← Ch.04 | Ch.06 → |
Đối với đợt huấn luyện lần này, lý trí Tô Tố vốn dĩ cảm thấy rất không vui, mắt nhìn chằm chằm vào những đồng bạc đang vươn đôi cánh nhỏ từng tờ từng tờ bay ra khỏi túi mình, nhìn đi, quả là một thế giới bi thảm. May thay, hội nghị kéo dài 3 ngày, cuối cùng đã kết thúc.
Tối nay sẽ mở tiệc mừng công, ăn cơm ăn cơm, có thể nói là được ăn cháo vi cá, nếm canh bào ngư rồi. Vậy là nụ cười nhiều ngày không thấy đã trở lại trên gương mặt bạn Tô nào đó.
"Tại sao lại không có chỗ - ngồi - của - tôi?" quá vô lý rồi, trái tim Tô Tố đang nhỏ máu, trong cái khách sạn lộng lẫy tráng lệ, khí thế như thế này lại không thể chứa được một nhân viên cấp thấp như cô sao.
"Ở chỗ đó, chỗ đó đó" Bạch cốt tinh kéo kéo ống tay áo của Tô Tố, nhỏ giọng chỉ vào vị trí chủ trì, người nào đó đang giơ cao ly rượu nho, cười híp mắt vẫy tay.
"Tại sao tôi lại phải ngồi cùng bàn với sếp?" bạn Tô hỏi nhỏ.
"Là vì sợ cô ngồi quá gần chuông báo động, đụng phải nó lần nữa" Bạch cốt tinh không có nói chuyện, người mở miệng là Boss đại nhân.
Đổ rượu rồi lại rắc muối lên miệng vết thương, chắc chắn là như vậy, bùm bùm, bùm bùm, mắt của Tô Tố như có thể bắn ra pháo. Không được tức giận, tuyệt đối không được tức giận, tức giận làm cho nếp nhăn dài ra, ăn bào ngư cũng sẽ không ngon. Ừm, gật đầu, gật đầu, Tô Tố trong lòng ngổn ngang trăm mối ngồi xuống phía đối diện Boss, bắt đầu công việc ăn thùng uống vại.
Lại có món mới đưa lên, thịt được ngâm trong ớt, đôi đũa của Tô Tố duỗi ra rồi lại thụt vào, thụt vào lại duỗi ra, dùng cánh tay đụng vào tên họ Phú nào đó đang ngồi cạnh, "Sếp à, món ăn kia có cay không?"
Cả bàn ngừng đũa, im lặng nhìn hướng sếp tổng.
Đồng chí sếp tổng nâng mắt đảo qua, cầm đũa lên, thong thả gắp một miếng ớt bỏ vào miệng, trạng thái nghiền ngẫm lúc lâu.
Sắc mặt không thay đổi, món đó thực sự không cay?
Tô Tố cầm đũa, một phát gắp một tảng thịt to, miệng căng thành quả bóng cao su, phù, phù, phù, con bà nó, không ngờ lại cay đến vậy. Ai đó nước mắt giàn giụa, đôi mắt mang vẻ oán trách.
"Món này quả thực là..." Boss ra hiệu cho nữ phục vụ đem nước lọc đến, tự mình hưởng thụ, một hơi uống liền 8 cốc, vẫn chưa thỏa mãn lắm, mở miệng nói tiếp "vô cùng cay".
Nói lời lươn lẹo, quả là tên đại tư bản đáng ghét. Tô Tố nước mắt chảy thành sông, miệng sưng đến không kìm được nước miếng, hoàn toàn mất đi hứng thú với món cháo vây cá và canh bào ngư thân thiết.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |