Vay nóng Tinvay

Truyện:Manh Hậu - Chương 04

Manh Hậu
Trọn bộ 38 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-38)

Siêu sale Shopee


Đỗ Mạn Thanh suy nghĩ một chút, cố ý hỏi: "Trưởng công chúa họ gì?"

Lúc này Thu Tình không còn kiêng kị nữa, thốt lên: "Họ là Mộ Dung!"

Đỗ Mạn Thanh gật đầu, được rồi, dù sao cũng biết nhi tử hoàng đế họ gì, họ đã có, còn có thể không biết tên sao? Nàng suy nghĩ một chút, trưởng công chúa tên chỉ có một chữ Bội, nhi tử hoàng đế chắc cũng là tên một chữ, hỏi tiếp: "tên hoàng thượng cũng là một chữ sao?"

Thu Tình không dám nói nhiều, chỉ gật gật đầu.

Đỗ Mạn Thanh nháy mắt mấy cái, trước đây đọc sách sử, người cổ đại đặt tên cho anh chị em trong nhà, rất thích gọi theo thứ tự, hoặc là có một chữ giống nhau. Nàng lại hỏi: "Tên đệm của hoàng thượng, cũng giống như trong hoàng gia?"

Thu Tình vội vàng gật đầu.

Đỗ Mạn Thanh thấy vậy, cười hỏi: "Ngươi biết chữ?"

Thu Tình vừa nghe hỏi đến chuyện này, liền mở miệng nói: "Phụ thân nô tỳ biết chữ, lúc chưa tiến cung nô tỳ được phụ thân dạy qua, cho nên cũng biết vài chữ."

Đỗ Mạn Thanh nghe Thu Tình biết chữ, thở phào nhẹ nhõm, biết chữ là tốt rồi. Nàng cười tủm tỉm hỏi: "Được rồi, bây giờ ta bỏ đi tên đệm của hoàng thượng ra, chỉ còn lại một chữ. Cái chữ kia cũng không phải tên của hoàng thượng, ngươi nói ra cũng không phải là phạm húy."

Thu Tình nghĩ cũng phải, lúc này mới can đảm nói ra: "Là hai chữ thổ chồng lên nhau."

Đỗ Mạn Thanh chà hai tay, À há, vậy ra nhi tử hoàng đế tên là Mộ Dung Khuê nha, tên rất hay!

Thu Tình nói xong, có hơi nghi ngờ, A, vậy ra thái hậu nương nương không biết tên hoàng thượng sao?

Đỗ Mạn Thanh thấy vẻ mặt Thu Tình, ngoắc tay cho nàng ta lại gần, nhỏ giọng nói: "Thật ra lúc ta hạ phàm, đã bị mất trí nhớ..." Không cần phải giải thích nữa, bây giờ có thể kiểm tra não để tìm ra đáp án sao?

Qủa nhiên Thu Tình lộ ra vẻ mặt đồng tình, trở nên vui vẻ, thái hậu nương nương coi ta là tâm phúc mới nói chuyện bí mật này cho ta nghe nha!

Sau khi Đỗ Mạn Thanh hỏi xong tên hai tỷ đệ Mộ Dung Khuê và Mộ Dung Bội, rất thuận lợi mà hỏi luôn tên các thành viên khác trong hoàng thất.

Nhìn trời không còn sớm, Đỗ Mạn Thanh liền phân phó Thu Tình: "mang nước tắm rửa!"

"Vâng!" Thu Tình lập tức đi lấy nước.

Các cung nữ khác đều hâm mộ mà nhìn Thu Tình, cho rằng Thu Tình được thần nữ quan tâm, sau này chắc chắn sẽ rất may mắn.

Đỗ Mạn Thanh cũng không biết, lần nói chuyện này của mình và Thu Tình, đã khiến Thu Tình từ một cung nữ tầm thường, trong nháy mắt được thăng cấp làm đại cung nữ.

Nàng ngồi một chút lại có cảm giác muốn mở điện thoại di động, vội vàng bỏ qua ý nghĩ này, đem điện thoại để lên gối đầu, vỗ một cái mới đứng lên đi một vòng trong điện, nhìn đồ vật trang trí âm thầm định giá, cái này, cái kia giá trị bao nhiêu tiền?

