Đòi hỏi
← Ch.13 | Ch.15 → |
Trời mùa hạ nóng nực, sáng sớm đã cưỡi ngựa ra ngoài nên cả người rịn đầy mồ hôi. La Hãn chậm rãi tiến vào phủ tướng quân, bàn tay nhẹ nhàng kéo cổ áo ra phẩy phẩy, cảm giấy được cả lưng ướt sũng, liền nhất tay che trán nhìn lên trời, đồ ông trời chết tiệt, sao tí gió cũng không cho hả? Thật ra, hắn tính trời tối mới đến bái phỏng. Nhưng dù Tạ Vân đã không còn ở đây, hắn vẫn quen việc vừa hồi kinh là tức tốc chạy đến phủ tướng quân trước tiên.
Quản gia nghe nói La Hãn sắp tới nên đã ra đón từ sớm, cười vấn an xong đi trước dẫn đường, nói: "Lão tướng quân mấy hôm nay nhắc mãi, nói La nhị gia đã lâu rồi không đến thăm ông, không ai bồi ông trò chuyện. Sáng sớm hôm nay ông cũng nhắc tới ngài, không ngờ La nhị gia đã tới."
La Hãn phất tay nói: "Đừng nịnh ta, lão tướng quân nhà ngươi có ba đứa cháu trai phụng bồi, sao còn nghĩ đến người ngoài như ta chứ?"
Quản gia nhìn dáng vẻ nói chuyện của La Hãn, âm thầm gật đầu. La nhị gia khôi ngô tuấn tú, chỉ tiếc là hắn rất càn quấy hồ đồ, mặc dù ái mộ tiểu thư, nhưng tiểu thư ngại hắn gây chuyện phạm pháp nên lúc nào cũng thờ ơ, lãnh đạm với La Hãn. Đến khi tiểu thư qua đời, La nhị gia hoàn toàn sa sút, trở nên hốc hác tiều tụy, mọi người đều biết hắn đau lòng, ai cũng khuyên hắn vài câu. Sau này, hắn ở trước mặt Hoàng thượng đàng hoàng lĩnh người ra kinh làm việc, từ đó về sau luôn có bộ dáng là người của công việc. Nhưng, nụ cười đã không còn xuất hiện trên mặt, vẻ tràn đầy sức sống năm nào cũng mất đi, lúc này nhìn hắn rất vui vẻ, con người tràn đầy sức sống trước kia đã trở lại.
La nhị gia năm nay hai mươi ba tuổi, cha mẹ hắn tất nhiên luôn bắt hắn thành hôn. Quan phủ thấy hắn đã quá tuổi mà chưa đón dâu, nên cũng muốn tìm cho hắn một nàng dâu xứng đôi với hắn. Hiện giờ trong kinh thành còn nhiều quý nữ chưa kết hôn, nhìn trúng chàng trai anh tuấn nhà nào thì lập tức dùng tiền mua chuộc quan phủ, dưới sự giúp đỡ của quan phủ mà cưỡng ép người ta cưới mình, như ý nguyện gả cho lang quân mình mong muốn. La nhị gia nếu đã hồi kinh, chỉ sợ đám quý nữ đánh chủ ý lên người hắn là không ít.
Quản gia suy nghĩ, dẫn La Hãn đến trước viện Tạ Đoạt Thạch, sau đó đi vào trong thông báo, lập tức nhìn thấy ba thiếu nữ thanh xuân như hoa như ngọc ở trong phòng, là ba tiểu đầu bếp vào phủ mấy ngày trước nên hắn không để ý nhiều. Có khách đến phủ, ba a hoàn này tất nhiên phải ở bên cạnh hầu hạ.
Tạ Đoạt Thạch và ba người Tạ Đằng nghe được La Hãn tới, vội sai quản gia ra mời. Thậm chí Tạ Đằng cũng tự mình ra ngoài nghênh đón. Lại nói tiếp, La Hãn chỉ hơn hắn vài tuổi, sém chút nữa còn trở thành dượng của hắn, bây giờ tiểu cô cô đã không còn nhưng hắn vẫn thường xuyên đến đây, mỗi lần hồi kinh đều đến thăm phủ tướng quân, tấm lòng này, thật không thể không tiếp đón chu đáo.
La Hãn thấy được đích thân Tạ Đằng ra đón mình thì cười đùa trêu cợt mấy câu, sau đó lại thâm sâu liếc nhìn Tạ Đằng, muốn tìm hình bóng của Tạ Vân trên người nhà họ Tạ. Người Tạ gia có đôi mắt dài, mà Tạ Đằng và Tạ Vân lại giống nhau như vậy, khóe mắt xếch lên, không cười thì thôi, mà đã cười một tiếng thì hết sức câu người.
Tạ Đằng thấy La Hãn thâm tình nhìn hắn, hơi nổi da gà, liếc mắt nói: "Nhìn gì mà nhìn? Không chịu được ta đẹp trai hơn ngươi sao?"
La Hãn vỗ vai Tạ Đằng, thở dai nói: "Một tiếng dượng cũng không thèm gọi, cứ ngươi ngươi ta ta, vô phép."
Thấy La Hãn cười đùa như trước, không còn chìm đắm trong đau khổ, nên hắn cũng vui vẻ đùa lại mấy câu, sau đó dẫn La Hãn vào cửa.
Bên này La Hãn vào cửa, bên kia có bà tử bẩm báo cho Mạnh Uyển Cầm. Mạnh Uyển Cầm đầu tiên là cho người đến hỏi thăm xem La Hãn có lưu lại dùng cơm hay không, nếu có, phòng bếp phải nhanh chóng chuẩn bị.
Sau khi bà tử lui xuống, Mạnh Uyển Cầm cười với Cố Mỹ Tuyết, nói: "Ba tiểu đầu bếp kia sáng nay mới vào phòng lão tướng quân hầu hạ, La Hãn lại tới, thật đúng lúc!"
Cố Mỹ Tuyết gật đầu: "Phải vậy chứ! Ba tiểu đầu bếp đó nếu chăm sóc lão tướng quân được nhiều ngày, sợ rằng chủ tớ có tình, dù La Hãn có đòi lão tướng quân cũng khó bỏ được. Bây giờ chỉ mới chăm sóc, lòng còn chưa nóng, nếu La Hãn mở miệng yêu cầu, lão tướng quân khó mà xem nhẹ thể diện và tình cảm, tất nhiên sẽ đưa cho La Hãn."
Mạnh Uyển Cầm yên lặng một hồi rồi nói: "Trước kia La Hãn không ra gì, nhưng từ khi Tạ Vân mất, hắn lại chịu yên phận, còn trở thành người bên cạnh Hoàng thượng, thường xuyên xuất kinh làm việc. Tướng mạo và thân phận của hắn tính ra cũng là một lựa chọn tốt làm hôn phu, nếu như..."
Cố Mỹ Tuyết hiểu rõ Mạnh Uyển Cầm muốn nói điều gì, đầu lắc mạnh, nói: "Mẹ không cần nói nữa, ta chỉ thích đại biểu ca, nam nhân khác chỉ nhìn không hơn."
Nghe Cố Mỹ Tuyết nói vậy, Mạnh Uyển Cầm không nói gì thêm. Lại nói, La Hãn trước kia ái mộ Tạ Vân mà không được, hiện giờ lại chậm chạp không chịu lập gia thất, tâm sự của lòng hắn không nói cũng tự hiểu. Muốn làm vợ của hắn thì phải chịu đựng Tạ Vân hắn cất giấu trong lòng. Không chừng khi hắn nhớ đến Tạ Vân sẽ so sánh vợ mình với Tạ Vân, thê tử nhạy cảm, khó tránh được đau lòng.
Mẹ con ngồi nói chuyện, đang định sai người đến thám tính tình hình trong phòng Tạ Đoạt Thạch thì thấy Mạnh bà tử căm uất tiến vào, sau khi hành lễ xong liền nói: "Phu nhân, tiểu thư, các người mau đến chỗ của lão tướng quân, nếu không, sẽ có loạn."
Mạnh Uyển Cầm hỏi: "Tại sao?"
"Cũng là do ba con a hoàn mới tới gây ra." Mạnh bà tử kể lại chuyện xảy ra sáng nay, vừa kể vừa đấm ngực, nói: "Thấy La nhị gia tới, ba a hoàn này cũng không thèm đi bưng trà rót nước, chỉ nghênh ngang ngồi sau lưng lão tướng quân, xếp một hàng như ba bình phong mỹ nhân cho người ta ngắm vậy, một chút xấu hổ cũng không có. Đây là tới để làm a hoàn sao, lão nô thấy, các nàng tới để làm chủ mẫu thì đúng hơn!"
Mạnh Uyển Cầm nghe xong thì hơi sửng sốt, nhưng điều bà quan tâm cũng không phải là việc này nên chỉ trấn an đôi câu, sau đó hỏi: "La nhị gia vào hậu viện thấy Diêu Mật kia thì vẻ mặt như thế nào? Tả rõ cho ta nghe xem?"
Mạnh bà tử vốn tinh quái, nghe được Mạnh Uyển Cầm hỏi dò, bà lập tức kể lại mọi biểu hiện của La Hãn khi đến hậu viện, thấp giọng nói: "La nhị gia lúc đầu chưa nhìn ra sau lưng lão tướng quân, còn cười nói rất thoải mái. Đến khi hắn kể chuyện tiếu lâm, ba a hoàn kia nghe xong thì bật cười ha hả. La nhị gia lúc này mới lơ đãng liếc nhìn phía sau lão tướng quân, vừa nhìn tới, sắc mặt liền vô cũng đặc sắc!"
"Như thế nào, như thế nào?" Cố Mạy Tuyết không đợi Mạnh bà tử kể chi tiết đã nôn nóng hỏi.
"La nhị gia vừa nhìn thấy tiểu đầu bếp kia, lập tức đứng dậy trách móc lão tướng quân, nói rằng lão tướng quân thật không có nghĩa khí, rõ ràng là còn một người con gái mà giấu đến bây giờ mới cho hắn thấy. Đến khi lão tướng quân nói Diêu Mật chỉ là một a hoàn, sắc mặt hắn lập tức chuyển sầu thành vui, vừa mở miệng đã đòi a hoàn kia. Lão nô thấy mọi việc loạn như vậy nên mới sang đây bẩm với phu nhân và tiểu thư."
—
Bên này La Hãn đang nghĩ, chẳng qua chỉ là một a hoàn, nếu hắn muốn, lão tướng quân sao có thể khước từ? Vả lại gần đây cha mẹ hắn liên tục ép hắn thành thân, dù sao cũng phải cưới vợ, không bằng lấy một khuôn mặt giống Tạ Vân. Người trước mắt tuy là a hoàn nhưng cũng không sao. Ai ngờ hắn vừa mở lời, a hoàn kia lập tức nắm tay của hai a hoàn còn lại, một mực lắc đầu nói ba người họ không thể tách rời, chỉ nguyện cùng nhau chăm sóc lão tướng quân.
Đây là thế nào? La Hãn không tin có người trẻ không yêu mà đi yêu già, vừa suy nghĩ liền tự tổng kết lòng của Diêu Mật, đúng rồi, a hoàn kia không có chỗ dựa, sợ thế đơn lực bạc sau này không tranh được với những nữ nhân khác nên mới một mực muốn hai chị em tốt cùng mình ở chung một chỗ, chẳng qua ngại không dám nói rõ thôi! Thôi được, không phải chỉ nhiều thêm hai người nữa thôi sao, này đã là gì? Giống với mong ước của nàng là được rồi!
"Lão tướng quân, nếu ba người các nàng đã không muốn xa nhau, ta phải đòi cho họ một nhân tình." La Hãn liếc nhìn Diêu Mật, ánh mắt quyến luyến không rời, miệng lại vân đạm phong kinh nói: "Lão tướng quân nên tặng luôn ba nàng ấy cho ta thôi! Ta hồi phủ sẽ chọn mười a hoàn xinh đẹp động lòng người cho lão tướng quân tùy ý sai sử."
Đều, đều tặng hết cho người? Vậy mà ngươi cũng nói ra được! Tạ Đoạt Thạch trợn mắt, La nhị gia, ngươi vừa mở miệng liền đòi ba đứa cháu dâu của ta, không thấy quá đáng sao?
