Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 143

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 143
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hồi lâu sau, Nguyệt Nha Nhi nằm gác đầu lên ngực Thập Nhị, không nói được lời nào, chỉ nghiêng tai nghe nhịp tim của hắn, ánh mắt cũng toát ra vẻ trầm mê.

Thập Nhị thấy nàng vẫn không nhúc nhích gì cả, thì nghĩ chắc là nàng mệt quá nên thiếp đi, nên cũng không dám động đậy, lấy tay vuốt nhẹ sau đầu nàng, động tác đó sức lực vừa phải, Nguyệt Nha Nhi lại thật sự thấy hơi buồn ngủ, nằm trước người hắn cọ vài cái, rồi nhắm nghiền hai mắt.

Ngủ được chừng hai canh giờ, ngủ đến sắc trời chyển sang chập tối, trên dòng sông bắt đầu có những khúc nhạc du dương phiêu đãng, Thập Nhị mới nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, gọi một tiếng: "Nguyệt Nha Nhi?"

Nguyệt Nha Nhi chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đầy vẻ tỉnh táo.

"Nàng không ngủ à?" Hắn nhìn thấy thế mới kinh ngạc.

Nhưng Nguyệt Nha Nhi chỉ cười nhẹ, trên mặt dường như còn có nét e lệ chưa hề phai đi, nhìn thấy hắn lại bắt đầu nhiệt huyết sôi trào.

Quyết tâm cố nén sự rung động, hắn giúp nàng ngồi dậy: "Phải trở về rồi."

Nhưng lúc này mới phát hiện, quần áo hai người cởi ra đều ở cùng một chỗ, quần áo ướt sũng của hắn thấm hết vào quần áo của nàng, giờ cũng không thể nào mặc được.

Nguyệt Nha Nhi nhanh chóng giấu thân mình dưới tấm thảm đơn bạc, quay mặt đi không nhìn hắn, nhưng trong lòng lại hơi có cảm giác dở khóc dở cười.

Thập Nhị nhìn nàng một cái, rồi cười gượng: "Không sao cả, ta đi tìm xiêm y khác đến cho nàng."

Sau đó, hắn nhanh chóng mặc tạm chiếc quần dài ướt đẫm, cầm lấy túi bạc rồi ra khỏi khoang thuyền.

Trên sông có vài chiếc thuyền hoa phiêu đãng, Thập Nhị vốn muốn tìm thuyền đám công tử ăn chơi với mình, nhưng không ngờ liếc mắt một cái liền thấy cách đó không xa, là thuyền hoa của phủ Hoàng Phủ Thanh Thần.

Thuyền hoa dần dần đến gần, phía mũi thuyền có một tên sai vặt, thấp thoáng thấy Thập Nhị đang đứng ở mũi thuyền nhỏ, nên không ngừng lớn tiếng nói: "Thật không ngờ, Thập Nhị gia của tôi, sao ngài lại ở đây?"

Thập Nhị liếc hắn một cái, nói: "Bớt nói nhảm đi, cho thuyền hoa lại gần đây." Nói xong, hắn mới xoay người vào trong khoang thuyền nói với Nguyệt Nha Nhi, "Chờ ta một lát, ta sẽ trở lại ngay."

Nguyệt Nha Nhi gật đầu, rồi nắm chặt lấy bạc thảm che lấy thân người.

Thập Nhị vừa lên thuyền hoa, gã sai vặt kia không ngừng đưa cho hắn ngoại sam để khoác lên người, lại thấy quần của hắn cũng ướt đẫm, nên vội hỏi: "Thập Nhị gia, hay là vào trong khoang thuyền thay xiêm y khác trước?"

Thập Nhị thản nhiên lắc đầu: "Cửu ca đang ở trên thuyền à? Cùng với ai?"

Gã sai vặt kia cười tủm tỉm: "Còn với ai nữa chứ? Vài ngày trước Cửu gia chọc giận Vương phi, hôm nay vất vả lắm mới dỗ được, cả hai đều đang ở trong khoang thuyền!"

Thập Nhị cũng nghĩ như vậy, ngoài Đạm Tuyết, Hoàng Phủ Thanh Thần làm sao còn có thể đưa nữ tử khác du ngoạn vào ban đêm chứ?" Nghĩ đến Đạm Tuyết, lại không kiềm được sự vui mừng: "Thật đúng lúc, đến nói Vương phi của ngươi cho ta mượn một bộ xiêm y của nữ tử."

Bỗng dưng, phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Đúng là nực cười, Thập Nhị đệ không mặc xiêm y của mình, mà lại đi hỏi mượn ta xiêm y của nữ tử, đây là đạo lý gì chứ?"

Thập Nhị liền xoay người lại, tươi cười với người trước mặt: "Cửu tẩu."

Đạm Tuyết nhìn hắn một cái, lại nâng mắt nhìn về phía chiếc thuyền nhỏ sau lưng hắn một cái, trong ánh mắt trong trẻo lại nhiễm ý cười: "Nguyệt Nha Nhi cũng ở đây?"

Thập Nhị hơi xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu.

Đạm Tuyết lại nhìn hắn thêm một cái, rồi mới nói: "Ta sẽ đưa xiêm y qua cho muội ấy, đệ vẫn nên đi thay y phục khác cho bản thân mình trước thì hơn."

Nguyệt Nha Nhi lẳng lặng ngồi trong khoang thuyền, cảm giác có người lên thuyền, nhưng không phải là Thập Nhị, nên cả người không nhịn được mà trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm vào chiếc bố mành ở khoang thuyền. Cũng không nghĩ đến người khom lưng đi vào là Đạm Tuyết, trong lòng nàng chợt thả lỏng, gọi một tiếng: "Đạm Tuyết tỷ tỷ." Sau đó, lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ, nên cúi đầu xuống.

Đạm Tuyết vẫn thản nhiên cười như trước, đem quần áo đưa đến trước mặt nàng: "Mặc vào đi, đệ ấy đang ở thuyền hoa đợi muội đó."

Nguyệt Nha Nhi đỏ mặt, nhanh chóng mặc xiêm y, vẫn không dám nhìn vào ánh mắt của Đạm Tuyết.

Đạm Tuyết nhìn nàng một lát, rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, lấy tay sửa sang những sợi tóc hỗn độn giúp nàng, nói: "Như thế này không phải là rất đẹp sao?"

Trong lòng Nguyệt Nha Nhu vừa thẹn vừa loạn, cúi đầu sửa sang lại tà áo, không nói được lời nào.

Đạm Tuyết thản nhiên hít sâu rồi lại nói: "Nguyệt Nha Nhi, đệ ấy thật tình đối xử tốt với muội, muội không phải là không biết. Lúc trước hai người đều còn trẻ, nay đã qua nhiều năm vậy rồi, chẳng lẽ muội muốn tiếp tục lãng phí thời gian sao? Vì vậy, dứt bỏ hết những nghi ngờ và cố kỵ trong lòng muội đi, cùng đệ ấy sống với nhau thật tốt, tương lai, đương nhiên muội sẽ không hối hận."

Nguyệt Nha Nhi dường như hơi chấn động, nâng mắt nhìn về phía nàng: "Không hối hận?"

Đạm Tuyết chậm rãi nắm tay nàng, nhẹ giọng nói: "Ta biết hiểu chuyện trong lòng muội, nhưng triều đại luân phiên, sinh tử do trời, đó là chuyện chúng ta không thể kiểm soát, cũng không phải là lỗi của ai cả, muội không cần vì thế mà gây khó dễ cho bản thân và đệ ấy, muội hiểu chưa?"

Nguyệt Nha Nhi trầm mặc hồi lâu.

Đúng lúc này, thân thuyền đột nhiên lắc lư, hóa ra là Thập Nhị không muốn chờ nữa, mà nhảy xuống luôn, vào khoang thuyền thăm dò: "Còn chưa xong nữa sao?"

Nguyệt Nha Nhi vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt vô cùng lo lắng của hắn.

Thập Nhị thấy hai người hóa ra là đang tâm sự, liền nhoẻn miệng cười, nhìn Nguyệt Nha Nhi thật sâu, mới lui ra ngoài, đứng ở mũi thuyền.

Nguyệt Nha Nhi thấy thế mới thu hồi tầm mắt, nhìn Đạm Tuyết, hơi gian nan gật đầu.

Đạm Tuyết cười trấn an nàng, vuốt tóc nàng: "Rồi sẽ có một ngày muội sẽ hiểu thôi."

Sau đó, xoay người đi khỏi khoang thuyền.

Nhìn bóng dáng của nàng, ánh mắt Nguyệt Nha Nhi không nhịn được nổi lên một chút chua sót, nhưng sau đó cũng rời khỏi khoang thuyền.

Đạm Tuyết đã lên thuyền hoa trước rồi, Thập Nhị đứng ở mũi thuyền vươn tay đến đỡ nàng, lòng bàn tay hắn dày và ấm áp, nắm chặt lấy tay nàng, hoảng hốt nhận ra, đó là hương vị của hạnh phúc.

Nguyệt Nha Nhi nâng mắt nhìn hắn, thì thào gọi một tiếng: "Thanh Tuyên."

Ánh mắt nàng hơi hoảng hốt nhìn hắn, trong lòng hắn chấn động, rồi rung lên, liền đỡ lấy gương mặt nàng: "Nguyệt Nha Nhi, không sao đâu, để chuyện quá khứ trôi qua hết, được chứ?"

Thời gian giống như hàng trăm ngàn năm trôi qua, cuối cùng nàng mới chậm rãi gật đầu.

Thập Nhị vui sướng, một tay kéo nàng vào lòng, gắt gao ôm chặt.

Trong bóng đêm, hai người cứ đứng như vậy ở mũi thuyền, mặc cho gió thổi khiến tay áo phiêu bay, vẫn ôm nhau đứng một chỗ.

Cho đến lúc trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ho của Hoàng Phủ Thanh Thần, Thập Nhị ngẩng đầu nhìn, trên thuyền hoa, Hoàng Phủ Thanh Thần không hờn không giận nhìn bọn họ, thản nhiên nói: "Còn không mau lên, ta mặc kệ hai người."

*****

Hôm sau, Ngự hoa viên hoàng cung.

"Cửu ca, đệ định xin huynh, huynh giúp đệ với?"

Thập Nhị bám theo Hoàng Phủ Thanh Thần suốt cả quãng đường, không ngừng đau khổ cầu xin, vẻ mặt Hoàng Phủ Thanh Thần bất đắc dĩ, vẫn để lộ ra thái độ không để ý đến hắn.

"Cửu ca, huynh thay đệ đi nói với Thất ca đi nha?" Thập Nhị kéo cổ tay áo hắn, y như một đứa trẻ.

Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng phớt lờ hắn: "Muôn nói thì tự đệ đi nói, ta cũng không dại gì mà đi đến đó để rước xui xẻo."

"Xui xẻo gì chứ?" Thập Nhị vội hỏi, "Nói đến người trước mặt Thất ca không tuân theo quy củ, ai còn có thể so sánh với Cửu ca huynh chứ, Thất ca huynh ấy sẽ không trách huynh đâu, nếu là đệ đi nói, tất nhiên sẽ bị mắng một trận ra hồn luôn. Huống hồ chuyện này, đệ thật sự không tiện nói."

Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, bởi vì cái vẻ 'ca ngợi' người khác rất thuần thục của hắn.

"Chuyện gì thế, ta giúp đệ đi nói!"

Đột nhiên, không biết từ đâu vọng đến thanh âm của nữ tử, Thập Nhị lập tức bỏ tay áo của Hoàng Phủ Thanh Thần ra, có chút xấu hổ, cười cười nhìn người đang đi tới: "Thất tẩu."

Tịch Nhan đã đứng quan sát được một lúc lâu, nhưng không thể nhịn được đành đi ra muốn biết hai người này đang có chủ ý gì, thấy dáng vẻ của Thập Nhị, lại không nhịn được hơi kinh ngạc nhướng mày: "Thập Nhị đệ làm sao vậy? Mặt bị thương sao? Hay sao mà cứ cứng ngắc như vậy?"

Thập Nhị vất vả lắm mới nặn ra được nụ cười, nhất thời bỗng trở nên suy sụp.

Tịch Nhan thầm buồn cười, Hoàng Phủ Thanh Thần đứng bên cạnh liếc mắt nhìn nàng một cái rồi nói: "Đệ ấy muốn mở yến hội trong phủ, nhưng nhờ ta nói với cô và Thất ca là không cần đi, chuyện là vậy đó, cô đi nói với Thất ca đi."

Hắn vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Tịch Nhan biến mất, vẻ mặt Thập Nhị cứng ngắc đến nỗi giờ ngay cả khóc cũng không thể.

"Thì ra là vậy..." Tịch Nhan giật mình, hơi hoảng hốt gật đầu, lại liếc nhìn Thập Nhị, rồi mới hoàn toàn khôi phục tinh thần, "Được, ta đi nói với chàng." Sau đó, nàng xoay người bước đi.

"Thất tẩu, ý của đệ không phải như vậy." Thập Nhị liền đuổi theo Tịch Nhan, nói "Thất tẩu, tẩu cũng biết là Nguyệt Nha Nhi đối với Thất ca, trong lòng vẫn có gút mắc không thể giải quyết được, đệ chỉ không muốn hai người họ gặp mặt mà thêm ngượng ngùng thôi."

Tịch Nhan nghe thế mới dừng bước: "Đệ và Nguyêt Nha Nhi hòa hợp rồi sao?"

Thập Nhị bất đắc dĩ cười: "Tốt lắm ạ."

Tịch Nhan bỗng chốc hừ lạnh một tiếng: "Đệ nay đã có thể ôm mỹ nhân trong ngực, nên ngay cả Thất ca cũng không cần nữa."

"Thất tẩu!" Thập Nhị ngăn nàng lại, "Đương nhiên không phải, đệ chỉ có một Thất ca, nhưng cũng chỉ có một Nguyệt Nha Nhi. Chỉ là bây giờ, đệ muốn làm Nguyệt Nha Nhi từ từ nhìn nhận Thất ca, đó không phải là chuyện hai ba ngày là có thể giải quyết được, lần này đệ cũng chỉ nhường cho Nguyệt Nha Nhi vui vẻ một lần... Thất tẩu, tẩu không phải lo lắng Thất ca vất vả sao? Đệ cam đoan sau lần này, đệ tuyệt đối toàn tâm toàn lực chia sẻ công việc với Thất ca, không dám lơ là một giây phút nào, Thất tẩu..."

Tịch Nhan thản nhiên thở dài: "Không cần nói nữa đâu, Thập Nhất nhất định cũng không chịu để yên đâu nhỉ?"

Lúc trước khi tấn công Đại Sở, Thập Nhất được phong làm Trấn Nam Đại nguyên soái, thân là chủ tướng, nếu ngay cả Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không thể đi, thì Thập Nhất tất nhiên lại càng không được.

Thập Nhị lại bắt đầu xấu hổ: "Bên Thập Nhất ca dễ nói lắm, đệ tự đi nói với huynh ấy cũng được."

Tịch Nhan lại liếc nhìn hắn, hừ lạnh nói: "Đừng quên, khi nãy đệ mới đáp ứng ta chuyện gì đấy."

"Vâng!" Thập Nhị lập tức sốc lại tinh thần, "Đa tạ Thất tẩu!"

Bên cạnh một cái cây, một đôi mắt trong suốt chợt lóe lên, rồi nhanh chóng biến mất.

"Phụ hoàng!"

Bất Ly chưa được thông truyền, đã lập tức xông vào ngự thư phòng.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đang phê duyệt tấu chương, bỗng dưng nghe thấy tiếng của cô bé, nâng mắt lên nhìn thì thấy bé đã mở cửa xông vào, với dáng vẻ tức giận, nhịn không được cười nhẹ, các bút: "Ly nhi, làm sao vậy?"

Bất Ly lập tức chạy đến bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngồi xuống bên chân hắn, tựa gương mặt nhỏ nhắn của mình vào đùi hắn, đem sự việc khi nãy chứng kiến ở ngự hoa viên nói hết một lần cho hắn nghe, càng nói là càng giận: "Phụ hoàng người nói xem, Thập Nhị thúc có phải là chẳng có tí tiền đồ nào không? Vì một nữ tử mà mất hết cả phong độ!"

Không ngờ, Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe xong thì cười, chỉ là không nhịn được mà đằng hắng một tiếng, nói: "Ly nhi, con nói như vậy, thì phụ hoàng cũng đã từng mất phong độ như vậy sao?"

