Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 105

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 105
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vào một ngày nọ, Hoàng Phủ Thanh Thần tan triều, sau khi từ Ngự thư phòng đi ra, vừa muốn trở về phủ, bất chợt nhìn thấy một thái giám trong cung Dung phi đang cúi đầu ủ rũ trên hành lang, liền vẫy vẫy tay bảo hắn lại đây, hơi nhướng mày nói: "Mẫu phi làm sao vậy?"

Tiểu thái giám kia cười hì hì nói: "Dung vẫn rất khỏe, chỉ là đã lâu không gặp Cửu gia, có lẽ là quá nhớ nhung, do đó muốn gặp Cửu gia một chút."

Hoàng Phủ Thanh Thần bất giác nâng tay lên, cách ống tay áo xoa xoa cổ tay, dừng lại một chút, mới nói: "Đi thôi."

Từ sau khi tiên đế băng hà, Dung phi cùng toàn bộ phi tần của tiên đế đều dời đến cung Kiền Tây, là một nơi hẻo lánh, điều kiện cũng không quá tốt, cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đăng cơ, mới cố ý thay đổi chỗ ở của Dung phi, đây được cho là trường hợp đặc biệt trong số các phi tần của tiên đế.

Hoàng Phủ Thanh Thần vừa vào cửa, nhìn thấy Dung phi có chút buồn ngủ đang dựa vào chiếc ghế quý phi, liền tiến lên thỉnh an.

Dung phi miễn cưỡng mở mắt ra, lúc này mới đem ánh mắt tập trung ở trên người hắn, cảm thấy hắn rất gầy, trong lòng bất giác thở dài. Người ngoài nói đứa con này âm trầm, hỉ nộ vô chừng, nhưng chỉ có người quen thuộc với hắn mới biết được, hắn đã từng là người luôn bảy tỏ cảm xúc yêu ghét ra mặt, chính bởi vì phần lớn thời gian tâm trạng không tốt, nên người ngoài nhìn thấy cho rắng hắn là người âm trầm. Hắn rõ ràng cũng có lúc vui, nhưng lại cố tình bày ra vẻ mặt không vui vẻ như vậy.

Dung phi không khỏi nhớ tới Đạm Tuyết, nhẹ giọng nói: "Lão Cửu, con còn nhớ rõ đã đáp ứng mẫu phi điều gì sao?"

Hoàng Phủ Thanh Thần dừng một chút, mới cười nói: "Con đương nhiên nhớ rõ."

"Phải không?" Dung phi cố ý trầm sắc mặt xuống, "Con lại đây."

Hoàng Phủ Thanh Thần không nghi ngờ gì, cười tiến lên, vừa muốn nói điều gì, Dung phi đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay hắn, tay kia đã kéo cổ tay áo ra, nhất thời cả người bà liền đông cứng lại.

Trên cổ tay chi chít những vết thương, vết thương trông đáng sợ như vậy, đây là chuyện hắn đáp ứng sao?

Dung phi cảm thấy máu toàn thân đều lạnh, nỗi đau trong lòng nhanh chóng khuếch tán đến toàn thân, động cũng không thể động đậy được, khóc cũng không thể khóc được, cuối cùng, chỉ thấp giọng nói: "Con còn muốn mẫu phi lo lắng cho con đến bao lâu nữa đây?"

Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi rút tay về, buông cổ tay áo, che lại vết thương, vẫn mỉm cười như cũ: "Mẫu phi yên tâm, con không có việc gì."

"Không có việc gì?" Thanh âm Dung phi bỗng dưng trở nên bén nhọn, "Con đã tự tra tấn mình thành bộ dáng này, còn nói là không có việc gì? Hay con căn bản không nhớ rõ đã đáp ứng chuyện gì với ta?"

Hắn quả thật không nhớ rõ, nay cẩn thận suy nghĩ lại, mới nhớ đến, mẫu phi muốn hắn quên Đạm Tuyết đi, không cho phép tìm nàng, không cho phép tồn tại ý niệm về nàng trong đầu nữa. Mẫu phi nói, nữ tử trên thế gian này có hàng ngàn hàng vạn người, chỉ cần hắn muốn, có loại người nào mà tìm không thấy?

Nhưng khi đó hắn đã quên nói, hắn muốn Trầm Đạm Tuyết, thầm nghĩ muốn Trầm Đạm Tuyết, nhưng lại tìm không thấy.