Sắc mặt Tạ Đằng càng lúc càng đen, trách không được tiểu cô cô lúc đó không thèm nhìn ngươi, ngươi chẳng qua là một người được nước làm tới. Vừa thấy nha đầu người ta xinh đẹp, chưa hỏi người ta có nguyện ý hay không, mở miệng ra liền đòi cho bằng được. Còn đòi hết ba người, người có biết xâu hổ không hả?
Tạ Thắng nhìn Diêu Mật, lại nhìn Sử Tú Nhi, hơi đau lòng, không thể tặng, nếu tặng thì, thì...
Tạ Nam tương đối thẳng thắn, không suy nghĩ thốt lời từ chối La Hãn: "La nhị, a hoàn khác tùy ngươi chọn, ba người này không thể tặng cho ngươi." Đùa sao, một người là Đại tẩu tương lai, một người là Nhị tẩu tương lai, người còn lại còn chưa rõ có thuộc về mình hay không, nhưng dù sao sau này chính là chị em tốt của Đại tẩu và Nhị tẩu, cũng coi như là thân thích của phủ tướng quân, sao có thể tùy tiện tặng cho người khác?
La Hãn thấy vẻ mặt của Tạ Đoạt Thạch không vui, ba người Tạ Đằng cũng chung một bộ dạng ngươi năm đó nhìn trúng tiểu cô cô của chúng ta, tiểu cô cô của chúng ta lại không thèm để ý đến ngươi, hôm nay ngươi lại nhìn trúng a hoàn phủ chúng ta, a hoàn nhà ta cũng như vậy không để mắt đến ngươi, nhất thời trở nên buồn bực, đang muốn phất tay bỏ qua, nhưng lại không nỡ bỏ Diêu Mật, nhịn một chút nói: "Vị cô nương này, ta dùng kiệu hoa đỏ thẫm cưới nàng làm chính thê, vậy được chưa?"
Tuy chỉ là a hoàn, nhưng nếu nha đầu kia khóc nháo đòi gả cho ta, chẳng lẽ phủ tướng quân các người không biết xấu hổ mà ngăn cản? La Hãn tự tin rằng Diêu Mật sẽ không cự tuyệt hắn. Hiện giờ trong kinh đừng nói là a hoàn, ngay cả tiểu thư thế gia cũng khó mà gả đi. Mình mở miệng cho làm chính thê, nha đầu này sao mà không động tâm?
Diêu Mật còn chưa mở miệng, trừ La Hãn ra, tất cả mọi người đều lo lắng.
Run rẩy, chớ đồng ý! Sử Tú Nhi và Phạm Tinh hận không thể nhào tới bịt miệng Diêu Mật, không cho nàng mở lời. Diêu Mật nếu ưng thuận La Hãn, chỉ bằng hai người bọn họ thì sao có câu dẫn Tạ Đoạt Thạch. Muốn khóc quá, không được, các nàng sẽ sống cuộc sống tốt đẹp của trưởng bối mà! Không được như vậy, không được!!!!!!
Ba huynh đệ Tạ Đằng có chung một suy nghĩ, nếu như Diêu Mật có gan đồng ý, ba người liền một chưởng đánh nàng hôn mê bất tỉnh để khỏi bị mất mặt.
Tạ Đoạt Thạch so với ba người Tạ Đằng thì bình tĩnh hơn, ung dung liếc nhìn La Hãn. Nói đùa, ngươi tuy tốt, nhưng chẳng lẽ cháu trai nhà ta kém sao? Diêu Mật không chọn cháu trai của ta mà chọn ngươi? Huống chi Diêu Mật và cháu trai của ta ở trong thư phòng ôm cũng ôm rồi, cắn cũng cắn rồi, tất nhiên là do trái tim cho phép, sao lại dễ thay lòng?
Diêu Mật kỳ thực có động tâm, ây, là chính thê đó! Nhìn La nhị gia nhất biểu nhân tài này, mới đến đã trò chuyện sôi nổi với lão tướng quân, trông khá thú vị! Huống hồ Tạ lão tướng quân và Tạ Đằng thẳng tính như vậy mà cũng khách khí với hắn, người này chắc chắn không tồi. Bây giờ người này vì mình có dung mạo giống Tạ Vân, liền hứa sẽ lấy mình làm chính thê, vậy phải đợi xem có chấp nhận điều kiện thêm hai người hay không, rồi mới đồng ý chứ?
← Ch. 13 | Ch. 15 → |