Bất Ly chu cái miệng nhỏ nhắn, run sợ chốc lát, rồi lại ngửa đầu lên nhìn hắn: "Sao mà giống nhau chứ? Phụ hoàng là vì mẫu thân mà, còn Nam Cung Nguyệt Nhã kia dựa vào đâu mà so sánh với mẫu thân chứ? Nhưng mà cái cô vong quốc công chúa kia, còn dám tỏ vẻ kiêu ngạo với phụ hoàng và cả Thập Nhất nữa, cậu Nam Cung dũng cảm như vậy, sao lại có một người muội muội như thế chứ? Phụ hoàng, con không thích nàng ta, người hạ lệnh đuổi nàng ta đi đi, đừng đế nàng ta ở bên cạnh Thập Nhị thúc, vậy thì Thập Nhị thúc đỡ phải biến thành dáng vẻ như bây giờ rồi!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười nhéo chóp mũi của nữ nhi: "Con không biết đây chính là dáng vẻ vốn có của Thập Nhị thúc sao?"

"Không biết." Bất Ly nhíu đôi mắt trong suốt của mình lại, trả lời.

Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như trầm ngâm một lúc, lại nói: "Vậy con có biết, đối với Thập Nhị thúc mà nói, nàng ta còn hơn tất cả mọi thứ, không phải là một nữ tử bình thường không?"

"Không biết." Bất Ly phiết cái miếng nhỏ nhắn nói, "Nàng ta rất tốt sao? Nàng ta so với Mẫu thân còn không bằng nửa điểm, ngay cả Cửu thẩm và Thập Nhất thẩm so với nàng ta còn tốt hơn rất nhiều lần."

"Nhưng trong mắt Cửu thúc của con, Cửu thẩm chính là người tốt nhất thiên hạ, còn trong mắt Thập Nhất thúc của con, thì Thập Nhất thẩm cũng có thể được coi là người tốt nhất thiên hạ, con có biết đây là đạo lý gì không?"

Ánh mắt của Bất Ly rốt cuộc cũng bắt đầu mơ hồ: "Cửu thẩm và Thập Nhất thẩm tuy là tốt thật, nhưng nếu so với Mẫu thân thì sao có thể tốt hơn chứ?"

"Ồ." Hoàng Phủ Thanh Vũ càng lúc càng thấy buồn cười, "Còn công chúa Bất Ly của chúng ta trong mắt Mẫu thân là đứa bé tốt nhất thế gian."

Qua một lúc lâu, Bất Ly giống như rốt cuộc hiểu được một chút, tuy rằng vẫn là cái hiểu cái không, nhưng vẫn không tiếp tục giằng co nữa, chỉ tiếp tục tựa đầu vào đùi Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thế trong mắt phụ hoàng, Mẫu thân tốt nhất hay con tốt nhất?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ không nhịn được cười vang lên, ngừng một chút, rồi mới nháy mắt nói: "Trong lòng phụ hoàng, Mẫu thân của con là tốt nhất."

Bất Ly hỏi vặn lại: "Vì sao Ly nhi lại không bằng Mẫu thân?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng búng vào trán của nữ nhi: "Không phải là Ly nhi không bằng Mẫu thân, Ly nhi chỉ là còn quá nhỏ. Đến ngày Ly nhi trưởng thành, sẽ có một người còn tốt hơn cả phụ hoàng, trong lòng hắn, Ly nhi chính là người tốt nhất thiên hạ, không nữ tử nào có thể sánh bằng."

*****

Sáng sớm mấy ngày sau, Thập Nhị tỉnh dậy trong phòng Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi đã thức dậy trước, đang ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, thấy hắn đứng đậy, liền buông lược đi qua giúp hắn thay quần áo.

Thập Nhị thuận thế ôm lấy thắt lưng nàng: "Đêm nay trong phủ có yến tiệc, nàng cần phải thay y phục tham dự."

Nguyệt Nha Nhi do dự, rồi mới thấp giọng nói: "Ta không định đi."

"Như vậy sao được?" Thập Nhị cúi đầu hôn vào môi nàng một cái, "Tiệc này là tổ chức dành cho nàng mà, nàng nhất định phải đi. Không phải hai ngày trước ta có tặng nàng mấy bộ xiêm y mới sao, hôm nay nàng sẽ mặc bộ màu đỏ kia."

Hắn cố tình tự thay nàng quyết định, Nguyệt Nha Nhi sửa sang lại vạt áo cho hắn đâu vào đó, rồi mới nói: "Như vậy có được không?"

Thập Nhị ngẩng ra, rồi mới hiểu được nàng đang nói về chuyện gì, nên ôm ngay nàng vào lòng.