Quả thật là hắn làm không được, ngược lại còn làm cho mình gần như phát điên.

Chỉ có điều duy nhất hắn đã làm theo lời mẫu phi, đó là không đi tìm nàng.

Dung phi rốt cuộc vẫn nhịn không được rơi lệ, ôm lấy đầu của hắn: "Lão Cửu, mẫu phi biết bây giờ những lời mẫu phi nói con nghe không lọt tai, nhưng con không thể tiếp tục như vậy được. Lão Thất thật vất vả mới đăng cơ ngôi vị hoàng đế này, không phải con vẫn muốn giúp hắn sao, nay đúng là cơ hội tốt cho con kiến công lập nghiệp, con nên quên nàng đi...... Mẫu phi chỉ có mình con là con thôi, nếu con cứ tiếp tục như vậy nữa, chính là muốn ép mẫu phi đi tìm cái chết mới vừa lòng sao?"

Qua hồi lâu sau, hắn cuối cùng chậm rãi kéo tay mẫu phi xuống, nắm trong lòng bàn tay, trầm giọng nói: "Mẫu phi yên tâm, con đã biết."

Hắn làm như thật sự đã biết, cũng đã hành động như thế. Khi lâm triều không hề thất thần, lúc nghị sự không hề bàng quan, trên mặt cũng không còn biểu tình giật mình thất thố, hắn dường như quay trở về một vị Cửu gia mặt lạnh trước kia.

Về Đạm Tuyết, hắn đặt nàng ở nơi sâu tận trong đáy lòng, ban đầu hắn thử không cố ý suy nghĩ đến, nếu ngẫu nhiên nhớ đến dung nhan của nàng, trong lòng vừa nổi lên sự đau đớn, hắn sẽ cố gắng trấn định vượt qua, giấu diếm được rất nhiều người.

Vết thương trên tay rốt cuộc không xuất hiện thêm nữa, bởi vì mỗi khi Dung phi gặp hắn, bà phải nhìn qua mới có thể yên tâm.

Ngày cứ bình thản trôi qua.

Lại qua một thời gian nữa, Hoàng Phủ Thanh Vũ muốn phái quân đông chinh, Hoàng Phủ Thanh Thần tại triều đình tự động xin đi giết giặc, nguyện mang binh xuất chinh.

Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, trong mắt rõ ràng hiện ra vẻ không đồng ý.

Đúng lúc này, Thập Nhất đột nhiên cũng đứng dậy, cùng hắn tranh chấp chức vị nguyên soái này.

Hoàng Phủ Thanh Vũ quả thật vẫn còn tin tưởng Thập Nhất, bèn nói với hắn: "Lão Cửu, ta còn có khác chuyện giao cho đệ."

Nhưng hắn vạn lần cũng không ngờ, cái gọi là chuyện khác thì ra là cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ ngự giá thân chinh thảo phạt Đại Sở!

Xuất binh thảo phạt Đại Sở! Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần dĩ nhiên là mừng như điên, bởi vì người mà cả cuộc đời hắn yêu nhất, những kẻ mà hắn hận nhất đang ở nơi đó, hắn bức thiết muốn chứng minh một điều, nên rất nóng lòng muốn thử. Tâm trạng yên bình đã lâu, giờ này khắc này, mới rốt cuộc khôi phục lại một chút sức sống.

Nghĩ đến, cũng không phải tất cả đều có liên quan đến Đạm Tuyết, mà là nam nhân chỉ phát huy bản lãnh trên chiến trường mà thôi.

Sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ tuyên bố quyết định này, hắn ôm chầm lấy Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thất ca, cám ơn huynh."

Hoàng Phủ Thanh Vũ đang cười, nụ cười trong bi thương nhưng không phải tất cả mọi người đều nhìn thấy được, nhưng mà hắn lại biết. Bởi vì hắn biết, nữ nhân trong lòng Thất ca đã chết rồi, tâm Thất ca cũng đã chết theo. Nhưng nữ nhân trong lòng hắn vẫn còn chưa chết, cho nên, mặc dù không ôm hy vọng gì, nhưng tâm hắn vẫn còn sống.

Chiến sự tiến hành vô cùng thuận lợi, Hoàng Phủ Thanh Vũ biết rõ tâm tư của hắn, rất nhiều lần phái Hoàng Phủ Thanh Thần làm tướng quân lãnh binh để cho hắn chỉ huy quân đội đi công phá hết thành trì này đến thành trì khác của Đại Sở, làm cho hắn vô cùng hưởng thụ loại cảm giác đẫm máu nơi sa trường này.

Tiếng tăm của Hoàng Phủ Thanh Thần ở trong quân càng ngày càng cao hơn, mỗi lúc các quân sĩ cất tiếng hoan hô khi chiếm lĩnh được vùng đất mới, trong lòng hắn đều dâng lên cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, cái loại cảm giác vui vẻ này làm cho lòng người vô cùng hưng phấn. Nhưng mỗi khi vui vẻ qua đi, an tĩnh trở lại, nội tâm chỉ còn lại sự trống rỗng thật lớn, nằm ở trong doanh trướng, ngay cả ánh mắt cũng trống rỗng.

Điều duy nhất mà hắn có thể làm chính là chờ mong trận chiến tiếp theo, để làm cho mình thống khoái được một lúc.

Nhưng điều làm cho hắn vạn lần không ngờ chính là trong lúc chiến sự đang diễn ra lại gặp lại nàng! Mà hắn, vẫn giống như lúc trước, trong hàng ngàn hàng vạn người, người đầu tiên hắn nhìn thấy lại chính là nàng.

*****

Vào một ngày nọ, Hoàng Phủ Thanh Thần mang theo binh mã dùng thời gian ba ngày ngắn ngủi đã công phá thành Dự Châu của Đại Sở, cửa thành mở toang, dân chúng trong thành đều quỳ gối hai bên ngã tư đường cung nghênh đội quân vào thành.

Hoàng Phủ Thanh Thần cưỡi ngựa đi trong hàng quân, nhìn thấy tình hình này không khỏi nhíu mày. Lần này tấn công Đại Sở, chỉ vì đoạt thành, chứ không phải quấy nhiễu dân chúng, bởi vậy hắn quay đầu sang phó tướng bên cạnh dặn dò hai câu, phó tướng kia lập tức giục ngựa tiến lên, nói lại với dân chúng toàn thành ý tứ của hắn, để cho bọn họ an tâm trở về nhà mình, không cần hoan nghênh, cũng không cần lo lắng bị quấy nhiễu.

Dân chúng thành Dự Châu tuy rằng nửa tin nửa ngờ, nhưng qua hồi lâu sau, cuối cùng cũng chậm rãi đứng dậy, có người lớn mật đã quay trở về nhà mình, nhưng đại đa số vẫn đứng yên tại chỗ, sợ hãi nhìn quân đội dị quốc.

Đúng lúc này, Hoàng Phủ Thanh Thần khẽ híp mắt, nhìn về ngã tư đường phía xa xa.

Ở nơi đó, có một nữ tử với thân ảnh yểu điệu đưa lưng về phía hắn, chậm rãi rời khỏi đám đông, càng chạy càng xa.

Cách xa như vậy, ngay cả bóng dáng cũng mơ hồ không rõ ràng, nhưng nội tâm hắn trong nháy mắt liền dâng lên sự kinh hoàng.

Hắn xác định là nàng, nhất định là nàng! Từ trước cho tới nay, nội tâm hắn chỉ vì nàng mà xúc động thôi.

Trong ánh mắt kinh ngạc của toàn bộ quân sĩ, hắn nhanh chóng giục ngựa tiến lên, chỉ để lại một câu "Đừng đi theo", liền rời khỏi đội quân, đi theo hướng mà nàng vừa biến mất.

Ngay cả hắn cũng không biết bản thân mình muốn làm gì, nhưng hắn vốn là người như thế, vừa nhìn thấy nàng liền không khống chế được, đây cũng không phải lần một lần hai.

Bên tai chỉ có tiếng gió vù vù thổi qua, ngựa của hắn phi nhanh như bay, phút chốc đã nhìn thấy thân ảnh của nàng, trong đầu hắn đột nhiên thanh tỉnh lại, vội vàng ghìm cương ngựa.

Nàng đi cũng không nhanh lắm, khoảng cách giữa hắn và nàng gần như vậy, có thể nhìn thấy nàng rõ ràng, nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến cho dù mình đuổi kịp nàng thì phải làm thế nào đây? Cùng nàng trò chuyện, hoặc là giận dữ?

