← Ch.06 | Ch.08 → |
Xuống xe ai cũng không nói chuyện, trầm mặc đi vào cửa chính, Diệp Nhiễm cố ý đi phía sau Kha Dĩ Huân, thấy anh hướng về phía sofa, cô vụng trộm trợn trừng mắt, còn mình thì đi lên lầu.
"Đợi chút." Anh gọi cô dừng lại.
Diệp Nhiễm đứng trên cầu thang, tay nắm chặt rào chắn, không phải là anh ta muốn xin lỗi chứ? Kha Dĩ Huân không quay đầu, từ trong túi áo lấy ra một vật để trên bàn trà: "Về sau muốn mua cái gì thì hãy dùng thẻ này, tôi sẽ kêu thư ký chuyển tiền vào đó hàng tháng." Cô bĩu môi âm thầm xùy xùy. Dùng tiền bù đắp sai lầm? Cô không nhận thẻ, nhanh chân bước về phòng.
Thay đổi chỗ ở, Diệp Nhiễm cảm thấy không thoải mái mà còn mệt mỏi. Mấy ngày nay cô không ngừng dọn dẹp mọi thứ, quả thật rất mệt, chuyển đến đây giống như là một cực hình nhưng ngược lại bản thân thấy yên tâm.
Buổi sáng vẫn là theo quán tính Diệp Nhiễm thức dậy rất sớm, trời mới tờ mờ sáng, bình thường giờ này cô và mẹ cùng gói hoành thánh, chờ các cửa hàng khác tới lấy. Cô không ở nhà...... Mẹ càng mệt mỏi. Tuy rằng mẹ luôn nói có thể ứng phó, muốn cô không lo lắng, cô cũng rất nóng ruột nóng gan, ngày hôm qua đáng ra cô nên bàn luận với anh ta, muốn chờ cơ hội thích hợp, kết quả lại thành như vậy.
Nằm ở trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cô rất nhớ nhà. Ban đầu cứ theo ý mình mà làm, cuối cùng thì sao, giống như hiện tại, dù sao cũng phải cân nhắc, còn phải xem tình huống, ngày đầu tiên, cô đã rất mệt rồi.
Rửa mặt chải đầu mở cửa phòng, vừa vặn Kha Dĩ Huân cũng từ trong phòng đi ra, không nghĩ tới sẽ gặp mặt ở hành lang, Diệp Nhiễm có chút xấu hổ, không tự giác cúi thấp đầu.
"Dậy sớm vậy?" Kha Dĩ Huân nhìn Diệp Nhiễm một cái, thoải mái nói, giống như ngày hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Vâng ạ." Thái độ của anh khiến cô thoải mái, ít nhất không đem chuyện ngày hôm qua nhắc đến."Kha...... Kha Dĩ Huân......" Cô muốn cùng anh bàn luận nhưng không biết vì sao giọng nói có chút run, còn cà lăm nữa chứ, những lời nói của ngày hôm qua làm tổn thương cô, hôm nay nếu lại nhắc đến chuyện của cửa tiệm hoành thánh, có phải hay không lại bị anh thoá mạ?
"Chuyện gì?" Anh nhìn mái tóc buông dài của cô, cô cũng không ngẩng đầu.
"Tôi...... Anh...... Buổi sáng anh muốn ăn gì?" Lời nói đột nhiên vòng vo phương hướng, Diệp Nhiễm tức giận cắn môi, thật chết người, thế nào lại sợ anh ta như vậy!
"Tôi đến công ty ăn." Anh bĩu môi cười, biết cô muốn nói cũng không truy vấn, xoay người xuống lầu: "Tôi đi làm, tối nay không về nhà ăn cơm."
Diệp Nhiễm sốt ruột chạy theo phía sau, hiện tại còn sớm mà, đi làm ư? Bây giờ không nói, lại trễ mất một ngày......
Tại bậc thang, Kha Dĩ Huân đột nhiên dừng lại xoay người, não bộ Diệp Nhiễm rối loạn cả lên, không phòng bị va vào phía sau lưng anh, người bị đụng trúng lùi lại một bước.
"Em muốn cùng tôi nói chuyện?" Kha Dĩ Huân buồn cười nhìn Diệp Nhiễm sốt ruột.
Diệp Nhiễm nuốt nước miếng: "Kha Dĩ Huân, thật ra mỗi sáng tôi đều giúp mẹ gói hoành thánh, ở nhà bây giờ không có tôi, tôi sợ mẹ sẽ mệt lắm." Sau khi nói ra, cô thở một hơi, nâng mắt nhìn anh, vẻ mặt của anh không thay đổi, không nhìn ra anh đang nghĩ gì. Cô lại nghẹn lời, sợ nhất là biểu cảm này của anh, là đáp ứng hay là phản đối căn bản cô nhìn không ra!
"Tôi có thể giúp cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa trở thành nhà phân phối cho nhà hàng của mình." Anh đột nhiên nói thẳng.
Diệp Nhiễm nhất thời không phản ứng kịp, mặt mày lập tức hớn hở, anh ta đáp ứng rồi sao?
"Về việc này, chúng ta còn phải bàn lại." Anh tiếp tục xoay người xuống lầu.
Cô vừa đi vừa cười, nhắm mắt theo đuôi anh, phải biết đến điều kiện anh đề cập, không nên vui mừng quá sớm.
Nhìn Kha Dĩ Huân ngông nghênh ngồi trên ghế sofa, Diệp Nhiễm lo lắng, có thể tính đến việc cầu xin anh! Anh cũng không tỏ vẻ, cô tiếp tục do dự rồi mới ngồi xuống ghế. Anh đột nhiên nghiêm túc, cô cảm thấy không thoải mái, mặt còn bắt đầu đỏ lên.
"Cửa tiệm của em tuy rằng đã bán cho nhà tôi, hoành thánh Chính Hoa trước đây cũng là một doanh nghiệp nhỏ. Buôn bán, nhập hàng thế nào tôi một mực không hỏi đến." Anh tựa lưng vào ghế ung dung nói.
Diệp Nhiễm gật gật, nhìn đầu gối mình.
"Bây giờ em muốn đề xuất để nó trở thành nhà phân phối, tôi phải nhắc lại với em, lúc trước em hứa hẹn sẽ đem bí kíp gia truyền của hoành thánh Chính Hoa nói cho chúng tôi biết. Hiện tại căn cứ theo pháp luật, chúng tôi hoàn toàn có quyền lực dỡ bỏ cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa......"
Cô sợ hãi ngẩng đầu, anh ta thật sự muốn tháo dỡ cửa tiệm?
"Bây giờ có hai phương án, thứ nhất, trừ bỏ cửa tiệm hiện tại, bốn cửa tiệm khác đều có thể tiếp tục kinh doanh, trở thành nhà phân phối chính thức cho nhà hàng chúng tôi, điều kiện là em đem bí quyết gia truyền nói với tôi, hơn nữa không được nhúng tay vào quản lý, tên cửa tiệm coi như của nhà em, mỗi tháng tôi sẽ thanh toán 40% doanh thu, cho đến khi nào tôi quyết định đóng cửa tiệm thì thôi. Điều kiện tương đương ưu việt, còn có thể ký hiệp nghị để bảo đảm, đây xem như là tôi nể mặt em là vợ trên danh nghĩa." Anh xấu xa nở nụ cười, gương mặt Diệp Nhiễm cứng đờ, không hề phản ứng.
"Thứ hai, nếu em khăng khăng muốn bảo vệ bí kíp gia truyền, hôm nay tôi sẽ sai người tháo bỏ các cửa tiệm. Các người cũng có thể tìm địa điểm khác để mở một cửa tiệm mới, dù sao Diệp gia bây giờ cũng đã có tiền." Anh cười cười, mím môi nhìn cô.
"Anh là đang đưa ra điều khoản khống!" Diệp Nhiễm tức giận đứng bật dậy: "Tôi đưa bí kíp gia truyền nói cho anh, anh quay đầu đã nói đóng cửa tiệm, chuyện này anh tuyệt đối làm được!"
Kha Dĩ Huân cười mỉm gật đầu: "À, em đã bắt đầu hiểu tôi rồi đó."
Diệp Nhiễm trừng mắt nhìn anh ta, nói không nên lời.
"Tôi không vội muốn đáp án, em có thể suy nghĩ, về nhà tìm cha mẹ thương lượng. Nói mẹ em đừng làm lụng vất vả nữa, từ hôm nay trở đi, các cửa tiệm sẽ tạm thời đóng cửa, cho đến khi nào em và tôi đồng ý thỏa thuận. Em tin hay không không quan trọng, tôi chỉ có thể nói như vậy, tôi cưới em, nguyên nhân là mẹ tôi rất thích em, nếu em tiếp tục nỗ lực, có thể khiến bọn họ luôn luôn vui vẻ, tôi sẽ đảm bảo thay em kinh doanh tốt các cửa tiệm, thậm chí còn có thể đầu tư vào. Thế nào?"
"Anh!" Diệp Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, rất muốn bổ nhào qua người anh ta trực tiếp siết cổ.
Chuông điện thoại reo lên, Kha Dĩ Huân không nhận, ngược lại dùng ánh mắt ra lệnh cho người đang tức giận: "Nhận điện thoại!"
Diệp Nhiễm nổi giận hất cằm nhìn nơi đi khác, gương mặt mười phần khinh thường.
Kha Dĩ Huân tự nhiên đứng dậy, đi đến nhà bếp rót nước uống: "Điện thoại gọi tới giờ này, tám phần là người mẹ thân yêu của em."
Diệp Nhiễm nuốt vài ngụm nước miếng, giống như nghẹn đến nơi, vẫn là biểu cảm suy sụp, lủi thủi đi qua tiếp điện thoại, Kha Dĩ Huân nói quả nhiên không sai.
Uống một ngụm nước, anh định thần nhàn nhã chuẩn bị đi làm, Diệp Nhiễm ngồi trên ghế sofa, cam chịu tới cực điểm: "Này! Gọi anh và tôi tối nay về nhà ăn cơm!"
"Biết rồi." Anh mở cửa chính, nhìn bóng lưng gầy gò của cô liếc mắt, khẽ hừ một tiếng, muốn thỏa thuận giao dịch, em còn kém nhiều lắm.
Diệp Nhiễm mồ hôi đầm đìa mang bao đồ ăn vặt đi đến cửa tiệm hoành thánh, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ở trước nhà hàng Mỹ Giai, lục phủ ngũ tạng của cô gần như khuấy thành mảnh vỡ, quả nhiên là khốn nạn! Rõ ràng cùng đường nhưng lại không chở cô đến đây! Cô phải đi rất xa mới đến được trạm xe buýt! Cô cắn răng cạc cạc, anh ta từng nhắc nhở, trông cậy vào anh ta? Cả đời này phỏng chừng cô cũng chưa từng nghĩ tới! Vẫn là người già tốt nhất, bọn họ đều đối xử tốt với cô!
Dì Đinh vui mừng phân chia đồ ăn vặt, Diệp Nhiễm hỏi tình huống mấy ngày nay, cũng không có gì khác thường, thậm chí cửa tiệm của bọn họ vẫn chưa đổi chủ.
Đau lưng, đau chân đi về nhà, Diệp Nhiễm nhìn thấy chiếc xe hơi sang trọng đang đỗ bên ngoài, đột nhiên cô cảm thấy thần kinh hoàn toàn rối loạn rồi! Tốt! Kha Dĩ Huân! Anh giỏi lắm!
Diệp Nhiễm một mặt ghét hận đẩy cửa ra, Kha Dĩ Huân đang ở trong thư phòng xem văn kiện, nhìn cô trở về còn nhiệt tình hỏi: "Bên ngoài trời nóng lắm sao?"
Diệp Nhiễm nắm chặt túi mua hàng, kìm chế tức giận đi qua người anh ta, nhìn cũng không nhìn đem chiếc túi bỏ vào tủ bếp. Không phải là cô muốn nhịn, vì cô biết mình khẳng định không đánh lại anh ta.
Rửa mặt, rót nước vào bình thủy tinh, thời gian nhanh thật, cô nhíu mày, rửa rau, nhào bột, bận rộn liên tục.
*****
Tiếng động ầm ĩ vang lên trong nhà, Kha Dĩ Huân nhíu mày, hướng ngoài cửa liếc qua: "Làm gì vậy? Nhỏ tiếng một chút!"
Diệp Nhiễm ở phòng bếp nghe không rõ, cô cố ý dùng sức, thập phần trút giận.
Kha Dĩ Huân nghe tiếng động vang lên ngày càng to, không vui nhếch miệng, em cố ý? "Này! Nếu em còn muốn đem hoành thánh đến nhà ba mẹ tôi thì quên đi!" Anh đề cao giọng: "Phỏng chừng khi ba mẹ tôi nhìn thấy mấy miếng hoành thánh này thì đều nhổ hết ra!"
Diệp Nhiễm lúc này đã nghe rõ, lạnh mặt chẳng thèm ngó ngàng tới anh.
Âm thanh nhồi bột cuối cùng cũng biến mất, Kha Dĩ Huân xùy xùy một tiếng, bây giờ anh đã có thể ổn định tâm trạng xem văn kiện. Còn chưa xem được một nửa, trong phòng bếp đột nhiên vang lên tiếng động dữ dội, âm thanh sống động đột nhiên phóng đại, ầm ĩ giống như pháo nổ.
Kha Dĩ Huân hít thở sâu, nhanh chân bước đến phòng bếp, hừ nhẹ một tiếng: "Rốt cuộc là em muốn làm gì!" Phòng bếp là kiểu thông với phòng khách, tuy rằng máy hút khói ở phòng bếp đã mở tối đa, khói vẫn lượn lờ khắp nơi. Kha Dĩ Huân hung hăng trừng mắt: "Này, em làm ồn như vậy thì tôi làm việc thế nào?"
Diệp Nhiễm cũng không quay đầu lại, vẫn tiếp tục chiên hoành thánh, thỉnh thoảng mở nắp chảo rắc một số gia vị, cô đóng nắp chảo, âm thanh vẫn bang bang đầy nhà, đầu óc Kha Dĩ Huân bị loại âm thanh này khiến rối loạn, không thể nhịn được nữa. Không đợi anh tiếp tục phát tác, cô hoài nghi nói: "Ai bảo anh về nhà làm việc! Không phải công việc thì phải làm ở văn phòng hay sao? Trở về đây làm gì? Đáng đời!"
Anh trừng mắt nhìn cô, còn đang tính mỉa mai thì nghe được mùi thơm bốc lên: "Em đang làm cái gì?"
"Hoành thánh chiên, ba đi công tác mới về, món này thích hợp nhất."
Anh trầm mặc vài giây, ngông cuồng nói: "Chiên sớm như vậy, mang đến cũng không còn ngon."
"Đây là phần tôi muốn tặng cho chị Trần, phần của ba lát nữa sẽ chiên." Cô tiếp tục chiên, mùi vị ngày càng nồng, ngửi thôi cũng thấy rất ngon.
Mặt Kha Dĩ Huân trầm xuống, giọng điệu gay gắt: "Em cũng khá thật, từ hoành thánh hấp chuyển sang hoành thánh chiên, rất có sáng kiến. Hẳn là mỗi khi cửa tiệm còn thừa thì lấy đem chiên lên ăn?"
Diệp Nhiễm thật sự chịu không nổi thái độ của Kha Dĩ Huân, cô quay đầu trợn mắt nhìn anh, hầm hừ lấy ra cái dĩa, gắp ra hai phần hoành thánh chiên, không khách khí bỏ dĩa hoành thánh xuống trước mặt anh.
"Định để tôi ăn bóc? Đũa?" Anh nhìn cô chằm chằm, Diệp Nhiễm thở mạnh, thật muốn tát cho anh một cái. Kha Dĩ Huân nhàn nhạt cười, nhìn ánh mắt bạo lực của cô, thâm thúy liếc sang: "Em tưởng em lườm như vậy thì có thể chọc tức tôi sao?"
Diệp Nhiễm gian nan nuốt nước miếng, ai chọc tức ai chứ? Cô cắn chặt răng, thọc tay lấy đôi đũa, hận không thể đâm vào ngực anh ta.
"Dấm chua!" Anh được nước làm tới ra lệnh.
Đã nhịn đủ anh hai lượt, cô rất thiếu kiên nhẫn, một bên bận việc một bên còn phải hầu hạ vị đại thiếu gia này, rõ ràng đã đưa dĩa hoành thánh đến trước mặt anh ta, anh ta còn muốn kiếm chuyện? Cô thở hắt ra, chuẩn bị rời bếp bỏ đi. Vừa quay đầu lại, Kha Dĩ Huân chống cằm thâm trầm suy xét, trên bàn chỉ còn một chiếc dĩa trống trơn.
Diệp Nhiễm trừng mắt, theo bản năng nhìn trên đất, chẳng lẽ anh đã ném xuống đất rồi sao? Bốn phía đều rất sạch sẽ, anh ta ăn hết? Cô chuẩn bị bốn phần cơ mà, làm thế nào mà ăn nhanh như vậy!
Cô nhìn anh nói không nên lời.
"Nhân trong hoành thánh làm bằng gì? Trước đó em đã chuẩn bị gia vị gì?" Anh nhíu mày, không tưởng tượng được cách chế biến.
"Không nói anh biết." Cô kinh hồn trợn mắt liếc anh, nhịn không được quát hỏi: "Này, anh ăn hết rồi sao?"
Kha Dĩ Huân không để ý đến Diệp Nhiễm, mở tủ lạnh lấy nước, hoành thánh chiên ăn rất ngon, có điều quá nhiều dầu mỡ, ăn xong lại thấy khát nước.
"Đừng uống!" Cô xông tới ấn chặt cửa tủ lạnh, phịch một tiếng, tủ lạnh lắc lư.
"Làm gì?" Anh trừng mắt nhìn cô.
"Món này rất khó tiêu hóa, anh ăn nhiều như vậy, còn uống nước lạnh, dạ dày sẽ khó chịu."
Kha Dĩ Huân không nói chuyện, chậm rãi buông cánh cửa tủ lạnh.
"Đến lúc đó anh khó chịu lại đổ thừa tôi hại anh!" Cô khinh bỉ liếc anh, điều không hay ho khẳng định luôn nhắm về phía cô. Nếu đã như vậy, để anh ta chết khát là tốt nhất!
"Chết rồi, chết rồi!" Diệp Nhiễm luống cuống tay chân tiếp tục chiên hoành thánh, dậm chân lo lắng, đều tại Kha Dĩ Huân chết tiệt quấy rầy kế hoạch của cô, khiến cô mất nhiều thời gian, cô còn chưa tắm rửa, lại bốc mùi dầu mỡ, làm thế nào để đi đến chỗ mẹ chồng đây!
"Em sửa soạn nhanh đi!" Kha Dĩ Huân ngồi ở đại sảnh nhàn nhã hưởng thụ điều hòa, không kiên nhẫn thúc giục: "Không kịp thời gian, đúng 4h tôi xuất phát, nếu em không chuẩn bị kịp thì tự thân vận động đi tới đó."
Diệp Nhiễm vội vội vàng vàng, trót làm văng dầu mỡ lên tường nhà, lúc mở cửa lại nhìn thấy Kha Dĩ Huân đang xem tin tức, hận chết anh, trên miệng không ngừng dặn dò: "Đợi tôi với, tôi đi tắm rửa một chút."
"Mười phút." Anh thảnh thơi nhìn màn hình, xấu xa nói.
Diệp Nhiễm bực bội liếc Kha Dĩ Huân một cái, cô mệt mỏi xông lên lầu.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |