Vay nóng Tima

Truyện:Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường - Chương 059

Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Trọn bộ 247 chương
Chương 059
Cảnh trong mơ lần thứ 11: Chạy trốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-247)

Siêu sale Lazada


Năm ngày sau.

Bên trong phủ tướng quân loạn thành một đoàn, nha hoàn, thị vệ, người làm vườn, thậm chí ngay cả đầu bếp nữ cũng chạy loanh quanh mọi ngóc ngách trong phủ để tìm một thân ảnh bé nhỏ, bất quá, nửa bóng người cũng không thấy.

"Phu nhân, phu nhân, người ở đâu? Người đừng dọa chúng nô tỳ a, mau ra đây được không?" Một nha hoàn khóc nức nở nhìn căn phòng trống không.

"Ngu ngốc, phu nhân nếu ở trong này còn muốn ngươi tới tìm làm gì, mau, chúng ta đến nơi khác tìm, nếu tìm không thấy, chúng ta nhất định phải chết." Một nha hoàn khác túm nàng nha hoàn khóc sưng hai mắt kéo ra ngoài, nhìn ngó đình viện trống vắng mà thở dài, nhấc chân chạy tới nơi khác.

Tiếng bước chân hỗn độn xa dần, thế giới bên ngoài trở nên huyên náo dị thường.

Trong sân có một cây cổ thụ đã trăm năm tuổi, gió thổi qua, ôn nhu lay động cành lá, trên mặt đất, một trận những chấm tròn của tia nắng lúc ẩn lúc hiện.

Đột nhiên, một cái đầu nhỏ chui ra từ bụi rậm, nhìn không có một bóng người trong sân, không khỏi cười khẽ, rồi sau đó, lưu loát trèo xuống khỏi đại thụ chạy vào trong phòng đổi sang quần áo nha hoàn mà nàng đã sớm chuẩn bị tốt.

Kỳ thật, trong thời gian Khinh Âm rời đi, nàng mặc dù học không ít thục nữ chi đạo, nhưng do được Viêm Hi sủng nịch cho nên không khác gì nam hài thông minh nghịch ngợm, thỉnh thoảng hai người cũng trèo lên cây cao ngắm phong cảnh, cây đại thụ này, đối với nàng mà nói quả thực chính là ân nhân cứu mạng.

Tốt lắm, không có người. Nàng cúi đầu, đi ra sân, tiến về phương hướng đã có sự thăm dò từ trước.

"Uy, ngươi có nhìn thấy phu nhân hay không?" Một nam tử trẻ tuổi lên tiếng hỏi đằng sau lưng.

Bàn chân bé nhỏ đang vội vàng bống cứng đờ, trên trán toát ra từng hạt từng hạt mồ hôi, hai tay nắm chặt khăn lụa, nàng lắc lắc đầu đáp:"Không có."

"Rốt cuộc đã chạy đi đâu, ai, tướng quân biết chắc chắn sẽ rơi đầu, " Trong thanh âm của vị nam tử này đủ mỏi mệt, nhưng vẫn cố cười cười, "Không nói nữa, nhanh đi tìm đi." Nói xong liền chạy về phương hướng ngược với nơi nàng đi.

Trong lòng có chút áy náy, nhưng chỉ cần nghĩ tới Viêm Hi đang đợi mình, mỗi ngày, mỗi ngày, gương mặt nàng liền tràn ra một nụ cười hoa lê yếu ớt.

Đi qua một cái hồ, rồi mấy cái hành lang dài, tuy rằng đụng phải nha hoàn thị vệ rất nhiều, nhưng không ai chú ý tới nàng là người bọn họ đang tìm.

Sắp đến, sắp đến.

Nội tâm nhảy nhót, nàng thấy được cửa sau phía xa xa rồi, cũng may mấy ngày trước đây nói chuyện phiếm cùng bọn nha hoàn, làm bộ vô tình hỏi đường đi, nếu không, muốn đến được đây thực không dễ dàng.

"Phu nhân!" Thanh âm quen thuộc vang lên trong chốc lát, đúng lúc đó, một bàn tay khác chộp lấy cánh tay nàng.

Kinh ngạc quay đầu, đúng là Tiểu Thanh.

"Phu nhân, người muốn đi đâu? Lạc đường ư?" Tiểu Thanh sờ sờ mồ hôi trên trán, lúc này mới yên lòng, "Nào, Tiểu Thanh mang người trở về."

Từ từ xoay thân, Ngân Nhi do dự, vẫn là dùng sức tháo tay nàng ra.

"Tiểu Thanh, ta không phải phu nhân tướng quân, ta cũng không nguyện ý làm phu nhân tướng quân, nơi này, không có tự do ta muốn, không có Viêm Hi ta ngày đêm thương nhớ." Ngón tay cầm khăn lụa căng thẳng, nàng chua xót cười, chậm rãi thối lui về phía sau.

"Nhưng, nhưng người là phu nhân tướng quân a, " Tiểu Thanh nhất thời không biết nên như thế nào cho phải, sốt ruột nhấc chân, tiến lên ôm tay nàng, "Phu nhân, mau cùng ta trở về đi."

Đột nhiên, Ngân Nhi lấy ra một cái chủy thủ từ cổ tay áo chỉ vào Tiểu Thanh, khiến nàng ta sợ tới mức cuống quít rụt tay về.

"Tiểu Thanh, ngươi nhớ kỹ, vô luận sống hay chết, ta cũng không làm phu nhân tướng quân!"

Nói xong, xoay ngược cổ tay, mũi chủy thủ đảo ngược phương hướng chỉ vào cái cổ trắng nõn của mình, khiến cho Tiểu Thanh một phen sợ hãi.

"Thả ta đi." Nàng đã ra tới cửa sau, cánh cửa gỗ đã dán sau lưng rồi, nàng nhíu mi, kiên quyết không thay đổi ý định.

Luống cuống nhìn bốn phía chung quanh, Tiểu Thanh không biết nên làm gì, mà lúc này, Ngân Nhi đang lén lút đưa tay tháo then cửa, chậm rãi đẩy ra.

Chân nàng lui ra sau một bước, có điều không ngờ lại giẫm vào khoảng không.

"A...... Ngô!" Nàng vung cánh tay, vẻ mặt hoảng sợ.

Trong phút chốc, một bàn tay thon dài vội vã che kín đôi môi nàng, ngay sau đó, cả người nàng ngã vào một vòng ôm ấm áp.

Lập tức, nàng nghĩ ngay tới người nào đó.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-247)