Hắn liền dừng lại, không biết nên làm thế nào cho phải.

Với tính tình của hắn, không ngờ lại bị nàng làm cho chật vật như thế, sợ đầu sợ đuôi.

Đạm Tuyết biết hắn ở phía sau, từ khi nàng nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa xa vọng lại, nàng đã biết hắn nhìn thấy mình rồi, hơn nữa còn đuổi theo tới đây. Kỳ thật nàng cũng không có nghĩ cố ý trốn tránh hắn, để hắn nhìn thấy cũng không có vấn đề gì, chỉ là trong lòng nàng cũng có nghi hoặc, không biết hắn đã thay đổi như thế nào, không biết hắn sẽ đối xử với mình như thế nào.

Tiếng vó ngựa ở phía sau cách nàng không xa đã dừng lại, không còn một chút thanh âm nào nữa. Đạm Tuyết vẫn không quay đầu lại. Phía trước cách đó không xa chính nhà người cậu mà nàng đang ở nhờ, nàng cũng không dừng chân lại, vừa đến trước cửa, liền đẩy cửa rồi đi vào.

Thân ảnh của nàng đột nhiên biến mất, Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, xoay người xuống ngựa, chạy theo phương hướng nàng vừa biến mất.

Cánh cổng đã đóng kín chặt chẽ. Hắn đứng ở cửa, nắm chặt nắm tay, cuối cùng nện vào cửa thật mạnh.

Phía sau cửa, Đạm Tuyết dựa vào trên cửa, cảm giác được sự chấn động của cánh cửa bị hắn nện vào, cúi đầu cười, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Cuối cùng, nàng xoay người, mở cửa ra, nhìn nam nhân xa cách đã hơn một năm, đôi mắt vẫn lãnh đạm như trước, thản nhiên mỉm cười: "Cửu gia."

Trong nháy mắt, máu toàn thân Hoàng Phủ Thanh Thần đều dồn lên đỉnh đầu. Hắn nhìn ra nàng rất tốt, khí sắc cũng tốt, thân thể cũng không còn gầy yếu đơn bạc như trước nữa, có thể thấy được sau khi trở về Đại Sở, về bên cạnh Nam Cung Ngự, nàng lại vui vẻ như vậy! Vậy mà nàng còn với cười hắn, một nụ cười ôn nhu!

Có lẽ ngay cả Đạm Tuyết cũng không biết, trong nụ cười của nàng thật sự mang theo sự ôn nhu dịu dàng. Có lẽ bởi vì lâu lắm rồi nàng không nhìn thấy hắn, có lẽ bởi vì trong lòng nàng cũng có hắn, có lẽ bởi vì nàng nghĩ đến tên tiểu tử ở kinh thành. Tóm lại, trong nụ cười của nàng cất giấu sự lưu luyến.

Lúc trước khi còn ở bên cạnh hắn, nàng nhất quyết không nở nụ cười như vậy với hắn! Khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Thần trong nháy mắt trở nên xanh mét, cắn răng gọi tên của nàng: "Trầm Đạm Tuyết."

Đạm Tuyết chậm rãi thu lại ý cười, khôi phục lại vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lẳng lặng nhìn hắn.

Hắn hận, hắn oán, hắn bắt đầu khổ sở. Hắn nhớ tới năm ấy, chỉ vì một câu nói của nàng, hắn bệnh nặng đến độ sắp chết, trong lúc mê man vẫn thầm mong nghe được thanh âm của nàng, thầm mong nhìn thấy hình bóng của nàng, nhưng sau khi thật vất vả tỉnh lại thì mới nhận ra nàng đã biến mất rồi.

Từ đầu đến cuối nàng vẫn chán ghét hắn, chán ghét đến mức thừa dịp hắn sắp chết, kiên quyết rời xa hắn.

Giờ này khắc này, hắn bỗng nhiên nhận thức rõ ràng chuyện này là sự thật, nỗi bi thương trong lòng chậm rãi lan tỏa khắp toàn thân, đả thương người vô cùng nghiêm trọng, không thể đụng vào, chỉ cần chạm vào thôi sẽ tràn ra ngoài mất.

Hắn bất giác chậm rãi xoa cổ tay, nhưng nhanh chóng buông ra ngay, lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó xoay người rời đi.

