Truy tìm dấu tích
← Ch.039 | Ch.041 → |
Nửa đêm, Nhạc Kha với ta sóng vai nhau ngồi trong Ngự hoa viên của Thiên Đế, trên đầu là một tán lá chuối, ta thấp giọng nói: "Đáng tiếc là không có mưa, nước mưa rơi trên lá chuối cũng khá thú vị." Chẳng qua đấy là tự trấn an chính mình. Mặc dù hắn đã năm lần bảy lượt cam đoan với ta giọng nói thê lương đó chính là Côn Lôn Thiên phi, nhưng ta nghi ngờ hắn vì thương nhớ mẫu thân đến độ nảy sinh ảo giác, trong lòng run rẩy, len lén kéo góc tay áo hắn không buông.
Hôm nay Thái tử điện hạ thiết yến chiêu đãi Long tử Long nữ ở bốn phương, tiệc đến giữa chừng hắn đã lén lút chuồn ra ngoài tìm ta, giải đáp hết thảy những ngờ vực trong lòng ta, quả thật cũng có thể xem là một chuyện tốt. Chỉ là, nếu như hắn đã nghe được tiếng kêu của mẫu thân, đương nhiên không chịu buông tay, cho nên hẹn ta ban đêm cùng nhau đến Ngự hoa viên tìm kiếm, truy tìm chân tướng.
Có lẽ hôm nay hắn đã nói hết với ta, đem chuyện kia lý giải rõ ràng, kỳ thật không giống bộ dạng kích động như đêm qua. Chỉ là đôi mi dài nhíu chặt, lúc nghiêng đầu vô tình phát hiện ta cẩn thận dè dặt, vì vậy kéo đôi tay lạnh buốt của ta qua, chà xát vài lần. Lòng bàn tay mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, hắn cũng không chút ghét bỏ, chỉ đem khăn lụa lau sạch.
Trong lòng ta sợ hãi, suy nghĩ vẩn vơ, khiến ta nhớ tới một chuyện khác, hỏi: "Ở trong Côn Lôn Kính ta nhìn thấy một người lướt nước mà đi, tiến vào trong một gian thạch thất nhỏ..."
Hắn sờ sờ mấy sợi tóc trên đỉnh đầu ta, nói: " Có phải nàng nhìn thấy một thiếu niên ngủ say trong quan tài?"
Ta gật gật đầu, nhất thời quên mất sợ hãi trong lòng, nói: "Thiếu niên đó là – -"
"Chính là tiểu cữu cữu của nàng." Hắn vỗ nhẹ lòng bàn tay ta, cười đùa: "Sau đó, ta dần dần tỉnh lại mới phát hiện ba hồn trên người đã thoát ra. Một hồn bị triệu tới trên người Long tam thái tử, một hồn vì bị tổn thương quá nặng, ở trong Côn Lôn Kính tu bổ, hồn còn lại đại khái là do hôm đó sự tình cấp bách, đương nhiên là được Tu La Vương dùng pháp thuật giữ lại trên nguyên thể."
Ta nhớ tới tính cách bất đồng của hai mảnh hồn đó, bản thân ở trong Côn Lôn Thần Kính ngẫu nhiên gặp được chính là phần hồn phong lưu tiêu sái, ngạc nhiên nói: " Ta thấy ngươi sao lại có lúc tính cách bất đồng, lúc nóng lúc lạnh." Ngón tay chọc chọc vào lồng ngực cường tráng của hắn, nói: "Trong thân thể này là mảnh hồn nào?"
Khóe môi hắn cong lên thành một đường, ẩn ẩn chút ý cười, nói: "Lúc trước triệu tới trên thân thể này chính là mảnh hồn mà nàng gặp lần đầu tiên, tùy tiện thích cười. Chỉ là sau này một mảnh hồn khác ở trong Côn Lôn Kính tu bổ đã xong, liền lần theo dấu vết xuất ra ngoài, chiếm lấy thân thể này. Nhưng cũng không biết là chiêu hồn đại pháp của Phụ vương không thành công hay bởi nguyên do gì khác mà hai mảnh hồn chung quy không thể hợp nhất, vì vậy hồn phách bị trục xuất ra đành phải quay về trú tạm trong Côn Lôn Kính. Sau này bị Tử Mạch ở thành San Hô làm tổn thương, mảnh hồn kia thế nhưng lại xuất ra quay về Côn Lôn Kính để tu bổ nên mới có thể hợp nhất hai hồn. Chẳng qua là hiện giờ nhất thời không gặp được Tu La Vương, tiên pháp ông ấy cao diệu, mảnh hồn được ông ấy giữ lại cũng không thể thoát khỏi bản thể."
Trong lòng ta nhất thời cảm thấy khó xử. Hồn phách này chính là của Nhạc Kha, chân thân đó của hắn với ta có chút xa lạ, nếu hắn quay về làm Trưởng tử của Thiên đế, đây cũng là điều đương nhiên. Nhưng không biết vì sao ta lại có chút không cam lòng. Có lẽ ta đã nhìn quen cái vỏ Long Tam thái tử, thay bằng một cái vỏ khác, theo bản năng đương nhiên sẽ có cảm giác đấy chính là một người xa lạ.
Hắn thấy ta cắn môi không nói, hỏi: "Tiểu a đầu đang nghĩ gì vậy?"
Ta thu hết dũng khí mới thành thật thay hắn nói ra lời: "Nếu ta là ngươi, nhất thời đương nhiên cũng có chút khó khăn. Đã dùng quen thân thể của Long Tam thái tử, lại quay về chân thân của mình...Nhưng nếu lâu ngày lại không trở về chân thân, quả thực cũng không nên."
Hắn gõ nhẹ trán ta một cái, thở dài: "Tiểu ngốc điểu suy nghĩ thật dễ dàng. Chẳng qua tiên pháp nàng còn thấp, đương nhiên nhìn không ra nguyên thể ta đã bị hủy hoại, chẳng qua là Tu La Vương dùng tiên pháp chắp nối lại mà thôi. Có muốn dùng cũng không thể được a. Hiện tại phương pháp tốt nhất chính là làm cho mảnh hồn bị trấn giữ thoát ra, ba hồn hợp nhất, chứng bệnh hay quên của ta đại khái mới có thể khỏi được. Đó là tiên pháp, đương nhiên cũng có thể trị liệu.
Lời này kỳ thật đã giải tỏa được băn khoăn trong lòng ta. Ngẩng đầu nhìn, màn đêm càng lúc càng đậm, không khỏi ngạc nhiên nói: "Đêm nay thật kỳ lạ, đã đợi quá nửa đêm vì sao vẫn không có tiếng nói?"
Nét đau khổ ẩn nhẫn chợt lóe lên trên mặt hắn. Kéo bàn tay ta nói: "Chi bằng thử tìm chung quanh xem?"
Nhưng đêm nay Ngự Hoa Viên yên tĩnh vắng vẻ, bất quá chỉ là tiếng côn trùng nỉ non cùng tiếng gió xào xạc, ngoài ra không còn bất kỳ động tĩnh nào khác. Mắt thấy hai canh giờ nữa lại trôi qua, bầu trời dần sáng, đêm nay khẳng định lại không thu hoạch được gì, hai chân ta mệt mỏi đau nhức âm ỉ, an ủi hắn: "Có lẽ là đêm nay Thiên phi nương nương mệt nên tìm chỗ nghỉ ngơi rồi, chi bằng buổi tối chúng ta lại tới?"
Hắn ngẫm nghĩ, không còn cách nào khác, đành phải rời khỏi nơi này.
Ta với hắn vừa đi vừa nói chuyện, lại nhớ tới Ly Quang cô đơn một mình nơi hàn đầm, bàn bạc với hắn: "Chi bằng chúng ta tới thiện phòng lén trộm chút điểm tâm sáng cho hắn lót dạ?"
Hắn gật gật đầu, nói: "Cũng thật làm khó hắn rồi. Nếu như không phải tìm nàng...Đều là nàng chim ngốc này!"
