Vay nóng Homecredit

Truyện:Manh Hậu - Chương 09

Manh Hậu
Trọn bộ 38 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-38)

Siêu sale Lazada


Hết tết Đoan ngọ, Đỗ Mạn Thanh bắt đầu chuẩn bị yến tiệc ngắm hoa, bàn bạn với Mộ Dung Bội rồi quyết định lấy lý do ngắm hoa đế các cáo mệnh phu nhân mang theo nữ nhi nhà mình tiến cung cho nàng xem xét, kiểm tra xem cô nương nhà nào thích hợp làm con dâu.

Phu nhân các phủ nghe nói thái hậu nương nương muốn mở tiệc ngắm hoa, cũng đoán được đây là thái hậu nương nương muốn vì hoàng đế tuyển chọn hoàng hậu và phi tần. Người nào một lòng muốn nữ nhi tiến cung đương nhiên càng chuẩn bị kĩ lưỡng hơn, đến lúc đó nữ nhi vào cung không chừng sẽ có cơ hội được chọn. Người không muốn cho nữ nhi tiến cung cũng muốn chuẩn bị một chút, tìm cớ từ chối không cho nữ nhi đi theo.

Trước khi Đỗ Mạn Thanh chuẩn bị hoa yến lại cho gọi Mộ Dung Bội qua nói chuyện, hỏi: "Mấy năm nay hoàng thượng có thân cận với cô nương nào không? Hoặc cùng cô nương ấy nói chuyện cưới hỏi các loại?"

Mộ Dung Bội suy nghĩ một chút nói: "Nói ra chuyện này cũng kỳ quái, trước khi hoàng thượng 12 tuổi mặc dù không đến mức cùng các cung nữ thân cận, nhưng cũng không bài xích các nàng, có lúc còn có thể nói đùa vài câu. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn lại không thích có cung nữ đến gần, chỉ để Lạc công công và mấy mama hầu hạ. Mấy năm nay, ngoại trừ gặp Lý Đông Dao và Thạch Thu Vân có nói chuyện mấy câu, còn những cô nương khác đa số là đợi các nàng thỉnh an xong đều cho lui ra."

"Lý Đông Dao và Thạch Thu Vân?" Đỗ Mạn Thanh nghe tên hai người này cảm thấy xa lạ mới hỏi thăm một chút.

Mộ Dung Bội đáp: "Lý Đông Dao là nữ nhi của Văn Hoa công chúa, nói ra cũng là biểu muội của chúng ta. Thạch Thu Vân là muội muội của Thạch Cố Hành. Cha con Thạch gia đều trung thành với hoàng thượng, hoàng thượng đương nhiên là ưu ái Thạch gia, đối với Thạch Thu Vân cũng là vẻ mặt ôn hòa."

Mộ Dung Bội vừa dứt lời, lại nghĩ đến một chuyện, nói: "Lúc Phụ hoàng và Mẫu hậu còn sống, khi đó có nhìn trúng nữ nhi của lại bộ thị lang Lữ Lương Lữ Hiểu Nguyệt, muốn lập nàng làm thái tử phi, nhưng chưa kịp viết chiếu đột nhiên hoàng thượng bị bệnh mới không bàn đến. Sau này phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, mà mẫu hậu cũng sinh bệnh, chuyện của Lữ Hiểu Nguyệt mới không đả động đến nữa. Chỉ là Lữ Hiểu Nguyệt vẫn còn vương vấn chuyện này, có vài lần cầu kiến ta thăm dó ý của hoàng thượng. Có lẽ cũng một lòng say mê hoàng thượng.

Đỗ Mạn Thanh phân tích một chút, nói với Mộ Dung Bội: "Mọi người đếu thích thân càng thêm thân, nhưng ở chỗ của chúng ta sẽ không cho phép anh em họ thành thân. Như Lý Đông Dao và Hoàng thượng là bà con, huyết thông quá gần cũng không thể thành thân."

Mộ Dung Bội kinh ngạc nói: "Vì sao?"

Đỗ Mạn Thanh nói: "Nếu hai người sinh con, đứa bé này hoặc tướng mạo, hoặc tính cách, hoặc những phương diện khác luôn có một phần giống cha mẹ, phần giống nhau này gọi là di truyền. Anh em họ thành thân, bọn họ so với những người khác càng dễ đi truyền những đặc tính xấu cho đời sau."

Mộ Dung Bội có chút sợ hãi nói: "Không nói đến những nhà khác, chỉ trong hoàng thất thích nhất là thân càng thêm thân, nào?

Đỗ Mạn Thanh gật đầu nói: "Tiếp túc như vậy, đương nhiên đời sau sẽ không bằng đời trước."

Mộ Dung Bội hít một hơi lạnh, một lúc sau mới nói: "Như vậy Mẫu phi của ta, cũng coi như là biểu muội của phụ hoàng, vậy sao ta.."

Đỗ Mạn Thanh vội vàng trấn an nàng nói: "Đây chỉ là nói di truyền những đặc tính xấu, cũng không phải nói nhất định sẽ di truyền. Nhìn dáng vẻ và tính cách của ngươi, phụ hoàng và mẫu phi của ngươi đương nhiên là đã di truyền toàn điểm tốt cho ngươi."

Mộ Dung Bội nghe xong mới bình tĩnh lại, vỗ ngực nói: "Làm ta sợ muốn chết."

Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Bội thở phào, vẻ mặt nàng lại trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Anh em họ thành thân, nếu không may sẽ sinh con bị thiểu năng và ngu ngốc."

Mộ Dung Bội lần thứ hai bị kinh sợ, vội vàng nhớ lại những đôi anh em họ thành thân, quả nhiên nhớ ra một nhà có con bị chứng ngu đần, sắc mặt dần trở nên khẩn trương, lẩm bẩm nói: "Nghiêm trọng như vậy sao!"

Đỗ Mạn Thanh nói: "Cho nên, những người có quan hệ họ hàng, chúng ta đều phải loại bỏ, không thể để cho mấy nàng gả cho hoàng thượng."

Mộ Dung Bội gật mạnh đầu nói: "Tất cả đều theo ý của thái hậu nương nương."

Đỗ Mạn Thanh tuyên truyền về hậu quả của anh em họ thành thân, thấy Mộ Dung Bội đồng ý nhất thời mừng rỡ, lời nữ thần nói quả nhiêu hiệu quả, không cần phải tìm cách đi chứng minh, chỉ cần nói vài câu cũng có người tin.

Mộ Dung Bội bình tĩnh lại mới đi rót trà bưng đến cho Đỗ Mạn Thanh.

Đỗ Mạn Thanh nhận uống một ngụm, để chén trà qua một bên lại nói: "Cha con Thạch gia đều là võ tướng, lại là tâm phúc của hoàng thượng nếu Thạch Thu Vân tài mạo song toàn cũng là một lựa chọn không tồi."

Mộ Dung Bội nói: "Thạch Thu Vân cũng không tồi, nhưng là tính cách quá mức ngay thẳng, có chút tác phong của nam nhi, trong chốn thâm cung này, không biết có thể giữ được nàng."

Ý của Mộ Dung Bội là, chọn người làm hoàng hậu phải là người đoan trang hào phóng, hiền lương thục đức, tính tình Thạch Thu Vân không thích hợp làm hoàng hậu.

Đỗ Mạn Thanh nghe xong mới hỏi: "Theo như ngươi nói, vậy ai thích hợp làm hoàng hậu đây?"

Mộ Dung Bội đáp:"Năm đó, phụ hoàng và mậu hậu đều có ý chọn Lữ Hiểu Nguyệt."

Bây giờ Mộ Dung Khuê căn cơ chưa ổn, nếu cưới nữ nhi Lữ Hiểu Nguyệt của người đứng đầu tứ đại thị lang Lữ Lương làm hoàng hậu, không chỉ ổn định được triều chính, còn có thể ổn định hậu cung. Lại nói tướng mạo Lữ Hiểu Nguyệt cực kỳ xuất sắc, còn có tài danh, cũng là một lựa chọn tốt.

Đỗ Mạn Thanh cười nói: "Cũng được, tới tiệc ngắm hoa ta sẽ quan sát các nàng thật kỹ, đến lúc đó hãy kết luận, tóm lại nên vì hoàng thượng chọn một người vợ thật tốt."

Về phần Lữ Hiểu Nguyệt nghe nói trong cung có mở hoa yến, buồn vui lẫn lộn, vội vàng đi gặp mẫu thân An thị, cúi người nói: "Mẫu thân, thái hậu nương nương muốn mở hoa yến, chắc có thâm ý, mong mẫu thân có thể thanh toàn nữ nhi!"

An thị cho nha hoàn lui ra, cũng không để Lữ Hiểu Nguyệt đứng lên, chỉ nhìn nàng quay đầu nói: "Ngươi cứ phải cố chấp như vậy sao?"

Lữ Hiểu Nguyệt thấy nha hoàn không ở đây, quỳ xuống dập đầu nói: "Mẫu thân, người thanh toàn nữ nhi đi! Từ khi nữ nhi nhìn thấy hắn đã hãm sâu trong đó không thể thoát ra, trừ hắn ai nữ nhi cũng không lấy."

"Đồ không có mặt mũi!" An thị tức gận chỉ vào Lữ Hiểu Nguyệt nói: "Kiếp trước ta đã làm nên tội gì nên kiếp này mới sinh ra ngươi."

Lữ Hiểu Nguyệt nước mắt chảy dài, rơi xuống mu bàn tay, nức nở nói: "Nếu mẫu thân không đáp ứng nữ nhi, để nữ nhi làm ni cô cho rồi!"

An thị cũng không khỏi chảy nước mắt, một bên vừa khóc một bên vừa nói: "Mộ Dung gia, có ai là người tốt? Ngươi chỉ biết hắn là hoàng thượng vô cùng tôn quý, nhưng không biết bạc tình nhất là nhà đế vương. Tương lai nếu tốt đẹp thì thôi, nếu không tốt chỉ sợ ngươi còn liên lụy đến Lữ gia."

Năm đó An thị cũng có hôn ước với người trong hoàng thất, không ngờ hôn ước bị hủy, thương tâm muốn chết. Mặc dù sau này gả cho Lữ Lương, cũng không quên được, trong lòng mang hận người Mộ Dung gia. Từ khi biết được nữ nhi Lữ Hiểu Nguyệt đối với Mộ Dung Khuê nhất kiến chung tình, bà đã tìm mọi cách khuyên bảo, muốn cho Lữ Hiểu Nguyệt cắt đứt tâm tư, chỉ là Lữ Hiểu Nguyệt như bị ám ảnh, nhất nhất muốn vào cung, bất chấp làm hoàng hậu hay là phi tần.

Lữ Hiểu Nguyệt lại dập đầu nói: "Nếu tương lai không tốt, con sẽ gánh chịu một mình, tuyệt không liên lụy đến Lữ gia."

An thị thấy không thể khuyên được Lữ Hiểu Nguyệt, đành thở dài một tiếng thật sâu.

Tới ngày mở tiệc ngắm hoa, An thị dẫn theo Lữ Hiểu Nguyệt tiến cung.

Đỗ Mạn Thanh ngồi trong đình ngắm hoa, đợi các vị cáo mệnh phu nhân dẫn theo nữ nhi nhà mình vào bái kiến, mỉm cười hỏi han mấy câu, tinh tế đánh giá cô nương nhà ngươi ta một phen, gặp người xuất sắc sẽ hỏi tên tuổi. Diệu Tâm ở bên cạnh hầu hạ, mỗi lần Đỗ Mạn Thanh hỏi tên, nàng tự ám chỉ Thu Tình lặng lẽ nhớ lại.

An thị và Lữ Hiểu Nguyệt tiến vào bái kiến, thỉnh an Đỗ Mạn Thanh.

An thị lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Mạn Thanh, bị vẻ đẹp của Đỗ Mạn Thanh làm ngây người, trong lòng kinh ngạc:"Mọi người đều khen Hiểu Nguyệt nhà ta đẹp, nhưng khi đứng cùng với Thái hậu nương nương, Hiểu Nguyệt đúng là không bằng. Chẳng trách năm đó tiên đế sủng ái nàng, để cho nàng sinh hạ hoàng thượng.