Bàn tay Đạm Tuyết vẫn vịn khung cửa, nhìn hắn từng bước rời đi, bỗng nàng khẽ cười ra tiếng, nhẹ giọng nói: "A Cửu, chàng phải bảo trọng."

Thân thể Hoàng Phủ Thanh Thần cứng đờ, bàn tay hung hăng xiết chặt, sau đó buông ra, nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: "Không cần nàng nhiều lời." Cuối cùng, hắn lại nói: "Mau chóng rời khỏi nơi này, trở về nơi nàng nên về đi."

Hắn rốt cuộc cũng lên ngựa, hung hăng vung roi, hai chân kẹp chặt, con ngựa rống lên một tiếng, sau đó nhanh chóng phóng đi.

Đạm Tuyết chậm rãi dựa đầu vào trên khung cửa, ngẩng đầu nhìn thân ảnh hắn càng chạy càng xa, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.

A Cửu, chàng đã gầy đi rất nhiều. Xem ra, chàng thật là rất vất vả.

Vì Hoàng Phủ Thanh Vũ ra lệnh không cho phép quấy nhiễu dân chúng, bởi vậy sau khi quân đội bố phòng ở trong thành xong, lại lui ra đóng quân ở ngoài thành.

Lúc Hoàng Phủ Thanh Thần trở lại doanh trướng, Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ở đó chờ hắn. Nhìn thấy hắn vén rèm đi vào, cũng chỉ một thân một mình, Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười: "Ta còn nghĩ đệ sẽ không trở về một mình."

Hoàng Phủ Thanh Thần cười lạnh một tiếng, cởi khôi giáp nặng nề trên người xuống, ném sang một bên, lập tức nằm xuống chiếc giường giản dị.

Hồi lâu sau, hắn mới cười khẽ một tiếng: "Như vậy cũng rất tốt, không phải sao, Thất ca?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi gật gật đầu: "Nếu đệ nghĩ như vậy, ta đương nhiên rất cao hứng."

Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng cười khẽ một tiếng: "Thất ca, kỳ thật, đệ cũng thực cao hứng thay cho huynh."

Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm mặc xuống, hồi lâu sau, cũng cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ vai hắn, đứng dậy ra khỏi doanh trướng của hắn.

Đêm đó, hai người đều mang đầy tâm sự trong lòng, không thể ngủ được

*****

Hoàng Phủ Thanh Thần thật sự cao hứng thay cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, bởi vì hắn biết rõ lực ảnh hưởng của một nữ nhân đối một người nam nhân đến tột cùng có bao nhiêu to lớn, nhất là người như Thất ca, chuyện gì cũng để trong lòng không chịu nói ra, loại ảnh hưởng này càng đáng sợ hơn. Nhưng hiện nay, nữ nhân có ảnh hưởng đến hắn đã không còn nữa, cho nên, hắn cảm thấy Thất ca đã được giải thoát rồi, ít nhất cũng không cần thống khổ giống như hắn.

Cho nên, vào ngày hắn nhìn thấy Tịch Nhan bị treo trên thành lâu, ngoại trừ khiếp sợ cùng kinh ngạc, trong lòng hắn chỉ còn lại hận ý tràn ngập.

Nhưng không rõ là vì sao mà hận. Vì Thất ca? Vì Nam Cung Ngự? Vì Đạm Tuyết? Tất cả mọi người có mối liên hệ rối rắm với nhau, hắn hận sự rối rắm như vậy, rốt cuộ quyết định lấy cung tên ra, muốn dùng một tên bắn chết nữ tử kia, không để cho Thất ca tiếp tục nóng ruột nóng gan nữa.

Nhưng hắn ngàn lần vạn lần không ngờ, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại từ trong quân doanh tới kịp lúc, trơ mắt nhìn mũi tên của hắn cắm vào thân thể nữ tử kia.

Sau đó, hắn từng hỏi qua Hoàng Phủ Thanh Vũ vì sao đột nhiên đến đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười nhẹ: "Không biết. Giống như tâm linh tương thông, chỉ cảm thấy nên đi, cho nên phải đi."

Hắn hoảng hốt hiểu được loại cảm giác này, giống như ở trong đám đông, hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đạm Tuyết, chắc hẳn là số mệnh an bài.

Nhưng sau trận đánh công thành, bởi vì mũi tên của hắn mà tình hình không thể vãn hồi lại được.