Đám cung nữ thấy Đỗ Mạn Thanh xoay vòng vòng trong điện, không dám nhìn, không dám hỏi nhiều, chỉ cúi đầu đứng thẳng, tự coi mình như đồ vật trang trí.

Thu Tình mang nước tiến vào xong lại to gan đứng sau Đỗ Mạn Thanh đang quay vòng.

Đỗ Mạn Thanh thấy mấy chỗ trang trí khá kỳ lạ, không biết có công dụng gì, quay đầu lại hỏi Thu Tình.

Thu Tình nhỏ giọng đáp. Thái hậu nương nương bị mất trí nhớ, tự nhiên là không nhớ rõ công dụng của những thứ này.

Bồn nước được đổ đầy, Thu Tình coi bản thân như đại cung nữ, gọi thêm ba người nữa, cùng nhau đến hầu hạ Đỗ Mạn Thanh tắm rửa. Ba cung nữ được gọi tên đều vui mừng quá đỗi, cảm kích nhìn Thu Tình.

Đỗ Mạn Thanh muốn nói tự mình tắm rửa là được rồi, không cần người hầu hạ, nhưng mắt thấy mấy cung nữ đều là một vẻ mặt vinh dự khi hầu hạ thần nữ tắm rửa, muốn từ chối cũng không nói ra được. Mà thôi, cứ để cho các nàng hầu hạ đi!

Mấy cung nữ hầu Đỗ Mạn Thanh tắm rửa xong, khi ra ngoài cũng không nói được thành lời, chỉ có thể trao đổi qua ánh mắt.

"Thái hậu nương nương không hổ danh là thần nữ hạ phàm, một đầu tóc vừa đen lại vừa thẳng, còn có mùi hương chúng ta chưa ngửi thấy bao giờ, như thể hương hoa, laị không giống hương hoa, ngửi được thì tinh thần thoải mái gấp trăm lần!"

"Da thịt thái hậu nương nương, trắng nõn cũng không đủ để hình dung, còn có mùi thơm thoang thoảng, đúng là tiên thể."

"Ta giúp thái hậu nương nương tắm rửa, cảm giác có thể thêm một năm tuổi thọ."

"..."

Một nơi khác, Mộ Dung Khuê đã cho các đại thần trở về, chỉ còn Đỗ Bá Ngọc, Giải Nguyên Hóa và Nghiêm Thừa Ân còn trong điện bàn chuyện.

Đỗ Bá Ngọc một mực quả quyết nói: "Hoàng thượng, đó là tỷ tỷ của thần, thần chắc chắc không nhận lầm người."

Giải Nguyên Hóa cũng nói: "Hoàng thượng, thần là người trong coi quá trình xây dựng từ đường, thần lấy đầu ra đảm bảo, từ đường tuyệt đối không có điều gì mờ ám."

Nghiêm Thừa Ân nói: "Hoàng thượng, thần nữ do trời ban là điềm lành, đúng lúc làm an lòng dân, hưng thịnh Nam Chu ta."

Mộ Dung Khuê bắt tay trầm tư, tính toán một hồi lâu mới nói: "Truyền Thạch lão tướng quân Thạch Uy."

Hơi muộn một chút Mộ Dung Khuê mới dẫn Thạch Uy và một vị ma ma đến bái kiến Đỗ Mạn Thanh.

Năm đó Khương Hoàng Hậu theo Mộ Dung Khuông xuống Giang Nam, phái Thạch Uy đi chọn mỹ nữ ở dân gian. Mà mama này là người nghiệm thân cho các mỹ nữ khi đó, gọi là Sử mama. Cũng có thể nói bọn họ là người có ấn tượng mới nhất về Đỗ thị.

Mộ Dung Khuê giả vờ nói: "Thạch lão tướng quân từng giúp mẫu hậu, Sử mama lại là người đã hầu hạ mẫu hậu ngày trước, hôm nay nghe nói mẫu hậu rơi xuống trần gian, nhớ lại chuyện xưa, một lòng muốn đến bái kiến mẫu hậu, nhi tử thấy bọn họ là một tấm chân tình liền mang bọn họ đến đây."

