Khúc tận người tan…
← Ch.104 | Ch.106 → |
Dì nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn. Trước mắt một luồng sáng trắng chợt lóe lên, Nhạc Kha ở bên cạnh ta đã không thấy bóng dáng, đến lúc hắn quay lại, Phượng Viêm Lệnh đã nắm trong tay.
Hồng Oanh dùng sinh mệnh làm rõ chân tướng, ai nấy đều cảm động, có người trong Điểu tộc đã tụm năm tụm ba kêu to: "Xích Diễm, ngươi dung túng con gái lạm sát, sát hại mẫu thân, Điểu tộc ta sao có thể tha cho ngươi?"
Thanh âm ấy ban đầu còn rời rạc, càng về sau càng chấn động trời xanh. Tiểu Hỉ Thước nghe thấy, cũng cao giọng hô: "Ngươi mặc dù là Đại tộc trưởng, nhưng động một tí là diệt tộc. Chẳng qua là vì con gái ngươi bị người thoái hôn, ngươi đã trút giận lên tộc ta, hôm nay ngươi đền mạng đi!" Lại hướng lên trời cao giọng kêu lên hai tiếng: "Mẹ, tỷ tỷ, hôm nay con liều mạng cũng phải báo thù cho hai người!" Giọng nói thê lương vừa dứt, cả người nàng đã lao về phía dì.
Tiếc là tu vi nàng còn quá thấp, dì chẳng qua chỉ nhẹ nhàng vung một chưởng, đầu nàng liền vỡ nát.
Mọi người trông thấy tiểu hỉ thước yêu kiều nhỏ nhắn cứ thế mất mạng dưới tay dì, không ngừng phẫn nộ mắng: "Đại thủ lĩnh Điểu tộc ta sao có thể là kẻ lòng dạ độc ác như vậy? Xích Diễm mụ đàn bà rắn rết này!"
"Xích Diễm mau chóng cút khỏi núi Đan Huyệt, Điểu tộc ta không chấp nhận hai mẹ con ngươi!"
......
Đan Chu mặt mày trắng bệch, phượng linh trong tay hết nâng lên lại hạ xuống. Trước đó nàng bị một thiếu niên của Hạc tộc chém bị thương cánh tay trái, vốn dĩ còn chưa kịp băng bó, giờ phút này quần chúng phừng phừng nổi giận, chỉ nghe thấy nàng ta kêu thảm một tiếng, cả cánh tay trái đã đứt lìa, là một người thuộc tộc chim đầu rìu đầu đội cao quan đôi mắt đẫm lệ, tức giận nói: "Tộc ta hàng năm đều dâng thị nữ đến Phượng Tê Cung, ai nấy đều là nữ tử tôn quý trong tộc, hàng năm đền cầu kiến nhưng cũng chưa từng gặp lại mấy vị tỷ muội ấy, nhất định là đã bị con chim nhà ngươi sát hại rồi! Hôm nay ta phải vì mấy vị tỷ muội này mà báo thù!" Trường kiếm trong tay nàng hãy còn rỏ máu, nhưng vẫn liên tục hướng phía Đan Chu chém tới.
Cung nga thị nữ trong Phượng Tê Cung, ngoại trừ tổ tiên từ hình chim tu luyện thành người, tu vi cực cao, còn lại cung nga thị nữ, tất cả đều là biểu thị cho tấm lòng thần phục của các tộc, gửi nữ tử trẻ tuổi trong tộc tiến cung hầu hạ, chỉ mong có thể được Đại thủ lĩnh để ý một chút. Những thiếu nữ vào Phượng Tê Cung này không ai không phải là quý nữ các tộc, mặc dù ở Phượng Tê Cung trước mặt Đan Chu chẳng là gì, nhưng ở trong tộc đều là trưởng nữ được yêu chiều, ai nấy đều là viên ngọc tâm can của phụ mẫu.
Nét mặt dì xanh mét, chớp lửa trong tay chợt lóe, đánh trúng chim đầu rìu đó, nghiêm giọng gọi Đan Chu còn đang đau đớn đến độ có chút mơ hồ: "Ngu xuẩn, còn không qua đây?" Lại thở dài: "Vì sao ta lại nuôi dưỡng con một đứa ngốc như vậy chứ?" Cách xa như vậy, chúng điểu ồn ào phẫn nộ, nhưng ta vẫn nghe được lời này của dì rõ mồn một, trong lòng không khỏi chua xót, cũng không biết là vì ai.
Dì thầm mắng Đan Chu, nhưng cũng đã nâng niu nàng trong tay hơn vạn năm, đối với Đan Chu chung quy vẫn một lòng yêu thương che chở.