Do Mộc Thiệu Đình đã tính toán sai lầm, không ngờ hắn sẽ bắn chết Tịch Nhan, quân đội Đại Sở lại một lần nữa quân lính tan rã. Ngược lại, Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trước tới nay chưa bao giờ tự mình ra trận lại chiến đấu đẫm máu như vậy.

Nhưng đến khi bọn họ đánh vào trong thành, Tịch Nhan đang bị thương vốn bị treo trên thành lâu đã biến mất chẳng biết đi đâu.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ, Hoàng Phủ Thanh Thần biết rằng Mộc Thiệu Đình không chết được.

Quả nhiên, mặc dù Mộc Thiệu Đình bị kiếm kề vào cổ cũng có thể thản nhiên đưa ra điều kiện: "Ngươi lui binh, hoặc là ta sẽ làm cho nữ nhân kia chết đi, một trong hai ngươi hãy chọn một đi."

Hoàng Phủ Thanh Vũ lựa chọn điều trước mà không một chút do dự.

Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần thổn thức. Cái gọi là họa thủy thì cũng chỉ đến mức này thôi?

Hắn kỳ thật vẫn chưa cảm thấy hối hận về hành động của mình, nhưng có một ngày, trên thành lâu Hoàng Phủ Thanh Vũ đã hỏi một câu, làm hắn á khẩu không trả lời được.

Hắn hỏi, nếu người bị treo ở nơi này là Đạm Tuyết, đệ có thể bắn tên sao?

Hoàng Phủ Thanh Thần rõ ràng biết được đáp án, nhưng lại nói không ra lời được.

Sẽ không. Bởi vì luyến tiếc.

**********

Sau khi trở về Bắc Mạc, hắn lại khôi phục cuộc sống như lúc ban đầu một lần nữa -- thanh sắc khuyển mã, tận tình hưởng thụ. Những ngày áp lực trước kia giống như một nhà tu hành khổ hạnh rốt cuộc cũng đã qua. [Thanh sắc khuyển mã:

Thanh: thanh âm, tiếng ca, nhạc thanh, nói về ca múa; sắc: sắc đẹp, nữ sắc, cuộc sống xa xỉ; khuyển: kẻ giàu có ăn chơi, ngoạn cẩu, lấy nuôi cẩu làm vui vẻ; mã: kỵ mã, lấy ngoạn mã làm thú vui.

"Thanh sắc khuyển mã" ám chỉ cách sống thối nát dâm nhạc của giai cấp thống trị trước đây. ]

Đến tột cùng là từ địa ngục lên thiên đàng hay từ thiên đàng xuống địa ngục, ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng.

Từ khi ở Đại Sở nhìn thấy nàng, hắn đã giải quyết xong tất cả những chuyện không cam lòng, từ nay về sau, hắn có thể quay trở về làm một Hoàng Phủ Thanh Thần giồng trước.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không tán thành hắn trở thành người như thế này, nhưng điều này cũng có ưu điểm, đó là Dung phi không còn lo lắng cho hắn nữa, mỗi khi gặp mặt, vẻ mặt bà đều nở nụ cười trấn an.

Ít nhất hắn còn có mẫu phi để lấy lòng. Hoàng Phủ Thanh Thần thầm cảm thấy may mắn, xem nhẹ những ánh mắt với nhiều sắc thái xung quanh mình.

Hắn lại một lần nữa mê luyến chốn thanh lâu, những nơi mà trên người nữ tử có rất nhiều mùi hương son phấn, vừa nồng lại vừa tục. Hắn để bản thân mình đắm chìm trong mùi hương nồng đậm làm người ta buồn nôn, chỉ vì muốn xua đuổi mùi hương trong trí nhớ, mùi hương trên người người kia luôn thơm ngát sâu kín.

Kỳ thật như vậy cũng rất tốt.

Hắn nghĩ cả đời mình có thể tiếp tục như vậy, nhưng không ngờ lại gặp được Tịch Nhan ở chỗ này!

Kỳ thật trong nháy mắt khi nhận ra Tịch Nhan, trong lòng hắn xuất hiện một tia áy náy, nhưng nàng lại làm ra vẻ như không biết hắn, lại muốn hắn mang nàng đi gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ! Hắn cảm thấy nữ nhân này quả thật là họa thủy, không biết nàng đến tột cùng muốn chơi trò gì, đương nhiên sẽ không đáp ứng. Nhưng nàng lại nói cho hắn biết Hoàng Phủ Thanh Vũ có giọt máu đang lưu lạc bên ngoài!