Đỗ Mạn Thanh vốn là người thông minh, nhìn tình hình đã hiểu ra, ừ, nhi tử hoàng đế bụng dạ đen tối này rõ ràng là còn nghi ngờ mình, gọi người đến làm rõ, lại còn nói mấy lời tốt đẹp như vậy. Hiên giờ đã như vậy, nếu mình không làm Hiền Đức thái hậu thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi. Trong lòng nàng đang suy nghĩ, ngoài mặt cũng không tỏ ra khác thường, chỉ quay ra gật đầu với Thạch Uy và Sử mama.

Năm đó Thạch Uy giúp hoàng đế chọn mỹ nữ, nhưng những mỹ nữ này là dâng lên cho hoàng đế, nào dám nhìn kỹ? Chuyện cách đây đã 20 năm, hắn cũng không nhớ nổi tướng mạo Đỗ thị, bây giờ thấy tướng mạo, dáng vẻ Đỗ Mạn Thanh bất phàm, không rõ nên cũng không dám nói lung tung, bái kiến xong thì chỉ đứng nghiêm một bên.

Sử mama thấy Đỗ Mạn Thanh, một chút lại cảm thấy nàng là Đỗ thị, một chút lại cảm thấy không giống, chỉ là thấy không chắc chắn mới đánh bạo hỏi: "Thái hậu nương nương có còn nhớ lão nô?"

Đỗ Mạn Thanh vẻ mặt thản nhiên, đột nhiên vỗ lưng ghế dựa nói: "Đã thăm dò đủ chưa?"

Hôm nay Sử mama mặc dù không có tư cách đến từ đường, nhưng chuyện kỳ lạ ở đó cũng đã được nghe, bây giờ thấy Đỗ Mạn Thanh đột nhiên tức giận, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống trước mặt Đỗ Mạn Thanh: "Xin thái hậu nương nương thứ tội!"

Đỗ Mạn Thanh không để ý đến Sử mama, chỉ nhìn Mộ Dung Khuê nói: "Đưa ta về từ đường!" Nếu là ở chỗ đó rơi xuống, đến đó chắc có thể trở về!

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh như là bị chọc giận, vội vàng phất tay cho Thạch Uy và Sử mama lui xuống, khom người nói: "Mẫu hậu bớt giận!"

Đỗ Mạn Thanh buông mắt nhìn ngón tay của mình, ngực phập phồng, hừ nói: "Được rồi!"

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh tức giận chưa tan, tất nhiên là phải giải thích: "Mẫu hậu, xin nghe nhi tử nói một câu!"

Đỗ Mạn Thanh nói: "Ngươi không cần giải thích, ta biết ngươi có ý gì."

Mộ Dung Khuê vẫn nói: "Mẫu hậu từ trên trời rơi xuống, là chính tay nhi tử đón được, đương nhiên nhi tử tin tưởng mẫu hậu là thần nữ hạ phàm. Chỉ là mẫu hậu đối với nhi tử xa cách, như là không có tình thân, lúc này nhi tử mới..."

Ý Mộ Dung Khuê là, hắn tin Đỗ Mạn Thanh là thần nữ, nhưng không chắc chắn nàng là Đỗ thị, cho nên mới để Thạch Uy và Sử mama đến xác nhận.

Đỗ Mạn Thanh nghe giải thích, mới thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Khi ta hạ phàm thì đã bị mất trí nhớ, cũng không còn nhớ rõ chuyện cũ. Tình cảm mẹ con, cũng chỉ còn ấn tượng sơ qua chứ không hề sâu."

Thì ra là vậy! Mộ Dung Khuê chợt hiểu.

Đỗ Mạn Thanh cũng nghĩ lại hành vi của mình, A, mình đối xử với nhi tử hoàng đế quá xa cách sao? Chờ một chút, không biết mấy người già đối xử với con trai mình như thế nào đây?

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh nhíu mày, trong lòng cảm thấy có lỗi, thỉnh tội nói: "Mẫu hậu, tất cả đều là lỗi của nhi tử!"

Đỗ Mạn Thanh suy nghĩ, chuyển đề tài, mới phân phó nói: "Mang trà lên!"

Mộ Dung Khuê vừa nghe thì mừng rỡ, đây là mẫu hậu tha thứ cho trẫm! Hắn cũng không để cung nữ đi làm mà tự tay pha trà, rót nước, bưng đến cho Đỗ Mạn Thanh, cười tủm tỉm nói: "Nhi tử pha trà cũng tạm được, phụ hoàng ngày trước rất thích uống trà do nhi tử pha."

Đỗ Mạn Thanh nhận chén trà, bưng lên uống một ngụm, ngửi thấy mùi thơm, biết là trà ngon, về phần kỹ thuật pha trà của người kia ra sao, nàng cũng không hiểu gì, vừa nhìn lên thấy ánh mắt chờ mong khích lệ của người nào đó, liền nhoẻn miệng cười, khen một câu: "Không tồi."

Đỗ Mạn Thanh vốn là mỹ nữ, ngày trước đang còn học đại học lại là hoa hậu giảng đường, khi đến xí nghiệp tư nhân đi làm có vô số người theo đuổi. Chỉ một cái nhăn mày hay một tiếng cười cũng quyến rũ bao người. Hiện giờ xuyên qua, bản thân trẻ ra vài tuổi, da trắng ra mấy phần, nàng lại có khí chất cổ điển rất thích hợp với quần áo cổ đại, nụ cười hôm nay như thể hoa quỳnh nở giữa đêm, đẹp không sao tả xiết.

Mộ Dung Khuê hơi thất thần, trong đầu thầm nghĩ: "Mẫu hậu, không hổ danh là thần nữ, cười như vậy nam tử bình thường sao mà chịu được? May mà trẫm là con trai của nàng, lúc này mới..."

Đỗ Mạn Thanh sai Mộ Dung Khuê đi pha trà, thấy hắn vui vẻ chấp nhận, không khỏi nói thầm, quả nhiên đối xử với nhi tử là như thế này! Nàng uống trà xong, đem chén trà để vào bàn tay của Mộ Dung Khuê, đợi Mộ Dung Khuê cất xong chén trà, nàng lại nói: "Vai có hơi mỏi, đến xoa bóp giúp ta đi!" Như vậy đã đủ thân tình chưa?

Mộ Dung Khuê hơi sửng sốt, không hiểu, lại vui mừng, mẫu hậu quả nhiên xem trẫm là con trai! Hắn đi vòng qua phía sau Đỗ Mạn Thanh, đặt tay lên bả vai nàng, vừa nhẹ nhàng xoa bóp vừa nói: "Lực độ đã vừa chưa?"

"Tạm được!" Đỗ Mạn Thanh dù sao cũng không thật sự muốn Mộ Dung Khuê xoa bóp vai, chỉ một lát đã nói: "Được rồi, ngồi xuống đây đi."

Mộ Dung Khuê vội vàng ngồi xuống bên người Đỗ Mạn Thanh.

Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê nghe lời, tâm trạng sảng khoái vô cùng, tay phải xoa đầu Mộ Dung Khuê, khen ngợi nói: "Như vậy mới ngoan!"

Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Khuê hơi lúng túng một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, kính cẩn nói: "Đa tạ mẫu hậu khen ngợi!"

Đỗ Mạn Thanh sờ đầu Mộ Dung Khuê, mới rút tay về, nghe được Mộ Dung Khuê nói như vậy, không hiểu rõ, lại ngứa tay, lần thứ hai đưa tay sờ má Mộ Dung Khuê, xoa bóp nói: "Con trai ngoan!"

Mộ Dung Khuê không chút nghĩ ngợi, duỗi tay một cái đã bắt được tay Đỗ Mạn Thanh.

Bàn tay nhỏ của Đỗ Mạn Thanh rơi vào lòng bàn tay của Mộ Dung Khuê, mắt nhìn chằm chằm, đúng lúc thấy ánh mắt kỳ lạ của Mộ Dung Khuê, có chút hoảng sợ, nhi tử hoàng đế muốn làm gì đây?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-38)