Vay nóng Tima

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 029

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 029
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Lazada


Mây mưa qua đi, nàng lẳng lặng nằm ghé vào trên ngực hắn, ánh mắt mơ màng, hơi thở mềm mại.

Hắn một tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen nhánh của nàng, tay còn lại nắm thật chặt thắt lung của nàng, cùng nhau nghe tiếng gió bắc rít gào ngoài cửa sổ.

"Ngày kia là đêm tất niên rồi." Hắn bỗng nhiên thấp giọng nói, "Nàng theo ta tiến cung nhé."

Tịch Nhan dừng lại một chút, không tiếng động rời khỏi ngực hắn, kéo chăn qua phủ lên mình, mới trả lời: "Không đi."

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười nhẹ một tiếng, đứng dậy mặc lại y phục, trên chiếc bàn tròn bên ngoài màn che từ sớm đã được bày các món điểm tâm. Hắn đã nhiều ngày không tiến cung, hôm nay vừa mới tiến cung liền vô cùng bận rộn, bởi vậy vẫn chưa có thời gian ăn cơm, giờ này khắc này mới vừa dùng vài ba miếng mà trong bụng đã kêu vang kháng nghị.

Hắn ngồi bên cạnh bàn một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tịch Nhan đang vụng trộm thò đầu trong chăn nhìn ra, bèn đứng dậy, tiến lên ôm lấy Tịch Nhan đang quấn người trong chăn lên.

Nàng tất nhiên là giãy dụa phản kháng: "Chàng làm cái gì vậy?"

Cùng lúc đó, trong Cao Đức viên, sắc mặt Lâm Lạc Tuyết tái nhợt, dung nhan thảm đạm đang ngồi trước gương, tinh tế từng chút từng chút một vẽ chân mày của mình, suy nghĩ lại quay trở về sáng sớm ngày thứ hai sau tân hôn, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã tự tay vẽ chân mày cho nàng, chỉ một thoáng hai mắt nàng đẫm lệ.

Đứng phía sau ở nàng, khuôn mặt của Yến Nhi phút chốc cũng trở nên thảm đạm, vội quỳ rạp xuống đất: "Tiểu thư, đều là lỗi của Yến Nhi, đều do Yến Nhi đã gây phiền phức cho tiểu thư. Tiểu thư đang bệnh, hôm nay đừng đi."

"Không." Lâm Lạc Tuyết bướng bỉnh ngắt lời cô ta, bàn tay run run, nhưng vẫn cố trang điểm cho dung nhan thật xinh đẹp, "Ta muốn đi, hôm nay, ta nhất định phải hỏi chàng cho rõ ràng, ta đến tột cùng làm sai cái gì."

"Nhưng tiểu thư, Vương gia sau khi từ trong cung trở về đã đi thẳng đến Hi Vi viên...... Nô tỳ còn nghe được, Vương gia cùng cô ta đã sớm nghỉ ngơi......"

Đúng lúc đó, bàn tay Lâm Lạc Tuyết run lên bần bật, trong gương hàng chân mày vốn dĩ đã được vẽ rất trao chuốt đột ngột xuất hiện một vệt đen rất khó coi. Nàng cắn chặt răng, lau mạnh vết đen đó rồi tỉ mỉ vẽ lại:

"Nếu ta thật sự làm sai cái gì, ta sẽ quỳ xuống đất cầu xin chàng tha thứ, quỳ xuống cho đến khi chàng tha thứ cho ta mới thôi; Nếu chàng không nói được cái sai của ta, ta muốn nhìn xem chàng làm thế nào để cho ta một công đạo, cho phụ thân ta một công đạo, cho Thái Hậu một công đạo!"

Sau khi trang điểm, sửa soạn thật chỉnh tề, nàng nhìn vào trong gương thấy xuất hiện một dung nhan xinh đẹp sắc xảo, thu lại vẻ u sầu trong mắt, mỉm cười, đứng dậy vịn tay Yến Nhi ra cửa.

Nhưng vừa mới sải bước đi ngang qua hoa viên nơi góc hành lang, còn chưa kịp xoay người, đột nhiên nàng ta liền thấy từ cửa phía tây có hai người đang đi vào, một người mặc áo khoác màu, một người mặc áo lông chồn trắng như tuyết đang đi trên hành lang đối diện, có tiếng cười nhẹ truyền đến đây.

