Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 022

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 022
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Khung cảnh trên Lăng Tiêu sơn rất thanh u, theo lý thì đây quả thực là nơi rất tốt để nghỉ ngơi an dưỡng, nhưng Tịch Nhan bị mắc bệnh phong hàn, từ khi lên núi, nàng bị bệnh kéo dài gần hai tháng mới miễn cưỡng khỏe lên một chút.

Sau khi thân thể dần bình phục, mỗi sáng tinh mơi nàng thường đến Phật đường của Thái Hậu, theo bà niệm kinh lễ Phật, ngẫu nhiên sao chép kinh thư, quét tước Phật đường. Sau khi ra khỏi Phật đường, thường thường nàng sẽ đi đến nơi Tử Ngạn ở, giúp đỡ hắn chăm sóc hoa cỏ để có thể vượt qua được trời đông giá rét.

Vào một ngày nọ, Tử Ngạn ra ngoài trở về, vừa mới đi vào vườn hoa, đã nhìn thấy thân ảnh của nàng, gầy, cô độc, đứng giữa đám hoa cỏ, y phục trên người trông u ám, gió lạnh thổi quá, áo váy nàng tung bay trong gió.

Tử Ngạn không biết vì sao cảm thấy cả kinh, vội vàng bước về phía trước, cầm lấy cổ tay nàng.

Lúc này Tịch Nhan mới phát hiện ra hắn, xoay người lại, trên mặt tràn ra vẻ tươi cười: "Huynh đã trở lại." Dứt lời, nàng lại nhìn về phía cánh tay mình đang bị hắn nắm chặt, nghi hoặc nói, "Làm sao vậy?"

"Nhan Nhan......" Tử Ngạn thống khổ nhìn nàng, lẩm bẩm nói, "Đừng buông xuôi như vậy, nàng không thể buông xuôi như vậy?"

"Ta làm sao chứ?" Tịch Nhan trợn to mắt nhìn hắn, sau đó mỉm cười, thoát khỏi cánh tay hắn, "Ta không phải tốt lắm sao?" Nói xong, nàng liền cúi người xuống, dùng sức nhổ một cây cỏ dại.

"Không tốt, một chút cũng không tốt." Tử Ngạn lại nàng kéo đứng dậy, làm cho nàng phải đối mặt với mình, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc bi thương, "Nhan Nhan, nàng không biết, lúc ta vừa mới nhìn thấy nàng...... Ta cuối cùng cảm thấy, nàng có vẻ sẽ bị gió thổi bay đi mất...... Không nên như thế này, nàng không nên như vậy...... Cho dù Lão Thất hắn lừa nàng, nàng cũng không nên như vậy."

Từ khi nàng lên đây cho tới nay, đây là lần đầu tiên bọn họ nhắc tới Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Một tháng trước, vào ngày Hoàng Phủ Thanh Vũ quyết định sẽ cùng Tịch Nhan thành hôn, vào ngày đó, Tịch Nhan vẫn đang ốm nằm liệt giường, ngày ngày vừa uống thuốc xong liền nôn ra ngay, ngay cả ngự y điều trị cũng thúc thủ vô sách, chỉ có thể qua một ngày xem như là may mắn một ngày. Chính vào ngày đó, tân vương phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ -- Anh vương phủ, đang tổ chức tiệc vui như đã định.

Theo truyền thuyết, đó là một hôn lễ vô cùng long trọng, cơ hồ mọi người trong toàn kinh thành phải đều tràn cả ra đường, chem lấn lẫn nhau để xem một hôn lễ rầm rộ trước nay chưa từng có. Người mà Anh vương Hoàng Phủ Thanh Vũ cưới chính là nữ nhi thất lạc nhiều năm của đương triều tả tướng đứng đầu triều ca, tiểu thư của Lâm gia.

Nghe nói, vào ngày đó, tân lang ngọc thụ lâm phong, phong thái tuấn mỹ như thần tiên giáng thế.

Nghe nói, vào ngày đó, tân nương dịu dàng tú lệ, phong tư yểu điệu khuynh đảo chúng sinh.

Nghe nói, sau tân hôn, phu thê hai người ân ái vô song.

Sau ngày đó, thân thể Tịch Nhan vốn không hề khởi sắc bỗng nhiên trong lúc đó giống như có duyên gặp được thần tiên cứu giúp, sức khỏe càng ngày càng tốt, nhưng sau khi nàng khỏe thì thân thể lại gầy đi, càng ngày càng hao gầy.

Ánh mắt Tử Ngạn vốn trong trẻo cũng theo sự hao gầy của nàng mà càng ngày càng ảm đạm đi.

Sau khi Tử Ngạn nói xong, Tịch Nhan chỉ nhún vai, cũng không nói thêm gì nữa, thuận tay mở túi phân ra, thành thạo rãi vào vườn hoa, hồi lâu sau mới mở miệng: "Ta khỏe thật sự, trước nay tới giờ chưa bao giờ khỏe như vậy."

Lúc nói lời này, nàng rãi phân xong, buông túi phân xuống, hướng về phía Tử Ngạn mỉm cười: "Được rồi, ta đi về, chuyện tưới nước giao cho huynh."

Tử Ngạn kinh ngạc nhìn nàng buông túi phân xuống sau đó xoay người ra khỏi vườn hoa, môi giật giật, nhưng cuốu cùng không nói gì thêm.

Hắn tin tưởng, nếu nói cho nàng hôm nay Hoàng Phủ Thanh Vũ sẽ mang theo tân Vương phi mới cước lên núi bái kiến Thái Hậu, nàng nhất định sẽ tìm lấy cớ nán lại, ở lại trong căn nhà tranh của hắn mà không phải về nơi ở của Thái Hậu để đối mặt với tình huống tàn nhẫn như vậy. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy bộ dạng phó mặc tất cả của nàng, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình không nên nói.

Lúc Tịch Nhan về tới cổng chùa liền nhận ra có gì đó khác lạ, bởi vì phật môn xưa nay luôn yên tĩnh thế nhưng bây giờ lại xuất hiện một đội thị vệ canh gác chung quanh.

Trong nhất thời, Tịch Nhan cảm thấy giật mình, tiến thối lưỡng nan.

"Ai đó?" Các thị vệ nhìn thấy bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử tuyệt sắc trong y phục trắng, nhất thời đều kinh ngạc, đôi mắt của tất cả đều mở to khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời, thanh nhuận của nàng, mọi người cảm thấy ở một nơi thâm sơn cùng cốc mà có một nữ tử như vậy không là tiên nữ thì cũng là hồ ly.

Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, liền xoay người muốn đi, những thị vệ thấy thân phận nàng không rõ, lại tuyệt sắc như thế, làm sao chịu thả nàng đi, liền tiến lên ngăn nàng lại: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Tịch Nhan lâm vào tình thế bất đắc dĩ, chỉ có thể thản nhiên trả lời: "Người đang tu tâm dưỡng tính."

Lúc này, từ trong chùa có một chú tiểu đi ra, thấy tình hình này liền tiến lên giải thích: "Vị cô nương này là người cùng Thái Hậu ăn chay niệm phật, thỉnh các vị đừng là khó nàng."

Những thị vệ vừa nghe đến Thái Hậu, làm sao còn dám nhiều lời nữa nên thả nàng đi.

Tịch Nhan vừa đi được hai bước, chợt nhớ tới điều gì bàn quay trở lại đi đến bên cạnh một thị vệ hỏi: "Các ngươi là người trong phủ nào?"

"Anh vương phủ."

Anh vương phủ.

Hô hấp Tịch Nhan cứng lại, chưa kịp phục hồi tinh thần lại, liền đi về hướng của chú tiểu. Nàng đi như trốn chạy vào đại điện như thể vừa trông thấy điều gì làm mình kinh sợ, sau khi hoàn hồn lại liền đứng yên tại chỗ, cố gắng đi thong thả từng bước về phía trước.

