Truyện:Cố Tình Kết Hôn - Chương 042

Cố Tình Kết Hôn
Trọn bộ 100 chương
Chương 042
Hãy tận hưởng
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Biên tập: Ross

Chương 42: Dùng thử Tay và miệng, có gì khác biệt sao? Không phải đều là bộ phận trên cơ thể anh sao… Tuy nhiên, kiểu thảo luận thẳng thắn như vậy vẫn khiến cô bối rối không biết xử lý thế nào. Thảo luận với phụ nữ và với đàn ông là hai kiểu tình huống hoàn toàn khác nhau: cùng giới thì có thể nói chuyện thoải mái, nhưng với người khác giới, cô lại luôn giữ sự dè dặt, cẩn trọng. Chưa kể, lúc Ôn Trình Lễ nói những lời này, ngón tay anh còn nhẹ nhàng m ơn trớn trên môi cô. Chúc Tòng Duy rất muốn cắn ngón tay anh, để anh ngừng những trò nghịch ngợm này. Nhưng cuối cùng, cô chỉ vươn tay ra từ dưới chăn, nắm lấy ngón trỏ của anh. “… Đồ chơi mới được coi là công cụ chứ. ” Cô bẻ tay anh ra khỏi môi mình, đáp. Ôn Trình Lễ có chút bất ngờ khi nghe từ “đồ chơi” thoát ra từ miệng cô. Điều này chứng tỏ cô từng tìm hiểu qua, hoặc… đã từng sử dụng. Khi cô chuyển đến đây, anh không thấy trong đồ đạc của cô có những thứ như vậy. Có thể cô không mang theo, hoặc đã giấu kỹ đâu đó. Có lẽ chúng vẫn ở căn nhà trước đây. Đọc Full Tại . vision Anh từng vào phòng cô trước kia, từng ngồi trên chiếc giường của cô. Liệu có phải cô đã từng dùng những món đồ chơi ấy trên chiếc giường đó để khiến mình vui vẻ? Nghĩ đến đây, nhịp thở của Ôn Trình Lễ khựng lại trong giây lát. Câu nói của cô thật sự dễ khiến người khác mơ tưởng bất tận. “Để anh nghĩ xem. ” Giọng anh chậm rãi, chẳng hề vội vã, mặc cho cô nắm lấy tay mình. “Định nghĩa của công cụ là dụng cụ phục vụ lao động, hoặc bất kỳ thứ gì có thể đạt được mục đích. ” Anh nói nghe thì rất đạo mạo, nhưng tầng nghĩa ngầm thì cả hai đều hiểu rõ. Chỉ cần tay và miệng đạt được một mục đích nào đó, tự nhiên chúng cũng được coi là công cụ. Chúc Tòng Duy cảm thấy cuộc thảo luận này thật kỳ quặc. Ôn Trình Lễ thản nhiên nói tiếp: “Còn cuối cùng công cụ nào hiệu quả hơn, phải hỏi người đã từng sử dụng. ” Cô thì không biết. Ánh mắt hai người giao nhau, khóe môi anh khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười mờ nhạt. “Trước đây từng dùng đồ chơi chưa? Là loại nào?” Ôn Trình Lễ đặt ra hai câu hỏi, trong khi ngón tay anh vẫn còn động đậy trong lòng bàn tay cô. Chúc Tòng Duy nghiêng đầu, tránh ánh nhìn trực diện của anh. “Hỏi làm gì, sao anh không nói trước đi?” Cô không nên nói như vậy, vì chắc chắn anh sẽ trả lời. Quả nhiên, người đàn ông khẽ cười: “Vậy anh nói trước. Chưa từng dùng. So với những thứ đồ giả, anh tin chính mình hơn. ” “…” Chúc Tòng Duy giả vờ không nhìn anh, nhưng tai cô lại nghe rõ từng chữ. Lời nói của anh… thật quá khiêu khích. Tai cô bắt đầu đỏ lên, ửng hồng như thể không chịu nổi những câu nói đầy hàm ý ấy. Còn nữa, anh ta tự tin với đôi tay của mình như thế… Ánh mắt Chúc Tòng Duy khẽ rơi xuống bàn tay đang bị cô nắm chặt. Chỉ cần nghĩ đến việc đôi tay đó từng làm gì, cô như chạm phải củ khoai nóng, lập tức buông ra. Cô kéo chăn lên, che đến tận dưới mắt. Chỉ chừa lại đôi mắt, vì cô vẫn muốn quan sát biểu cảm và hành động của anh. “Em đâu có hỏi lý do. ” Giọng cô nghèn nghẹn sau lớp chăn. Đọc Full Tại . vision “Vừa hay anh tiết kiệm sức trả lời trước. ” Anh nhàn nhã đáp, không ngại sự dư thừa ấy. Từ trong ánh mắt anh, Chúc Tòng Duy nhận ra sự bình thản kỳ lạ. Cô tự biết bản thân không thể “đấu” lại anh, ai mà có thể bình tĩnh đến thế khi nhắc đến chuyện giải quyết cá nhân cơ chứ? Cô thở dài, hiếm khi có cảm giác thất bại như vậy. Nếu biết trước, có lẽ cô nên thảo luận trước với Phạm Trúc để không bị anh dồn ép đến mức này. Nghĩ vậy, cô hé miệng, thấp giọng đáp: “Được rồi… Em đã dùng qua. ” Ba từ cuối nhẹ như hơi thở, bị lớp chăn làm cho mờ nhòe, nhưng giữa đêm khuya tĩnh lặng, trong căn nhà chỉ có hai người họ, Ôn Trình Lễ nghe rõ từng chữ. “Loại nào?” Anh thuận đà hỏi thêm. “Anh sao cứ phải hỏi rõ thế hả!” Cô bực bội, đôi má thoáng ửng đỏ. “Người ta tò mò mà. ” Anh tựa người trên đầu cô, không chút ngại ngùng. “… Tò mò hại chết mèo. ” “Nhưng anh không phải mèo. ” Ôn Trình Lễ chậm rãi nằm xuống bên cạnh, không giống cô trốn trong chăn, mà nghiêng người, một tay chống lên đầu, mắt không rời khỏi cô. Khoảng cách thay đổi, ánh nhìn của anh giờ đây từ cao ngạo chuyển thành gần gũi, dễ khiến người đối diện khó xử. Chúc Tòng Duy cũng nhìn lại anh, nhẹ giọng: “Đó là bí mật. Em có quyền không trả lời anh. ” Thứ cô từng dùng là món đồ chơi do Phạm Trúc giới thiệu, kiểu cơ bản dành cho người mới bắt đầu – nhỏ gọn, dạng m*t, không cần phải đưa vào. Ban đầu, cô đã thử theo hướng dẫn sử dụng, cảm nhận được kh0ái cảm, nhưng cũng nhận ra điểm không hợp: mức độ nhẹ nhất vẫn quá mạnh với cô. Sau vài lần, cô thấy phiền nên ít sử dụng, thêm vào đó, cô cũng không quá bận t@m đến những nhu cầu này vì công việc chiếm hết thời gian. Nếu không phải vì cuộc trò chuyện tối nay, cô đã hoàn toàn quên mất món đồ chơi bị bỏ lại ở căn nhà cũ. Chủ đề đêm nay làm cô bất giác nhớ lại cảm giác lúc đó. Ôn Trình Lễ chăm chú nhìn mái tóc đen mềm mại của cô tán loạn trên gối, chút rối loạn vô tình lại toát lên nét quyến rũ. “Tất nhiên, em có quyền. ” Giọng anh trầm xuống, ánh mắt lướt qua gương mặt trắng mịn của cô. “Giờ em cũng có quyền sử dụng công cụ khác. ” “…” Chúc Tòng Duy khẽ run rẩy hàng mi, không dám nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt cô rơi xuống phần cổ áo anh, nơi vải ngủ đang nhăn nhúm theo tư thế của anh. Cô không định dùng bất cứ thứ gì. Anh giống như đang cố sức tiếp thị, tựa một người bán hàng nhiệt tình muốn quảng cáo sản phẩm ế ẩm, ý nghĩ ấy khiến Chúc Tòng Duy không nhịn được cười thầm. Thực ra, cô đã thử môi anh, không hề giống hàng ế ẩm chút nào. Còn tay anh? Cô vẫn chưa biết. Ôn Trình Lễ giơ tay, nhẹ nhàng nhéo má cô: “Em cười gì?” Chúc Tòng Duy khẽ hé môi, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch: “Anh giống như nhân viên bán hàng đấy. ” Đọc Full Tại . vision Ôn Trình Lễ bật cười nhẹ. Cô có thể liên tưởng đến điều đó ngay trong tình huống thế này quả thật là một “tài năng”. Giọng anh mang theo chút ý cười đầy ẩn ý: “Nếu đã vậy, bà Ôn có muốn thử ‘sản phẩm’ của tôi không?” Anh ghé sát bên má cô, hơi thở ấm nóng phả nhẹ qua vành tai, len lỏi vào sâu trong tai, kết hợp với chất giọng trầm ấm khiến cô cảm thấy toàn thân như có dòng điện chạy qua. “Miễn phí dùng thử. ” Chúc Tòng Duy không kìm được mà muốn xoa nhẹ phần da bị hơi thở anh chạm vào. Dưới bóng tối anh phủ xuống, cô vô thức chớp mắt vài cái. Một thoáng ngẩn ngơ lướt qua. “Miễn phí dùng thử?” Cô bất giác lặp lại lời anh. Ôn Trình Lễ khẽ bóp nhẹ vành tai mềm mại của cô, giọng nói như lướt qua từng tế bào: “Giả một, đền mười. ” Anh thậm chí có thể nói ra những lời như vậy… Lý thuyết thì Chúc Tòng Duy rất am hiểu, nhưng sự “am hiểu” đó phần lớn đến từ những lời khuyên khoa trương của “giáo viên”. Còn thực hành? Cô vẫn là một người hoàn toàn mới. Trước cách khiêu khích thẳng thắn này, cô khó mà chống đỡ được, càng khó tránh khỏi việc trong đầu tự nhiên nảy sinh những suy nghĩ về “công cụ” của anh. Cô khẽ gọi: “Ôn Trình Lễ. ” “Ừ?” Chúc Tòng Duy vốn định hỏi “giả một, đền mười” là thế nào, nhưng miệng nhanh hơn não: “Tay anh… thật sự ổn chứ?” Động tác của anh khựng lại trong giây lát, sau đó dùng bàn tay nâng cằm cô lên, khiến cô đối mặt trực diện với anh. Ánh mắt sâu thẳm của anh như xoáy vào tâm trí cô. “Không người đàn ông nào có thể chịu được sự nghi ngờ này. ” Bị đôi mắt anh nhìn chằm chằm, đầu óc Chúc Tòng Duy càng thêm mơ hồ: “Em chỉ hỏi một cách hợp lý thôi mà. ” “Thử rồi sẽ biết. ” “…Nhưng phải sát trùng đã. ” Chúc Tòng Duy cũng không hiểu sao mình lại thuận theo lời anh. Dù bị anh trêu chọc đến mức bối rối, cô vẫn nhớ điều quan trọng nhất: sạch sẽ. Từ phòng tắm, tiếng nước vang lên, rõ ràng anh đang nghiêm túc đi sát trùng. Cô ngồi thẳng dậy, nhìn qua màn che thấy bóng dáng cao lớn của anh. Một ý nghĩ hiện lên trong đầu khiến cô hồi hộp: việc sắp diễn ra là thật sao? Cô đã từng dùng đồ chơi, nhưng chưa từng trải nghiệm một “đồ chơi sống”. Liệu anh cũng sát trùng tay như thế mỗi lần tự giải quyết? Ý nghĩ này khiến gương mặt cô càng thêm đỏ bừng. Khi Ôn Trình Lễ quay lại, cảnh tượng anh nhìn thấy là cô đang ngồi đó, ánh mắt xa xăm, chăn trượt xuống ngang eo, để lộ làn da trắng mịn thoáng ẩn dưới lớp váy ngủ. “Tắt đèn nhé?” Đến khi anh tiến lại gần, cô mới giật mình: “A!” Chưa đợi cô trả lời, chiếc đèn cổ bên giường đã tắt, bóng tối bao trùm không gian. Trong màn đêm mờ mịt, giọng anh trầm thấp vang lên bên tai cô: “Em định ngồi yên để anh ‘phục vụ’ thế này sao?” “…” Từ nay về sau, cô chắc chắn không thể nhìn từ “phục vụ” theo nghĩa bình thường được nữa. Chúc Tòng Duy còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được bàn tay anh đặt lên vai mình. Những thanh âm trầm thấp bên tai gợi nhớ đến lần họ từng nói chuyện về “nam Bồ Tát” và “nữ Bồ Tát”. Cũng trong bóng tối thế này, nhưng khi đó cả hai chỉ dừng lại ở việc khám phá vòng eo đối phương. Cảm nhận rõ sự hiện diện và nhiệt độ cơ thể anh đến gần, cô dần quen với bóng tối, qua ánh trăng lờ mờ nhìn thấy đường nét của anh. Cô là người được “phục vụ”, không việc gì phải sợ. Trong ánh sáng lấp lánh giữa bóng tối và ánh trăng, từng chuyển động mờ nhạt nhưng rõ ràng được phản chiếu qua những gợn sóng của lớp chăn. Hơi ấm lan tỏa khắp phòng ngủ, không khí dường như trĩu nặng bởi một cảm giác lơ lửng giữa hiện thực và mê đắm. Ôn Trình Lễ ngồi sau lưng Chúc Tòng Duy, khoảng cách giữa họ gần đến mức cô tựa hẳn vào lồ ng ngực anh. Cảm giác tiếp xúc ấy khiến cô không khỏi nghĩ ngợi: ngực anh không quá cứng, cũng không quá mềm, tựa vào thật sự thoải mái. Sức nóng từ cơ thể anh, qua lớp vải, từ ngực, từ đôi chân dài áp sát, như đang nhẹ nhàng thiêu đốt cô. Cánh tay dài và khỏe của anh quấn quanh, giữ lấy cô thật chặt. Cô cong đầu gối lên, lại vô tình để cả người mình nằm gọn trong vòng tay anh. Cảm giác ngượng ngùng dâng lên, cô khẽ động đậy, giọng lí nhí: “Tại sao không thể ở trong chăn…” Tư thế này khiến cô thấy khó xử. Toàn bộ cơ thể bị bao trùm bởi sự hiện diện mạnh mẽ của anh, như thể cô chẳng còn nơi nào để lẩn tránh. Ôn Trình Lễ nghiêng đầu, cằm khẽ chạm vào thái dương cô, giọng nói trầm thấp: “Em thích nằm xuống hơn?” Hương thơm của anh xâm chiếm khứu giác, khiến cô muốn né tránh nhưng không tài nào rời đi được. Cô rầu rĩ lẩm bẩm: “Anh hỏi nhiều quá đấy…” Trong lòng, cô dường như bắt đầu lung lay ý định từ chối. Đọc Full Tại . vision Mỹ nhân trong lòng, hơi thở của anh chững lại một nhịp. Một cánh tay anh giữ chặt ngang eo cô, tay kia lướt dọc theo làn vải mỏng manh của chiếc váy ngủ. Chất liệu mềm mại của váy dồn lại trên cánh tay anh, gợi anh nhớ về sự vuốt v3 tuần trước. Ngón tay anh dừng lại, cô cảm nhận rõ ràng nơi tiếp xúc, bất giác cúi đầu xuống, cả người run nhẹ, hơi thở như nghẹn lại. Anh cảm nhận được một điều rất rõ: cô ấy quá nhạy cảm. Mặc dù là đầu thu, trong căn phòng có hơi ấm của khí nóng, không một chút giá lạnh. Chăn phủ ngang đầu gối khiến cô càng thêm ấm áp. Hương thơm dịu dàng của tinh dầu len lỏi khắp không gian, tạo nên một bầu không khí đầy mê hoặc. Không như những lần trước, khi cô sử dụng những thứ vô tri vô giác, anh bắt đầu từ những động chạm bên ngoài, nhẹ nhàng như đang vuốt v3 qua lớp màn mỏng. Chúc Tòng Duy không kìm được, đôi chân khép lại, giữ lấy tay anh, như muốn chặn đứng mọi hành động. Ôn Trình Lễ dường như không vội. Thay vì dùng sức gỡ ra, anh cúi xuống, khẽ chạm vào tai cô, giọng nói dịu dàng như gió thoảng: “Thả lỏng nào. ” Cô cắn môi, khẽ rên một tiếng rất nhỏ, miễn cưỡng buông lỏng đôi chân. Chỉ trong thoáng chốc, cảm giác ẩm ướt dần lan tỏa, lớp vải mỏng bị gạt sang một bên, để lại sự đụng chạm trực tiếp. Cách anh khám phá khiến cô liên tưởng đến lần anh nhẹ nhàng vuốt v3 những cánh hoa hồng trong tay mình: dịu dàng, nâng niu, không dám quá mạnh vì sợ làm tổn thương. Cô mím môi, kiềm chế tiếng rên khẽ. Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hơi thở đều đặn nhưng nặng nề của cả hai. Sự đụng chạm của anh khác biệt hoàn toàn so với những gì cô từng trải nghiệm. Nếu như đồ chơi cứng nhắc và hạn chế, thì đôi tay anh lại linh hoạt và đầy cảm giác sống động. Anh không chỉ đơn thuần thực hiện, mà còn tinh tế điều chỉnh theo từng phản ứng của cô, như thể đọc được suy nghĩ trong từng cái run rẩy nhỏ nhất. Thời gian trôi qua, sự mơ hồ trong đôi mắt cô hòa lẫn với ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mọi thứ xung quanh dường như tan biến. Lòng bàn tay cô khẽ chạm vào cánh tay anh, cảm nhận rõ mạch máu và những đường gân nổi lên. Chiếc váy ngủ của cô vẫn chỉnh tề, chỉ có bên dưới lớp váy, một thế giới hoàn toàn khác biệt đang dần hé lộ. Sự tĩnh lặng giữa đêm mang theo một hơi thở ngột ngạt và mê hoặc. Khi ý thức quay lại, Chúc Tòng Duy không rõ đã qua bao lâu. Cảm giác từ phía sau dội tới khiến cô bừng tỉnh: vật c ứng cáp đang áp sát lưng cô, so với trước đó đã có sự thay đổi rõ rệt. Không phải chỉ mình cô không thể kiềm chế được… Nhịp tim vững chãi của người đàn ông phía sau vọng qua từng nhịp, như một hồi đáp nhịp nhàng với từng phản ứng của cô. Bàn tay anh rời khỏi nơi nhạy cảm nhất, nhưng vẫn không hoàn toàn buông bỏ. Lòng bàn tay vẫn nhẹ nhàng áp sát, để những giọt chất lỏng ấm nóng chậm rãi chảy xuống, hòa quyện với sự mơ hồ còn sót lại trên da thịt cô. Cô chưa kịp ổn định hơi thở, đôi mắt còn lấp lánh ánh nước dưới ánh trăng nhạt nhòa. Mái tóc dài của cô vương lên vai anh, tạo thành một khung cảnh đầy mê hoặc. Tay còn lại của anh, bàn tay chưa từng dính chút gì từ trước đó, khẽ chạm vào gương mặt cô, xoay nhẹ để cô đối diện với mình. Dưới ánh trăng nhè nhẹ, làn da cô ánh lên sắc hồng quyến rũ. Ôn Trình Lễ cúi xuống, trao cô một nụ hôn, như để xoa dịu mọi cảm xúc đang cuộn trào. Tư thế hiện tại khiến cô không thể kháng cự. Đôi môi hé mở để lấy không khí, cả người càng dựa vào lồ ng ngực anh, nếu không có sự hỗ trợ từ anh, chắc chắn cô đã ngã khuỵu. Đây không chỉ là sự chiếm hữu, mà còn là một sự trao đổi hoàn hảo. Ôn Trình Lễ cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng đôi chút sau khi chăm sóc cô thật lâu. Nhưng trong nụ cười của anh vẫn còn ẩn ý gì đó chưa trọn vẹn. “Anh phải đi rửa một chút, ” giọng anh khàn đặc, trầm thấp đến mức có thể khiến người ta run rẩy. “Nhân tiện gọi người lên thay hết mọi thứ trên giường. ” Cái gì?! Gọi người? Chúc Tòng Duy trong cơn mơ màng lập tức tỉnh táo hơn hẳn. “Không được gọi!” Dù hơi thở còn hỗn loạn, cô cũng hiểu anh ám chỉ điều gì. Nếu có người nhìn thấy, chỉ cần liếc qua vết ẩm trên ga giường cũng đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sự xấu hổ này không cách nào che giấu. Anh bật cười khẽ, tiếng cười trầm thấp nhưng đầy sự hài hước. “Được rồi, anh sẽ tự mình làm. ” Sau đó, anh cố tình hỏi tiếp: “Vậy sáng mai, giặt chăn ga thì tính sao?” Cô nghe xong, mặt nóng như lửa đốt, cố gắng không nghĩ ngợi thêm. “Nhà anh có máy giặt cơ mà!” Không chịu được