Ta đã biết hắn sẽ không nghĩ mình là "Tiểu cữu cữu", trong lòng cực kỳ bình tĩnh, đáp trả lại: "Ngươi chẳng qua là một con rồng ngốc, có tư cách gì kêu ta là chim ngốc?"
Hắn đột nhiên tiến tới che miệng ta lại, thấp giọng nói bên tai ta: "Có cung nga." Rồi kéo ta tới bên núi đá trốn đi. Hai tiên nga tiến tới đang bưng hai hộp thức ăn sơn son thếp vàng, vừa đi vừa oán giận nói: "Thái tử phi nương nương tương lai được nuông chiều quá đáng, quá nửa đêm còn dằn vặt mọi người. Chẳng qua là ăn khuya vài miếng cũng bắt bẻ tới bắt bẻ lui."
Tiên nga kia nói: "Cô còn không hiểu sao? Thái tử phi nương nương cao quý vì là hậu duệ lục giới, soi mói chút cũng là lẽ thường. Ta với cô có thể hầu hạ nàng ấy, âu cũng là phúc khí."
Tiên nga đầu tiên không tin nói: "Sớm đã nghe nói Xích Diễm Trưởng tộc Điểu tộc nghiêm chính vô tư, không hiểu sao lại dạy ra đứa con gái không giống bà?"
Hai người bước qua chỗ rẽ, tiếng nói dần dần không rõ, có lẽ đã đi xa rồi.
Ta bị Nhạc Kha che hết mũi miệng, đợi đến khi hai tiên nga đã đi xa vẫn chưa thấy hắn buông ra, vươn tay đánh hắn một cái, bực mình nói: "Còn chưa thả ra?"
Hắn giống như vừa mới tỉnh mộng, hoảng hốt thả tay xuống, bước nhanh về phía trước, ta ở phía sau đuổi theo hắn đến mức thở hồng hộc, tức giận nói: "Này, ngươi như vậy là đang nổi nóng sao?"
Hắn đột ngột quay đầu lại, nhưng lại là vẻ mặt cười hi hi, hai mắt lấp lánh như sao, nói: "Lời này là thế nào? Chẳng qua là ta đói bụng rồi, sốt ruột muốn nhanh chóng đi thiện phòng mà thôi."
Vẻ mặt này, đích thực là gương mặt tươi cười của Nhạc Kha thích trêu hoa ghẹo nguyệt trước kia. Ta lùi về sau hai bước, trong đầu vang lên một hồi chuông cảnh báo, cứ thế koong koong gióng lên nhiều lần. Xoa xoa ngực thầm nghĩ: Chu Tước Thần Quân, người nếu còn không trở lại, nói không chừng ta quả thực sẽ phạm phải tội lỗi không thể nào tha thứ được. –Chẳng qua, coi như là ta phạm tội đi, chắc chắn không phải do chủ ý của bản thân, mà vì sợi tơ nhân duyên chết tiệt của Nguyệt Lão.
Ta lấy lại bình tĩnh, lạnh mặt nhìn hắn, rảo bước về phía trước mà đi.
Đợi đến khi ta và Nhạc Kha gom được hai túi thức ăn đi đến hàn đầm, liếc thấy Ly Quang đang tựa người trên núi đá, thấy hai người bọn ta song song bước tới, tựa như có điều gì suy nghĩ mà liếc mắt nhìn một lúc. Hắn chậm rãi ngồi thẳng người dậy, thản nhiên cười nói: "Đêm nay tới đủ cả hai người."
Chuyện tìm kiếm thân mẫu của Nhạc Kha, cũng không biết hắn liệu có muốn cho Ly Quang biết hay không. Việc này ta không tiện làm chủ, bất giác quay đầu nhìn hắn, vừa đúng lúc hắn cũng quay đầu sang nhìn ta, suy nghĩ cả hai không ngờ lại giống nhau, không khỏi bốn mắt nhìn nhau bật cười một tiếng.
Ly Quang nhìn nhìn, nét mặt có chút khó coi, nói: "Ta cũng không biết oan gia hai người từ khi nào lại ăn ý như vậy? Chẳng phải trước đây cãi nhau ầm ