Mỹ nam kế
← Ch.19 | Ch.21 → |
Yến Bình nói: "Tiểu Dật, Nhiếp chính vương có ở thích gì đặc biệt không?"
Đôi mắt ta sáng ngời, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lén nắm chặt tay: Lẽ nào nhanh như vậy mà hắn đã hiểu câu "ái ốc cập ô"[3] rồi sao?
[3] Ái ốc cập ô: Thương người yêu mà thương luôn cả ngôi nhà, lẫn con quạ làm tổ trên đó.
Ấy chết, cha không phải con quạ ăn nhờ ở đậu nhà ta.
"... Ngươi cũng biết cha ta và Nhiếp chính vương xưa nay chính kiến không hợp, nhưng gần đây Đại Tề đang có mưu đồ thôn tính thiên hạ, Đại Trần gặp nhiều khó khăn, cha ta muốn nối lại quan hệ với Nhiếp chính vương, ông đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa biết nên tặng quà gì mới có thể biểu lộ tâm ý."
Mặt ta méo xệch, thực mất công hớn hở trong lòng!
"Trong kinh thành ai ai cũng biết, cha ta thích uống rượu và ăn cay." Đúng vậy, vừa uống rượu vừa trò chuyện để nối lại quan hệ chẳng phải là thích hợp nhất đó sao?
Yến Bình nhíu mày, cười gượng nói: "Đừng bảo cha ta phải xách một giỏ ớt đem đến Nhiếp chính vương phủ làm quà chứ? Hay xách hai vò rượu? Như thế cũng mất mặt lắm. Ông chỉ thích trịnh trọng, tốt nhất là mấy thứ như kiểu vàng bạc châu báu ấy."
Ta hận không thể giơ tay xoa giãn chỗ lông mày đang cau lại của hắn. Có điều dù ban nãy ta từng động chạm thân mật với hắn, bây giờ cũng không dám vượt quá giới hạn, đành ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Hắn nhiệt tình dẫn dắt ta: "Nhiếp chính vương có thích cái đó không? Ví dụ trong thư phòng có gì mà thường ngày Nhiếp chính vương hay ngắm? Nó ra sao? Hoặc như vật gì đó đáng giá? Có đặt cùng với ấn tướng không?"
Ta bắt đầu bối rối, hận không thể lập tức về phủ nắm cổ áo cha bắt ông thích vàng bạc châu báu ngay tức khắc.
Cha ta rất mực thanh liêm, kẻ hầu người hạ trong nhà tính ra chưa quá bốn, năm người. Ta không rõ bên ngoài thế nào chứ những chuyện vụn vặt như thay quần áo, rửa mặt chải đầu ta vẫn phải tự mình động tay, chỉ mỗi việc dọn dẹp là có lão ma ma lo liệu. Nghe nói bà là vợ của tướng sĩ tử trận năm xưa dưới quyền cha, nên ta thực không dám nổi nóng sai khiến, bằng không sẽ bị cây gậy bự chảng hỏi thăm.
Hơn nữa, cha ta cũng có tật xấu không thể chấp nhận được, mỗi năm bổng lộc được phát xuống, ông toàn mua lương thực về tàng trữ dưới hầm theo thói quen, sang năm sau những thứ cũ mèm ấy chỉ còn cách mang ra ủ rượu.
Bác Đồng nói, tật xấu đó là do hồi trẻ cha ta bị đói đến phát sợ mà thành.
Quả thực ta không thể nói ra tật xấu chẳng mấy hay ho này, Yến thừa tướng mà đem mấy tạ gạo đến tặng tỏ thành ý hữu hảo thì ngại lắm.
Vậy mới nói, biếu xén đúng là việc hại não. Nói thì tưởng lấy lòng người khác là dễ, nhưng làm thật lại chẳng dễ chút nào.
Còn ấn tướng tuy là cục vàng có giá trị thật đấy, nhưng bởi không thể đổi lấy lúa gạo nên trước nay cha ta tiện tay vứt nó trong ngăn thứ hai bên trái bàn dài ở thư phòng, chẳng ai thèm hỏi đến.
Ta nhìn thấy chính mình đang rụt cổ lại từ trong đôi mắt dần lộ vẻ thất vọng của Yến Bình.
"Ta... để khi nào về ta vào thư phòng của cha xem thử coi sao..."
Giữa màn đêm, nét mặt Yến Bình cũng đã giãn ra, ta thở dài một hơi, quyết định về nhà tìm kĩ một lượt từng ngóc ngách, nhất định phải đào cho ra châu báu.
Nhưng sang ngày hôm sau, ta còn chưa kịp lục lọi thư phòng, cha ta đã được Ngự Lân quân khiêng từ trong cung về nhà.
Ngự y chạy qua chạy lại mấy lượt, Thái hậu ban thưởng không ngớt, cha ta sắc mặt xanh sao ngồi tựa trên giường, bác Đồng lo lắng đứng ở cửa tiếp đón khách đến thăm bệnh đông nườm nượp.
Yến bá bán dẫn theo Yến Bình đến rồi lại đi.
Lòng ta xúc động khó kiềm nén: Yến bá bá đang muốn nối lại quan hệ với cha ta đó sao?
Chỉ cần sau khi quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp rồi cứ thể thuận nước đẩy thuyền bàn tiếp chuyện hôn sự...
Thế nên lúc ta mang thuốc tới, bước chân uyển chuyển hơn hẳn mọi ngày, cũng bởi muốn cùng ông bàn chút chuyện riêng liên quan đến hôn sự. Sợ bác Đồng nghe được sẽ cười ta, nên ta tiện tay cài cửa lại. Chăm ông uống thuốc xong, ta nhoài người đến bên cạnh, chỉ mong chờ ông có gì muốn nói với mình.
Cha tức cười ấn trán ta: "Cái con khỉ này cả ngày ở ngoài gây rối, hiếm lắm mới yên tĩnh cạnh ta như thế này. Chẳng nhẽ cứ bắt ta phải ốm thêm mấy lần ngươi mới ngoan ngoãn ở bên?"
Ta húc đầu vào bụng ông, thấy nó mềm mại đến lạ lùng. Ông đẩy đầu ta qua một bên: "Lớn tướng rồi còn chơi cái trò này?" Đây là trò hồi nhỏ ta thường chơi cùng cha, ta ra sức húc, còn ông lúc nào cũng cười vang vui vẻ. Hôm nay tình hình rối ren, vừa hay chưa thắt mũ mão, thật tiện chơi trò này.
Ta thấy tâm trạng cha khá tốt, bèn giả vờ hỏi bâng quơ: "Hình như ban nãy Yến bá bá và Yến Bình có tới?"
Trên gương mặt cha, nụ cười còn chưa kịp tắt đã đông cứng lại. Nhưng lần này ông không nổi giận, chỉ chậm rãi xoa đầu ta, than thở: "Cái đứa dại dột này, sao ta lại có thể sinh ra đứa con khờ như ngươi chứ? Đã khờ lại còn bướng, quả là giống ta y đúc. Từ nay về sau, ngươi đừng nhớ nhung tiểu tử họ Yến nữa, cũng đừng gặp nó, cứ coi như... trên thế gian này không có nó đi."
Ta sốt sắng gào lên: "Làm vậy sao được? Tối qua Yến Bình còn nói, Yến bá bá còn muốn nối lại quan hệ với cha, bảo con nghĩ kĩ giúp xem tặng cha quà gì kìa! Chỉ cần hai người nối lại quan hệ, con và hắn... con và hắn..."
Cha bàng hoàng: "Tối qua... Ngươi không ngoan ngoãn ở trong phòng lại ở cùng tiểu tử họ Yến ư?"
Lỡ kể ra mất rồi, có chống chế cũng vô dụng, ta đành gật đầu, chân đã chuẩn bị tư thế chuồn đi.
"Nó... nó đã làm gì ngươi?" Giọng nói của cha trầm hẳn xuống, kèm theo sức ép.
Ta sợ hãi run cầm cập, lỡ miệng kể sự thật: "Hắn... hắn hôn con... hắn... sau này con có thể gả cho hắn..."
Cha trợn trừng mắt, gân xanh hằn trên trán, thờ phì phò chỉ vào ta. Ta co rúm lại, không dám tiến cũng không dám lùi, chỉ nghe thấy cha quát tháo: "Thằng khốn, chưa ăn đòn là chưa tỉnh ngộ phải không?" Chẳng hiểu ông rút cây gậy từ đâu ra, giơ lên rõ cao, ta đang run rẩy ôm đầu chuẩn bị tâm lý ăn đòn, nhưng bỗng nghe thấy một tiếng "phụt", rồi một dòng máu tanh bắn về phía ta, rất nhiều máu phun lên đầu, lên mặt. Ta sợ hãi ngẩng lên nhìn, cây gậy rơi xuống sàn gạch xanh phát ra tiếng "lộc cộc", trên cằm, trên râu và vạt áo cha vấy đầy máu...
Mặt ông xám ngoét, ta sợ hãi hồn bay phách tán, ruột gan rối bời, vội lao lên trước xin ông tha thứ: "Cha, cha, đừng giận nữa, con không lấy Yến Bình, kiếp này con sẽ không lấy hắn, sau này con và hắn chỉ là người dưng.. là người dưng cả đời..."
Cha mệt mỏi nhắm chặt mắt, rồi lại giơ tay xoa đầu ta, trìu mến hiếm thấy: "Ngoan, sao con không hiểu chứ... Yến Dục nham hiểm khó lường, tính trăm phương ngàn kế để có được thiên hạ Đại Trần. Dù... dù con có mang thân phận nữ nhi, thì suốt kiếp cũng bị trói buộc trong hậu cung. Cha cả đời không chịu thua kém ai, sao có thể cho phép... con gái mình chết già trong cung, chỉ mong con trai hắn thỉnh thoảng đến sủng hạnh? Cha cho con học văn trị, luyên võ công... lẽ nào để con dùng nó đi lấy lòng một nam nhân?"
Ta lắc lắc đầu, rưng rưng nước mắt đáp: "Là cha muốn con gái có thể đứng vững giữa loạn thế, không sợ hãi, không bị ức hiếp, không chịu khuất phục trước bất cứ ai..."
Ông mỉm cười gật đầu, lấy tay lau vết máu trên mặt ta: "Ngoan, coi như con hiểu được nỗi khổ tâm của người làm cha này..." Chưa nói dứt lời, ông đã ngã về phía sau.
Ta với tay kéo ông, cơ thể nặng nề của ông nhào về trước, ta gào lên: "Chaaaaa..."
... Hai mắt ông nhắm nghiền, hơi thở đã tắt...
Ta đưa tay lau vết máu trên cằm ông, càng lau lại càng nhiều, lệ nhòe trong mắt, từng giọt lớn rơi lên cằm, lên mặt, lên râu ông... vết máu kia sau cùng chẳng thể lau sạch...
Ngoài cửa có người ra sức đập, ta ôm chặt cha, cảm nhận cơ thể ông đang lạnh dần từng chút một, nỗi đau bất lực bỗng trào lên. Tuy ông luôn nghiêm khắc, dùng đòn roi để dạy bảo, nhưng xưa nay ta chưa từng thấy bầu trời u ám giống bây giờ, như thể nó đang đổ sụp xuống, chèn ép khiến ta ngay cả khi hít thở cũng đau đớn vô cùng...
"Rầm", cửa bật mở, then cài gãy nát văng xuống đất, nghe tiếng gió thổi đằng sau, ta vẫn ngồi đó làm ngơ tất cả, có người vỗ mạnh lên lưng ta một cái, tiếp đó nghe thấy tiếng bác Đồng la hét: "Tiểu lang... Lão gia..."
Có người giành lấy cha từ trong lòng ta, ta giữ chặt cha, sống chết không chịu buông tay... Ông là chỗ dựa duy nhất của ta trên thế gian này... Sao ta có thể... sao ta có thể khiến ông giận dữ đến nông nỗi ấy?
Bác Đồng ta sức lay ta: "Tiểu lang, lão gia đã qua đời rồi... để bác thay lão gia sửa sang một chút nhé? Không thể để lão gia nhập liệm mà người đầy máu thế này được?"
Ta ngỡ ngàng cúi đầu nhìn cha đang nhắm nghiền mắt trong lòng, trước giờ ông thường nổi nóng với ta, rõ ràng bên ngoài ông là người hết sức ôn hòa nhã nhặn, sao cứ về nhà lại hung bạo như vậy?
Ta vuốt ve gương mặt của ông, mỉm cười thì thầm: "Cha, bây giờ cha không mắng con nữa ư? Nếu cha không chịu tỉnh lại, con sẽ đi tìm Yến Bình ngay lập tức, nói với hắn con là nữ nhi, con muốn lấy hắn... Cha có tỉnh lại không... Cha mau tỉnh lại đi!"
Có lẽ ông không tin ta dám làm chuyện đại nghịch bất đạo đến thế, nên không hề nhúc nhích. Ta bất thình lình giao ông cho bác Đồng, "Cha, con phải đi tìm Yến Bình thật đây..." Rồi quay người xông ra cửa...
Trời mưa như trút nước, tiếng gào của bác Đồng và An Thanh vang bên tai: "Tiểu lang..." Trong chớp mắt, tất cả mọi thứ đã bị ngăn cách sau màn mưa...
Lúc ta đến Yến phủ, cặp đèn lưu ly bát giác trước cổng đang tỏa ra quầng sáng nhàn nhạt, dường như nơi đây khác xa so với thế giới ta đang sống. Nhưng ta mù quáng lắm, hồi bé cứ vương tay khăng khăng đòi nắm chặt tay hắn... để rồi lần nào cũng bị hắn vùng ra...
Ta phân vân tính thầm trong bụng, ta nên nắm chặt tay hắn chẳng hề kiêng dè, để cha tức quá phải chồm dậy cầm gậy đuổi đánh, hay nên bước vào đoạn tuyệt quan hệ với hắn, từ giây phút này cả đời không qua lại với nhau...
Chắc là ông trời đã ung dung sắp đặt kết cục này từ trước, ta đang đứng do dự giữa trời mưa gió, một đôi nam nữ bước lại gần từ phía xa, cùng cầm một chiếc ô. Dù cách xa như vậy, ta nghĩ mình vẫn có thể tưởng tượng ra dung mạo anh tuấn của nam tử dưới tán ô ấy... Một tay hắn đang vòng qua eo nữ tử bên cạnh, tuy trời mưa không ngớt, nhưng hai người họ vẫn rảo bước chân, dẫu y phục đã bị mưa thấm ướt, khoảnh khắc ngọt ngào kia vẫn chẳng thể tản đi.
Hai người họ đến bên ta, ta nghe thấy Tần Ngọc Tranh mắng yêu: "Yến lang..." Ngay lúc đó, ta chỉ mong mình đã chết từ lâu rồi... để không đặt chân đến nơi này, để chưa từng quen con người này...
Chiếc ô kia dừng trước mặt ta, nam tử dưới ô vẫn đẹp như tranh vẽ giống hệt như trước đây, nhưng đôi mắt nhìn ta lại xa cách lạ lẫm... Ngày xưa cha từng cười nửa đùa nửa thật với ta: "Trong chiến tranh chính trị, khi cần thiết thì mỹ nam kế cũng là kế, thằng nhóc ngươi phải cẩn thận."
Thứ gì đó trong ta vỡ nát, rơi xuống từng mảng, đến nỗi ta chỉ có thể cố gắng nở nụ cười gượng gạo: "Tình cờ quá... Ta tới đây..."
Ta tới đây làm gì?
Ta dọ dự nhìn quanh, chẳng biết phải đi đâu...
Tần Ngọc Tranh "hừ" một tiếng lạnh lùng, thét lên trước tiên: "An tiểu lang, ngươi cũng quá vô liêm sỉ rồi đó! Ở Đại Trần ai cũng biết Yến lang không hề đồng tính, ngươi si mê chàng như điên như dại thế này, cứ phải hủy hoại danh tiếng của chàng ngươi mới vui sao? Ngươi tưởng ai cũng mặt dày như mình chắc?"
Ta ngỡ ngàng nhìn đôi môi anh đào đóng mở liên tục của nàng ta, khuôn miệng rất đẹp, mang màu sắc cám dỗ khó tả, nhưng lời lẽ thốt ra lại vô cùng ác độc.
Thiếu niên bên cạnh nàng ta khẽ nhướn mày, chưa quá một ngày một đêm mà gương mặt đẹp tựa như tranh kia đã xa lạ đến thế. Tay hắn vẫn ôm chặt eo Tần Ngọc Tranh, hẳn đã quyết định dửng dưng đứng nhìn.
"... Ngươi đúng là được cha ngươi truyền lại bí kíp trơ tráo..."
Đồng tử ta đột nhiên co lại, tư tưởng bạo lực bỗng xuất hiện. Ta chẳng thèm suy nghĩ, vung mạnh một cái tát. Tiếng "bốp" vang lên, trên mặt Tần Ngọc Tranh đã in hằn năm ngón tay. Nàng ta gào khóc quay đầu tìm viện binh: "Yến lang, tên này dám đánh thiếp... Chàng phải giúp thiếp dạy cho hắn một bài học!"
Nam tử lặng lẽ đưa ô cho thiếu nữ, còn mình tiến lên trước hai bước, gương mặt liền bị nước mưa làm ướt, tạo nên vẻ tao nhã tựa hồ bức tranh phong thủy. Đôi môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, nhỏ tiếng thốt ra mấy chữ, nhưng trong nháy mắt chúng đã biến thành những chiếc gai sắc nhọn đâm vào tim ta, khiến ta đau đớn tột cùng, vậy mà trông bề ngoài ta vẫn thờ ơ tĩnh lặng.
Hắn nói: "An Dật, hôm nay cha ngươi đã không thể xuống khỏi giường, trước mắt dù cầm hổ phù đi chăng nữa cũng khó có thể ra khỏi phủ xử lí công chuyện. Sau này ngươi cũng khỏi cần đến tìm ta, mọi người đều là quan cùng triều, giữ lại cho đôi bên chút thể diện được chứ?"
Ta muốn tiêu hóa mấy chữ này nhưng sao thật khó nhọc, chỉ thấy mơ hồ quá. Khung cảnh ngọt ngào trên chiếc thuyền nhỏ trôi giữa Đông hồ kia dường như chỉ là một giấc mộng hư ảo, cơn mưa lúc này ào ào trút xuống, chẳng thể nào tránh né hiện thực lạnh lẽo tàn khốc này.
Hắn yên lặng nhìn ta, lông mày hơi cau lại, nghiêng đầu nghĩ ngợi, trong đôi mắt dịu dàng dần ngập tràn ý cười: "Ngươi sống chết bám trụ tại đây không chịu đi, có phải muốn được trả lại một cái tát kia?" Nói rồi hắn vung tay, chậm rãi mà mạnh mẽ, một cú đấm hướng thẳng lồng ngực ta...
Ta không trốn tránh, hiên ngang nhận một đấm của hắn, mùi máu tanh lợm cổ họng rồi bỗng phun ra ngoài, chốc lát đã nhuộm đỏ cả áo hắn.
Vẻ ngạc nhiên hiện trên gương mặt hắn, không biết hắn bất ngờ vì sự chậm chạp của ta hay vì ta không trốn tránh. Bao nhiêu năm trôi qua, thiếu niên mạnh mẽ kiêu ngạo trước mặt ta đây đã từng là đứa trẻ gầy yếu, hồi nhỏ thường bị ta đuổi theo sau gào thét: "Vợ ta ơi..."
Không biết là ta bị ma nhập hay bị trúng tà, chỉ hận không thể moi trái tim này ra cho hắn. Bây giờ nghiệt duyên này cũng coi như đã đến hồi kết. Ta gượng cười, mưa tạt đỉnh đầu, dù mưa hay nước mắt tuôn trào như thác, giây phút này cũng không thể nhìn ra ta có gì thảm hại hay thất thố.
"Vợ ơi, giờ ta phải đi đây..."
Từ đầu đến cuối ta vẫn thấy cách gọi này thật hay... Dường như thời gian bỗng quay về thuở nhỏ, khi hắn không có sức phản kháng, bị ta lôi đi xềnh xệch... khi mà hắn cắn môi, tủi thân đến nỗi nước mắt chực trào nhưng không dám cãi, chỉ cần ta nắm tay lắc lư trước mặt hắn, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Tần Ngọc Tranh cầm ô tiến tới, tức giận gọi: "An tiêu lang, ngươi lầm bẩm gì thế?"
Ta mỉm cười, lần này thật sự chẳng còn vương vấn gì nữa, ta vẫy tay từ biệt. Trong ánh mắt đăm chiêu của hắn, ta quay đầu rời khỏi Yến phủ.
Mưa giăng kín trời, mình ta lặng bước.
← Ch. 19 | Ch. 21 → |