Đan Chu lúc này mới phản ứng lại, phi thân nấp sau lưng dì. Tu vi dì vốn cao, uy chấn hãy còn, cuối cùng chúng điểu ngừng công kích, nhưng lại như hổ rình mồi, không dễ dàng để bà có cơ hội chạy thoát.
Thế nhưng lại nghe thấy thanh âm dì ngửa cổ cười dài, dì trước giờ trên mặt vẫn luôn đoan trang không ngờ lại cười đến nước mắt tuôn rơi, ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người, mặc dù ý cười của dì không hề thay đổi, nhưng nước mắt vẫn cuồn cuộn không ngừng, run giọng nói: "Mấy vạn năm qua, việc giết mẹ như vẫn luôn ở trước mắt, ngay cả phò mã cũng vứt bỏ ta như giẻ rách, sống trên đời này còn gì thú vị nữa?"
Vẫn là mẫu tử liền tâm, Đan Chu ở sau lưng cả kinh khóc: "Mẫu thân... Người không thể bỏ lại nữ nhi......"
Dì mơ hồ như thể lúc này mới nhớ đến con gái, chán ghét đẩy nàng ta ra: "Nếu không phải ngươi ngu xuẩn như vậy, sao có thể đẩy vi mẫu đến bước đường cùng này? Ngươi còn không nhanh lăn ra xa?"
Đan Chu vốn dĩ đau đớn vì vết thương trên người, lúc này nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài, nức nở nói: "Mẫu thân đi đâu, con liền theo đó! Mẫu thân không thể bỏ lại con không quan tâm!"
Mọi người có mặt nơi sân đình ban đầu vốn rất tức giận, nhưng trông thấy mẹ con hai người bi thảm biệt ly như vậy, ngược lại ngừng tiếng mắng chửi, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Dì thảm giọng nói: "Tốt! Tốt! Tốt! Muội muội sinh được một nữ nhi giỏi giang, ta sinh ra đứa xuẩn ngốc này quả thực không thể sánh bằng, mới dồn ép ta đến bước đường cùng như vậy, quả thực là rất tốt!" Hàm ý trong đó, khốn cảnh hôm nay chính là vì bị ta bức bách.
Oán khí trong suốt mấy vạn năm qua của ta bộc phát, cũng cất giọng cười dài: "Dì nói thế là sao?" Oán giận tích tụ, nhất thời đều dồn nơi lồng ngực, lạnh giọng nói: "Mấy lời này của dì sai rồi! Toàn bộ kết quả này, đều là tự mình tạo nghiệt! Lúc dì ngộ sát ngoại tổ mẫu, Thanh Loan chẳng qua vừa mới chào đời, hãy còn là đứa trẻ khóc oe oe, ở thành Tu La xa xôi! Dì lừa mẫu thân Thanh Loan đến chịu tội thay, nói với bên ngoài bởi vì mẫu thân gả cho phụ thân đã tức chết ngoại tổ mẫu, khi ấy sức lực Thanh Loan còn không có, ngây thơ không biết thế sự hiểm ác, mất mẹ không ai bú mớm, phải lưu lạc ở núi Đan Huyệt! Toàn bộ chuyện này sao có thể nói chính là vì Thanh Loan dồn ép chứ?"
Dì giật mình im lặng, bổn tiên cũng không chấp nhận cho bà ngơi nghỉ, đem hận ý trào dâng trong lòng nói rõ ngọn ngành: "Sau đó Thanh Loan bị giáng xuống núi Nữ Sàng, dì không phải chưa từng muốn Thanh Loan mất mạng ở nơi ấy! Ai không biết núi Nữ Sang núi cao ma quái, Thanh Loan chỉ là một chim loan nho nhỏ, tu vi thấp kém, nếu không phải......" Nếu không phải người bên cạnh ta liều mình che chở...... Ta nắm chặt tay Nhạc Kha, ngàn vạn tình ý chỉ mong hắn có thể thấu hiểu. Lại nói: "Sau này, mẹ con dì ở trong Phượng Tê Cung làm điều ác, Đan Chu bị người thoái hôn mà trút giận lên tộc Hỉ Thước, đem cả một bộ tộc yếu ớt giết sạch, chỉ còn một người chạy thoát, có thể nói là họa diệt tộc! Thanh Loan ở trong Phượng Tê Cung hơn vạn năm, chỉ có thể lặng lẽ nhìn thấy cảnh tượng không ít nô tỳ bị Đan Chu kiêu căng giết hại mà dì làm ngơ không nghe không hỏi. Điều mà Hồng Oanh mong muốn, chẳng qua chỉ là bốn chữ Thiên lý công đạo mà thôi! Nàng mặc dù là nghĩa nữ của ngoại tổ mẫu, nhưng lại thấu hiểu bốn chữ ơn nghĩa giáo dưỡng của nghĩa mẫu hơn cả nữ nhi thân sinh, thấu hiểu thiên lý công đạo. Hiện giờ dì cùng đường bí lối, đây chính là gieo gió gặt bão? Sao có thể vu oan nói là Thanh Loan dồn ép chứ?"
Lồng ngực của người tựa sát phía sau mang theo hơi thở thơm mát ấm áp, hắn nhẹ nhàng khẽ nói bên tai ta: "Thanh nhi, vì hạng người này mà tức giận, không đáng!" Tay ta bị hắn lật lại, nắm chặt trong bàn tay ấm áp của hắn, từng chút từng chút đem năm ngón tay đang cứng đờ thả lỏng ra, khiến đôi tay lạnh buốt cũng dần trở nên ấm áp.
Dì bị mấy lời này của ta làm cho á khẩu, xoay người lại đẩy Đan Chu một cái: "Ngốc xuẩn, còn không mau chạy đi, ở lại đây chờ tận mắt thấy mẫu thân ngươi chết thế nào sao?"
Nhưng đôi chân Đan Chu như thể mọc rễ, sống chết không rời đi, chỉ nức nở lắc đầu. Dì thở dài một tiếng, thành khẩn nói: "Con tự lo cho mình đi! Mẫu thân cũng không thể nào bảo vệ con được nữa rồi!" Hướng mắt nhìn trời, bỗng dưng kêu lớn: "Mẫu thân ơi..." Trước mắt hồng quang chợt lóe, đoản chủy đâm vào lồng ngực, tự sát.
Đan Chu ở sau lưng dì đờ đờ đẫn đẫn đỡ lấy người dì đang từ từ ngã xuống, thời khắc ấy dường như mới hiểu ra, trong giây lát khóc gào lên, khàn giọng kiệt lực, hận không thể đem cả lồng ngực đều nấc lên.
Mặc dù dì đã tự sát, nhưng cũng không thể che đậy những hành vi độc ác của Đan Chu. Nàng bị Điểu tộc canh phòng cẩn mật. Nhưng theo lời của thủ vệ, nàng hoàn toàn có khả năng tự sát, tiên pháp cũng không hề bị phong ấn, ngay cả phượng linh trên người cũng không bị ai thu giữ. Cho dù có thủ vệ lạnh giọng châm biếm, nhưng đều thấy nàng ấy bất động thờ ơ.
Phượng tộc dựa theo chủ ý của tam vị trưởng lão, hi vọng dì Phượng có thể đảm nhận chức Đại thống lĩnh Điểu tộc, nhưng dì Phượng cười nói bản thân ở hải ngoại tiên châu an nhàn đã quen, không quen ra lệnh chỉ huy. Vì vậy có người trong Điểu tộc đề xuất bổn tiên đảm nhận trọng trách này.
Ngày hôm ấy trời xanh nắng đẹp, chúng điểu lại tụ tập trước Triêu Dương trống nghị sự, bổn tiên chỉ vào Tiểu Kim Phượng đứng bên cạnh dì, cười nói: "Chẳng phải đã có sẵn một người để lựa chọn sao? Thất linh Tiểu Kim Phượng tôn quý vô cùng, phẩm hạnh cũng không có gì đáng chê trách, còn gì để mà tranh luận?"
Dì Phượng thở dài: "Con đứa trẻ này..."
Ta chỉ vào một vài gương mặt thân quen bên dưới đài, cười bảo: "Chư vị cũng nói thật xem, Thanh Loan ở núi Đan Huyệt này vô lại càn quấy vạn năm, nếu như thật sự đảm đương trọng trách này, trong lòng chư vị chắc chắn không hề lo lắng chứ?"
Ai nấy đều ầm ầm cười vang.
Có người tiếp lời nói: "Cho dù là một kẻ vô lại đanh đá, suốt vạn năm qua cũng chưa từng thấy Thanh Loan làm xằng làm bậy, khinh khi kẻ yếu đàn áp kẻ nhỏ, chung quy so với con a đầu bụng dạ ác độc Đan Chu thì khiến người khác an tâm hơn?"
Bổn tiên không khỏi cảm khái!
Phượng tộc Điểu tộc, Đại thủ lĩnh Điểu tộc cứ thế mà quyết định, để Tiểu Kim Phượng đảm nhận. Dì Phượng ở mấy ngày đã bắt đầu nhớ nhà, rất muốn quay về hải ngoại tiên châu. Tiểu Kim Phượng lưu luyến bịn rịn, mấy lần muốn giữ mẫu thân ở lại giúp đỡ nàng giải quyết sự vụ, nhưng đều hết cách bởi ý dì Phượng đã quyết. Vì vậy nàng lại quấn lấy ta, bổn tiên bị nàng quấn đến độ dở khóc dở cười, vỗ vai nàng nói: "Núi Đan Huyệt người người đều biết tỷ tỷ chính là một kẻ lưu manh, muội muốn một kẻ lưu manh không làm chuyện tốt xử lý chính sự, quả thực là hơi khó!"
Gương mặt nhỏ nhắn nhất thời suy sụp.
Cửu Ly nhân cơ hội chọc khóe: "Năng lực không tốt lý ra nên từ chối, cứ như vậy ôm vào lại không thể đảm đương. Tương lai cũng không biết giấu mặt đi đâu?"
Tiểu Kim Phượng nổi nóng một lúc, trừng mắt nhìn nó tức giận nói: "Ai nói ta không thể gánh vác?" Lại mặt mày ủ dột cơ hồ muốn khóc: "Đều bởi mẫu thân bảo, tỷ tỷ hiện giờ là công chúa Tu La không đi hưởng phúc, lý nào lại làm chức Đại thủ lĩnh khổ mệnh này? Nếu Kim Phượng không nhận, chính là bất hiếu!"
Ta "phì" một tiếng bật cười, trong lòng mặc dù kinh ngạc dì Phượng đoán tiên cơ như thần, nhưng vẫn tốt bụng đưa ba ngón tay, chỉ điểm cho nàng.
Tiểu Kim Phượng thoạt đầu còn không hiểu, nhưng thấy ta khăng khăng đưa ba ngón tay, đôi mắt phút chốc sáng rỡ: "Ba vị trưởng lão?!" Thân ảnh trước mắt liền biến mất không thấy.
Cửu Ly tức giận bất bình oán trách: "Tỷ tỷ chưa từng đối xử tốt với Cửu Ly như vậy! Nếu như tỷ tỷ có thể tìm được một người thay Cửu Ly giải quyết chính vụ của Thanh Khâu, mới gọi là công bằng!"
Ta nhéo lỗ tai nó vờ tức giận: "Đệ tiểu tử này còn dám nói bậy! Còn ầm ỹ nữa liền tống đệ về cho cô đệ dạy dỗ!"
Người ngồi bên tay trái ta liền đứng dậy, nhẹ nhàng giữ lấy ma trảo của ta, nửa trách cứ nửa thâm tình nói: "Lớn như vậy rồi, còn ức hiếp một con thú nhỏ này, nàng không thể tìm trò vui nào khác được sao?"
Ta tùy ý để hắn nắm tay, nghiêng người cười bảo: "Khi dễ chàng thì sao?"
Cửu Ly nhảy bật dậy, mặt mày đỏ bừng tức giận nói: "Tỷ tỷ, tỷ và con rồng ngốc này không hợp đâu!" Nói rồi nổi giận phừng phừng phất tay áo bỏ đi.
Hợp hay không hợp ta không biết, ta chỉ biết con rồng ngốc trước mặt này ánh mắt dịu dàng ấm áp, một lúc lâu sau mới trả lời: "Cho nàng bắt nạt cả đời!"
Trong lòng bổn tiên nhất thời như có trăm hoa đua nở.
Lúc rời khỏi núi Đan Huyệt, dì Phượng quả thật chỉ dẫn theo mấy tùy tùng lúc đến trở về, không thấy bóng dáng ba vị trưởng lão. Cũng chẳng rõ Tiểu Kim Phượng dùng cách gì, lay động được dì Phượng lưu lại ba vị trưởng lão bên cạnh nàng.
Cửu Ly đứa nhỏ này mấy ngày nay cứ ở trước mặt Tiểu Kim Phượng mà chọc ngoáy châm chích, bổn tiên nhức đầu vô cùng, đá nó về Thanh Khâu cho cô nó dạy dỗ.
Nghe nói Tiểu Kim Phượng vừa lên nắm quyền, Điểu tộc liền đưa ra xử phạt nghiêm khắc với Đan Chu. Đan Chu bị mất cánh tay trái bị lưu đày đến hồng hoang đại trạch. Nghe nói nơi đó đầm lầy chướng khí, hoang vu hơn cả núi Nữ Sàng. Ngày khởi hành vừa vặn cũng là ngày chúng ta rời đi.
Ta trông thấy mấy thủ vệ đã được thay đổi trong Phượng Tê Cung áp giải Đan Chu đi lướt ngang qua, nàng ta thần sắc đờ đẫn, dáng người tiều tụy, không biết vì sao ta liền nhớ đến lúc cả hai còn rất nhỏ, đứa bé gái vô cùng cuồng ngạo ấy, trên người mặc vũ y ngũ sắc, hừ giọng lạnh lùng: "Chẳng qua là một con a đầu được gửi nuôi, sau này lớn lên một chút thì ở trong cung hết đấm đấm đá đá lại chạy tới chạy lui, cũng xứng gọi bổn công chúa là tỷ tỷ?"
Hai người chúng ta, chung quy, đều vô duyên gọi nhau là tỷ muội.
← Ch. 104 | Ch. 106 → |