Vay nóng Tima

Truyện:Tựa Như Tình Yêu - Chương 01

Tựa Như Tình Yêu
Trọn bộ 19 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-19)

Siêu sale Lazada


Thiên Tân năm 1929.

Cô không ngừng chạy, gió mạnh rít gào bên tai, phát ra từng đợt tiếng kêu ảm đạm thê lương đến cực điểm.

Mơ hồ nghe thấy tiếng động quỷ dị đuổi theo ở phía sau, cô có thể nhận ra tiếng giày quân đội đạp trên mặt đất rầm rập. Từng tiếng từng tiếng, tựa như một cái dùi làm tổn thương trái tim cô.

Bước chân cô bắt đầu lảo đảo, gian nan chống đỡ thân người không ngừng chạy về phía trước, Phồn Cẩm biết, mình đã không còn kiên trì được bao lâu nữa rồi. Nhưng mà trừ bỏ chạy, cô đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Sau lưng cô, là thứ còn đáng sợ hơn nhiều so với dã thú sài lang, chính là ma quỷ thị huyết.

Rốt cục, thể lực đã không còn chống đỡ được nữa, cô ngã mạnh trên mặt đất, mắt cá chân lập tức truyền đến đau đớn, cô ngẩng đầu, ngay cả hy vọng cuối cùng cũng không có.

Phía trước con đường nhỏ quanh cô, là một bức tường đất dày.

Muốn lùi cũng không được nữa rồi.

Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, cô có thể nghe thấy trong gang tấc.

Trái tim đột nhiên lạnh xuống, Phồn Cẩm tuyệt vọng nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng gió,

Lần thứ hai mở mắt ra, vô số họng súng đã nhắm ngay vào cô.

Giờ khắc này, cô mới nghe được tiếng hít thở của bản thân mình, nặng nề, chật vật.

Mãi cho đến khi một đôi giày quân đội đạp tới trước mắt, cô mới ngẩng đầu lên, một bóng ma thật lớn phủ lên đỉnh đầu cô. Cho dù không nhìn thấy rõ mặt hắn, cô cũng không có cách nào để quên được đôi mắt kia.

Đôi mắt lạnh như băng.

Đôi đồng tử tĩnh lặng không gợn sóng.

Hắn cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống cô. Nhìn thấy cô vì chạy trốn mà đôi má đỏ bừng, nhìn thấy cô vì tuyệt vọng mà thân mình không ngừng run rẩy.

Sau đó, thân người cô nhẹ nhàng được nâng lên, mắt cá chân bị thương khiến cô chỉ có thể vô lực dựa vào thân người trước mặt, cảm nhân nhiệt độ được truyền đến qua một lớp áo quần.

Cô hơi giật mình, thì ra, thân thể của ma quỷ cũng nóng như vậy.

"Vì sao lại muốn chạy trốn?" Hắn hỏi cô như vậy.

Vì sao lại muốn chạy trốn, bất cứ kẻ nào bị bóp ở cổ họng cũng sẽ giãy dụa mà thôi.

Vì sao lại muốn chạy trốn?

Cô không nói gì để chống đỡ cả. Để mặc cho người trước mắt ôm mình vào ngực hắn, xung quanh lập tức tràn một một hương vị nhàn nhạt. Hương vị của ma quỷ.

"Trở về đi, bà nội em rất nhớ em!" Khẩu khí lạnh như băng, cũng rất rõ ràng.

Diệp Phồn Cẩm nhắm mắt lại, chua sót cười. Đau đớn trên mắt cá chân đã không còn cảm giác nữa, đau đớn một khi đã đến tận cùng, nó sẽ trở nên chết lặng.

Cô chợt nhớ đến một câu chuyện cũ đã lâu lắm rồi, Đông Quách tiên sinh lương thiện, bởi vì sự đồng tình ngu xuẩn kia mà lại đi giúp đỡ một con sói hung ác thoát khỏi vây bắt của thợ săn. Cuối cùng lại bị nó nuốt luôn vào bụng.

Bây giờ, cô cũng giống như vậy, chỉ vì mềm lòng nhất thời mà rước lấy cả đời dây dưa. Dây dưa với ma quỷ!

Hai năm sau, Thượng Hải.

'Bách Nhạc môn' trong đêm, ca múa thái bình, ngợp trời vàng son.

Bên ngoài, chiến sự đang không ngừng lan tràn tựa hồ không chút ảnh hưởng đến việc người ta đến đây mua hoan tìm vui. So với việc để linh hồn chết lặng trong chiến hỏa, bọn họ lại càng thích theo đuổi việc 'kim triêu hữu tửu kim triêu túy'[1].

Đây là thời kỳ chém giết lẫn lộn cùng tranh đấu.

Còn sống.

Chỉ cần được còn sống cũng đã trở nên xa cầu.

Trong đại sảnh hình vòng cung, có treo một trản đèn thủy tinh thật lớn, ngọn đèn mờ ảo, chiếu lên mỗi gương mặt, hiển lộ ra cực hạn cuồng loạn, lúc Phồn Cẩm nhìn thấy, cảm thấy trong lòng muộn phiền đến khó chịu, những gương mặt vặn vẹo xấu xí kia khiến cho người ta thật hít thở không thông.

Lúc nãy Sơn Bản thì thầm trước mặt hắn vài câu, cô chú ý thấy sắc mặt hắn khẽ biến. Hắn đã rời đi thật lâu, lại chậm chạp chưa trở về. Phồn Cẩm cảm thấy rất buồn chán, vì vậy định bụng muốn rời đi.

Trước mặt, tiểu Ngọc che lập tức che Phồn Cẩm lại, khó xử nhìn cô.

Cô biết, không có mệnh lệnh của hắn, ai cũng không dám tự quyết định, từ trước đến nay Phồn Cẩm đều không thích khiến người khác khó xử, vì vậy chỉ có thể yên lặng ngồi trở lại.

Mới vừa ngồi xuống, lại nhìn thấy thân ảnh to lớn của Vũ Dã đi tới. Phía sau, còn có một......

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, Phồn Cẩm nghĩ, thật ra từ xinh đẹp không đủ để hình dung cảm giác về cô ta, nó còn có cả yêu mị nữa, đặc biệt là đôi mắt hoa đào dài nhỏ kia, tựa như một cái đầm nước, sâu thẳm như muốn hút người ta vào đó. Cho dù cô là phụ nữ, vẫn nhịn không được nhìn cô ta thêm vài lần.

Mà đối phương, thời điểm khi nhìn thấy Vũ Dã nhẹ nhàng kéo tay cô qua rồi ngồi xuống, đôi con ngươi không gợn sóng lại hơi lóe lên, nhưng rất mau bị nụ cười che giấu đi, cô ta thân mật chào hỏi Phồn Cẩm. Phồn Cẩm chỉ nhẹ nhàng gật đầu lại.

Cùng lúc đó, Vũ Dã nhẹ nhàng nói bên tai cô, "Thế nào, đẹp mắt không?"

Cô chỉ cười, bên tai bởi vì hơi thở nóng bỏng của hắn phất qua mà trở nên ửng đỏ.

Giờ phút này, động tác của hai người ở trong mắt người khác lại trở nên thân thiết đến khó nói thành lời.

Ít nhất, Kim Bích mới đến cho là như vậy.

Thì ra bên cạnh Vũ Dã Thuần Nhất đã có một người phụ nữ thân mật rồi, nhưng mà, có một thoáng, cô sẽ không nhìn lầm, thời điểm khi hắn nhìn người phụ nữ kia, trong mắt hiện lên chính là chinh phục.

Một người đàn ông chỉ muốn chinh phục phụ nữ, hiển nhiên sẽ dễ dàng tấn công hơn so với một người đàn ông đang yêu người phụ nữ đó.

Huống chi trong từ điển của cô, trước giờ không hề có hai chữ 'thất bại'.

Chăm chú nhìn vào sườn mặt tuấn tú kia, cô chậm rãi nhếch khóe môi, một nụ cười tựa như lời tuyên thệ.

*****

Biệt quán Vũ Dã có rất nhiều phòng trống, bình thường đều có người phụ trách quét tước. Vì vậy việc có người một người khách đột ngột đến ngủ lại cũng không làm cho người hầu luống cuống tay chân. Chính là thiếu tướng Vũ Dã đã đặc biệt ra lệnh, do đó tự nhiên họ sẽ không dám chậm trễ với vị khách này, mọi thứ đều phải được thay mới hoàn toàn. Lúc này chỉ nghe thấy tiếng guốc gỗ dẫm trên sàn nhà vang lên vội vã.

Lúc ở trên xe Phồn Cẩm đã cảm thấy dị thường mệt mỏi. Vào phòng, lại nhìn thấy đám người hầu bận rộn, cô ngồi trên sô pha cảm nhận cơn buồn ngủ không ngừng ập tới, vì vậy Vũ Dã Thuần Nhất bèn chủ động bảo cô đi rửa mặt nghỉ ngơi.

Phồn Cẩm không gật đầu, cáo từ với Kim Bích, lúc trở lại phòng, cô nằm vật lên giường, không hề muốn nhúc nhích thêm nữa. Định lấy lại tinh thần, nhưng lại lực bất tòng tâm, cuối cùng cô cũng buông tha, cởi giày chui vào chăn bông cuộn lại thành một đống. Thân thể chạm vào ngón tay lạnh lẽo của mình, cô không nhịn được run lên.

Mùa đông ở Thượng Hải rõ ràng ấm áp hơn so với Thiên Tân, nhưng cô lại càng cảm thấy rét lạnh.

Trong lúc mơ mơ màng màng, chỗ bên cạnh bỗng lõm xuống. Ngay sau đó, một hơi thở với hương vị quen thuộc bao vây bốn phía. Phồn Cẩm đang ngủ say hơi nhíu mày, thân người xích qua một bên, lại không ngoài ý muốn bị kéo trở về. Một cánh tay bá đạo đã trườn lên eo cô.

Một tay của Vũ Dã Thuần Nhất chống trên giường, một tay đặt trên eo Phồn Cẩm, nheo mắt nhìn đôi mày đang nhíu chặt của cô, mặc kệ cô có đang có ý thức hay không, hắn vẫn xoa mạnh trên trán cô, khiến cô khó chịu mà nhẹ rên rỉ. Cô vẫn không tỉnh lại, nhưng ý thức mơ hồ giãy dụa lưng mình, chạm vào người hắn, khiến cổ họng Vũ Dã Thuần Nhất nóng lên. Bàn tay giữ chặt thân mình không an phận của cô lại. Đôi môi hắn phủ lên, một đường dọc theo chân mày của cô mà đi xuống, cuối cùng đi tới đôi môi ấm áp đầy đặn của cô, trằn trọc nhẹ cắn. Bàn tay thon dài lòn vào áo lót cô chưa kịp cởi ra, chạm vào thân mình lạnh lẽo của cô, hắn nhíu mày. Người phụ nữ này thể chất thiên hàn, hai năm nay, dù đã bồi dưỡng thế nào cũng không thấy hiệu quả.

Thỉnh thoảng mới ấm áp lên được một chút mà thôi.

Cởi chiếc áo bành tô trên người mình ra, hắn xốc chăn lên chui vào gần cô. Đôi chân dài đè nặng lên người dưới của cô, cánh tay lain ôm chặt cô từ phía sau, chậm rãi cọ xát. Dần dần mới ấm hơn chút ít.

Lúc này, không biết có phải là do hắn giam cầm thân thể khiến cho Phồn Cẩm cảm thấy khó chịu hay không, cô theo bản năng xích sang một bên, thân người phòng bị cuộn lại như hình hài thai nhi. Lưng lại đối diện với thứ nóng bỏng cứng rắn kia của hắn.

Vũ Dã nhẹ cười một tiếng, rốt cục không không chế được khô nóng trong người, tinh tế lần tìm xuống phía dưới......

Phồn Cẩm trải qua giấc mộng thật dài, trong mộng sương khói lượn lờ, có một bóng người xoẹt qua, cô càng muốn nhìn rõ, thì lại càng không thể nhìn được, mãi cho đến lúc cô tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, hình ảnh đang xoay vần bỗng nhiên dừng lại. Một bóng dáng như đã từng quen thuộc từ màn sương trắng dần bước ra.

Càng ngày càng gần, rốt cục cũng chạm đến đôi mắt đen như mực kia, cùng với đó là sự dịu dàng tràn đầy trong nó.

Nụ cười quen thuộc kia, tựa như ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, ấm áp vô ngần.

Hắn vươn tay về phía cô, một đôi bàn tay rắn chắc, cảm xúc chân thật.

Phồn Cẩm vui sướng nâng tay, muốn bắt lấy, nhưng trong nháy mắt, bóng hình kia liền biến mất, cơ hồ ngay tại thời điểm đầu ngón tay cô chạm đến, hắn lại lập tức biến mất!

Cô định đứng dậy đuổi theo, nhưng cố gắng thế nào cũng không được, cô không thể đứng dậy được, vì vậy cứ liều mạng vươn tay, liều mạng muốn chạm đến, liều mạng mở tay ra, liều mạng......

Lúc này bàn tay lại bị mạnh mẽ bắt lấy. Cô thậm chí cảm giác được đau đớn do vết kén trên bàn tay người bắt lấy tay mình tạo nên. Sức mạnh nặng nề kia tựa như cứng rắn đem cô xé nát, giằng kéo, khiến cô không thể chạy trốn.

Lúc Phồn Cẩm tỉnh lại, nhìn thấy hình ảnh thối nát mình bị thân người hắn đè lên chiếu ra từ gương, đầu của Vũ Dã đang tiến đến gần, mồ hôi dính dớp dính vào da thịt cô, Phồn Cẩm dường như có thể nghe thấy tiếng thở dốc hư thoát của mình. Muốn cử động tay lại phát hiện nó đang bị hắn nắm chặt lấy.

"Mơ gì vậy?" Vũ Dã Thuần Nhất bất ngờ hỏi bên tai cô, trong giọng nói còn dẫn theo một hơi thở bất ổn.

Cô kinh hãi, hắn có thể nhìn thấy cô đã mơ gì hay sao?

"Không... có!" Thật đúng là cô không thể nhớ nổi vừa rồi mình mơ thấy gì, lại càng không hiểu vì sao mồ hôi lạnh lại đổ ra trên trán.

Thân người chỉ cảm thấy mệt mỏi, đau nhức vô cùng.

Vũ Dã ngẩng đầu, hơi nheo mắt nhìn cô, ánh mắt tìm tòi kia khiến tim cô đập càng nhanh, không dám nhìn thẳng vào, chỉ có thể trốn tránh. Cho rằng sẽ bị ép hỏi, nhưng cuối cùng hắn lại chỉ lau mồ hôi trên trán cô, sau đó lăn người qua, ôm cô như cũ, thản nhiên nói, "Ngủ đi!"

Hiển nhiên, cô vẫn không thể quen được với những cái ôm quá cường thế của hắn, muốn thoát khỏi, nhưng lại bị ôm càng chặt. Bất đắc dĩ, cô đành phải thỏa hiệp, có lẽ là do quá mệt, cô dần dần thiếp đi.

Bỗng giật mình, giống như nghe thấy tiếng súng ở nơi xa xôi. Cô không hề sợ hãi, sống trong thời thế loạn lạc, một ngày không nghe thấy tiếng súng nào mới đúng là kỳ quái.

Dần mê man, cũng là một đêm vô mộng.

*****

Ngày hôm sau rời giường xuống lầu, cô không thấy Vũ Dã, nhưng lại nhìn thấy Kim Bích mặc một chiếc sườn xám đỏ chói ngồi trên bàn ăn, quả rất có mắt thẩm mỹ, chiếc sườn xám trên thân kia đã đem vẻ yêu mị mê người của cô ta phát huy đến cực điểm.

"Triệu tiểu thư, ngủ có ngon giấc không?"

Phồn Cẩm hơi xấu hổ gật đầu, cảm thấy dường như mình mới giống như một vị khách vậy.

Mới vừa ngồi xuống, tiểu Ngọc đã bưng một bát thuốc đi tới, "Tiểu thư, nhân lúc còn nóng mau uống đi!"

Phồn Cẩm nhíu mày, nhưng vẫn bưng bát lên uống, cô nhếch môi, so với lần trước lại càng thêm đắng. Hai năm nay, Vũ Dã đã tìm vô số phương tuốc để khu trừ hàn khí cho cô, tuy nhiên hiệu quả lại không khả quan lắm. Vẫn như cũ, bốn mùa chân tay cô đều lạnh cóng. Bác sĩ có nói qua, với thể chất như vậy, cô khó có thể thụ thai được.

Cô nghĩ, chỉ riêng việc này thôi, ông trời quả là vẫn còn thương cô lắm.

Cầm bát trả lại cho tiểu Ngọc, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Kim Bích, Phồn Cẩm cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Thể chất tôi hư nhược, thường xuyên phải uống thuốc!" Kim Bích ngồi đối diện có chút đăm chiêu gật đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt tái nhợt của Phồn Cẩm. Cô không rõ, một cô gái trông có vẻ bệnh tật, khuôn mặt cũng chỉ được xem như thanh tú thôi, lại có năng lực gì khiến cho một người đàn ông như Vũ Dã Thuần Nhất mang theo bên người đến mấy năm, lại còn một đường từ Thiên Tân đến tận Thượng Hải như vậy?

Nói vậy chắc cô ta có điểm nào hơn người chăng? Từ trước đến nay cô chưa từng hành động khi chưa nắm chắc phần thắng, cô nhất định phải tìm hiểu kỹ càng cô gái trước mặt một phen mới được, vì vậy bèn đề nghị ra ngoài đi dạo.

Thật ra Phồn Cẩm cho rằng, trong thời kỳ loạn lạc thế này, căn bản không có nơi nào đáng giá để đi dạo, lại càng không có chút nhàn hạ thoải mái nào để mà đi cả. Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Kim Bích, cô không đành lòng cự tuyệt, sau đó, tiểu Ngọc nhanh chóng bước ra phòng khách, một lúc liền trở lại nói, "Tiểu thư, thiếu tướng đã bảo Sơn Bản đến đón hai người rồi!"

Phồn Cẩm hạ mí mắt, tiểu Ngọc này thật ra cũng nhanh nhảu lắm, chuyện cô còn chưa mở miệng ra bảo, cô bé đã tự mình chủ trương đi làm.

Mà Kim Bích ở bên cạnh lại thu hết thảy vào mắt, trong lòng kinh ngạc, xem ra sự kiểm soát của Vũ Dã Thuần Nhất cũng không phải là mạnh bình thường, nhìn qua có vẻ như không chút hạn chế, nhưng lại lúc nào cũng phải chịu ngăn trở, hơn nữa, chỉ trong một thời gian gần gũi ngắn ngủi, cô tuyệt không cho rằng thái độ của cô gái này không phải là biểu hiện nên có của một cô gái đang được cưng chiều sủng ái. Rốt cục phía dưới lớp biểu tình cơ hồ như là chết lặng kia là đang che giấu thứ gì đây?

Lúc Phồn Cẩm và Kim Bích ra đến cửa, xe Sơn Bản đã chờ sẵn ở đó.

"Tiểu thư muốn đi đâu ạ?"

Phồn Cẩm nghe thấy Kim Bích hỏi ý kiến mình, thật ra phần lớn mấy nơi trên đường đã bị phong tỏa, muốn náo nhiệt thì cũng chỉ còn Bách Nhạc môn cùng tô giới Pháp gần đấy mà thôi, nơi đó có một công ty bách hóa chuyên phục vụ cho các quan tai to mặt lớn mua sắm ăn chơi, Vũ Dã đã dẫn cô đến một lần, chỉ toàn là mấy thứ đồ của Tây Dương, cô thực không cảm thấy hứng thú lắm.

"Đến Tô giới Pháp đi, nơi đó có một công ty bách hóa!" Phồn Cẩm vẫn là đề nghị nơi này, tuy rằng Kim Bích mặc sườn xám, nhưng xem cử chỉ, kiểu tóc của cô, cũng là dạng người đã được hun đúc ở nước ngoài, lại nói, trừ nơi đó ra, cô thật không nghĩ ra được chỗ nào khác để đi cả.

Trong thời thế loạn lạc, muốn tìm một cõi niết bàn, xem ra khó khăn vô cùng.

Chiếc xe màu đen chậm rãi chạy trên đường, hai đầu xe có cắm hai chiếc lá ờ Nhật Bản nhỏ, kiêu ngạo lay động trong gió. Lúc xe có buông rèm chạy qua ngã tư, ngoài cửa xe vọng vào nhiều loại ánh mắt, kính sợ có, khiêm tốn có, a dua cũng có, nhưng phần lớn lại là khinh thường.

Đúng vậy, ở trong lãnh thổ của người ta, lại hung ác như sài lang, dùng máu tươi phủ kín đường đi của mình. Súc sinh, làm sao có thể khiến người kính yêu cho được?

Nhưng những ánh mắt như vậy, Phồn Cẩm đã nhìn thấy nhiều lắm rồi, nhiều đến nỗi mà cô từ áy náy đã trở nên chết lặng. Mặc kệ cô nghĩ gì, mặc kệ vì sao cô lại như thế, làm người Trung Quốc, lại ngồi trong xe của người Nhật Bản, làm người Trung Quốc, cô lại đứng bên cạnh Vũ Dã Thuần Nhất. Núp dưới đôi cánh của ác ma, gian nan tìm kiếm một chỗ trú thân an toàn.

Người như cô vậy còn tư cách nào để mà lên án sự khinh bỉ của người đời chứ. Cô chỉ có thể làm như trước kia, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không động chạm đến những ánh mắt ngoài cửa xe nữa, lừa mình dối người, đem bản thân mình thu lại vào thân xác lạnh như băng này. Mãi cho đến khi...... Ngoài cửa xe xuất hiện một bóng hình làm cho ánh mắt vô thần của cô như hiện lên một bó đuốc. Thân người không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy, cô cơ hồ nghĩ, có phải mình vẫn còn trong giấc mơ đó hay không, kia là gương mặt đã khắc sâu trong lòng cô. Thậm chí cô trở nên sợ nó giống như trong mộng, hắn sẽ bỗng dưng biến mất, cô ngồi thẳng người dậy, muốn nhìn thấy cho rõ ràng.

Nhưng động tác của cô lại kinh động đến Kim Bích đang ngồi bên cạnh, "Có chuyện gì vậy, Triệu tiểu thư?"

Cả nửa ngày trời, cô mới lấy lại tinh thần, kinh hoàng liếc nhìn cô ta một cái, suy yếu cười, "Không..." Phía trước, thân ảnh kia đã biến mất khỏi tầm mắt cô mất rồi.

Cô quay đầu lại, thân mình lại thả lỏng xuống, chắc là ảo giác đi, nhất định là ảo giác. Làm sao có thể.

Từ gương chiếu hậu, ánh mắt Sơn Bản phóng đến làm cho tim cô căng thẳng. Trốn tránh nó, cô không tự chủ được nắm chặt lấy góc áo.

Đến công ty bách hóa, người không đông lắm, hơi nhiều chút là người nhà quan to, ăn mặc chẳng ra kiểu cách gì, kết hợp cả Trung Quốc và phương Tây. Thỉnh thoảng lại có cô gái ngồi bên cạnh cùng với mấy người mặc âu phục, đa số là các gương mặt người châu Á. Không biết từ lúc nào, cách ăn mặc như vậy lại thịnh hành lại vòng lẩn quẩn này, tựa như một làn sóng mới. Làm cho họ quên đi Tổ quốc của mình đang bị cầm thú chia cắt, đồng bào của mình vẫn còn đang kêu rên trong chiến hỏa.

Kim Bích hưng trí dâng cao, phóng tay chọn mấy bộ phục sức xa hoa, Phồn Cẩm không thể không bội phục ánh mắt độc đáo của cô, mỗi bộ khi mặc trên người cô đều như vì yêu cầu của cô mà đo may thành, mặc kệ là sườn xám mềm mại uyển chuyển hay là âu phục hoa lệ cũng vậy. Giơ tay nhấc chân đều thoáng vẻ phong tình vạn chủng.

Những người đàn ông ở đó đều bất chấp đang có bạn gái bên cạnh, tham lam đánh giá Kim Bích, ánh mắt đáng khinh không chút nào che giấu được ** trong lòng, thật khiến người ta phải buồn nôn.

Phồn Cẩm ngơ ngẩn đứng bên cạnh, chuyện xảy ra lúc nãy khiến tinh thần cô không thể yên ổn, đang định dời bước chân đi, phía sau liền có người tiến tới, thản nhiên nói một tiếng, "Khỏe không?"

Chỉ một tiếng thôi, âm điệu thậm chí mờ ảo đến không giống như hiện thực, lại khiến cho cô giống như đang trúng thuật định thân mà đứng nơi đó, cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ lớp áo bành tô đó. Còn cả mùi xạ hương quen thuộc quanh quẩn trong mũi, trong phút chốc, trong mắt đã dâng hơi nước. Nơi ngực trái run lên mạnh mẽ, lại trầm xuống thật sâu.

Hắn hỏi cô khỏe không? Cô khỏe không? Cô khỏe sao? Mỗi ngày đều chịu dày vò, cô có thể khỏe được sao?

Cô đã không còn sức để lắc đầu, chỉ đứng ở đó. Bàn tay nắm chặt bên người.

Lúc này, tựa hồ Sơn Bản đã chú ý đến cái gì, thong thả bước từ bên kia đến gần đây, trong lòng Phồn Cẩm hoảng hốt, nhưng lại không dám xoay người lại, chỉ cảm thấy có một đôi tay ấm áp tiến gần đến đây, bao lấy tay cô, trong nháy mắt, nhét một mẩu giấy vào tay cô rồi rời đi. Ngay cả cảm giác ấm áp phái sau cũng đã biến mất.

Cô thở phào mất mác, Sơn Bản đã đến bên cạnh cô, ánh mắt dừng lại phía sau cô thật lâu, sau đó lại nhìn cô, "Tiểu thư, cô không mua thêm mấy bộ quần áo nữa sao?"

Phồn Cẩm lắc đầu, vội cho tay vào túi áo, lại nhìn Kim Bích đang đứng cách đó không xa vui vẻ trò chuyện với ông chủ, "Đợi Kim tiểu thư mua xong, chúng ta trở về thôi!"

Sơn Bản chần chờ gật đầu, ánh mắt đảo một vòng xung quanh đại sảnh, không nhìn cô nữa, sau đó bước đi về phía cửa. Phồn Cẩm âm thầm nhả khí, bàn tay vẫn nắm chặt mẩu giấy trong túi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-19)