Nhiễm phong hàn
← Ch.157 | Ch.159 → |
Nụ hôn của hắn ôn nhu, nhẹ nhàng từ môi sang má, rồi di chuyển khắp mắt, lướt qua cổ, ngay cả vành tai mẫn cảm của nàng không buông tha, mãi đến khi hai người đều thở hồng hộc, mặt đỏ còn hơn màu ráng chiều, Y Y vừa muốn kêu "Dừng", hắn cũng vừa lúc gục xuống hõm vai của nàng, vạn phần mỏi mệt, ngủ say.
Ngẩn ngơ, nàng "Phốc xích" Cười, còn tưởng rằng kế tiếp sẽ phát sinh sự tình gì, trong lòng đập "tình tịch" không thôi, thì ra, là nàng quá đa tâm.
Nhìn bên ngoài mưa rơi tầm tả, tựa hồ vốn không có ý ngừng lại, hơn nữa, sắc trời tối đen, bàn tay giơ cao năm ngón chẳng thấy, may mắn, hang động này ở vị trí cũng khá cao, mưa to nước cũng không ngập đến, chính là, tiết trời gần cuối thu, sơn động lại càng mang theo một chút lạnh lẽo.
Sợ bệnh tình hắn còn chưa tốt lên, buổi tối gió lạnh càng thêm cảm lạnh, vì thế nàng đứng dậy, muốn châm thêm ít củi vào, nhưng chỉ vừa mới chồm dậy, đầu đã truyền đến một trận choáng váng, trong lòng chợt lạnh, xong rồi, mình thật sự bị hắn lây cảm rồi!
Thật cẩn thận chuyển qua đống lửa, bỏ thêm vài khúc củi khô, sử dụng một ít thuật pháp, làm cho củi khô sẽ tự thêm vào khi gần hết, xong xuôi, nàng vươn tay, sờ sờ y phục đang hong khô.
Chậm rãi đi đến chổ Khâu Trạch đang nằm, đem quần áo đã khô khoác lên người hắn, nghĩ nghĩ, vẫn là ôm có vẻ ấm áp hơn, nàng cũng bất chấp nhiều như vậy, ôm hắn vào trong lòng, nhắm mắt lại, mỏi mệt chìm vào giấc ngủ...
"Khụ, khụ......" Nàng ho nhẹ, cổ họng khô ráo, đau đớn. Y Y chớp cớp đôi mắt, nhìn trần sơn động, nham thạch lởm chởm, mới giật mình nhờ đến vụ ciệc ngày hôm qua.
"Khâu Trạch."
Sờ sờ bên cạnh, một mảnh lạnh như băng, nàng đột nhiên đứng dậy, lại bị một trận choáng váng ập đến làm cho xoay xẩm ngồi bệt xuống, cố nén hạ cảm giác không khoẻ, liếc nhìn xung quanh, thấy ngoại bào của mình vẫn khoác hờ trên người, lửa vẫn cháy, chỉ là ngoại bào trắng thần kia đã biến mất.
Hắn đi ra ngoài?
Sửng sốt một chút, nàng gượng ngồi dậy, đứng lên, đi đến cửa động, hướng nhìn xa xăm.
Hết mưa rồi, nhưng bên ngoài sắc trời vẫn như trước, tối tăm một mảnh. Trong rừng, ban ngày cùng lúc trời chạng vạng gần như giống nhau, có thể thấy rõ đường đi, nhưng lại cảm thấy u ám, lúc nào cũng có cảm giác mưa to sẽ đổ xuống bất cứ lúc nào.
Bên ngoài im ắng, trừ bỏ tiếng nước từ những tàn cây lắng đọng rơi xuống, cả tiếng lá rơi cũng không có.
Hắn đi đâu vậy, không phải là nóng đến đầu óc hồ đồ, không tỉnh táo mà chạy loạn ra ngoài chứ? Nàng có chút sốt ruột, quay người lại, muốn đem quần áo của mình mặc vào, đi ra ngoài tìm người.
"Y Y, nàng tỉnh rồi?" thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái bay vào sơn động, thân ảnh màu trắng khập khiễng đi đến.
"Ngươi đi đâu?" Nàng thở hắt ra một hơi, hoàn hảo hắn bình an đã trở lại, nhưng mà, đã giảm sốt rồi sao? Khuôn mặt đầy nét cười, đôi mắt màu tím không còn mê mang, chẳng lẽ hạ sốt thật rồi?
Thùy hạ mi mắt, từ trong ống tay áo, hắn lây ra một gói nhỏ, bọc ngoài bằng lá sen, bên trong có rất nhiều quả nho nhỏ màu đỏ tươi, ngẩn đầu lên, ánh mắt trong trẻo vẫn như đêm qua, đáng yêu như vậy.
"Nàng thử xem, trẫm đi hái được một ít hoa quả này, không có độc, nàng yên tâm, trẫm đã thử qua." cười thật rạng rỡ.
Đúng là ngu ngốc, bị thương nặng như vậy còn chạy loạn khắp nơi, còn đi hái quả dại ăn, không sợ trúng độc sao? Nàng tuy oán trách, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
"Lần sau đừng ngốc như vậy, ăn bậy bạ trái dại sẽ bị ngộ độc, có thể chết người đó."
Một tay xoa hai gò má hắn, đem mặt dán sát lại, nàng muốn thấy rõ ràng, bên trong đôi mắt màu tím có còn mê mang hay không, nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi khỏe rồi sao?" Thử hỏi.
Phù Vân Khâu Trạch cầm lấy một quả đỏ tươi kia nhét vào trong miệng của nàng, cười mị mắt, nhất thời khiến Y Y phân không nhận định được.
"Đầu còn hơi choáng váng, trên người lúc nóng lúc lạnh, nhưng mà, nàng xem, trẫm có thể chiếu cố nàng, Y Y." Hắn đem trái cây đặt ở một bên, ôm cánh tay của nàng làm nũng.
Còn nói như vậy? Nhìn dáng vẻ của hắn, nàng đột nhiên yên tâm, như vậy tốt hơn nhiều.
"Hảo hảo, ngươi đối với ta tôt lắm, chiếu cố ta một chút, còn sốt mà lại dám chạy loạn khắp nơi, quả thật là ngu ngốc." Nàng thuận miệng đáp, nhẹ nhàng cắn nuốt quả dại trong miệng.
Đôi mắt màu tím trong phút chốc hiện lên một tia u lượng, lại lập tức biến mất đi xuống.
"Nàng nói, nàng không giận trẫm nữa, trẫm dụng tâm đối với nàng nhiều như vậy, nàng còn sinh khí, nàng mới à ngu ngốc." Hắn cũng dùng không biết dùng từ ngữ gì khác, chỉ có thể học theo nàng, trong hoàng cung, cách dùng từ rất nghiêm khắc, hắn trừ bỏ học một ít cung từ, trên cơ bản cũng chưa dùng qua lời lẽ dùng để mắng người nào.
"Ân ân......" Nàng bị hương vị thực ngọt của quả dại kia hấp dẫn, nhịn không được lại lấy trái cho vào miệng nhai nuốt.
Quả đỏ nho nhỏ nhưng lại thật nhiều nước, vò ngoài mỏng, đỏ tươi như quà dâu, nhưng bên trong lại trắng noãn, hương vị thuần ngọt, nàng càng ăn càng thích, lấy một quả cầm trong tay nhét vào trong miệng hắn, cười loan mắt, vầng trăng non như ẩn như hiện.
Một gói trái cây, cứ như vậy, hai người bất tri bất giác dọn dẹp xong.
"Y Y, trẫm còn muốn hôn nhẹ." Hắn nhìn khóe môi đỏ tươi bị mật quả thấm ướt, vòng tay ôm cổ của nàng, nhỏ giọng làm nũng, thỉnh thoảng lay động hai cái.
"Nhưng mà, chúng ta mau chóng rời khỏi cánh rừng này, tìm đại phu xem bệnh đi." Nghĩ đến hai người đều mang bộ dáng ma bệnh, nàng không khỏi chua sót cười, có thể ra ngoài hay không vẫn là vấn đề nan giải đầy.
"Oanh!" Bên ngoài đột nhiên sấm chớp mãnh liệt, mưa lại tí tách rơi, gió lạnh thổi từng cơn rét mướt.
Phù Vân Khâu Trạch nhún vai, lộ ra biểu tình: nàng xem thử đi.
"Hôm nay thời tiết thật đúng là muốn giết người mà, " Y Y bất đắc dĩ, đành phải ở trên trán hắn hôn một cái, "Được rồi, đừng náo loạn, ta đi thêm củi."
"Không!" Hắn thật đúng là "không ngoan", vừa nói xong lập tức gở ra tính trẻ con, chu cánh môi vòi vĩnh,
"Nàng không hôn, trẫm sẽ không cho nàng đi thêm củi, trẫm chịu đựng miệng vết thương đau đau, đi hái hoa quả, nàng cũng không nguyện ý thưởng cho trẫm cái hôn, trẫm mất hứng, cùng nhau lãnh chết tại đây đi."
Nói xong, rõ ràng ôm chặt lưng áo của nàng, đem mặt vùi vào ngực nàng, khóe miệng dật khởi một nụ cười gian trá, lại chậm rãi khôi phục bộ dáng ủy khuất, chu môi hờn dỗi.
Vừa tức giận vừa buồn cười nâng mặt lên, nhéo hai má hắn, hoàn toàn cảm thấy đây là biểu hiện của tiểu ngoan đồng.
"Hảo, nhưng chỉ có thể hôn một chút." Nàng không thể không gật đầu đáp ứng.
Hôn một chút? Hắn cao hứng mở miệng, hai tay chậm rãi vòng qua cổ của nàng, đem bạc môi dán lên cánh môi mềm, nhấm nháp ngọt ngào cùng với mềm mại của nàng.
Lần này, Y Y cắn chặt hàm răng, kiên trì không cho đầu lưỡi của hắn tiến vào, rất sợ chính mình sẽ giống như đêm qua, ý loạn tình mê.
Nhưng mà, Phù Vân Khâu Trạch trái lại nhào vào thân thể của nàng, ngay tại lúc đầu nàng còn đang choáng váng, thành công đặt Y Y dưới người, hai người ngã vào thảm cỏ đêm qua.
Vào thời điểm mấu chốt lại hôn mê? Nàng toàn thân vô lực, cánh mũi đột nhiên bị hai cái ngón tay nắm lấy, lồng ngực một trận co rút nhanh, không thể không mở ra cái miệng nhỏ, để cho hắn "công thành chiếm đất".
← Ch. 157 | Ch. 159 → |