Hai người kia không nhìn thấy nàng, đi ra ngoài theo một cổng khác.

Chỉ một thoáng, như sét đánh giữa trời quang, cả người nàng cứng ngắc đứng yên tại chỗ, trong đầu thoáng chốc sáng tỏ tất cả mọi chuyện.

Nàng làm sao có thể làm sai cái gì? Vào vương phủ mấy tháng nay, nàng làm bất cứ chuyện gì cũng đều theo khuôn phép, không dám đi sai dù chỉ một bước? Tất cả cấp bậc lễ nghĩa cùng phong độ nàng đều chu toàn mọi thứ, nhưng cuối cùng, lại vẫn bị đánh vào vạn kiếp bất phục.

Thì ra có những chuyện không thể dùng đúng sai mà phán đoán. Nếu cứ muốn truy cứu tiếp thì cái sai của nàng chính là vì nàng không phải là nữ tử kia chăng?

"Trở về đi." Đúng lúc Lâm Lạc Tuyết lên tiếng phân phó, nói xong xoay người đi, bỗng nhiên dừng chân lại, phân phó Yến Nhi: "Đi xem Sắc Đình Hiên đưa y phục mới tới chưa, tại dạ yến trong cung, ta không thể làm mất mặt phụ thân."

--------------------------

Xe ngựa đi tới một cái ngõ nhỏ liền ngừng lại, Tịch Nhan theo Hoàng Phủ Thanh Vũ đi sâu vào trong ngõ nhỏ, trong lòng nghi hoặc: "Không phải chàng nói đi ra ngoài tìm thức ăn sao? Nơi này có thể có thức ăn gì chứ?"

"Nhan Nhan, rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu." Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không quay đầu lại đáp lời nàng, trong giọng nói mang theo ý cười.

Cuối cùng họ dừng lại ở một ngôi nhà bình thường, Tịch Nhan nhìn hắn đưa tay gõ cửa, e sợ hắn đã tìm lầm chỗ nên kéo kéo hắn: "Sắp tới lễ mừng năm mới rồi, chàng đừng náo loạn nữa!"

Không ngờ, trong chớp mắt cửa đã được mở ra, mở cửa là một ông lão tóc bạc trắng cả đâu, nhưng tinh thần thật quắc thước, khi nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, trên mặt tràn ra ý cười ấm áp: "Thì ra là Thất gia!"

Nửa canh giờ sau, hai chén rượu thuốc nóng hôi hổi được bưng lên bàn.

Tịch Nhan vốn thích ăn đồ ngọt, hơn nữa lúc nãy bị hắn ép buộc như vậy, giờ phút này thật sự cảm thấy rất đói bụng, đem rượu thuốc đưa vào trong miệng, cảm thấy mùi vị thơm ngát ngon miệng, vô cùng ngọt.

Vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện Hoàng Phủ Thanh Vũ căn bản không hề động muỗng, chỉ mỉm cười nhìn mình, nàng bất giác sửng sốt, cắn muỗng nhìn hắn: "Nơi này thật ra là nơi nào?"

"Là nơi mẫu hậu ta lúc còn sống đã ở."

Tịch Nhan vừa kinh ngạc, vừa có một chút tò mò. Nàng chưa bao giờ nghe nói qua về mẫu thân của hắn, nàng chỉ biết rằng mẫu thân của hắn vốn là tiên hoàng hậu. Nhưng hắn vừa mới nói nơi này là nơi mẫu thân của hắn đã từng ở, là một quốc gia chi mẫu sao lại có thể ở nơi này?

Thần sắc hắn vẫn tự nhiên như trước, vươn tay về phía đối diện nhẹ nhàng cầm tay nàng: "Bà tuy là quốc mẫu, nhưng cuối cùng bệnh chết tại nơi này."

Trong lòng Tịch Nhan chợt chắt lại: "Tại sao có thể như vậy?"

"Không biết." Hắn cười nhẹ, "Không ai biết bà cùng phụ hoàng thật ra đã xảy ra chuyện gì."

Hoàng Phủ lân, phụ hoàng của hắn, cả đời chỉ sắc phong duy nhất một hoàng hậu, thì ra là mẫu thân hắn.

Trong khoảng thời gian ngắn Tịch Nhan không biết nên nói gì, ngập ngừng một chút mới nói: "Mẫu thân của chàng nhất định là một tuyệt thế mỹ nhân."

