Vay nóng Homecredit

Truyện:Giảo Phụ - Chương 05

Giảo Phụ
Trọn bộ 54 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Lazada


Tình cảnh trên giường ướt át mà quỷ dị, so với Xuân Cung Đồ càng thêm sống động, khiến con người ta thú huyết sôi trào.

Vương Chính Khanh đứng ở cạnh cửa, bởi vì vừa gấp gáp đi qua đây mà trên lưng đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, tim đập mạnh, sắc mặt càng lúc càng khó coi, lửa giận dâng trào.

Lúc trước đã từng nghe nói Chân Ngọc nương ban đêm không thể yên giấc, thỉnh thoảng có đòi Chu Hàm Xảo tới đây đấm bóp trêu đùa, thậm chí còn bóp Chu Hàm Xảo tím bầm cả người. Lúc ấy chỉ nghe loáng thoáng một chút, cũng không tin Chân Ngọc nương hành động hoang đường như thế. Nhưng tối nay, hắn thấy rõ ràng Chân Ngọc nương chính là người hoang đường như vậy. Lúc ở thư phòng, thấy Chân Ngọc nương sờ soạng Hạ Sơ Liễu, còn cho rằng là do nàng ghen, cố ý muốn giày vò Hạ Sơ Liễu một phen mà thôi. Hiện giờ xem ra, đúng là nàng thích làm cái chuyện đó.

Vương Chính Khanh hắn, là Tân khoa Trạng nguyên, là thiếu niên tuấn kiệt, là thủ hạ đắc lực bên cạnh Cửu Giang vương. Đường đường một nam nhân có tiền đồ như thế, sao có thể có một vị chính thế hoang đường như thế này ở bên cạnh? Xem ra việc hưu thê, nhất định là phải làm.

Vương Chính Khanh lửa giận ngút trời, đè lại cảm giác nóng ran trong người, trầm giọng ho một tiếng.

Chân Ngọc ôm Chu Hàm Xảo lăn qua lộn lại một hồi, bỗng nhiên giật mình nhận ra, hiện giờ nàng đã sống lại làm một nữ nhân rồi, không còn là Bảng nhãn gia phong lưu tiêu sái trước kia nữa. Sự khổ sở tràn ngập trong đầu, nhưng Chân Ngọc vẫn không chịu buông Chu Hàm Xảo ra, thò tay vào bóp mạnh một cái. Đúng lúc này, âm thanh "Khụ khụ" bất chợt vang lên, nàng buông Chu Hàm Xảo, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Chu Hàm Xảo nén lệ, rút chiếc khăn tay bị nhét ở trong miệng ra, hoang mang bối rối chỉnh lại xiêm áo, thắt chặt đai lưng; lúc này mới xuống giường hướng về phía Vương Chính Khanh đang đứng bất động bên cạnh cửa thỉnh an.

Vương Chính Khanh không nhìn nàng, chỉ nhìn chằm chằm Chân Ngọc, sắc mặt âm trầm: "Ngọc nương, nàng giải thích như thế nào?"

Tuy rằng lần lăn lộn này Chân Ngọc không làm được gì, nhưng vận động cũng ra được một chút mồ hôi, cảm giác nóng ran dần dần biến mất, hiện tại trấn định hơn nhiều, bình tĩnh nói: "Còn không phải là do Hạ mỹ nhân, không biết nàng ta thoa cái gì lên ngực, làm ta sau khi hít phải thì tim đập nhanh hơn, quay về phòng thì cảm thấy không chịu nổi. Vừa rồi nhìn thấy Chu di nương, thần trí mơ hồ nhận lầm nàng là mẫu thân của ta, tất nhiên muốn làm nũng một phen. Kết quả chính là hình ảnh mà ngươi nhìn thấy đó."

Mặc dù Vương Chính Khanh không tin lời giải thích của Chân Ngọc cho lắm, nhưng đúng là vừa rồi bản thân hắn cũng nóng bừng bừng không tiêu tan. Chẳng lẽ thật sự là do Hạ Sơ Liễu đã thoa cái gì đó lên ngực, làm hắn và Chân Ngọc đều mất đi thần trí?

Chu Hàm Xảo bình thường nhu thuận khéo léo, nhưng lại có tính bài xích người ngoài. Từ lúc Hạ Sơ Liễu tới đây đã cực kỳ không thích Hạ Sơ Liễu, lúc này lại nghe thấy Chân Ngọc nói vậy liền mở miệng chứng thực: "Bình thường Tam phu nhân không hành động như vậy, hành động mất hồn trí vừa rồi, ắt hẳn là do mắc bẫy của người khác."

Thường ngày, Vương Chính Khanh vốn không ưa tính tình của Chân Ngọc, nhưng tối nay hai người lại nói chuyện quá mức hợp ý, bỗng dưng có cái nhìn khác. Tuy nhiên khi nãy bắt gặp hành động của nàng, cảm giác không ưa đó lại dâng lên. Mặc dù Chu Hàm Xảo đã ra mặt giải thích nhưng một ít hảo cảm vừa có của hắn đối với nàng đã bay hết không sót lại chút nào. Rốt cuộc, Vương Chính Khanh nửa tin nửa ngờ, giọng nói lạnh nhạt, liếc về thê thiếp của mình một cái rồi nói: "Hai người hòa thuận quá nhỉ!"

Chân Ngọc sửa sang lại xiêm y xong, đang định mở miệng thì đột nhiên Lập Hạ chạy vọt vào, vẻ mặt hốt ha hốt hoảng, nàng nhíu mày hỏi "Sao thế?"

Lập Hạ vội vàng nói: "Cửu Giang vương phái người đến truyền Tam gia, nói là vương phủ có việc gấp, mời Tam gia lập tức qua đó."

Từ lúc Chân Ngọc mất, mọi chuyện trong vương phủ trở nên hỗn loạn. Những người lúc trước dựa vào Chân Ngọc thì hiện giờ cuống quýt đi tìm chỗ dựa mới, làm Cửu Giang vương trở tay không kịp. Đêm hôm khuya khoắt thế này còn gọi tới, nhất định là có việc cực kỳ quan trọng.

Vương Chính Khanh không dám kéo dài thời gian, lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Chân Ngọc nghe thấy bên Cửu Giang vương có việc gấp cũng khá sốt ruột, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Chính Khanh rời đi, mà mình lại không thể đi theo hắn.

Chu Hàm Xảo thấy Chân Ngọc ngồi im mất hồn thì vội vàng đứng lên cáo từ.

Lúc này, Chân Ngọc mới lấy lại tinh thần, kéo tay Chu Hàm Xảo nói: "Vừa rồi có thể đã làm bị thương chỗ đó của ngươi? Nếu bị thương thì ở lại bôi thuốc đi."

Chu Hàm Xảo lặng lẽ rùng mình, miễn cưỡng cười cười: "Không bị thương gì cả."

Trước kia, Chân Ngọc cũng từng gọi nàng tới đây xoa bóp, những lúc bực bội quả thực cũng cấu xé nàng mấy cái, nhưng không hề quá mức. Còn như tối nay gạt bỏ xiêm y, ôm chặt lăn lộn thì đúng là khác thường. Nhưng ngoại trừ nhẫn nhục chịu đựng thì nàng có thể làm gì nữa đây? Nàng là nô tỳ của nhà họ Vương, khế ước bán thân trước nằm trong tay Ninh lão phu nhân, sau đó chuyển sang cho Chân Ngọc. Hiện giờ mặc dù là di nương, nhưng lại không phải là quý thiếp. Nếu chẳng may chính thất thấy ngứa mắt, thì muốn đưa người đi hay muốn bán trao tay cũng chỉ cần một câu nói mà thôi. Lúc trước, trong phòng Vương Chính Khanh vốn dĩ có bốn nha hoàn xinh đẹp hầu hạ, Chân Ngọc chỉ nói một tiếng, cả bốn người đều bị bán đi mất. Chẳng phải Ninh lão phu nhân với Vương Chính Khanh cũng không nói lời nào hay sao? Bây giờ, nàng vẫn phải tiếp tục ngậm bò hòn làm ngọt, cho đến khi mang thai đứa bé của Vương Chính Khanh mới thôi.

Chân Ngọc có chuyện ở trong lòng, nên cũng không lưu ý tới vẻ mặt của Chu Hàm Xảo lắm, chỉ phất tay nói: "Nếu không còn chuyện gì thì đi đi!"

"Vâng" Chu Hàm Xảo khẽ chào, cúi đầu lui ra ngoài.

Chân Ngọc nâng đầu, nhớ lại các sự việc của kiếp trước.

Năm đó, Chân Ngọc thi đậu Tiến sĩ, lúc ở Kim điện cũng đứng hàng vị thứ hai. Vốn dĩ đó là chuyện rất vinh dự rồi, nhưng hắn lại không phải là người trong Kinh thành, cũng không có thế giao thân quyến gì ở đây, nên không có người nâng đỡ. Vì vậy mà tuy là Bảng nhãn nhưng cũng phải khốn khổ chờ phân công chức vụ; không như Vương Chính Khanh là Trạng Nguyên, rất nhanh đã được vào Hộ bộ nhậm chức.

Cha mẹ Chân Ngọc mất sớm, hắn được anh trai và chị dâu nuôi dưỡng trưởng thành. Đến khi hắn thi đậu Tiến Sĩ, viết thư gửi về quê báo tin mừng, anh trai và chị dâu có viết thư hồi âm, trong thư tràn ngập niềm vui sướng; cảm giác đó đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ như in. Vào thời điểm đó, hắn nghĩ chi bằng phấn đấu thật tốt, có địa vị thật cao, tương lai áo gấm về làng để cho anh trai và chị dâu hãnh diện. Nhưng không ngờ, hắn cứ ở Kinh thành chờ mòn chờ mỏi, chờ mãi đến khi những Tiến Sĩ đồng lứa với hắn đều đã làm quan, còn hắn thì vẫn không có tin tức gì. Ngày đó, hắn buồn bực ngồi ở quán rượu uống mấy chén giải sầu, lúc đi ra lại đụng phải người quyền quý. Khi biết được quý danh của người quyền quý đó, tâm hắn như tro tàn, chỉ e là lần này tiền đồ đã bị hủy hết. May mà lúc ấy Cửu giang vương trùng hợp đi ngang qua, ra mặt giải vây cho hắn, lại mời hắn uống một chầu rượu. Buổi nói chuyện đó, Cửu Giang vương lại tán thưởng tài năng của hắn, mời hắn vào vương phủ tương trợ.

Chân Ngọc hiện giờ đã cùng đường, nhận được lời mời của Cửu Giang Vương thì sao có thể không đồng ý?

Sau khi vào vương phủ, Cửu Giang vương đối đãi tin tưởng hắn hết lòng, xem như huynh đệ. Hắn cũng đem hết khả năng làm việc báo đáp ơn tri ngộ của Cửu Giang vương. Cho đến khi Cửu Giang vương ngồi vào vị trí Cửu ngũ chí tôn, hắn vẫn còn bừng bừng nhiệt huyết muốn giúp Cửu Giang vương trở thành một minh quân vì thiên hạ. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ, hắn vắt hết óc giúp Cửu Giang Vương đạt được nghiệp lớn, lại 'dầu hết đèn tắt' cứ thế mà chết.

Hôm nay sống lại vào Cảnh Thái năm thứ tư, tuy rằng là thân nữ nhi, nhưng hắn vẫn hy vọng mình có thể trợ giúp Cửu Giang vương hoàn thành đại sự, để không uổng phí nỗ lực cùng khổ tâm hắn bỏ ra kiếp trước.

Hồ ma ma bước vào phòng liền thấy Chân Ngọc ngồi ngẩn người, bà có chút căng thẳng, tiến lên lay lay nàng, hỏi: "Tam phu nhân, ngài không sao chứ?"

Chân Ngọc phục hồi lại tinh thần, nhỏ giọng nói: "Không sao. À, đúng rồi, sau này ma ma để ý tới tin tức của Tam gia nhiều hơn một chút."

Hồ ma ma đáp lời, dựng lại gối đầu, đỡ Chân Ngọc đi lên giường nằm, khuyên nhủ thêm mấy câu, thấy nàng nhắm mắt ngủ mới nhẹ nhàng lui xuống.

Sáng hôm sau khi Chân Ngọc tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, lập tức kêu người đi mời đại phu, trong lòng lại âm thầm kinh hãi. Kiếp trước, bệnh tật chính là từ triệu chứng này bắt đầu. Tối hôm qua chỉ nhớ lại chuyện của kiếp trước mà thôi, thoáng động não một tí mà ông trời đã muốn phạt rồi sao?

Ninh lão phu nhân nghe tin Chân Ngọc đổ bệnh, cũng phái nha hoàn Như Ý qua đó hỏi thăm.

Như Ý thăm Chân Ngọc xong, liền trở về bẩm báo với Ninh lão phu nhân: "Sắc mặt tiều tụy, quả thực đúng là bị bệnh chứ không phải giả bộ."

Ninh lão phu nhân thở dài nói: "Ba ngày hai bữa, nếu không phải giả bệnh thì cũng là bệnh thật, rốt cuộc thì nàng nghĩ cái gì đây? Đáng thương cho Tam lang cưới phải một nàng dâu như vậy, đã không giúp được gì lại còn lúc nào cũng muốn cản trở. Vả lại hiện nay Tam lang được vương gia trọng dụng, không nên bị phân tâm. Sao nàng lại cứ như con thiêu thân thích gây ồn ào, khiến người ta phiền lòng như vậy?"

Như Ý nhìn Ninh lão phu nhân bực tức, cũng không mở miệng, chỉ cúi đầu yên lặng nghe.

Ninh lão phu nhân nói xong, chợt ý thức được mình lỡ lời trước mặt nha hoàn, lập tức cho Như Ý lui xuống. Bà ngồi một mình suy nghĩ xem nên dùng cách gì để Vương Chính Khanh thoát khỏi cái gánh nặng 'Chân Ngọc nương' này.

Ninh lão phu nhân suy nghĩ một hồi lâu, tất nhiên là không nghĩ ra được biện pháp tốt nào. Tới tối, khi Vương Tuyên quay về phòng, Ninh lão phu nhân liền đem hết chuyện trong lòng nói ra: "Ban đầu kết thân, cũng nên hỏi thăm tính tình Ngọc nương một chút. Bây giờ thì hay rồi, ngày ngày không nháo ầm lên thì lại bị bệnh, khi nào thì mới yên phận đây?"

Vương Tuyên cũng hơi hối hận, sớm biết có ngày hôm nay thì ban đầu không nên đồng ý hôn sự này. Chỉ có điều, sau khi Chân Ngọc nương vào cửa, tuy gây chuyện náo loạn nhưng lại không có sai lầm lớn gì. Hiện giờ muốn hưu nàng cũng không có lý do. Vả lại, lễ giáo của nhà họ Vương, muốn bỏ vợ đâu phải việc dễ dàng. Một khi đã bỏ vợ thì khẳng định sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng.

Ninh lão phu nhân thấy Vương Tuyên do dự, liền nói: "Không bằng tìm một sai lầm nào đó, đưa nàng đến miếu tu dưỡng, không cho nàng quay lại nữa. Chúng ta tìm trước cho Tam lang một lương thiếp, giúp đỡ xử lý chuyện nhà. Còn tương lai thế nào thì cứ từ từ nói."

Ninh lão phu nhân ý ở ngoài lời, Chân Ngọc nhiều bệnh như vậy, nếu bị đưa vào miếu, không có ai quan tâm chăm sóc, tất nhiên không trụ được bao lâu. Đợi nàng chết rồi, Vương Chính Khanh có thể tự chọn lấy một chính thất tốt hơn, không cần phải dùng đến chiêu bỏ vợ nữa.

Vương Tuyên không nói gì; nếu phải làm như vậy thì ông thực sự có lỗi với bạn tốt rồi.

Ninh lão phu nhân cũng thầm hạ quyết tâm, mặc kệ Vương Tuyên có đồng ý hay không thì bà nhất định cũng sẽ tìm cơ hội ra tay. Bà không thể trơ mắt nhìn Vương Chính Khanh bị Chân Ngọc liên lụy được.

Mấy ngày này, Chân Ngọc an tâm thả lỏng nghỉ ngơi, không muốn lại dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước nữa. Nàng chỉ tâm tâm niệm niệm nuôi bản thân mình cho thật béo tốt, sức khỏe dồi dào.

Hồ ma ma thấy nàng an phận thì hết sức vui mừng, lại nhỏ giọng bẩm báo hành tung của Vương Chính Khanh với nàng: "Mấy hôm nay Tam gia đi sớm về trễ. Khi quay về cũng chỉ ở trong thư phòng bàn chuyện quan trọng với Chương Phi Bạch, đến tận khuya mới đi ngủ. Chu di nương cùng Hạ di nương còn không được thấy mặt Tam gia."

Trong phủ nhà họ Vương cũng nuôi vài sĩ đồ không được suôn sẻ trên đường làm quan, lại tự nhận là môn khách có tài hoa. Chương Phi Bạch trong miệng Hồ ma ma, chính là một trong những môn khách mà Vương Chính Khanh nuôi trong phủ.

Chân Ngọc vừa nghe thấy tên của Chương Phi Bạch, bỗng nhớ lại chuyện kiếp trước, không khỏi cau mày. Kiếp trước, tuy tên Chương Phi Bạch này là môn khách của Vương Chính Khanh nhưng lại có lòng muốn đi theo người khác. Lúc ấy Chân Ngọc vô tình biết được hành vi mờ ám của hắn, có lòng muốn nhắc nhở Vương Chính Khanh nhưng vì nhiều nguyên nhân mà cuối cùng không có nói. Sau đó quả nhiên người này bán đứng Vương Chính Khanh, ngoan độc ngáng Vương Chính Khanh một phen. Cũng bởi vì vậy mà trong một khoảng thời gian, Vương Chính Khanh mới không thể vượt qua Chân Ngọc trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Cửu Giang vương.

Hiện giờ, Chân Ngọc sống lại thành chính thất của Vương Chính Khanh, vợ chồng cùng vinh cùng nhục, hành vi của Chương Phi Bạch này nhất định phải tìm cơ hội nói cho Vương Chính Khanh biết mới được.

*****

Chân Ngọc bị bệnh mất mấy ngày, đã ý thức được một chút tình cảnh của bản thân mình. Hiện giờ đã là thân nữ nhi, nhìn thấy mỹ nhân cũng chỉ có thể tự YY trong đầu, đã thế lại còn phải trải qua nỗi đau đớn hàng tháng của nữ nhân, nhất thời có chút mệt mỏi, tinh thần thoáng sa sút.

Hồ ma ma thấy nàng như vậy, cho rằng nàng đang buồn rầu về Vương Chính Khanh, liền tìm mọi cách để chọc nàng vui vẻ. Còn nhắc cả về những thú vui tiêu khiển nàng thích nhất trước kia nữa: "Tiếc là ta không biết chơi cờ, nếu không nhất định sẽ cùng phu nhân chơi mấy ván rồi."

Chân Ngọc nghe xong thì cười cười, thử dò xét mấy câu, biết được Chân Ngọc nương vốn là một nữ tử tinh thông cầm kỳ thi họa, kỹ năng chơi cờ bất phàm, từng là đệ tử học vẽ của danh gia, nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Nếu vậy thì khi mình có vô ý để lộ ra tài nghệ cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi!

Hồ ma ma thấy nàng có hứng thú nói chuyện, liền nói: "Lúc trước Tam phu nhân rất thích vẽ tranh, lại yêu chơi cờ. Nhưng kể từ khi chuyển đến Kinh thành, ít tiếp xúc với người khác, nên những việc yêu thích đó dần dần gác sang một bên. Bây giờ cũng rảnh rỗi, lấy ra xem lại cũng không tồi." Nói xong, bà đi tìm các bức họa mà Chân Ngọc nương tự vẽ lúc trước, mở ra đặt trước mặt Chân Ngọc: "Nhìn xem, trước kia ngay cả lão gia cũng khen ngợi bức tranh này. Nói là nét vẽ sống động hào phóng, tự tạo nên một trường phái riêng."

Chân Ngọc nhìn bức họa một chút, khẽ giật mình, cách vẽ tranh của chủ nhân thân thể này không ngờ lại có vài phần tương tự với nàng kiếp trước. Xem ra, mình trọng sinh vào thân thể Chân Ngọc nương cũng vì có duyên rồi. Bởi vì trước kia nàng từng mô phỏng theo nét vẽ và nét chữ của Chân Ngọc nương, nên hiện giờ cảm thấy, cách vẽ và viết của bản thân đã thấm được phần nào thần khí của nàng ta, không những thế kỹ năng của nàng còn cao hơn một bậc.

Ừm, bây giờ ấy à, ngay cả phụ mẫu của Chân Ngọc nương tới đây, e là cũng không phân biệt được đâu là thật giả nữa rồi.

Tuy Hồ ma ma không mấy am hiểu về cầm kỳ thi họa, nhưng thấy Chân Ngọc ngồi ở trong sân vẽ tranh phong cảnh, cũng cảm thấy quá mức phong nhã, liền để tùy ý cho nàng ngồi đó lâu hơn một chút.

Chẳng ngờ vì lần cao hứng này mà tới buổi chiều đầu Chân Ngọc lại đau như búa bổ. Sau đó nằm liên tục mất hai ngày mới khá hơn được một chút. Cho đến lúc khỏi bệnh, có làm việc gì cũng cảm thấy chán ghét, toàn thân luôn mệt mỏi.

Hồ ma ma thấy tình trạng của nàng thì cực kỳ sốt ruột, bất đắc dĩ phải đi tìm Thị Thư, nhờ Thị Thư nhắc khéo, xin Vương Chính Khanh qua đây thăm hỏi Chân Ngọc một chút.

Vương Chính Khanh nghe nói Chân Ngọc lại bị bệnh thì rất bực mình. Định không đi gặp, nhưng lại sợ nàng làm cả phủ huyên náo không yên, đến lúc đó bị truyền ra ngoài sẽ làm tổn hại đến gia phong. Vì vậy mà tới buổi chiều, hắn cố gắng nhẫn nhịn đi qua phòng Chân Ngọc.

Hồ ma ma thấy Vương Chính Khanh tới, vội vàng dẫn hết nha hoàn lui xuống.

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc nghiêng mình dựa vào thành giường đọc sách, xem ra tình hình cũng không đáng lo ngại lắm, hắn thoáng thả lỏng tâm tình, lên tiếng hỏi "Nghe nói nàng lại bị bệnh, đã đỡ chút nào chưa?"

Chân Ngọc miễn cưỡng đáp: "Tốt hơn nhiều rồi, vất vả cho ngươi nhớ đến."

Vương Chính Khanh thấy nàng an tĩnh hơn hẳn so với trước kia, ác cảm cũng vơi đi một ít. Tầm mắt hắn từ gương mặt Chân Ngọc đảo qua mép cuốn sách trên tay nàng, thấy được bốn chữ "Tiểu Thạch du ký" thì lại nhíu mày.

"Tiểu Thạch du ký" là một quyển tạp ký được viết bởi một vị họ Thạch đi ngao du khắp thiên hạ. Khẩu vị của tác giả rất nặng, mỗi khi đến một địa điểm, thì chỉ thích viết về những phong tục bất thường của nơi đó, hay miêu tả những chuyện bất luân xảy ra. Ví dụ như: chị dâu em chồng thông dâm, bố chồng nàng dâu vụng trộm, một vợ nhiều chồng, chị dâu góa cùng cô em chồng giả trang nam tử để làm chuyện ân ái, vân vân....

Vì văn phong của quyển du ký này sống động thú vị, còn có ghi chép một ít địa lý vùng sông núi nên tất nhiên là Vương Chính Khanh đã từng xem qua. Hiện giờ nhìn thấy Chân Ngọc cũng đang xem quyển này, thiếu chút nữa thì đưa tay lên đập trán. Một nữ tử đàng hoàng đang yên đang lành lại đi xem quyển sách đó, không thay đổi tính tình mới là lạ? Hay lần trước nàng cùng Chu di nương lăn lộn, là do học theo những thứ đã đọc trong quyển sách kia?

"Nếu thân thể không khỏe thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút, mấy loại sách tiêu khiển này đọc ít đi cũng được!" Vương Chính Khanh ngồi xuống gần Chân Ngọc, vươn tay muốn đoạt đi quyển sách trong tay nàng.

Chân Ngọc thấy động tác của Vương Chính Khanh thì lập tức rụt tay lại, giấu nó ở sau lưng, lạnh nhạt nói: "Ngươi lúc nào cũng thích giành thứ tốt của người khác, hành vi đó không tốt lắm đâu."

Vương Chính Khanh im lặng một hồi mới nói: "Quyển du ký này không phải là thứ nàng nên đọc. Nếu buồn chán muốn đọc sách, thì có thể coi "Liệt Nữ Truyền", "Hiền Nữ Truyền"... , không thì đọc các thể loại dạy trồng hoa nuôi cỏ, quy tắc chuẩn mực cũng không tệ."

Chân Ngọc sờ sờ cằm, Vương Chính Khanh hắn là đang cùng lão tử ta tâm sự sao? Nàng nghĩ nghĩ, rồi lấy quyển sách ra đưa cho Vương Chính Khanh, nói: "Cho ngươi đấy."

Dù sao thì cũng đọc hết quyển này rồi, hiện giờ chỉ tùy ý đọc qua một chút thôi. Nếu hắn muốn có thì cứ cho hắn đi.

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc nghe lời, tâm tình tốt hơn hẳn, nhận lấy quyển sách: "Nếu nàng thực sự cảm thấy nhàm chán, thì có thể đến miếu dâng hương một chút, ăn một bữa cơm chay. Hay hẹn các phu nhân ra ngoài thưởng trà ngắm hoa cũng được. Chứ cứ rảnh ra một chút lại ốm một trận thế này không tốt chút nào."

"Hả?" Chân Ngọc lại sờ sờ cằm, suy tư, thật ra thì cuộc sống hiện giờ không phải là giống y như mong muốn của nàng khi về hưu ở kiếp trước hay sao? Lúc đó còn nghĩ đợi đến khi công thành danh toại sẽ tìm cơ hội xin về nghỉ ngơi; sau đó ngày ngày thảnh thơi trồng hoa nuôi cỏ, ăn uống no đủ, không cần suy nghĩ, chỉ xem một số sách giải trí là được rồi. Ừm, có thể nói bây giờ nàng đã được về hưu sớm. Còn về đề nghị dâng hương ăn cơm chay hay hẹn các phu nhân đi thưởng trà ngắm hoa của Vương Chính Khanh, chậc, cũng có thể xem xét. Hoạt động một chút có ích cho thân thể!

Hồ ma ma bưng trà đi vào, thấy phu thê hai người đang hòa hợp chuyện trò, không khỏi vui mừng ra mặt. Bà bưng trà mời Vương Chính Khanh, cười nói: "Mấy ngày nay Tam phu nhân mệt mỏi, khiến tinh thần cũng sa sút theo. May mà hôm nay Tam gia tới, nói đùa vài câu trông lại tốt hơn nhiều."

Vương Chính Khanh gật đầu một cái, dặn dò Hồ ma ma: "Hầu hạ cho tốt, ta không muốn tới thăm nàng lại uổng công." Nói xong cầm sách đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

Chân Ngọc nhìn theo bóng lưng Vương Chính Khanh, như có điều suy nghĩ. Sang ngày hôm sau, khi tỉnh dậy thấy đầu óc thật minh mẫn, Chân Ngọc kêu Hồ ma ma chuẩn bị trái cây nhang đèn, muốn đi tới miếu dâng hương.

Hồ ma ma thấy Chân Ngọc chịu đi ra ngoài thăm thú một chút cũng thấy mừng thầm, mở miệng hỏi "Tam phu nhân muốn đến ngôi miếu nào để dâng hương?"

Chân Ngọc cười nói: "Đến miếu Thanh Phong đi! Ở đấy có trồng lá trà, tiểu hòa thượng pha trà rất ngon, lại có chủ trì chơi cờ bất phàm. Người nào có thể thắng hắn một ván, thì hắn sẽ tặng cho một hộp trà tốt. Ta cũng muốn tới đó để lấy hộp trà!"

Hồ ma ma không hoài nghi gì, chỉ cho rằng mấy chuyện liên quan tới miếu Thanh Phong là do Vương Chính Khanh nói cho Chân Ngọc biết, liền nhanh chóng đi chuẩn bị đồ đạc.

Ninh lão phu nhân có nghe nói Chân Ngọc muốn đi miếu Thanh Phong dâng hương, nhưng không nói gì, chỉ phái người đi theo.

Khi Chân Ngọc dâng hết hương quay về thì cũng mang theo được ba hộp trà ngon. Một hộp đưa đến chỗ Vương Tuyên và Ninh lão phu nhân, một hộp mang qua thư phòng của Vương Chính Khanh, còn mình thì giữ lại một hộp.

Tối muộn, Thị Thư đem hộp trà của Chân Ngọc đưa cho Vương Chính Khanh. Hắn mở nắp ra xem, liền thấy bên trong có viết ba chữ "Miếu Thanh Phong", lại ngửi thấy hương lá trà thơm ngát thì không khỏi giật mình, "Trà này ở đâu ra? Rất giống với trà Vân Vụ trân quý của lão hòa thượng trong miếu Thanh Phong kia. Lần trước đi tới đó, uống thử trà thấy rất ngon, có đòi lão hòa thượng cho một hộp, nhưng lão hòa thượng kiên quyết không chịu. Không ngờ bây giờ trà Vân Vụ cũng được bày bán ở bên ngoài."

Thị Thư cười hì hì nói: "Đâu có đâu. Đây chính là trà Vân Vụ trân quý của lão hòa thượng miếu Thanh Phong đó Tam gia."

Vương Chính Khanh "A" một tiếng, nói: "Phụ thân đi đến miếu Thanh Phong sao? Mà hôm nay cũng đâu phải ngày nghỉ, sao lại rảnh rỗi để tới đó được?"

"Là Tam phu nhân tới miếu Thanh Phong dâng hương, chơi ba ván cờ với lão chủ trì, thắng cả ba ván nên được lão chủ trì tặng cho ba hộp trà."

"Kỹ năng chơi cờ của lão hòa thượng rất tốt, mỗi lần cùng hắn đánh cờ, ta ngồi mất nửa ngày, vắt hết óc, cũng chưa chắc có thể thắng hắn được một ván. Vậy mà Tam phu nhân lại thắng liên tục ba trận?" Vương Chính Khanh cũng biết kỳ nghệ của Chân Ngọc nương rất tốt, nhưng chưa từng chơi cờ cùng nàng, nên trong lòng chỉ nghĩ rằng nàng chơi có tốt cũng không thể tốt bằng mình. Bởi vậy vẫn luôn xem thường. Lúc này nghe Thị Thư nói nàng thắng lão chủ trì miếu Thanh Phong ba trận, không khỏi giật mình.

Thị Thư vỗ vỗ ấm trà nói: "Tam gia không tin sao? Trà này là chứng cứ rõ ràng nhất đấy."

Vương Chính Khanh mỉm cười, đúng vậy, lão hòa thượng kia mềm cứng đều không nghe; có bỏ bạc ra mua trà thì hắn cũng trở mặt không thèm để ý, chỉ ngoại trừ việc đánh cờ thắng hắn mà thôi. Xem ra kỳ nghệ của Chân Ngọc nương quả thật không thể coi thường, lúc nào có thời gian nhất định phải đấu với nàng một phen.

Ở bên này, Vương Tuyên cùng Ninh lão phu nhân uống trà cũng thoáng giật mình. Suy nghĩ của Vương Tuyên lại dao động, nói với Ninh lão phu nhân: "Ban đầu nhìn trúng Ngọc nương, ấn định hôn sự này, cũng là bởi vì nàng tài mạo song toàn. Nếu nàng không nháo không làm loạn, thì thực ra cũng xứng với Tam lang. Chỉ riêng kỹ nghệ chơi cờ này, khó có quý nữ nào trong Kinh thành có thể bì kịp được."

Nhưng Ninh lão phu nhân vẫn không cho là đúng, hừ nói: "Chúng ta cưới nàng về làm dâu, cái cần thiết nhất là quản lý việc nhà, có thể giải bớt lo lắng cho Tam lang; chứ không phải là tìm kỳ thủ, biết chơi cờ thì có ích lợi gì? Có bản lĩnh thì nàng sinh tôn tử cho ta đi, ta nhất định không nói gì nàng nữa."

Vương Tuyên ho một tiếng, muốn người ta sinh tôn tử thì Tam lang cũng phải đi qua phòng nàng mới được chứ. Lại nói, Bạch Cốc Lan đã là lập gia đình, chẳng lẽ Tam lang vẫn không chịu suy nghĩ lại? Còn quyết tâm giữ mình?

Đột nhiên nhớ tới Bạch Cốc Lan, không chỉ có Vương Tuyên và Ninh lão phu nhân, mà còn có Vương Chính Khanh nữa.

Cô cô của Bạch Cốc Lan là quý phi trong cung, có thể nói, nàng và Cửu Giang vương cũng có một chút quan hệ thân thích. Hơn nữa, phu quân của nàng lại bám lấy Cửu Giang Vương, nên trong khoảng thời gian này, nàng thường xuyên đi tới vương phủ thăm hỏi vương phi. Vì một vài nguyên nhân, vương phi cũng hay giữ lại Bạch Cốc Lan ở trong vương phủ. Cứ như vậy, Bạch Cốc Lan và Vương Chính Khanh vừa vặn đụng phải nhau.

Hôm nay, Vương Chính Khanh tới vương phủ, có một tiểu nha hoàn chạy ra đưa cho hắn một mẩu giấy nhỏ. Hắn mở giấy ra nhìn, là chữ viết của Bạch Cốc Lan, hẹn hắn gặp mặt tại đình nghỉ mát ở trong hoa viên. Hắn do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đi.

Bạch Cốc Lan vừa thấy Vương Chính Khanh, lập tức cúi đầu xuống, không nói lời nào.

Vương Chính Khanh bối rối, chỉ nói: "Ta và nàng đều đã lập gia thất, hà tất phải gặp lại?"

Bạch Cốc Lan ngẩng đầu lên, nụ cười mờ mịt, giong nói thản nhiên: "Ngày trước ta tặng cho người một cái hà bao, ngươi trả lại cho ta!"

Vương Chính Khanh chỉ lo có người nhìn thấy bọn họ gặp mặt riêng tư, vội vàng nói: "Ta không mang nó theo."

Bạch Cốc Lan một chút uất ức, vẻ mặt tràn ngập tủi hờn, "Thì ra món quà của ta tặng cho ngươi, ngươi không thèm để ý, cũng không mang theo người. Uổng cho tâm ý của ta lúc trước."

Vương Chính Khanh ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Cốc Lan, thấy nàng thanh nhã như hoa U Lan, lại nhớ tới tình ý thuở nào, cũng có chút thương cảm, nhất thời bật thốt lên: "Chính là vì quá hiếm có nên sợ đánh mất mới cất kỹ đi."

Bạch Cốc Lan vừa nghe, lập tức nở nụ cười, đồng thời một giọt nước trong veo từ mắt đẹp chảy xuống, bộ dạng vừa tội nghiệp vừa đáng yêu.

Vương Chính Khanh nhìn đến ngây ngẩn, thật lâu sau mới hỏi "Nàng có khỏe không? Diêu Nhị lang đối xử với nàng thế nào?"

Diêu Nhị lang trong miệng Vương Chính Khanh chính là phu quân Diêu Ngọc Thụ hiện giờ của Bạch Cốc Lan.

Bạch Cốc Lan nghe thấy Vương Chính Khanh hỏi đến Diêu Ngọc Thụ, nước mắt lại thi nhau chảy như vòng châu đứt dây, đọi một lúc mới đáp: "Có tốt hay không, chẳng lẽ ngươi có thể đi nói giúp cho ta sao?"

Vương Chính Khanh nghe nàng nói vậy, hiểu rõ tình cảm giữa nàng và Diêu Ngọc Thụ cũng không quá ân ái, nhất thời không tìm được lời nào để an ủi.

Bạch Cốc Lan không nói thêm gì nữa, hai người ở đình nghỉ mát cứ si ngốc nhìn nhau.

Cuối cùng Vương Chính Khanh phục hồi lại thần trí, nhỏ giọng nói: "Sáng mai giờ này ở nơi đây gặp lại." Nói xong hắn vội vã rời đi.

Lúc này, trên tay Vương Chính Khanh hộp trà Vân Vụ, lại nhớ tới Bạch Cốc Lan, nàng thích uống loại trà này nhất. Hắn quay sang dặn dò Thị Thư: "Cất hộp trà này đi, sáng mai ngươi cùng ta ra ngoài, nhớ mang nó theo."

Thị Thư nhanh nhẹn đóng kín nắp, còn nói: "Tam gia muốn đem đi tặng ai sao?"

"Ừm!" Vương Chính Khanh dùng giọng mũi đáp một tiếng. Nhớ lần cuối cùng hắn với Bạch Cốc Lan lén lút hẹn gặp nhau, chính là ở miếu Thanh Phong. Hai người giả bộ vô tình chạm mặt, tách ra uống trà do tiểu hòa thượng pha. Sau đó, Bạch Cốc Lan tìm cách thoát khỏi nha hoàn, lặng lẽ cùng hắn nói chuyện riêng, khi đó còn nói trà Vân Vụ của miếu Thanh Phong là tuyệt nhất. Hắn nhất thời bảo Bạch Cốc Lan hãy chờ hắn, vì hắn muốn đi tìm lão chủ trì chơi cờ. Hắn muốn thắng một ván để lấy trà về cho nàng, nhưng vì thần trí không yên nên đánh không thắng. Lúc đi ra, Bạch Cốc Lan đã về rồi.

Nợ nàng một hộp trà, Vương Chính Khanh vẫn giữ việc này ở trong lòng. Hôm nay cầm được hộp trà trong tay, hắn muốn đưa cho nàng để hoàn thành tâm nguyện.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-54)