"Tiểu Tuệ, ta bỗng nhiên nhớ lại đã để quên một số thứ ở chỗ Tử Ngạn, ta muốn đi đến đó lấy về."

Chú tiểu không quay đầu lại đáp ứng một tiếng, rồi tiếp tục đi vào nội đường. Tịch Nhan một mình đứng ở chỗ cũ, tấm rèm cửa đung đưa lên xuống làm dung nhan tuyệt mỹ hao gầy của nàng lúc sáng lúc tối. Gió thổi từ ngoài phòng vào làm nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo, sau khi rùng mình mới có thể nhúc nhích, thân hình đang cứng ngắt hơi cử động một chút rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Ánh sáng trong đại điện bỗng nhiên thay đổi.

Tịch Nhan quay đầu lại, trong nháy mắt liền trông thấy một người đang tựa vào tượng phật nhỏ ngay cửa.

Thân hình rất quen thuộc, thanh tuyển, cao to, nhanh nhẹn.

Hắn đứng ở nơi đó nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, hồi lâu sau mới lộ ra nụ cười, Tịch Nhan bất giác không cảm thấy ôn nhuận chút nào, chỉ cảm thấy nụ cười kia thần bí khó lường như lúc ban đầu, làm cho người ta lạnh giá.

Hắn cười, thấp giọng nói: "Nhan Nhan, nàng có từng nhớ đến ta không?"

*****

Nàng có từng nhớ đến ta không.

Không phải nàng không nghĩ tới cảnh tượng khi nàng và hắn gặp nhau, nhưng cho dù là nghĩ ra hàng ngàn hàng vạn tình huống khác nhau, Tịch Nhan cũng không thể nghĩ ra được thời điểm gặp lại nhau bắt đầu bắng một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.

Nếu hắn thoải mái như thế, nàng làm sao khó chịu được đây?

Tịch Nhan khéo nói khéo cười, cảm xúc trên mặt mày lãnh đạm đến mức tận cùng: "Không có."

Thật ra nàng cũng nói dối. Ở trên núi hơn hai tháng, tháng thứ nhất nàng đang lâm bệnh, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, mọi thứ xung quanh nàng đều là ốm đau quây quanh, không thể nào nhớ nổi; Sang tháng thứ hai, ngày nghe tin hôn lễ của hắn truyền đến, tâm thần nàng hoảng hốt, ngay cả chính mình suy nghĩ cái gì cũng không biết; Mà nay, nàng chỉ có thể tập trung cho chuyện trước mắt, không có tâm lực suy nghĩ nữa.

"Ừ." Hắn lên tiếng, chậm rãi đi về phía nàng, cúi đầu xuống, tới gần mặt của nàng, "Nhưng mà ta lại nhớ nàng, làm sao bây giờ?"

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tịch Nhan bỗng nhiên trở nên sáng lạn, ánh mắt trong suốt, tỏa sáng rạng ngời: "Phải không? Vậy Vương gia nhớ ta như thế nào? Nhớ con người của ta, mặt của ta, hay là cơ thể của ta?"

Ám sắc chợt lóe lên trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ, hắn bỗng dưng vươn tay ra, ôm nàng vào trong lòng: "Nếu tất cả ta đều nhớ thì sao?"

"Vậy thì liên quan gì đến ta?" Tịch Nhan thản nhiên nhấc mi, tầm mắt nhìn về phía sau hắn -- nơi đó có một nữ tử đang đứng, khuôn mắt sắc bén, thần sắc lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ xoay đầu, tầm mắt liếc nhìn thân ảnh người đó, nhưng vẫn không có ý tứ buông Tịch Nhan ra. Động tác của Tịch Nhan bỗng dưng trở nên kiên quyết, dùng sức đẩy hắn ra, lúc này nàng mới cẩn thận nhìn về phía nữ tử kia.

Dân gian đồn đãi nàng dịu dàng, nhưng thật ra Tịch Nhan không nhìn ra được điều đó, nhưng mà vẻ mặt tú lệ, quả thật là đẹp đến không thể giải thích, trong đôi mi thanh tú lại mang theo sự lãnh ngạo nói không nên lời, nhưng trong ánh mắt cùng nét môi biểu lộ sự giận dữ và bất mãn, là một loại phong tình khác nói không nên lời, xinh đẹp động lòng người.

Khóe môi Tịch Nhan nhếch lên, cúi người hành lễ: "Tham kiến Anh Vương phi."

Nữ tử thản nhiên đi tới, đứng bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, quả thật hai người trông như một cặp trời sinh: "Ngươi biết ta là ai sao?"

Tịch Nhan cười yếu ớt nói: " Ngày Anh vương gia cùng Vương phi thành thân, toàn thành oanh động, người trong thiên hạ đêu xôn xao bàn tán, tiểu nữ sao lại không biết cho được?"

Lâm Lạc Tuyết cũng khẽ cười lên: " Ngươi quả thật là một người thức thời. Ngươi chính là nha đầu hầu hạ Thái Hậu ăn chay niệm phật kia sao? Tên gọi là gì?"

Ánh mắt Tịch Nhan thản nhiên đảo qua Hoàng Phủ Thanh Vũ, bộ dáng vẫn khiêm tốn như trước trả lời: "Vi Chi."

Từ đầu đến cuối không nói một lời, vẻ mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ nhạt nhẽo khi nghe đến câu trả lời của nàng, rốt cuộc mới nâng mắt lên, nhìn dung nhan bình tĩnh của nàng, mỉm cười, cầm lấy tay Vương phi của mình, thấp giọng nói: "Vi Chi từ nhỏ không cha không mẹ, đi theo bên cạnh Hoàng tổ mẫu, là người Hoàng tổ mẫu tin cậy nhất."

Tịch Nhan nghe xong, lạnh lùng cười, không ngờ Lâm Lạc Tuyết cũng đồng thời lạnh lùng cười, nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Chỉ sợ không chỉ là người Hoàng tổ mẫu tin cậy nhất đâu?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ không chút kiêng kị ánh mắt của nàng, nhấc mi nhìn Tịch Nhan, trong ánh mắt chứa rất nhiều thâm ý: "Đúng vậy, nàng cũng là người ta mong nhớ ngày đêm, người ta không thể quên?"

Lâm Lạc Tuyết nhướng mày lên, cười lạnh nói: "Vương gia có ý gì? Đây chính là lễ vật ngài muốn tặng cho thiếp thân sao? "

Hoàng Phủ Thanh Vũ buông tay nàng ra, nhìn Tịch Nhan: "Không tốt sao, đưa Vi Chi về phủ cùng nàng làm tỷ muội với nhau, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?"

Lâm Lạc Tuyết hừ lạnh một tiếng, Tịch Nhan lại nở nụ cười: "Vương phi đa tâm rồi, Vương gia chỉ đang cùng Vương phi nói đùa thôi, thỉnh Vương phi không nên nghĩ là thật. Vương gia là như vậy đó, thích nói chuyện cười, trêu chọc Vi Chi, Vi Chi đã quen rồi." Dứt lời, Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nói, "Vi Chi còn có việc muốn xuất môn, không thể tiếp đã Vương gia cùng Vương phi, xin cáo lui trước."

Lúc Tịch Nhan ra khỏi chùa, sắc trời đã bắt đầu tối, báo hiệu rõ ràng sắp có một trận gió tuyết kéo đến, nhưng nàng lại không quan tâm đến điều đó, vội vàng ra khỏi cửa đi về gian nhà tranh của Tử Ngạn.

Không biết vì sao, đường đi thường ngày rất thông thuận, nàng cũng chưa từng cảm thấy đường xá xa xôi, vậy mà hôm nay lại đi vô cùng gian nan, Tịch Nhan cảm thấy mình đi chưa đếnvài bước, liền thở hồng hộc, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Nàng nhịn không được lấy tay chống vào một cây đại thụ nghỉ ngơi, trong đầu Tịch Nhan hoàn toàn hỗn loạn, cho nên mọi thứ dường như đều không có đầu mối.