Phụ hoàng của hắn mặc dù anh tuấn, nhưng mà dung mạo của hắn lại không có mấy nét giống phụ hoàng, cho nên nàng suy đoán hắn giống mẫu thân nhiều hơn.

Hoàng Phủ Thanh Vũ "Xích" bật cười: "Nhan Nhan, theo lời nàng nói thì con của chúng ta về sau nhất định là tuyệt sắc khuynh thành?"

Đây là lần đầu tiên hắn cùng nàng nhắc tới đứa bé, đứa bé trong bụng nàng.

Tịch Nhan cảm thấy trên mặt nóng lên, không biết là bởi vì rượu thuốc hay bởi vì sao. Hồi lâu sau, nàng mới nhẹ giọng hỏi: "Chàng dẫn ta tới nơi này, thật ra là muốn làm gì?"

"Không có gì. Cho tới nay, ta đều cảm thấy mẫu hậu vẫn còn ở tại nơi này, vì thế ta muốn mang nàng tới gặp mặt bà." Hắn mỉm cười, thần sắc sao lại ôn nhu đến thế.

*****

Tịch Nhan rõ ràng biết bản thân phải hỏi hắn rất nhiều vấn đề, về phụ thân Lăng Chiếu của nàng, về hôn ước từng có giữa hắn và biểu muội Uyển Lam quận chúa, về lý do hắn cưới Lâm Lạc Tuyết.

Nhưng tất cả mọi chuyện dường như không còn quan trọng nữa vào ngày hắn mang nàng đến nơi mẫu thân của hắn lúc còn sống đã ở.

Tịch Nhan lại nhớ tới những lời ngoại tổ mẫu từng nói với mình, nữ nhân một khi sinh tình với nam nhân sẽ có hai loại kết quả, ngẫm lại bản thân hiện nay, quả thực nàng đang chọn làm một kẻ ngu ngốc.

Thế nhưng điều đó không quan trọng? Bởi vì hiện nay, nàng đã có thể xác định hắn chính là phu quân của mình. Cho nên, bất luận là ngu dốt, hay là bị bệnh tâm thần, đều chẳng qua là một loại kết cục đã được xác định rồi, nàng cứ yên tâm thoải mái mà thuận theo thôi.

Hai mươi ba tháng chạp, đêm đưa tiễn năm cũ. Thời tiết có chút âm trầm.

Tịch Nhan cuối cùng vẫn không lay chuyển được Hoàng Phủ Thanh Vũ, phải nhận lời tham dự yến tiệc tối nay trong cung, nguyên nhân rất đơn giản – đêm nay là đêm đưa tiễn năm cũ không được coi trọng như đêm trừ tịch nên Thái Hậu sẽ không tham dự, mà Tử Ngạn cũng có thể sẽ không xuất hiện.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đã vào cung từ sáng sớm, đến buổi chiều mới phái xe ngựa trở về đón nữ quyến trong phủ.

Tịch Nhan cũng không muốn bị nhiều người chú ý, bởi vậy chỉ chọn những món trang sức trang nhã đơn giản, nhưng chính đều đó lại làm cho nhan sắc của nàng càng toát ra thần thái thanh lệ thoát tục hơn, đến nỗi Ngân Châm nhìn thấy cũng líu lưỡi không nói thành lời.

Nhìn bộ dáng của Ngân Châm, Tịch Nhan cảm thấy rất bất đắc dĩ, mang theo cô ta đi ra cửa, khóe miệng vốn mang ý cười bất đắc dĩ lại dần dần chuyển sang thần sắc đạm mạc.

Lâm Lạc Tuyết lúc này đã đứng ở cửa, cung trang đỏ thẫm có thêu hoa văn màu tối, áo khoác bằng chất liệu gấm thượng hạng có hoa văn chìm, áo choàng bằng lông chim, trang điểm tinh xảo quý giá, thần thái sáng ngời, làm người khác cảm thấy chói lóa.

Thật ra Tịch Nhan đã quên mất nàng ta cũng sẽ đi cùng, lúc này nhìn thấy, không khỏi cảm thấy ảo não trong lòng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến, khi nàng ngẩng đầu nhìn lên thì ra là Thập Nhị.