"Như Tân, nàng ấy..." Ngừng một chút, hắn lại tiếp tục, nói, "Nàng ấy không ở trong phủ, cho nên nàng mới chính là nữ chủ nhân, hiểu chưa?"

Nguyệt Nhi Nhi không nhịn được nghi hoặc, nàng vào phủ đã lâu, Vương phi Tống Như Tân của hắn gần như chẳng có lúc nào ở trong phủ. Ngoài trừ hai lần kia, thì không còn thấy mặt nữa.

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng thấy hắn bình tĩnh nhìn mình, cả sự băn khoăn vẫn day dứt trong lòng, nàng vẫn thản nhiên gật đầu.

Đến buổi tối, Nguyệt Nha Nhi vẫn chưa thấy trang phục để dự tiệc, chỉ thay một bộ quần áo màu lam nhạt, rồi trang điểm nhẹ, đi đến tiền viện.

Nàng luôn cảm thấy như vậy là không nên, lại còn diện áo quần màu đỏ, hồng nữa, trong lòng nàng sẽ cảm thấy chính mình là tội nhân.

Thập Nhị sau khi nhìn thấy nàng, đầu tiên là hơi cau màu, sau đó mới cười rộ lên, đưa nàng đến chào hỏi mọi người.

Nhất chúng quan lớn và quý nhân đều không ngừng tiến lên hành lễ tiếp đón, mặc dù Nguyệt Nha Nhi đã rời xa thế giới thịnh thế phồn hoa đã lâu, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành trong cung đình, cách đối nhân xử thế đều có một khí chất tao nhã, thật ra thì không hề có chút sai phạm nào, nên cũng làm cho mọi người ai nấy đều không dám khinh thường.

Nam Cung ngự khoan thai đến chậm, Nguyệt Nha Nhi thấy hắn nên rât vui mừng, nụ cười tràn ra khóe miệng, kéo tay hắn đi vào trong.

Nam Cung Ngự thấy khí sắc nàng tốt, không khỏi nở nụ cười: "Nhìn thấy muội khỏe, tứ ca cũng an tâm."

Bắt đầu tiệc tối, Thập Nhị cùng Nguyệt Nha Nhi, tính cả Hoàng Phủ Thanh Thần, Đạm Tuyết cùng Nam Cung Ngự đều ngồi ở bàn trên.

Có thể do nhiều nguyên nhân, nên khẩu vị cũng không tốt lắm, Thập Nhị liền gắp ít thức ăn nàng thích để vào chiếc đĩa trước mặt nàng.

Nguyệt Nha Nhi cúi đầu ăn vài miếng rồi hạ đũa, Thập Nhị lập tức áp sát vào nàng, thấp giọng hỏi: "Không hợp khẩu vị? Hay là ta cho người làm lại tất cả nhé?" Nguyệt Nha Nhi nghe vậy không nhịn được thở dài, không nói gì, chỉ lẳng lặng tiếp tục ăn.

Thập Nhị thấy thế mới nở nụ cười.

Nam Cung Ngự cầm chén rượu, nhìn hai người ở bàn đối dienj.

Nguyệt Nha Nhi vẫn cúi đầu ăn gì đó, Thập Nhị thường thường gắp thức ăn cho nàng, món hắn chọn đều là món nàng thích. Thật ra cả mấy món ăn trên bàn, đa số đều là món Nguyệt Nha Nhi thích. Hai người thường chụm đầu ghé tai thì thầm, Nguyệt Nha Nhi tuy chưa từng ngẩng đầu, nhưng nhìn vẻ mặt đầy săn sóc của Thập Nhị có thể thấy được hai người lúc này tình ý hòa thuận vui vẻ.

Nam Cung Ngự thấy thế dường như mới cảm thấy an tâm thật sự, đến giữa buổi tiệc, hắn hạ chén rượu xuống, cười nói: "Thập Nhị gia, Cửu gia, trong phủ ta đang có người chờ ta về nghị sự, cáo từ trước."

Nguyệt Nha Nhi nghe vậy mới ngẩng đầu lên:"Tứ ca."

Đạm Tuyết cũng biết nhất định không thể giữ hắn lại, nâng chén rượu lên mời hắn: "Công tử."

Nam Cung Ngự nhận lấy rồi uống một hơi cạn sạch, lại nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi cười, rồi mới đứng dậy rời khỏi.

Hoàng Phủ Thanh Thần không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Công tử...."

Đạm Tuyết nghiêng đầu nhìn hắn: "Cửu gia, hình như có chuyện muốn nói với ta?"

Hoàng Phủ Thanh Thần trong tích tắc nhớ đến nguyên nhân gây ra "chiến tranh lạnh" lúc trước, giờ phút này mặc dù trong lòng có tức giận đến mức nào cũng chỉ có thể ẩn nhẫn không bộc phát, ngược lại nắm tay nàng cười qua chuyện: "Không có gì, ăn tiếp đi."

Thập Nhị đứng đối diện thu hết tất cả vào tầm mắt, lập tức kề sát vào tai Nguyệt Nha Nhi thấp giọng nói: "Cửu ca đang ghen đó, mỗi lần đều cố ý gây sự với Tứ ca của nàng, nhưng lần nào cũng bị Cửu tẩu thu phục hết sức dễ dàng."

Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc không nhịn được cười nhẹ ra tiếng, hai người đầu tựa vào nhau, cùng cười thoải mái, không ai có cách nào để xen vào sự thân mật này.

Trong mắt mọi người, thì chỉ thấy tình chàng ý thiếp, thu hút sự chú ý của người ngoài.

Tiệc tối kết thúc, quản gia liền dẫn người đến mời mọi người đi nghe diễn. Vì Đạm Tuyết xưa nay không thích náo nhiệt như thế này, nên Hoàng Phủ Thanh Thần đưa nàng rời khỏi trước. Thập Nhị thấy thế mới đưa Nguyệt Nha Nhi cùng ngồi xem kịch cùng tân khách.

Không ngờ rằng hoa đán vừa mới xướng được vài câu, Tống Như Tân vốn không ở trong phủ đột nhiên xuất hiện.

Thập Nhị vốn đang cùng Nguyệt Nha Nhi tựa vào nhau nghiên cứu xem vở nào hay, bỗng dưng nghe quản gia báo lại, xoay người, dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Tống Như Tân đã đi đến sau lưng bọn họ.

Thân mình Nguyệt Nha Nhi bất giác cứng đờ, Thập Nhị nhận ra điều đó, bất động thanh sắc ôm thắt lưng nàng, rồi mới xoay mặt nhìn về phía Tống Như Tân: "Sao nàng trở về sớm thế?"

"Còn nói sớm, trong phủ có yến tiệc, sao chàng không phái người báo cho ta biết?" Tống Như Tân tự nhiên ngồi xuống cạnh bên, trong giọng nói mang theo bất mãn, nhưng ánh mắt không nhìn về phía sân khấu kịch, mà ngược lại, nhìn khắp xung quanh.

Thập Nhị cười khẽ một tiếng: "Cũng không phải chuyện quan trọng, nên không báo tin chó nàng."

Tống Như Tân nghe thế mới quay đầu lại: "Hóa ra là như vậy."

Nguyệt Nha Nhi hơi nghiêng đầu, dời ánh mắt theo sườn mặt Thập Nhị, lén lút đánh giá Tống Như Tân.

Cũng không hẳn là một mỹ nhân, là một tiểu thư khuê các dịu dàng, trầm tĩnh thì đúng hơn, nhưng nghe cách nàng nói chuyện, lại chẳng có chút câu nệ, thật ra so với dáng vẻ đúng là tương phản không ít.

Tống Như Tân cũng phát hiện Nguyệt Nha Nhi đang đánh giá mình, không khỏi che miệng cười khẽ: "Ta cũng muốn nghe diễn nữa, vị trí này ngồi không thoải mái, Thập Nhị gia sao lại chọn chứ?"

Nói xong, cũng không chờ Thập Nhị trả lời, tự mình đứng dậy chọn một chỗ ngồi khác, rồi lại ngồi xuống, vẫn không chú ý đến sân khấu, chỉ là nhìn hai bóng người ngồi cùng một chỗ trước sân khấu kia.

Thập Nhị lần nữa ôm Nguyệt Nha Nhi, tiếp tục câu nói khi nãy, Nguyệt Nha Nhi lại không còn hứng nữa, đem diễn điệp đẩy vào người hắn: "Chàng chọn đi, ta nghe hết."

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)