Cũng không biết dừng chân được bao lâu, cảm giác mờ mịt vô thố của nàng mới chậm rãi tiêu tán, khi Tịch Nhan mở mắt ra, trước mắt nàng là một mảnh tối đen, đồng thời trên người, trên đầu mang cảm giác hoàn toàn lạnh lẽo.

Trời không biết đã tối đen tự bao giờ, tuyết bắt đầu rơi xuống ngày càng nhiều và dày đặc, trên đầu nàng, trên người người cũng không biết tự khi nào đã tích tụ một lớp tuyết thật dày mà nàng vẫn không hề hay biết, lúc này toàn thân nàng lạnh lẽo, mà ngay cả một cử động nhỏ cũng không thể được.

Rất lạnh, lạnh giống như lòng người có thể bị đông lại thành băng.

Mảnh tối đen trước mắt vẫn chưa tản ra, Tịch Nhan chỉ cảm thấy xung quanh càng ngày càng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng lấy nàng.

Cuối cùng, nàng không thể chịu đựng được nữa chậm rãi ngã xuống ...

Thế nhưng, nàng lại cảm thấy mình đang rơi vào vòng tay ấm áp, bên ta vẫn vang lên tiếng gọi thân thiết của ai đó: "Nhan Nhan?"

Là Tử Ngạn sao? Trước khi rơi vào hôn mê, Tịch Nhan đã nghĩ như thế.

Đã lâu như vậy rồi, ngoại trừ Tử Ngạn, không ai lại gọi nàng một cách thân thiết, ấm áp như vậy.

Tiếng gọi mềm mại như nước kia vẫn quanh quẩn bên tai nàng, làm cho thân thể của nàng càng ngày càng ấm áp.

Sau khi trải qua lạnh lẽo cùng giá lạnh, hiện tại sự ấm áp lan dần trong cơ thể nàng càng ngày càng thoải mái, Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm, muốn cử động thân thể một chút, nhưng ý thức nửa tỉnh nửa mê bỗng nhiên nhận ra được có điều gì đó không đúng, nàng đột nhiên mở mắt ra.

Trước mắt nàng là một đống lửa, quần áo ẩm ước thậm chí cả đồ lót của nàng đều đang được hong khô trên đống lửa, mà giờ này khắc này, nàng không một mảnh vải che thân đang nằm trong lòng ngực nóng như lửa của người nào đó --

Da thịt tiếp dính sát vào nhau nói cho nàng biết người nào đó trên người cũng không một mảnh vải che thân.

Giờ phút này đây, trên người bọn họ chỉ được phủ bằng mỗi áo khoát và quần áo vẫn còn mang theo hơi hướm của người nào đó.

*****

Nơi này là một gian nhà tranh cũ, miễn cưỡng cũng chỉ có thể che mưa che gió mà thôi.

Tịch Nhan hít sâu vào một hơi để có khí lực quay đầu nhìn về phía sau của mình, không có gì bất ngờ xảy ra, đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt như ngọc của Hoàng Phủ Thanh Vũ, vẫn tuấn lãng như ngày nào.

Tựa hồ nhận ra được hành động của nàng, hắn chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt tối đen như mực, sâu không lường được.

Tịch Nhan không phải là người chưa hiểu sự đời, tình trạng thân thể hiện tại nói cho nàng biết đã không có chuyện gì phát sinh, nhưng bây giờ nàng phải đối mặt với một kẻ xa lạ, ngoan tuyệt như hắn, nàng nên làm thế nào cho phải đây? Điều duy nhất nàng có thể cố gắng làm hiện giờ là làm cho bản thân không quá chật vật trước mặt hắn.

Nhưng bàn tay hắn lại vòng qua thắt lưng của nàng, vuốt ve qua lại ở trên lưng nàng, khẽ cười nói: "Cả người nàng đều đông cứng, ngoại trừ làm như vậy, ta không nghĩ ra cách nào để sưởi ấm cho nàng cả."

"Phải không?" Tịch Nhan lãnh đạm cười hỏi lại một câu, " Thân thể Thất gia quả thật cực kỳ ấm áp."

Hoàng Phủ Thanh Vũ nở nụ cười sâu không lường được như cũ: "Thân thể của Nhan Nhan cũng trước sau như một làm cho người ta trầm mê."

Đây chính là lời nói thật lòng. Mặc dù hắn không phải là kẻ trầm mê nữ sắc, nhưng cũng từng có không ít nữ nhân, thân thể Tịch Nhan quả thực có thể làm cho nam nhân trầm mê.

"Nếu đây là lời ca ngợi của Thất gia, như vậy ta sẽ tiếp nhận." Khóe mắt Tịch Nhan giật giật, nhưng trên mặt vẫn bảo trì nụ cười thản nhiên như trước, bất động thanh sắc thoát khỏi cánh tay hắn, kéo trung y của hắn khoát lên trên người, sau đó đứng dậy lấy quần áo của mình, mặc vào từng cái từng cái một, rồi mới đưa trung y trả lại cho hắn.

Lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ mới chậm rãi ngồi dậy, chậm rãi bắt đầu mặc quần áo của mình, đồng thời nhìn nàng: "Ở trên núi này, Nhan Nhan dường như rất tốt?"

"Đúng, thật tốt." Tịch Nhan thản nhiên nói, "Trước nay chưa bao giờ tốt như vậy."

"Như thế ta cũng yên tâm." Hắn có ý ám chỉ, mỉm cười nói một câu, đứng dậy muốn kéo tay Tịch Nhan.

Tịch Nhan Nhanh chóng khoát tay ra, tránh được tay hắn, đi thẳng ra cửa.

Ra khỏi cửa, đập vào mắt nàng là một mảnh màu trắng mờ mịt, thì ra là sáng sớm, Lạc Tuyết suốt một đêm giờ đã ngừng, giờ phút này đây, Lăng Tiêu Sơn được tuyết trắng điểm xuyết trông rất đẹp mắt.

Nhưng Tịch Nhan làm sao có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp như vậy, ra khỏi cửa liền xăm xăm tiến vào trong tuyết, sau đó đứng lại để xác định phương hướng rồi mới đi về phía nhà tranh Tử Ngạn.

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn đi theo phía sau nàng, không xa không gần, sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ tiến về phía trước theo bước chân của nàng.

"Tử Ngạn!" Cuối cùng nàng cũng nhìn thấy gian nhà tranh của Tử Ngạn, từ xa xa Tịch Nhan đã gọi to lên, đồng thời chạy nhanh hơn về phía nhà tranh.

Cả một đêm không ngủ, Tử Ngạn đang ngồi yên lặng đến xuất thần trong phòng, hắn bỗng hoảng hốt khi nghe được thanh âm của Tịch Nhan, lúc đầu còn tưởng rằng bị ảo giác cho đến khi thanh âm kia lại truyền đến lần nữa, hắn mới hoàn toàn thanh tỉnh, nhanh chóng đứng dậy, đẩy cửa phòng bước ra.

"Nhan Nhan --" Hắn vui sướng gọi nàng, nhưng mà sau khi liếc mắt nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đi theo sau nàng, hắn bất chợt giật mình.

Nhưng Tịch Nhan cũng đã đi tới trước mặt hắn, giữ chặt tay hắn, trong ánh mắt tha thiết lại lộ ra vẻ mờ mịt cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Tử Ngạn, hôm qua ta để quên đồ trong vườn hoa, nhưng lại nghĩ không ra là cái gì, ngươi giúp ta nhớ lại xem."

Tử Ngạn nhìn bộ dáng của nàng, lại ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng ở cách đó không xa, trên mặt bỗng nhiên hiện ra sự phẫn nộ hết sức rõ ràng, vươn tay kéo Tịch Nhan vào trong phòng, đóng cửa lại.

