Vay nóng Homecredit

Truyện:Giảo Phụ - Chương 04

Giảo Phụ
Trọn bộ 54 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


Chuyện tốt bị cắt ngang, Vương Chính Khanh có hơi bực mình. Một tay đỡ Hạ Sơ Liễu, một tay che ngực của nàng, ôm nàng vào trong lòng, nhìn về phía Chân Ngọc, tức giận nói: "Ngọc nương, đã hơn nửa đêm còn tới đây náo cái gì?"

Chân Ngọc đố kỵ điên cuồng, đã hoàn toàn mất đi lý trí, xông lên giơ tay giả bộ muốn đấm vào mặt Vương Chính Khanh. Đợi hắn nghiêng mặt tránh né, nàng hất tay của Vương Chính Khanh đang đặt trên ngực Hạ Sơ Liễu ra, rồi nhanh chóng dùng tay mình thay thế. Tay trái đấm móc một cái, gạt đôi tay đang ôm lấy Hạ Sơ Liễu của hắn. Chân phải đạp một cước vào đầu gối hắn, lợi dụng phản lực của cú đá mà dùng sức bật ra sau, giằng lấy Hạ Sơ Liễu mà kéo vào trong ngực mình, hai người theo đà lùi ra mấy bước.

Hạ Sơ Liễu vừa nóng vừa giận, vừa thẹn vừa cáu; ở trong ngực Chân Ngọc giãy giụa, còn quay đầu lại kêu Vương Chính Khanh: "Tam gia cứu thiếp!"

Kêu cái gì mà kêu? Vương Chính Khanh bóp trán, quát Chân Ngọc: "Ngọc nương, thả nàng ra!"

Lão tử không thích, có bản lĩnh thì tới giành lại đi! Chân Ngọc ôm chặt Hạ Sơ Liễu, ở bên tai nàng nói: "Còn giãy qua giãy lại nữa, ta sẽ lột xiêm áo của ngươi, rồi treo ngược lên đánh đòn cho xem."

"Oa!" Hạ Sơ Liễu trong nháy mắt im lặng. Nàng thực sự nghĩ rằng Chân Ngọc dám làm như vậy, toàn thân cứng ngắc, khóc không ra nước mắt. Ai nói nhà có chính thê hung hãn mới đáng sợ, nhà có chính thê biến thái mới là đáng sợ nhất nha!

Vương Chính Khanh hít sâu một hơi, đè nén lửa giận của mình, mở miệng một lần nữa: "Chân Ngọc nương, đã quá nửa đêm còn tới đây náo, rốt cuộc nàng muốn làm gì?"

Lúc này, Chân Ngọc mới nhớ tới mục đích mình đến đây là để lấy lại thẻ đánh dấu trang. Nhưng mỹ nhân Hạ Sơ Liễu này, cũng tuyệt đối không thể để Vương Chính Khanh hưởng dụng được.

"Tam gia, ta đột nhiên nhớ tới, lần này tìm sách, ngoài quyển cô bản "Trì Thế Minh Ngôn" ra thì còn tìm thấy quyển "Luật Pháp Thích Nghĩa" là cô bản đã thất lạc từ tiền triều nữa, đang muốn tới hỏi ngươi có muốn lấy hay không?" Chân Ngọc một cái tay ôm chặt vòng eo thon thả của Hạ Sơ Liễu, tay còn lại thì mò lên ngực nàng, dùng lực không nặng không nhẹ khẽ xoa nắn.

Lúc nãy chắc chắn Vương Chính Khanh đã sờ qua, mềm quá rồi. Lão tử cũng không thể thua thiệt được, cũng phải sờ lại cho bõ.

Vương Chính Khanh nghe thấy Chân Ngọc nói tới "Luật Pháp Thích Nghĩa" thì hai mắt sáng như sao, vừa mừng vừa lo. Triều đại này khai quốc mới có mấy chục năm, cùng phát triển với sự đi lên của luật pháp, nên hệ thống luật pháp vẫn chưa thực sự hoàn thiện, bởi vậy nên nhân sĩ triều đình luôn cố gắng tìm kiếm "Luật Pháp Thích Nghĩa" của triều đại trước để bù đắp lại lỗ hổng trong hệ thống luật pháp hiện tại. Nhưng mấy năm nay tìm mãi mà vẫn không tìm được. Thời gian này Cửu Giang vương đang muốn lập kế hoạch thực hiện đại sự, nếu có được quyển cô bản đó thì đúng là vô cùng hữu ích.

"Quyển sách kia đâu?" Vương Chính Khanh hoàn toàn vứt vấn đề của Hạ Sơ Liễu qua một bên, chỉ chăm chăm muốn biết "Luật Pháp Thích Nghĩa" đang ở nơi nào.