Giọt máu ư! Điều này chạm đến nỗi đau ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng hắn, trong một khắc, hắn hận không thể giết chết Tịch Nhan ở trước mắt một lần nữa, nhưng khi nhớ tới Thất ca, hắn vẫn cố gắng nhịn xuống, mang nàng vào hoàng cung.

Sau đó mọi chuyện cũng không ngoài dự đoán của mọi người, tuy rằng Thất ca đối với nàng còn si mê như cũ, nhưng dù sao cũng vẫn dùng một chút thủ đoạn, sau vài ngày, Thất ca đã làm cho nữ tử quên hắn không còn chút gì một lần nữa động tâm.

Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy rất buồn cười, nữ nhân này thay đổi thất thường như thế, hắn thật sự không hiểu được Thất ca đến tột cùng yêu thích nàng vì cái gì. Nhưng trong lòng hắn lại dâng lên sự chua xót cùng không cam lòng -- hắn cũng mong muốn Đạm Tuyết cũng giống như Tịch Nhan, nếu vậy thì thật là tốt biết bao? Có lẽ, hắn còn có cơ hội có được nàng.

Sự tình chuyển biến vô cùng kỳ lạ, tối hôm đó, khi Thất ca nói có tin tức của Đạm Tuyết muốn cho hắn biết, trong lòng hắn vừa tức vừa giận, nhưng mà nhiều hơn chính là sự chờ mong, kết quả cuối cùng, Thất ca vẫn đang chọc ghẹo hắn, đến tột cùng là tin tức gì mà muốn tự mình hắn đi thăm dò!

Lúc ấy hắn gấp đến độ thiếu chút nữa đã động thủ với vị huynh trưởng mà mình kính trọng nhất này, cuối cùng, hắn vẫn trở về phủ, dùng phương thức nhanh nhất truyền ra tin tức.

Thật ra hắn muốn biết một chút, đến tột cùng là tin tức gì của nàng mà làm cho Thất ca cũng muốn lay động tâm tư của hắn.

Hoàng Phủ Thanh Thần vĩnh viễn cũng sẽ không quên mình thức trắng đêm không ngủ, ở trong thư phòng suốt cả đêm. Hắn cũng không biết trong lòng mình đến tột cùng có cảm giác gì, chỉ biết là rối loạn như bị ma ám, lại không dám đặt quá nhiều kỳ vọng, nhớ tới thần sắc của Hoàng Phủ Thanh Vũ, hắn cảm thấy đó hẳn là chuyện tốt. Tới tới lui lui, cơ hồ tính toán hết tất cả khả năng có thể xảy ra, nhưng hắn vẫn không thể đoán ra được bất cứ điều gì.

Về chuyện tốt, hắn thật sự không dám nghĩ nhiều......

Lúc hắn cảm thấy bản thân mình sắp điên tới nơi rồi, gian ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã, sau đó, hắn nhìn thấy thân ảnh của Hứa Lập Thiên bên ngoài cửa sổ, thanh âm vừa thật cẩn thận lại vừa mang theo một chút vui sướng: "Cửu gia, có tin tức truyền đến đây, nói là sau khi Vương phi trở lại Đại Sở đã sinh một tiểu thế tử."

Hoàng Phủ Thanh Thần nín thở ngồi yên một chỗ thật lâu mà vẫn không rõ hắn đang nói cái gì.

Hứa Lập Thiên nghĩ hắn không nghe được, liền đề cao thanh âm lăp lại: "Nô tài chúc mừng Cửu gia, tiểu thế tử nay đã hơn chín tháng rồi."

Hoàng Phủ Thanh Thần rốt cuộc cũng đứng lên, đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía người đang đứng trước mặt, hốt hoảng mở miệng hỏi: "Con ta sao?"

Hứa Lập Thiên không ngừng gật đầu.

Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, cảm thấy trong lòng bàn tay hoàn toàn ẩm ướt. Hắn chợt nhớ tới vết thương trên cổ tay mình, nên dùng ống tay áo xoa đi, hồi lâu sau, mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng, nở nụ cười.

Crypto.com Exchange

Chương (1-147)