Lữ Hiểu Nguyệt luôn tự phụ vì vẻ đẹp của mình, giờ gặp Đỗ Mạn Thanh cũng ngẩn ngơ, hơn nữa trước nay đều nghe kể về truyền thuyết nữ thần, nhất thời có chút e ngại, Đỗ Mạn Thanh hỏi một câu, nàng trả lời một câu, mất luôn vẻ tài tình lâu nay.

Đỗ Mạn Thanh quan sát Lữ Hiểu Nguyệt, thấy nàng ta mày rậm mắt hạnh, mai má ửng đỏ, quả nhiên xinh đẹp, khá là vừa lòng, lại hỏi thêm mấy câu, thấy Lữ Hiểu Nguyệt trả lời khéo léo, giọng nói êm ái, nhớ Mộ Dung Bội đã từng nói, Lữ Hiểu Nguyệt đối với Mộ Dung Khuê một lòng say mê, cũng có chút hảo cảm, ngươi một lòng với hoàng đế nhi tử của chúng ta, coi như ngươi tinh mắt.

Đến khi Thạch Thu Vân và Lý Đông Dao vào bái kiến, Đỗ Mạn Thanh đem hai nàng so sánh với Lữ Hiểu Nguyệt, quả nhiên Lữ Hiểu Nguyệt xuất sắc hơn một chút, trong lòng lập tức có tính toán, tương lai hoàng đế nhi tử sẽ có tam cung lục viện, trước tiên cưới Lữ Hiểu Nguyệt làm hoàng hậu, nạp Thạch Thu Vân là hoàng phi, sau này lại tuyển tú, để các mỹ nữ khai chi tán diệp, ta chỉ phụ trách ôm cháu, oa ha ha!

Tiệc ngắm hoa kết thúc, Đỗ Mạn Thanh trở về Khôn Ninh cung, lập tức cho gọi Mộ Dung Bội đến, hứng thú bừng bừng nói: "Hôm nay mới thấy, Nam Chu quốc chúng ta đúng là thừa thãi mỹ nữ! Cô nương đi theo các cáo mệnh phu nhân ai cũng như hoa như ngọc, nếu không sợ ủy khuất người ta, ta đều muốn thay Hoàng thượng nạp tất cả vào cung."

Mộ Dung Bội bật cười nói: "Thái Hậu nương nương tham lam quá rồi."

Đỗ Mạn Thanh cười nói: "Ta đều động tâm, ngươi nói Hoàng thượng chằng lẽ sẽ không động tâm sao?"

Mộ Dung Bội lắc đầu nói: "Khó nói lắm!" Mộ Dung Bội vừa nói xong, lúc này mới phát hiện mình ở trước mặt Đỗ Mạn Thanh nói chuyện đã thoải mái hơn, không khép nép như trước, lại đánh giá Đỗ Mạn Thanh, thầm nghĩ: Thái hậu nương nương càng ngày càng có hương vị nữ tử trần gian, không còn vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc ban đầu xuống trần.

Hai người thảo luận hồi lâu, đều cho rằng Lữ Hiểu Nguyệt thích hợp làm hoàng hậu.

Đỗ Mạn Thanh vừa nói chuyện trên mặt đều là ý cười sung sướng, lớn giọng nói: "Nếu thuyết phục được hoàng thượng, bây giờ chuẩn bị là vừa, cuối năm có thể thành thân. Tới mùa thu sang năm, ta có thể ôm cháu."

Đúng lúc Mộ Dung Khuê vừa đi tới cửa điện, nghe thấy giọng nói của Đỗ Mạn Thanh từ bên trong truyền ra, vội ngừng bước chân, lông mi nhíu lại, xoay người bước đi.

Hắn trở về Dưỡng Tâm điện, muốn gọi người đến nói, suy nghĩ một chút lại thôi, chỉ gọi Lạc công công tiến đến, ngoắc ngón tay nói: "Mẫu hậu muốn cưới Hoàng hậu cho trẫm, trẫm lại muốn giữ đạo hiếu, không nghĩ đón dâu sớm. Chỉ là nếu trẫm đến trước mặt mẫu hậu tranh luận chuyện này, có thể phá hủy tình cảm mẹ con. Việc này, ngươi phải nghĩ biện pháp loại bỏ đi ý niệm trong đầu mẫu hậu."

Lạc công công méo mặt, biết cuộc sống đau khổ của mình lại tới.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-38)