Dựa theo thời gian của kiếp trước, quyển sách kia cũng phải ba tháng sau mới tìm được. Chân Ngọc không nhanh không chậm nói: "Lúc tìm thấy thì gáy quyển sách đã long ra một chút, trang giấy bị ố vàng nên ta đã cho mang ra ngoài để người ta sửa lại rồi. Người sửa sách nói, muốn đóng lại quyển sách cho chắc chắn với làm sạch từng tờ một thì phải cần ba tháng mới xong."

"Đem đến chỗ nào sửa? Là sư phụ nào sửa thế?" Vương Chính Khanh mắt thấy Chân Ngọc "sàm sỡ" Hạ Sơ Liễu cũng làm như không thấy.

Chân Ngọc không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: "Trong ba tháng này, ngươi phải thủ thân như ngọc, không được động đến mỹ nhân trong phủ. Đến khi sách sửa xong, ta sẽ kêu người mang đến cho ngươi."

Vương Chính Khanh chợt hiểu ra. À, thì ra là ăn phải dấm chua, không cho ta đụng vào nữ nhân khác! Nhưng ba tháng không động vào nữ nhân mà có thể đổi lấy "Luật Pháp Thích Nghĩa" thì cũng rất đáng giá.

Hắn thoáng suy nghĩ rồi lập tức nói: "Được, ta đồng ý."

Nói xong liền quay qua nhìn Hạ Sơ Liễu đang ai oán: "Hạ di nương, ta với Ngọc nương còn có việc bận, nàng tạm thời quay về trước đi!"

Lúc trước, Hạ Sơ Liễu đã từng là thị tỳ ở trong thư phòng của vương phủ, cũng biết sơ qua cô bản là cái gì, tầm quan trọng của nó đối với Vương Chính Khanh là như thế nào. Bây giờ nghe hai người nói chuyện, cũng không dám cầu xin Vương Chính Khanh đòi lại công đạo cho nàng nữa, chỉ nhỏ giọng cầu xin Chân Ngọc: "Tam phu nhân buông em ra được không?"

Ôn ngọc nhuyễn hương ôm ở trong ngực, Chân Ngọc có chút không nỡ. Trước khi thả Hạ Sơ Liễu ra còn cố sờ qua một lượt mới cam tâm.

Hạ Sơ Liễu sao còn dám ở lại nữa? Nước mắt thoáng chốc dâng lên, nhìn về phía Vương Chính Khanh thi lễ chào qua loa, sau đó xoay người chạy như bay.

Tiểu La đứng chờ ở ngoài cửa, dưới cái nhìn đăm đăm của Hồ ma ma đứng bên cạnh thì trong lòng không khỏi run rẩy. Bất chợt có tiếng cửa bị mở tung ra, thấy Hạ Sơ Liễu ba chân bốn cẳng chạy về phía mình thì vội vàng bước tới đỡ lấy nàng, gọi một tiếng.

Hạ Sơ Liễu giơ tay áo lau nước mắt, vội vàng dắt tay Tiểu La nhanh chóng chạy trốn.

Thoáng cái hai người đã về đến tiểu viện. Tiểu La vắt khăn tay cho Hạ Sơ Liễu lau mặt, dè dặt thử thăm dò: "Tam phu nhân......"

Bây giờ Hạ Sơ Liễu mới trấn tĩnh lại, Tam phu nhân thực sự là rất biến thái, mình tuyệt đối không thể trực tiếp đối đầu với nàng, nếu không chỉ có thể bị thua thiệt. Nghĩ vậy nàng quay sang phân phó Tiểu La:

"Nếu về sau thấy Tam phu nhân thì phải đi đường vòng. Có thể tránh được thì phải tận lực tránh xa, không nên xuất hiện trước mặt Tam phu nhân, nhớ chưa?"

Tiểu La vốn là tiểu nô tỳ hạ đẳng của vương phủ, khi đang bị người ta bắt nạt thì Hạ Sơ Liễu có cứu giúp nàng ta một lần nên sinh ra cảm kích trong lòng. Sau đó Hạ Sơ Liễu được ban thưởng cho Vương Chính Khanh, lúc đó nàng muốn dẫn theo một tiểu nha hoàn tới đây. Tiểu La liền cầu xin Hạ Sơ Liễu mang nàng ta cùng đi. Hạ Sơ Liễu cũng sợ đến nhà họ Vương mình không có trợ thủ đắc lực nào bên cạnh, nên tất nhiên là đồng ý với Tiểu La. Hiện tại, chủ tớ ở nhà họ Vương, mặc dù cuộc sống vô ưu vô lo, nhưng lại không được Vương Chính Khanh sủng ái, nên tóm lại là bị tâm bệnh.

Hạ Sơ Liễu cũng là người thông minh, lúc này chuyên tâm suy nghĩ một lượt, một lúc sau mở miệng nói với Tiểu La: "Ngươi âm thầm mua chuộc một nha hoàn trong viện của Tam phu nhân đi. Tam phu nhân với Hồ ma ma mà có hành động gì thì tới báo cho chúng ta một tiếng."

Tam phu nhân biết tìm được cô bản thì có thể lấy lòng được Tam gia, vậy chỉ cần ta biết chỗ Tam phu nhân tìm sách, thì cũng có thể tự tìm được rồi. Nếu ta tìm được cô bản, chắc chắn cũng sẽ khiến Tam gia vui vẻ.

Trong thư phòng, sau khi Hạ Sơ Liễu vừa rời khỏi, Chân Ngọc chạy ngay tới trước bàn đọc sách của Vương Chính Khanh nhìn lên ngó xuống. Nhưng mặt bàn được dọn dẹp sạch bong, không thấy quyển cô bản kia đâu cả. Nghĩ chắc là hắn đã cất đi, liền nói: "Quyển "Trì Thế Minh Ngôn" có một trang bị rách, ngươi lấy ra đây, ta chỉ cho xem. Đừng để tới lúc không cẩn thận lật tới chỗ đó lại khiến nó bị rách thêm."

Vương Chính Khanh sao có thể dễ dàng chịu lấy ra? Chỉ cười nói: "Lúc xem ta sẽ cẩn thận một chút, không làm nó rách thêm nữa đâu. Đúng rồi, rốt cuộc là nàng tìm thấy cô bản ở chỗ nào?"

Chân Ngọc không trả lời, trực tiếp đi vòng qua giá sách phía sau tìm kiếm. Lão tử thân là chính thê của Vương Chính Khanh, thư phòng của hắn, tất nhiên cũng là thư phòng của lão tử, có lục lọi một chút thì cũng không phải là chuyện gì to tát đi!

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc lao tới trước kệ sách, thoáng chốc căng thẳng, vội chạy qua ngăn lại nói: "Đây là thư phòng, một nữ tử như nàng lục lọi cái gì?"

Chân Ngọc sửng sốt, quay đầu lại nhìn Vương Chính Khanh nói: "Vậy ngươi đem cô bản trả lại cho ta, ta sẽ không tìm loạn nữa."

Vương Chính Khanh sâu sắc có cảm giác không thể cùng Chân Ngọ nói lý, chỉ giận dữ nói: "Quyển cô bản này ở trong tay nàng cũng đâu có tác dụng gì, chỉ có ở trong tay ta mới phát huy sự hữu dụng của nó. Trả lại cho nàng thì nó trở thành vật vô dụng rồi."

Tay Chân Ngọc ở trên giá sách xẹt qua một cái, rút ra một quyển; vừa mở ra thì thoáng giật mình một cái.

A, đây không phải là quyển sách mình đã duyệt qua sao? Còn ghi lời phê ở trên mép sách nữa mà. Sao nó lại ở trong thư phòng củaVương Chính Khanh?

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc không tìm loạn nữa, chỉ yên tĩnh lật xem quyển sách trên tay, liền nói: "Đây vốn là sách của Chân Bảng nhãn khi còn sống đã từng duyệt qua. Bởi vì có lời phê ghi trên mép sách nên ta cố ý để lại, không cho người ta thiêu hủy. Nếu nàng thích quyển sách này thì cho nàng mượn xem một chút cũng được, nhưng đừng làm mất đấy."

Chân Ngọc đột nhiên nhớ lại cảm giác kiếp trước khi đọc quyển sách này, trong lòng có vô số cảm xúc ngổn ngang, tiện tay lật xem tiếp. Lật tới giữa sách mới ngừng tay, cầm thẻ đánh dấu trang lên nhìn một chút, sắc mặt khẽ biến. Thẻ này, không phải là thẻ đánh dấu mình kẹp trong quyển cô bản sao?

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc nhìn tấm thẻ, lại giải thích: "Đây là thẻ đánh dấu được kẹp ở trong cô bản. Câu thơ trên đó là bút tích của Chân Bảng nhãn. Có lẽ cô bản kia là di vật của Chân Bảng nhãn bị lưu lạc ở bên ngoài. Người hầu trong vương phủ không phải là không có kẻ tham tiền, chắc đã lén mang di vật của hắn đem đi bán. Có thể quyển này nằm trong số đó rồi."

Vương Chính Khanh nói xong, lại nhỏ giọng nói: "Nàng tìm thấy cô bản ở đâu thì nói cho ta biết, ta cũng muốn tới đó tìm một chút, biết đâu lại có thể tìm được món đồ nào đó khi Chân Bảng nhãn còn sống."

Tay Chân Ngọc nâng quyển sách cũ đã đọc trước kia, tai nghe Vương Chính Khanh kể qua chuyện xưa, cảm giác chán ghét đối với hắn cũng biến mất hơn phân nửa, thuận miệng nói ra một địa chỉ tìm sách.

Vương Chính Khanh biết được địa chỉ thì âm thầm vui mừng, lại nhớ tới trong tay Chân Ngọc còn có quyển cô bản "Luật Pháp Thích Nghĩa" nữa, liền càng muốn lấy lòng nàng, hắn quay lại cao giọng kêu Thị Thư: "Đi pha một ấm trà ngon, đêm nay ta muốn cùng Ngọc nương nói chuyện tâm tình."

Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh nói tới những chuyện của mình kiếp trước, cũng muốn biết nhiều hơn một chút, nên hỏi mấy câu.

Sau đó, hai người ngồi xuống ở hai bên bàn đọc sách, cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm.

Trò chuyện được một lát, Vương Chính Khanh có hơi kinh ngạc. A, sao cùng nàng nói chuyện lại có cảm giác thật vui vẻ?

Hắn vừa nói chuyện, vừa để ý quan sát Chân Ngọc. Thấy trang phục của nàng hôm nay không giống thường ngày. Xiêm áo màu đỏ bó sát người, khiến cho ngực trông lớn hơn, thắt lưng tinh tế. Ánh mắt sáng linh động, môi không tô son mà tự đỏ, cả người toát ra một vẻ phong lưu quyến rũ, so bình thường mê hoặc hơn nhiều. Không ngờ hôm nay càng nhìn lại càng thấy Chân Ngọc thuận mắt như vậy.

Chân Ngọc cảm nhận được ánh mắt của Vương Chính Khanh, có chút giật mình. Chẳng lẽ hắn nổi lên nghi ngờ hay sao? Nàng cũng nhìn Vương Chính Khanh, muốn nhìn ra suy nghĩ của hắn.

Vừa nhìn hắn, trái lại lại để ý tới mái tóc buông lỏng tùy ý của Vương Chính Khanh trước. Hắn mặc y phục màu trắng mỏng, cả người có chút lười biếng, so với thường ngày còn tuấn mỹ hơn vài phần, không khỏi thầm mắng: Hơn nửa đêm còn ăn mặc như vậy đi quyến rũ Hạ di nương. Chả trách Hạ di nương suýt chút nữa bị hủy trong tay hắn!

Vương Chính Khanh nhìn thẳng vào ánh mắt của Chân Ngọc, trái tim đột nhiên nảy lên một cái; hắn cả kinh. Vì để che giấu sự luống cuống của mình, hắn lập tức đứng dậy đi tới trước giá sách, kéo ngăn kéo ra, tìm một bức họa mà hắn rất quý trọng: "Bức này vẽ cảnh núi non của nhà thông thái tiền triều Lý Đại Gia, ông ấy tự tay vẽ khi đi thăm thú khắp thiên hạ. Nếu nàng muốn xem thì ta cũng có thể cho nàng mượn xem một chút."

"Lý Đại Gia?"

Chân Ngọc vừa nghe thì hết sức mừng rỡ. Kiếp trước nàng cũng ra sức tìm bức tranh này, chỉ tiếc là không đoạt được, hóa ra lại nằm trong tay của Vương Chính Khanh.

Nàng không nghĩ ngợi nhiều, đứng lên bước tới bên cạnh Vương Chính Khanh, liếc thấy trong ngăn kéo còn có hai quyển sách nữa, nhanh tay lẹ mắt đã túm một quyển lôi lên, mở ra nhìn kỹ.

Vương Chính Khanh ngăn không kịp, không khỏi bóp trán. Một quyển là tác phẩm vẽ núi non của Lý Đại Gia, nhưng là quyển khác cơ. Còn quyển này, cũng là quyển mà hắn rất trân quý nhưng nó lại là Xuân Cung Đồ của Đường Đại Gia nha!

Cứ như vậy, dưới ánh nến, một đôi bích nhân sóng vai cùng nhau thưởng thức Xuân Cung Đồ.

*****

Nét vẽ của Đường Đại Gia tinh tế, nhân vật sống động. Xuân Cung Đồ do ông vẽ hiện giờ chỉ còn lại có ba bức. Mà bức "Giải Liên Hoàn" đang nằm trong tay Vương Chính Khanh này chính là bức nổi tiếng nhất.