sự trêu chọc, cô quay đầu cắn mạnh vào cánh tay anh để phản đối. Nhưng sức lực đã cạn, vết cắn chẳng để lại dấu vết gì. Đối với anh, hành động này không giống sự phản kháng, mà lại như một kiểu chiều chuộng lặng lẽ. “Đau không?” Anh nhướng mày, giọng vẫn nhẹ nhàng trêu ghẹo. Đọc Full Tại . vision Cô quay mặt đi, không trả lời, chỉ lặng lẽ dụi đầu vào ngực anh, cố lờ đi mọi suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu mình. Chúc Tòng Duy không chịu để anh giúp, cương quyết nói: “Em tự vào phòng tắm được. ” Ôn Trình Lễ tựa người ra sau, chống tay nhìn cô bằng vẻ lười biếng: “Nếu em còn sức, cứ thử xem. ” Cô không đáp, chỉ lặng lẽ thử nhấc chân. Nhưng đôi chân mềm nhũn khiến cô đứng không vững. Cố gắng lách qua đôi chân dài của anh để xuống giường, động tác chậm rãi của cô càng khiến váy ngủ khẽ động, vẽ nên đường cong uyển chuyển mê hoặc. Ánh mắt anh tối lại, không khỏi bật cười: “Nếu không đủ sức, anh vẫn sẵn lòng tiếp tục phục vụ. ” “Phục vụ?” Chúc Tòng Duy thoáng ngơ ngác, nhưng chưa kịp hiểu ý, cô đã bị anh bế lên. Anh bế ngang người cô, đôi chân thon nhỏ của cô thả lỏng trong vòng tay anh. Cô không phản kháng, chỉ ngoan ngoãn thu mình lại, như một chú chim cút nhỏ vùi mặt vào lồ ng ngực anh. Trong lòng anh, cô không còn nghĩ đến chuyện gì nữa – tất cả những “sản phẩm” hay “dịch vụ” đều bị vứt sang một bên. Cảm giác được ôm trọn trong vòng tay anh… thật lạ lẫm. Lồ ng ngực anh vững chãi, mang theo nhịp tim trầm ổn khiến cô thấy dễ chịu, đến mức cô bỗng hiểu vì sao Phạm Trúc lại mê cảm giác này. Thoáng nghĩ, cô thầm thừa nhận – cũng khá thoải mái thật. Cô khẽ thở ra, hơi thở ấm nóng qua lớp váy mỏng như thấm vào da thịt anh. “Đừng cựa quậy lung tung. ” Anh nhắc nhở, giọng nói khàn khàn. Cánh tay từng giúp cô vẫn còn ẩm nước, thấm vào lớp váy ngủ, để lại dấu vết rõ ràng. Chúc Tòng Duy bỗng không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào của anh nữa. Tất cả những gì vừa xảy ra khiến cô không thể đối mặt với anh một cách bình thường. Mọi chuyện dường như đã đi quá xa. Cố gắng lấy lại sự tự tin, cô hỏi một câu đầy châm chọc: “Vậy rốt cuộc, ‘giả một phạt mười’ là thế nào?” Nhưng vừa nói xong, đầu óc cô đã rối tung. Lẽ nào… hôm nay anh dùng mấy ngón tay, lần tới phải nhân lên gấp mười? Ý nghĩ đó khiến cô giật mình, đôi má ửng hồng không kìm được mà bốc nhiệt. Anh bật cười khẽ, giọng điệu lười biếng nhưng mang theo chút hàm ý: “Hình như không áp dụng được với chúng ta. Hoặc… đổi sang khuyến mãi khác nhé?” Biết cô đang ngại, Ôn Trình Lễ cố tình không bật đèn. Dựa vào ánh trăng mờ ảo, anh bế cô vào phòng tắm mà không hề sai một bước. Đặt cô xuống trước cửa phòng tắm, anh cúi xuống nói, giọng trầm ấm như mang theo sự quyến rũ chết người: “Nhưng trước hết, em phải cho anh biết – lần phục vụ này, em chấm mấy điểm?” Tác giả có lời muốn nói: Chúc Tòng Duy: Người [💛][💛][💛] Mở bảng khảo sát mức độ hài lòng của Ôn Trình Lễ ra xem, chỉ được chọn “tick”, không được phép đánh dấu “x”.

Chương (1-100)