta về nghỉ tạm một lát, nếu buổi chiều có tinh thần, sẽ cùng các muội nghe hát."

Tích Văn cùng Ninh Dương chưa bao giờ tới Anh vương phủ nên không khỏi hiếu kì đi dạo ngắm ngía chung quanh, vì lo ngại cho thân mình nên Tịch Nhan không đi theo các nàng, chỉ ở lại tiền viện thu xếp bữa trưa.

Một lúc sau, người gác cổng bỗng nhiên vào bẩm báo lại có khách đến thăm, người đó chính là Lục hoàng tử!

Tịch Nhan biết rõ mình không nên tiếp đãi vị khách này, nhưng còn chưa kịp từ chối thì ngoài cửa đã truyền đến thanh âm của Hoàng Phủ Thanh Hoành: "Xem ra tinh thần Thất đệ muội không tồi, nếu chiêu đãi thêm một người nữa cũng không phải là việc gì khó chứ?"

Tịch Nhan đứng lên nhìn hắn, hắn đã xông thẳng vào cửa ngồi xuống.

"Lục ca, Thất gia không có ở trong phủ." Tịch Nhan miễn cưỡng gọi hắn một tiếng, thản nhiên nói.

"Ta đương nhiên biết." Hoàng Phủ Thanh Hoành nhìn nàng cười, "Bằng không ta tới làm gì?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-147)