Vay nóng Tima

Truyện:Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường - Chương 078

Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Trọn bộ 247 chương
Chương 078
Hoàng Thượng giá lâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-247)

Siêu sale Shopee


Không dự đoán được hắn sẽ sử dụng chiêu này, khoảng cách quá gần không thể sử dụng thuật pháp, Y Y nắm chặt hai tay, vung lên phía trước muốn đẩy hắn ra, không ngờ, bị hắn dễ dàng chế trụ, hai tay bị khóa ngược ra phía sau, thiên hạ kiều nhỏ khẽ kêu một tiếng, ngực đã dán sát vào vòm ngực rắn chắc của hắn.

"Tiểu nhân bỉ ổi!" Nàng nổi giận nói, mái tóc hổn độn theo gió tung bay, bò lên áo của hắn, lướt qua gương mặt yêu mị của hắn, làm da đầu của nàng run lên.

Nhưng mà, mũi ngửi được mùi hương dễ chịu, quen thuộc làm nàng nhịn không được hít sâu một cái, bộ dáng thật giống như một tiểu bạch thỏ đáng yêu.

"Cố mắng thêm vài câu, chỉ sợ sau này ngươi muốn mắng cũng không được" Hắn mị hoặc cười, lưu loát dùng một tay trói trụ hai tay của nàng, một tay kia nhẹ nhàng vuốt lên má phấn, "Giếng cạn âm u kia, sẽ là phần mộ của ngươi." ngữ điệu lạnh lẽo, ngắn gọn chậm rãi, cuối đầu, nhìn xuống đã thấy trong mắt nàng lóe lên hỏa diễm tức giận, lại có chút luốn cuốn, quẫn bách, làm hắn thật cao hứng a!

Giếng cạn? Thân run lên, đầu óc mờ mịt nhất thời sáng sủa, nheo lại ánh mắt, bạc thần khinh động, Y Y giống như đã hiểu rõ cái gì, lại như là khong hiểu gì hết.

Nàng, đang làm cái gì? Chẳng lẽ mình bị bức đến điên rồi? Đột nhiên cảm thấy lực đạo đang chế trụ hai tay nhất thời lơi lỏng, mười ngón linh hoạt bấm độn, uyển chuyển thực hiện thuật pháp.

Không tốt! Thầm kêu một tiếng không xong, nhưng còn chưa kịp hành động a!.

Nâng mi, mắt hạnh híp lại thành một đường cong xinh đẹp như trăng khuyết, cánh môi anh đào hé mở tươi cười, Y Y tỏ vẻ rất lấy làm đáng tiếc mà lắc lắc đầu.

"Mẫn Hách yêu nam, chậm, ngươi lại lâm vào bên trong bóng dáng thuật của bản phi, cứ tưởng ngươi anh minh sáng suốt, bị một lần sẽ như chim sợ cành cong, xem ra, ngươi so với loài chim còn kém hơn vài phần." Đắc ý cúi đầu, mắt lạnh tập trung nhìn vào thân ảnh đối diện, hai tay vừa động, rất dễ dàng liền rút ra.

"Bỉ ổi!" Lần này, đến phiên sắc mặt hắn âm trầm, đầu đầy hắc tuyến, từ môi đỏ mọng phun ra hai chữ.

Nhíu nhíu mày, không thèm để ý tới lời nói của hắn, tay nhỏ bé của nàng khẽ vuốt lên cổ áo của hắn, lại mang theo vài phần lực đạo, ánh mắt sắc lạnh, đối mặt cùng Mẫn Hách.

"Hoàng phi, làm cho... làm cho hắn mau đưa ra giải dược." nam tử áo đen đột nhiên la lớn.

"Giải dược." nhấn mạnh hai chữ, nàng dùng bàn tay chế trụ yết hầu của Mẫn Hách, nhưng năm ngón tay vừa tiếp xúc với da thịt của hắn làm tay nàng hơi hơi run rẩy, da thịt của hắn lạnh toát như hàn băng, hoàn toàn khác xa với da thịt ấm áp của Khâu Trạch, lại nhìn thấy vẻ mặt đắc ý tươi cười của hắn, trong lòng nhất thời lửa giận xông thiên.

"Hừ!" liếc mắt nhìn về phía đám người của lão Giả, gương mặt trong thoáng chốc đanh lại, lạnh lùng đáng sợ "Bổn vương đã từng nói qua, tuyệt không thay đổi."

"Ngươi!" Nàng một trận chán nản, lực đạo nơi cánh tay lại tăng thêm vài phần, móng tay bén nhọn tức thời khảm sâu vào da thịt, vài tia máu chảy ra, dọc theo năm ngón tay trắng xanh uốn lượn chảy xuống, máu nóng ẩm ướt trên da thịt làm Y Y toàn thân run run.

Hắn thùy hạ mi mắt, cúi đầu nhìn xuống nàng, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn bị mái tóc hỗn độn che phủ phân nửa, nhưng vẫn xinh đẹp đáng yêu, lộ ra một phần má phấn trắng mịn như sữa, đôi mắt to tròn trừng lớn nhìn hắn đầy chán ghét và cừu hận, môi dưới bị cắn chặt muốn tươm máu.

"Nếu, " Hắn vốn nên là hăng hái, ôn nhu ngàn vạn mặt, đột nhiên mang theo một tia sầu bi ảo nảo lại có chút chờ mong, "Nếu, ngươi kêu ta một tiếng Khinh Âm ca ca, ta liền cho ngươi giải dược." đôi mắt hẹp dài chăm chú quan sát nàng.

Năm ngón tay đang đặt trên cổ hắn cứng đờ, nàng khó hiểu nhướn mắt nhìn hắn.

"Ngươi đang đùa cái gì?" Khóe mắt run rẩy một chút, "Nếu là muốn vũ nhục bản phi, cũng nên tìm một cái cớ tốt một chút?"

Nhưng mà, hắn lại chỉ trầm mặc không nói, đôi mắt màu nâu nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của nàng, trong đôi mắt đó lại hàm chứa một một cảm xúc phức tạp không thể diễn đạt bằng lời.

Nhìn sâu vào đôi mắt đó, Y Y trong phút chốc tựa hồ cảm thấy trong mắt hắn ẩn chứa một thân ảnh, người này, không phải nàng, nhưng cùng nàng giống nhau, hắn đang nhìn nàng nhưng thật ra là đang tìm kiếm thân ảnh đó.

"Ngươi...nói chuyện phải giữ lời?" Nếu chỉ là một câu, cũng là vô phương.

"Bổn vương đã nói, tuyệt không nuốt lời." liếm liếm môi, Mẫn Hách nháy mắt nhìn nàng, bộ dáng yêu mị rung động lòng người.

Cắn chặt răng, Y Y liếc mắt nhìn về phía lão Giả đang ho ra máu, Khinh Nam cùng nam tử áo đen, hai người cũng đang kinh ngạc nhìn về hướng nàng, trong mắt mang theo sự kỳ vọng.

"Khinh...... Khinh Âm......" Nàng gian nan mở miệng, yết hầu như có một tảng đá chắn ngang, nói không ra lời.

Đột nhiên, bên ngoài sân truyền đến tiếng động, cước bộ dồn dập, hỗn loạn, một nam tử mặc hoàng bào dẫn đầu bước vào, nhìn tình huống trước mắt, mày rậm giương lên, sắc mặt lành lạnh.

"Hoàng Thượng giá lâm!" Cản không nổi bộ pháp của hoàng thượng, Hồng công công lảo đảo nối gót tiến vào, thanh âm eo éo nhất thời vang lên.

"...... Thảo dân tham kiến Hoàng Thượng!" Ba người cuống quít quỳ xuống hành lễ.

Không đi để ý tới những người còn lại, Phù Vân Khâu Trạch khoát tay chặn lại, đám thị vệ phía sau giờ mới thở hồng hộc chạy đến, trên tay còn rinh theo một hòm gỗ nặng trịch, mở ra, ánh vàng hoàng kim lóng lánh rực rỡ, soi rọi cả một góc sân.

"Nguyên lai là Vương gia bắt cóc hoàng phi, đây, vạn lượng hoàng kim, xin mời Vương gia giơ cao đánh khẽ, thả hoàng phi đi." Hắn tựa hồ nhìn không thấy người đang bị kiềm chế là Mẫn Hách Vương gia, thản nhiên mở miệng, ánh mắt đảo qua ở trên người Y Y, khuôn mặt lại là lạnh lùng.

Cởi xuống áo choàng trên người, đi qua, mắt nhìn thấy tay nàng khảm ở trên cổ Mẫn Hách, khẽ thở dài một tiếng, đưa tay gỡ năm ngón tay của nàng ra, dùng khăn lụa chậm rãi chà lau vết máu đỏ tươi, sau đó chỉnh lại áo choàng trên cổ nàng, động tác mềm nhẹ như gió xuân miên man trên cỏ non xanh mướt.

"Khâu Trạch." Nàng ôn nhu cười, đôi mắt khi vừa nhìn thấy thân ảnh của hắn thì tinh thần phấn chân, toàn thân thả lỏng, nhưng vừa nhìn thấy nét mặt âm hàn của hắn thì không dám manh động, vội vàng thu lại ý cười trên mặt.

"Hoàng Thượng thật sự biết cách nói đùa, xem tình hình này, là ai bắt cóc ai, liếc mắt một cái, không phải liền nhất thanh nhị sở?" Mẫn Hách cười lạnh, ánh mắt dừng lại trên hai người bọn họ, sắc mặt càng thêm lãnh khốc vô tình, môi nhếch lên một nụ cười trào phúng, âm ngoan.

Khẽ nhắm mắt lại, nhìn thấy nàng cùng hắn ân ân ái ái, chăm sóc lẫn nhau, thật là chói mắt.

"Nếu là như thế, hoàng phi bắt cóc ngươi, còn viết thư tín đòi vơ vét tài sản của trẫm, chỉ sợ không hợp lẽ thường đi? Nói như thế nào, nàng là phượng phúc của bổn quốc, là ái phi của trẫm, chỉ cần khai phượng khẩu, nàng muốn cai gì mà trẫm không đáp ứng được?" Nói xong, nhẹ nhàng cười, nhìn Y Y bằng ánh mắt hơi trách cứ.

Định mở miệng, Y Y vẫn là ngậm miệng lại, hai tay kéo lại lớp áo choàng, trong lòng ấm áp, kỳ thật nàng cũng không nghĩ muốn cái gì vạn lượng hoàng kim, chính là nhớ tới khi tỷ thí nàng dùng tánh mạng đánh cược, mà hắn, vẫn ngồi ở trên long vị cao cao tại thượng kia im lặng mà quan sát, trong lòng nàng thấy chua xót, thì ra nàng cũng chỉ là một quân cờ thôi sao?

"Hoàng Thượng quả thực có tài hung biện, bổn vương bội phục sát đất, " Mẫn Hách liếc mắt nhìn toàn cảnh trong sân, lại nhìn đến lão Giả đang quỳ máu tuôn từng ngụm, ánh mắt vẫn lạnh lùng không đổi

"Bổn vương cũng không có thời gian nhàn rỗi nhìn các người chơi xiếc khỉ, giải dược, cầm lấy." Nói xong, hai tay nhất hạp, đầu ngón tay uyển chuyển cuốn lấy nhau, trong miệng niệm một tiếng thuật từ, một cường lực vô hình phá bỏ ảo ảnh trói buộc, bỏ lại ba lọ giãi dược, nghênh ngang mà đi.

Hắn, hắn có thể tự mình cởi bỏ thuật pháp? Vì sao vừa rồi không có...... Y Y trong đầu nhất thời trống rỗng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-247)