"Nhan Nhan, chúng ta thành thân đi."

Lúc Tịch Nhan vừa mới phục hồi tinh thần lại, liền nghe được những lời này của Tử Ngạn, chỉ một thoáng nàng cả kinh, sắc mặt trắng bệch, sau một lúc lâu mới nở nụ cười mỉa mai, hàm hồ nói: "Tử Ngạn, huynh vừa mới nói gì?"

Ánh mắt Tử Ngạn trở nên kiên định hơn bao giờ hết, Tịch Nhan chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy, chỉ cảm thấy khiếp sợ, muốn lùi ra sau, lại hoảng hốt nhận ra mình đang dựa vào cửa, lui còn chỗ nào lui. Hai tay nàng đang bị Tử Ngạn giữ chặt, lúc này đây, nàng nghe được lời hắn nói một cách rành mạch: "Nhan Nhan, chúng ta thành thân đi."

Tịch Nhan chỉ cảm thấy hoàn toàn không thể chấp nhận được, bày ra bộ dáng dở khóc dở cười: "Tử Ngạn, huynh đang nói bậy bạ gì vậy?"

"Ta không nói bậy, Nhan Nhan." Thanh âm Tử Ngạn thấp xuống, nhưng gắt gao nhìn chằm chằm nàng, "Nàng không biết từ sau khi chia tay, ta không có ngày nào không nhớ tới nàng. Nhưng ta lại che dấu những tình cảm của ta đối với nàng, ta không dám, chưa bao giờ dám nói cho nàng, hoặc nói cho bất luận kẻ nào khác. Bởi vì nàng là Nhan Nhan, Nhan Nhan tốt nhất trên đời, ta không thể xứng với Nhan Nhan......"

"Nhưng thật ra là không phải, Nhan Nhan, cho đến khi nàng gả cho Lão Thất, ta mới biết được, thì ra người nàng muốn không phải là người tốt nhất trên đời, thì ra ta cũng có thể. Ta đã bỏ lỡ nàng một lần, lúc này đây, ta không muốn lại bỏ qua, ta không muốn làm cho bản thân cả đời phải sống trong hối hận!"

Những lời hắn nói rõ rang rất chân tình, tha thiết, nhưng Tịch Nhan lại cảm thấy khổ sở, trong mắt dần dần tích đầy nước mắt, khẽ lắc đầu nhìn hắn, thấp giọng thì thào: "Không, Tử Ngạn...... Không......"

"Nhan Nhan, ta không muốn nhìn nàng tiếp tục thống khổ như vậy nữa." Tử Ngạn giơ tay ôm lấy mặt nàng, nhẹ giọng nói, "Quên hắn đi, hãy để cho ta chiếu cố nàng, quãng đời còn lại hãy để cho ta chiếu cố nàng, được không?"

"Không thể, không thể như vậy......" Tịch Nhan không biết mình vì sao lại khóc, nhưng nước mắt không rơi xuống được, "Tử Ngạn, huynh tốt như vậy, tinh thuần như vậy, huynh không nên đối với ta như vậy......"

"Nhan Nhan, nàng thành toàn cho ta, cũng là thành toàn cho chính mình, chẳng lẽ không được sao?" Hắn đang ôm lấy mặt của nàng, tha thiết nói với nàng, "Ta có lẽ không thể cho nàng những thứ tốt nhất trên đời, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức mình, chỉ cần nàng muốn, ta sẽ cho nàng tất cả những gì ta có. Ta sẽ đối xử với nàng tốt cả đời, cả đời, cho dù là ta chết, ta cũng sẽ tiếp tục đối xử tốt với nàng...... Chỉ cần nàng nguyện ý, hãy để cho ta đối xử tốt với nàng......"

Tịch Nhan bật khóc không thành tiếng, bất giác nàng ngã vào lòng hắn bật khóc.

Bên ngoài gian nhà tranh, không biết từ khi nào đã không còn bóng người, chỉ còn lại tiếng gió núi gào thét, lạnh lùng thổi qua.

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)