Thập Nhị vừa thấy tình hình trước cửa liền nhịn không được âm thầm kêu khổ, hắn nhảy xuống ngựa, trên mặt nở nụ cười: "Tham kiến hai vị tẩu tử. Thất ca phải ở trong cung chủ trì sự vụ, bởi vậy mới sai đệ đến đây hộ tống hai vị tẩu tử tiến cung, xin mời hai vị tẩu tử lên xe ngựa."

Lâm Lạc Tuyết lạnh lùng lên tiếng đáp ứng, để Yến Nhi dìu mình bước lên xe ngựa dành cho mình. Tịch Nhan đứng yên một chỗ nhìn nàng ta, không biết vì sao trong lòng bỗng dưng sinh ra cảm giác phiền muộn.

Nhưng không phải vì chính mình.

Thập Nhị đưa ánh mắt khẩn cầu đầu vế phía nàng, nàng mới khẽ thở dài một tiếng, cũng bước lên xe ngựa dành cho mình.

Xe ngựa đi rất chậm, cả quãng đường bình yên vô sự, Tịch Nhan dần dần cảm thấy mệt mỏi, liền dựa vào vách xe ngựa chợp mắt một chút. Ngân Châm thấy thến bèn lấy ra một tấm chăn mỏng đắp lên người nàng.

Nhưng mà, ngay tại lúc Ngân Châm đang đắp chăn cho Tịch Nhan, đột nhiên xe ngựa lảo đảo một cái, tiếp theo sau đó là chấn động mất thăng bằng, "Ca" một tiếng, dường như có cái gì đó bị gẫy, xe ngựa oanh một tiếng, nghiêng về bên trái.

Tịch Nhan vốn đang ngồi ở bên trái xe ngựa, nếu vẫn cứ tiếp tục nghiêng như vậy, thì chỉ trong một thoáng xe ngựa sẽ mất đi trọng tâm, và sẽ ngã mạnh về phía bên trái --

Bên ngoài xe ngựa, Thập Nhị đang cưỡi trên lưng ngựa kinh hãi, sốt ruột la lên!

Đột nhiên trong lúc đó, không biết từ nơi nào bay tới một sợi xích sắt chặt đứt trục xe vẫn còn bám trụ một bên xe ngựa, giúp xe ngựa giữ được thăng bằng.

Thập Nhị cuống quít xuống ngựa, mở cửa xe ngựa ra, nhìn về phía Tịch Nhan: "Thất tẩu, tẩu không sao chứ?"

Tịch Nhan nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, sắc mặt có chút trắng bệch, lắc lắc đầu.

Đợi cho tất cả mọi người trên xe đều bình tĩnh lại, mới phát hiện trục xe ngựa đã bị mối mọt ăn mòn, bên trong bị mục rỗng nên bị gẫy cũng không phải chuyện gì kỳ lạ cả.

Trong lòng Tịch Nhan có cảm giác ẩn ẩn bất an, xe ngựa của Lâm Lạc Tuyết đi trước dừng lại xem xét tình hình, thấy xe ngựa phía sau không có việc gì nguy hiểm nữa nên chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ mà thôi.

Sợi xích đã chặt đứt trục xe đã nhanh chóng được thu hồi lại, Tịch Nhan cùng Thập Nhị đồng thời nhìn về phía người vừa tới nhưng chỉ thấy được một nam tử trong bộ y phục màu xanh đang chậm rãi đi về phía nàng.

Thập Nhị tiến lên tiếp đón: "Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích."

Nam tử áo xanh cười nhẹ: "Cũng chỉ tiện tay thôi." Dứt lời, hắn nhìn về phía Tịch Nhan vẫn còn ngồi trong xe ngựa: "Xem ra xe ngựa của vị phu nhân không thể dùng được nữa, vừa vặn tại hạ cũng có một chiếc xe ngựa có thể cho phu nhân mượn dùng tạm."

Tâm thần Tịch Nhan hơi chấn động, bất động thanh sắc đánh giá hắn từ trên xuống xuống nhưng không trả lời bất cứ điều gì.

Gặp phải người nhiệt tâm như vậy, Thập Nhị cũng không tránh khỏi có lòng sinh nghi, cười nói: "Thật sự không dám phiền công t, ta đã sai người mang một chiếc xe ngựa khác đến đây rồi."

Nam tử áo xanh kia cười nhẹ, không hề nói thêm gì nữa, xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ ngay ngã tư đường.

Mãi cho đến khi chiếc xe ngựa do Thập Nhị sai người tìm về đến đây, sắc mặt Tịch Nhan vẫn chưa khôi phục lại bình thường, ngồi trong xe ngựa, nội tâm không biết vì sao càng ngày bất an.

Trì hoãn một lúc lâu, cuối cùng xe ngựa một lần nữa chậm rãi khởi hành.

Tịch Nhan nhịn không được vén rèm che trong xe ngựa nhìn về phía ngã tư đường, chỉ một thoáng thân mình nàng cứng ngắc.

Ở nơi đó, có một nam tử trong y phục màu tím cưỡi một con ngựa cao to màu đỏ thẫm, đang quay lưng về phía xe ngựa, chậm rãi rời đi.

Thời tiết bỗng trở nên âm trầm, bóng dáng của nam tử kia ở trong mắt Tịch Nhan cũng dần dần trở nên mơ hồ. Đưa tay lên đè lấy ngực mình, Tịch Nhan hít vào một hơi thật sâu, một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Vừa mới tiến cung, lập tức có cung nữ dẫn các nàng đi đến Cảnh Hoa cung, nữ quyến các quý phủ đã sớm tụ tập ở nơi đó, cười cười nói nói rất là náo nhiệt.

Tịch Nhan vốn dĩ là một người gặp dịp thì chơi nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng không còn tâm tư nào chơi đùa nữa, bởi vậy vừa vào cửa liền chọn lấy một chỗ khuất tầm nhìn của mọi người ngồi xuống, cùng đợi đến thời điểm khai tiệc. Trong lúc này Lâm Lạc Tuyết thực hiện đầy đủ tất cả các lễ nghi, gặp gỡ nữ quyến của các phủ, hàn huyên chào hỏi đôi ba câu.

Trên đời không có chuyện gì có thể giữ kín mãi huống chi một nơi phức tạp như hoàng gia, trong bất kỳ phủ hoàng tử nào chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay đều truyền đi rất nhanh. Cho nên những chuyện phát sinh trong Anh vương phủ hiển nhiên đều bị mọi người biết được một ít.

So sánh hai người với nhau, ở trong mắt mọi người, Tịch Nhan không khỏi rơi vào tình trạng được sủng ái sinh ra kiêu ngạo, không hề tạo được ấn tượng là một người có lễ giáo. Trong lúc nhất thời, đa số nữ quyến đều đánh giá cao Lâm Lạc Tuyết, trong ánh mắt tất cả mọi người đều ngầm đồng tình với nàng ta.

Trong lúc này Lâm Lạc Tuyết vẫn hào phóng tự nhiên tươi cười như trước, dường như nàng ta không bị bất kỳ điều gì ảnh hưởng.

*****

Người luôn là trung tâm của mọi cuộc vui náo nhiệt thường có chứng sợ hãi sự cô độc; Nhưng một người nếu quá cô độc và lạnh lùng ngược lại là nguồn cơn của mọi sự náo nhiệt.

Thật lâu trước kia, Tịch Nhan thuộc loại người trước; Mà nay, nàng lại thành loại người sau.

Tìm trên khắp thế gian này, dường như ngoại trừ Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng không tìm thấy một ai có thể dựa vào, có thể thổ lộ tình cảm.

Cô độc đến tận cùng như thế, không thể không cảm thấy thê lương.

Trong phòng tràn nhập tiếng cười đùa, oanh oanh yến yến, Tịch Nhan một thân một mình ngồi trong một góc sáng sủa, cảm thán cho nhân tình thế thái.

Kết quả là mãi cho đến khi khai tịch cũng không có một người lại đây nói một câu với nàng, trong khi bên cạnh Lâm Lạc Tuyết, luôn luôn có một đám người quây quanh, bên cười đùa bên nói chuyện.

Rốt cuộc cũng đến thời điểm khai tịch, tất cả mọi người chậm rãi rời khỏi nơi này, đi về phía chính điện, lúc này Tịch Nhan mới mang theo Ngân Châm chậm rãi ra khỏi cửa, nhưng nàng cũng không nóng lòng vào điện mà chỉ chậm rãi, thong thả rảo bước trong hoa viên.

Ngân Châm cảm thấy Tịch Nhan có gì đó không thích hợp, loại cảm giác này phát sinh từ sau khi các nàng thay đổi ngựa xe, nhưng nhìn khuôn mặt Tịch Nhan vẫn bình tĩnh, cô ta không nói được đến tột cùng là có chỗ nào không đúng, bởi vậy chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau.

Trong một lương đình bên trong hoa viên, một thân ảnh trong y phục màu xanh ngọc đang đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt tuấn lãng là một đôi mắt hẹp dài đào hoa nheo lại, nhìn không hề chớp mắt thân ảnh yểu điệu trong hoa viên, hơi thở nhẹ nhàng, khẽ hỏi: "Đó là ai?"

Tiểu thái giám phía sau hắn vội đi lên nhìn thoáng qua, từ cổ họng "A" một tiếng: "Bẩm Lục gia, hình như là sườn Vương phi mới nạp vài ngày trước của Thất, nghe nói là một giai nhân tuyệt sắc!"

"Lão Thất?" Đôi mắt đào hoa của Hoàng Phủ Thanh Hoành trở nên thâm sâu không lường được, khóe miệng gợi lên một ý cười khó hiểu, đột nhiên xốc lại áo choàng, đi nhanh về phía Tịch Nhan, thân mình vừa chợt lóe lên đã đứng chắn trước mặt nàng.

Tịch Nhan vốn đang cúi thấp đầu đầy tâm sự, bỗng dưng bị người cản trở đường đi, vừa ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mắt nàng làmột khuôn mặt quen thuộc -- Lục hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Hoành!

Nàng nhất thời trở nên thất thần, đã thấy ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Hoành đảo qua người nàng, trong mắt có cái gì đó lóe lên sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, hưng trí mở miệng hỏi: "Nàng là người nhà Lão Thất sao?"

Tịch Nhan dừng một chút mới cúi người hành lễ:" Tham kiến Lục hoàng tử."

Khi nàng mở miệng, hai mắt Hoàng Phủ Thanh Hoành đột nhiên càng thêm ngời sáng, hai tay cũng gắt gao nắm lại quyền, giọng nói âm lãnh giống như truyền từ tu la địa ngục đến: "Quả nhiên là nàng, Tịch Nhan quận chúa."

Tịch Nhan tim đập mạnh và loạn nhịp, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại -- ngày đó nàng mới vừa tới kinh thành liền gặp Hoàng Phủ Thanh Hoành, nhưng nàng chưa từng bị hắn nhìn thấy dung mạo chân thật của mình, thế mà vạn vạn không ngờ tới hắn có thể còn nhớ rõ thanh âm của nàng!

Nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Thanh Hoành bỗng dưng trở nên cổ quái mà đáng sợ: "Hay cho một Tịch Nhan quận chúa, hay cho một Lão Thất!"

Bỗng dưng, có một thanh âm mà Tịch Nhan quen thuộc khác truyền tới: "Lục ca đang nhắc tới đệ sao?"

Tịch Nhan xoay người nhìn lại, liền thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đang nhanh chóng tiến về phía mình, nàng không kịp nghĩ nhiều, liền đi tới đứng phía sau hắn.

"Lão Thất, thủ đoạn quả thật rất cao siêu." Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Hoành nheo lại, có vẻ tà tứ mà cuồng ngạo, "Cưới được tuyệt thế mỹ nhân, lại làm cho tất cả mọi người chúng ta đều nghĩ dung nhan của mỹ nhân bị hủy; Sau đó làm cho mỹ nhân mê đắm ngươi, cam tâm để ngươi cưới nữ nhi của Lâm thừa tướng làm Vương phi, kết quả lại đem nạp mỹ nhân làm sườn phi. Tất cả nhân hòa ngươi đều chiếm được. Kế hoạch tinh diệu như thế, thật sự là làm cho ca ca rất bội phục!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ một tiếng: "Đêm nay yến tiệc còn chưa bắt đầu, Lục ca đã uống say rồi sao? Những lời nói vớ vẩn này nếu nói ở trước mặt đệ thì cũng không sao nhưng nếu bị người bên ngoài nghe được chẳng phải là làm cho người ta hiểu lầm hay sao?"

"Lão Thất ngươi thật khéo ngụy biện, khi quân là tội lớn nhưng ở trong miệng của ngươi lại dùng hai chữ hiểu lầm là có thể thay thế hay sao?" Hoàng Phủ Thanh Hoành cười lạnh nhìn hắn, lại nhìn Tịch Nhan ở phía sau hắn, nụ cười mang theo nhiều hàm ý, "Nữ nhân này xinh đẹp như vậy, trong thiên hạ, ngọai trừ quận chúa Hoa Tịch Nhan diễm tuyệt tứ phương, còn có ai có thể có dung mạo như vậy? Người bên ngoài không biết thủ đọan của ngươi thì không nói, nhưng Lão Thất, ở trước mặt ta, cần gì phải giả vờ giả vịt chứ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ bất động thanh sắc đem Tịch Nhan bảo hộ phía sau, tránh khỏi ánh mắt không đứng đắn của Hoàng Phủ Thanh Hoành đang hướng thẳng vào nàng, hít vào một hơi: "Sở dĩ đệ phải giả vờ giả vịt, thật sự là vì ở trước mặt Lục ca, có rất nhiều chuyện không thể nói thẳng thành lời. Hay là Lục ca muốn đệ nhắc tới mới nhớ ra?"

Hắn rõ ràng ý có ám chỉ, phía sau Tịch Nhan nhịn không được cười nhạo một tiếng.

Hoàng Phủ Thanh Hoành yêu thích nam nhân, bí mật này cơ hồ đã được công khai, ngay cả phụ hoàng của bọn họ cũng vô cùng thất vọng đối với hắn, Hoàng Phủ Thanh Vũ nói như vậy có thể xem như đã đánh trùng yếu điểm của hắn.

Quả nhiên, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Hoành khẽ biến, trong mắt hiện rõ sự tức giận sắp sửa nổi lên: "Lão Thất, ngươi đã cưới Lâm tiểu thư làm vợ, tất cả mọi người đều biết ngươi chỉ nhắm vào hổ phù trong tay Lâm thừa tướng, phụ hoàng cũng không có lý do gì phản đối cuộc hôn nhân này nên mới giả vờ như không biết. Nhưng hiện tại, vị sườn Vương phi bên cạnh ngươi chính là tiền Vương phi của ngươi, ngươi đoán xem nếu phụ hoàng biết được sẽ nghĩ như thế nào?"

Hắn bỗng nhiên cao giọng nở nụ cười: "Ngươi và ta đều biết sau chuyện của thái tử, phụ hoàng hiện kị nhất đó là người khác dám phán đoán long ý, cho dù là con mình cũng không được. Nay, mục đích của ngươi đã rõ ràng như vậy, còn dám nói gì nữa?" Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Tịch Nhan, "Cũng thật khó cho nàng, nàng lại nguyện ý hy sinh vị trí Vương phi của mình, bỏ cả thân phận Tịch Nhan quận chúa, tình nguyện làm một sườn Vương phi thấp bé để thành toàn Lão Thất. Lão Thất, thật là có phúc khí."

Những lời nói của Hoàng Phủ Thanh Hoành, Tịch Nhan hoàn toàn hiểu được, lúc này nàng mới biết được thì ra sở dĩ Hoàng Phủ Thanh Vũ cưới Lâm Lạc Tuyết là vì hổ phù gì đó. Tuy nói rằng nàng cũng có thể đoán được một chút, nhưng sau khi biết rõ chân tướng sự việc, trong lòng cũng không khỏi lạnh lùng cười.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại ra vẻ không chút phật lòng như cũ, bật cười thành tiếng: "Nếu Lục ca cố ý cho rằng chân tướng là như thế, đệ còn gì để nói đâu? Bất quá, đệ thật sự nguyện ý chờ Lục ca đến tuyên chỉ trị đệ tội khi quân, đến lúc đó, sẽ có trò hay để xem rồi."

Dứt lời, hắn không nói thêm gì nữa, nắm tay Tịch Nhan, chậm rãi đi ngang qua Hoàng Phủ Thanh Hoành, một mặt nhẹ nhàng thấp giọng quan tâm sắc mặt Tịch Nhan, mặt khác thản nhiên liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Hoành một cái.

Đôi mắt tối đen dường như bình yên không gợn sóng, nhưng Hoàng Phủ Thanh Hoành lại nhìn thấy rõ được gió lốc đang tụ tập, cả người ngẩn ra. Đợi cho đến khi phục hồi tinh thần lại, hắn xiết chặt nắm tay, nhìn hai người đã đi xa, cười lạnh ra tiếng:

"Ta muốn nàng."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-147)