Nội dung trên bức họa Giải Liên Hoàn kia chính là một chiếc giường lớn tuyệt đẹp, quanh giường màn lụa bay lả lướt. Bên trong có một đôi nam nữ đang vặn vẹo cơ thể, cả người trần trụi dính lấy nhau, tất cả những điểm trọng yếu đều lộ ra hết. Góc trên cùng bên phải của bức tranh đề một từ: Giải Liên Hoàn. Người đàn ông to lớn, để giai nhân nằm nghiêng, cách sơn thủ hỏa (*). Bàn tay vòng ra phía trước nâng Kim Liên (gót sen) lên, tạo thành một độ nghiêng phù hợp. Đôi môi nam nhân dán sát, dao động nơi vùng cổ nhạy cảm của nữ nhân. Bên dưới gắn kết không rời, thật giống như ngọc liên hoàn, khắp nơi đều dính chặt, ai có thể tách ra được đây?

(*) Cách sơn thủ hỏa: là một tư thế giao hợp của nam nữ.

Chân Ngọc nhìn khắp bức tranh, liền trừng lớn mắt. Kiếp trước mình cũng có một bức, nhưng chỉ là bản vẽ lại của đám hậu nhân, nào có giống bức chính phẩm tinh tế tỉ mỉ như thế này chứ? Nàng nhất thời vui mừng hí hửng, chỉ vào nơi màu mỡ trước ngực nữ nhân trong bức họa nhận xét: "Trông như hai quả đào chín, quả là tuyệt diệu!"

Vương Chính Khanh nghe vậy, hô hấp lập tức cứng lại, hít sâu một hơi; sau đó cả người giống như bị bỏng, lòng bàn tay nóng rực, chỉ thâm trầm "Ừ" một tiếng coi như đáp lại.

Chân Ngọc vẫn chưa phát giác ra có gì không ổn, lại chỉ chỉ vào nơi mạnh mẽ giữa hai bắp đùi người đàn ông cảm thán: "Chi tiết chỗ này thực sự quá xuất sắc, quả nhiên không hổ là Đường Đại Gia."

"Nàng từng xem qua Xuân Cung Đồ của Đường Đại Gia?" Vương Chính Khanh xoa xoa ngực mình, cảm thấy trái tim đang đập "thình thịch" bên trong, nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dạng thản nhiên của danh sĩ cao nhân.

Chân Ngọc ngẩn ra, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, thầm nghĩ nguy rồi. Một nữ nhân đàng hoàng tay cầm Xuân Cung Đồ, lại hưng phấn thành ra như vậy, quả thật không được đứng đắn cho lắm.

Vương Chính Khanh vừa dứt lời, bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước hắn có nghe nói khi nữ tử xuất giá thì trong của hồi môn tất nhiên phải có một cuốn Xuân Cung Đồ của Đường Đại Gia được sao chép lại. Chắc là Chân Ngọc cũng có một bức, nàng từng xem qua cũng không có gì bất thường.

Quả nhiên, Chân Ngọc giải thích: "Trong rương đựng của hồi môn có một cuốn, nhưng chỉ là bản sao chép, không so được với bản gốc tinh tế xuất sắc thế này." Nói xong liền vội vàng gấp bức họa lại, còn cố tình làm ra vẻ nghiêm túc đoan trang, cứ như thể người vừa nhìn Xuân Cung Đồ đến mức hai mắt sáng lên không phải là nàng.

Gương mặt tuấn tú của Vương Chính Khanh hơi ửng đỏ, nhưng vẻ mặt lại nghiêm nghị, đưa tay nhận lấy Xuân Cung Đồ, "Tranh này còn có một chỗ vô cùng tinh diệu, Ngọc nương có phát hiện ra không?"

Còn có một chỗ tinh diệu? Chân Ngọc tò mò, trong lòng ngứa ngáy.

Kiếp trước Chân Ngọc tài hoa xuất chúng, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, đặc biệt là vẽ tranh, chỉ thuận tay vẽ ra hai bức cũng khiến mọi người tranh đoạt. Một người như vậy, đối với các tác giả cùng bức họa nổi tiếng thì sẽ cảm nhận bằng cả tâm hồn. Vậy nên khi biết tác phẩm có một chỗ vô cùng tuyệt diệu thì sao có thể dễ dàng bỏ qua? Định đi qua xem lại bức tranh, nhưng nghĩ một chút, lại kiềm chế xuống.

Vương Chính Khanh dò xét vẻ mặt Chân Ngọc qua khóe mắt, linh hoạt đông tay, "xoạt" một tiếng lại mở bức tranh ra, giơ đến trước mặt Chân Ngọc. Tầm mắt hắn di chuyển từ bức tranh sang đôi gò bồng đảo của nàng, nghèn nghẹn nói: "Nàng cảm thấy động tác này của bọn họ có tuyệt diệu không?" Vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ vào một điểm trên bức tranh.

Chân Ngọc hơi nghiêng đầu, cảm thấy hơi thở nóng bỏng của Vương Chính Khanh phả vào cổ mình, không khỏi nổi da gà một trận. Nàng lùi xuống nửa bước, lúc này mới thấy được ánh mắt âm u của hắn, đôi môi khẽ nhếch hàm chứa ý cười, dáng vẻ thật kỳ quái.

Lúc trước, vì không để cô phụ một tấm chân tình của Bạch Cốc Lan mà Vương Chính Khanh quyết tâm giữ gìn trong sạch một năm. Gần đây bởi cái chết của Chân Ngọc mà lại giữ mình thêm một đoạn thời gian nữa. Tối nay sau khi bị Hạ Sơ Liễu dụ dỗ, vốn dĩ đã có chút không nén được; bây giờ vừa xem Xuân Cung Đồ, lại vừa nhìn Chân Ngọc, đột nhiên cảm thấy Chân Ngọc thật quyến rũ phong lưu, so với ngày thường thuận mắt hơn rất nhiều, nhất thời liền tiến tới gần nửa bước, đầy tà mị nói: "Nàng có muốn thử một chút hay không?" Nói xong liền gạt vạt áo ra, để lộ vòm ngực rắn chắc.

Chân Ngọc nghĩ cũng không thèm nghĩ, lập tức vung một quyền vào giữa ngực hắn.

Vương Chính Khanh lúc này đã có phòng bị, nhanh nhẹn động thân tránh cú đấm của Chân Ngọc, đồng thời túm lấy bàn tay đang vung đến của nàng, kéo nàng vào trong ngực, sau đó vòng tay qua eo nhỏ mạnh mẽ siết lại. Vương Chính Khanh cúi đầu nói ở bên tai nàng: "Đã náo đủ chưa?" Vừa nói hắn vừa ném bức tranh trong tay qua một chỗ.

Chân Ngọc ra sức giãy giụa, giơ tay muốn tát cho Vương Chính Khanh một cái, không ngờ vừa mới giơ lên đã bị hắn giữ chặt lại.

Vương Chính Khanh ấn Chân Ngọc vào giá sách bên cạnh, hai chân cường tráng của hắn khống chế hai chân của nàng, không để cho nàng nhúc nhích; bàn tay dùng sức một chút đã có thể bắt chéo hai tay của Chân Ngọc ra phía sau. Vương Chính Khanh rướn nửa người trên áp sát lại, đè ép lên ngực của Chân Ngọc; ánh mắt càng thêm thâm trầm, hơi thở nóng rực, nói thật nhỏ: "Ngọc nương ơi Ngọc Nương, nàng cũng đã náo loạn đủ một năm rồi, tối nay đừng náo loạn nữa có được không?"

Chân Ngọc cảm nhận được biến hóa trên thân thể của Vương Chính Khanh, lập tức biến sắc. Không được, tên này động tình rồi, đợi thêm chút nữa thì hậu quả khó mà lường được!

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc không giãy dụa nữa, cho là nàng đang ỡm ờ vờ đồng ý, thì nhất thời mừng thầm. Hắn không kiềm chế tay của Chân Ngọc nữa, vòng tay qua hông ôm nàng lên, định bước về phía giường.

Sau khi Vương Chính Khanh vừa buông tay, Chân Ngọc giơ tay lên cực kỳ nhanh, hung hăng tặng cho Vương Chính Khanh một cái tát. Nhân lúc hắn đang ngây ngẩn cả người thì vội vàng giãy ra, xoay người chạy trối chết.

Má ơi, suýt chút nữa thì đã bị tên kia bắt lên giường thực hành "Giải Liên Hoàn" rồi.

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc cắm đầu cắm cổ chạy, đang định đuổi theo thì đột nhiên lại dừng bước. Thôi, đã lạnh nhạt với nàng ấy một năm rồi, hôm nay muốn dụ dỗ làm chuyện đó đâu phải dễ dàng? Cứ từ từ rồi dụ dỗ vậy!

Thị Thư ở bên ngoài chờ đợi, thấy Chân Ngọc hộc tốc chạy ra thì vội bước vào chuẩn bị hầu hạ Vương Chính Khanh. Vương Chính Khanh phân phó hắn mang một thùng nước lạnh tới tắm rửa thì hắn mới hiểu chuyện gì xảy ra. Cũng chỉ đành khuyên nhủ: "Tam gia, tuy hiện giờ đang là mùa hạ, nhưng ban đêm vẫn có gió lạnh! Nếu tắm nước lạnh thì e là không tốt cho sức khỏe. Theo nô tài nghĩ, Tam gia vẫn nên gọi Chu di nương đến hầu hạ thôi!"

Đúng rồi, còn có Chu Hàm Xảo cơ mà! Trong lòng Vương Chính Khanh khẽ xao động, nhưng đột nhiên lại nhớ tới, hắn vừa mới đồng ý với Chân Ngọc là phải thủ thân ba tháng, quả thực không tiện nuốt lời. Bởi vậy liền nói: "Thôi đi, cứ tắm nước lạnh là được!"

Vương Chính Khanh đi tắm nước lạnh thì Hạ Sơ Liễu cũng ở bên này tắm rửa, nàng vừa tắm vừa nói với Tiểu La: "May mà chỉ thoa có một chút hương liệu, nếu bôi nhiều hơn một chút thì chỉ sợ tối nay khó chịu không ngủ nổi rồi."

"Hương liệu" mà Hạ Sơ Liễu nhắc đến là một loại hương thơm thúc đẩy ham muốn. Vốn dĩ tối nay nàng quyết tâm phải khiến Vương Chính Khanh sủng ái mình cho bằng được nên mới thoa một ít lên trên ngực. Nhưng không ngờ lại không đạt được mục đích, phải trở về phòng, do đó mà hiện giờ mới phải ngâm mình ở trong thùng tắm. Kỳ kỳ cọ cọ thật sạch, tẩy một hồi lâu, vẻ mặt động tình kia mới dần dần bình ổn lại.

Sau khi Chân Ngọc về phòng, cũng trằn trọc trở mình, không thể ngủ được. Vừa mới sờ soạng Hạ Sơ Liễu được một chút, lại nhìn thấy Xuân Cung Đồ, thân thể hiện tại cứ gọi là nóng ran!

Hồ ma ma nghe thấy bên trong có tiếng động, liền vào phòng hỏi: "Tam phu nhân không ngủ được sao? Có cần đốt một ít hương an thần hay không?"

Chân Ngọc lắc đầu: "Hương an thần không nên dùng thường xuyên, dùng nhiều sẽ bị nghiện."

"Vậy để ta cùng tâm sự với Tam phu nhân được không?" Hồ ma ma thận trọng nói.

Lúc trước Chân Ngọc bị mắc chứng mất ngủ, mỗi tối không thể ngủ được thì lại gọi Hồ ma ma vào đốt hương an thần. Nhưng có lúc hương an thần cũng không có tác dụng, nàng vẫn không ngủ được. Mà khi đã không ngủ được thì tính khí của nàng trở nên đặc biệt khó chịu.

Hồ ma ma vì chứng mất ngủ này của Chân Ngọc mà vô cùng lo lắng. Có lén lút đi mời danh y về chẩn đoán bệnh, vậy mà danh y cũng bó tay hết cách, chỉ làm cho Chân Ngọc an tĩnh hơn mà thôi.

Mấy ngày nay, Chân Ngọc đã ngủ ngon rồi, tất nhiên là Hồ ma ma cực kỳ vui mừng. Bỗng dưng bây giờ lại không ngủ được, khiến cho Hồ ma ma cuống hết cả lên.

Chân Ngọc trầm ngâm một hồi rồi nói: "Bà đi gọi Chu di nương tới đây hầu hạ đi." Hạ Sơ Liễu tối nay đã bị sờ mấy cái, lại bị hù thành ra như vậy, kêu nàng ấy tới đây nữa thì không biết sẽ sợ hãi đến mức nào! Thôi gọi Chu Hàm Xảo tới đây cũng được! Hơn nữa, trong phủ nuôi di nương thị thiếp, cũng đâu phải để nuôi không. Thời điểm nào họ nên hầu hạ chủ tử thì nhất định phải hầu hạ.

Hồ ma ma nghe thấy Chân Ngọc phân phó thì cũng không ngạc nhiên lắm. Lúc trước Chân Ngọc không ngủ được, lại nghe nói Chu Hàm Xảo biết một ít về thuật xoa bóp kinh mạch, liền cho gọi Chu Hàm Xảo tới đây mấy lần, cũng có hiệu quả một chút. Bà liền nói: "Ta sẽ cho người đi kêu Chu di nương tới đây ngay."

Bán Hà nghe được lời phân phó thì lập tức đi tìm Chu Hàm Xảo. Chỉ có điều mới đến cửa viện của Chu Hàm Xảo, thì lại thấy ma ma giúp việc của thư phòng cũng vội vã chạy tới. Hai người chạm mặt, không khỏi giật mình kỳ quái, "Đã qua nửa đêm, ngươi còn đến đây làm gì?"

Bán Hà nói: "Tam phu nhân ngủ không ngon, nên muốn Chu di nương qua đó xoa bóp!"

Ma ma giúp việc "Ơ" một tiếng: "Tam gia cũng ngủ không ngon, cũng muốn kêu Chu di nương tới đó đấm bóp."

Hai người hai mặt nhìn nhau một lúc, đột nhiên cùng đồng thời mở miệng: "Là ta tới trước, Chu di nương phải đi theo ta."

Chu Hàm Xảo đã ngủ rồi, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, liền lớn tiếng hỏi: "Ai đang ở ngoài đó mà ồn ào như vậy?"

Nha đầu Xuân Nhu hầu hạ Chu Hàm Xảo vén rèm đi vào nói: "Tam gia và Tam phu nhân đều muốn kêu di nương qua chỗ họ xoa bóp!"

Vừa nghe thấy mình được Vương Chính Khanh và Chân Ngọc gọi đến, Chu Hàm Xảo cuống quýt ngồi dậy, một bên kêu Xuân Nhu thay y phục chải đầu, một bên mở miệng hỏi "Tam gia cho người nào đến đây gọi ta?"

Xuân Nhu nhẹ nhàng nói: "Là một ma ma giúp việc bên ngoài thư phòng. Còn Tam phu nhân thì cho Bán Hà tỷ tỷ tới."

Chu Hàm Xảo "À" một tiếng, trong bụng đã có tính toán. Nàng nghĩ muốn có chỗ đứng ở trong phủ, có địa vị an ổn, thì lấy lòng Tam gia là vô dụng, trọng điểm là phải lấy lòng Tam phu nhân.

Sau một lát, Chu Hàm Xảo đi theo Bán Hà qua viện của Chân Ngọc.

Còn bên thư phòng, ma ma giúp việc tự quay về nói với Thị Thư là Chu di nương đã bị Tam phu nhân mời đi rồi.

Thị Thư choáng váng, đành phải xoay người vào phòng bẩm báo với Vương Chính Khanh.

Vương Chính Khanh tức đến suýt giơ chân, không biết tối nay trúng cái tà gì, đã dội ba thùng nước lạnh mà thân thể nóng bừng bừng vẫn không giảm một chút nào. Không làm sao được nên đành phải cho người đi gọi Chu Hàm Xảo tới, ai ngờ Chu Hàm Xảo lại bị Chân Ngọc gọi đi trước. Quả thật là không thể nhịn nổi.

Hắn giơ chân một hồi, đột nhiên cảm thấy vui mừng, sao mà phải buồn bực? Hiện giờ chạy luôn qua phòng Chân Ngọc là được rồi.

Đúng lúc này, Chu Hàm Xảo đã đến phòng ngủ của Chân Ngọc, thấy Chân Ngọc đang ngồi nghiêng trên giường, hình như có chút phiền não, liền vội vàng tiến lên thỉnh an, lên tiếng hỏi han: "Tam phu nhân lại không ngủ ngon sao? Vậy để cho nô tỳ xoa bóp lưng cho phu nhân, chỉ một lát là sẽ tốt thôi."

"Ý kiến hay!" Chân Ngọc thấy Chu Hàm Xảo khéo léo thì nhất thời vui vẻ. Thị thiếp này được, rất thức thời. Nàng khen ngợi trong lòng một tiếng, nhanh chóng nằm úp sấp xuống giường, kêu Chu Hàm Xảo: "Tới đây làm đi!"

"Vâng" Chu Hàm Xảo nhu thuận đáp, bước qua, ngồi vào bên giường. Trước tiên rửa sạch tay, lau khô, sau đó mới đặt tay lên lưng của Chân Ngọc, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Tay nghề không tệ." Chân Ngọc lên tiếng khen Chu Hàm Xảo, nhất thời trong lòng cảm thấy có chút ngứa ngáy. Nàng đột nhiên lật người ngồi dậy, kéo Chu Hàm Xảo ngã nhào xuống giường, tháo thắt lưng của nàng ta ra, cách một lớp xiêm y, lấy người đè lên.

Chu Hàm Xảo bị giật mình, thất thanh kêu cứu, nhưng miệng lập tức bị chặn lại, chỉ phát ra những tiếng "ưm ưm". Hai người giằng co, Chu Hàm Xảo liều mạng giãy dụa.

Ngay tại lúc này, Vương Chính Khanh vén rèm bước vào phòng. Dưới ánh nến mờ ảo, hắn nhìn thấy kiều thê cùng thị thiếp xinh đẹp của mình, xiêm áo tán loạn, đang lăn lộn ở trên giường.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-54)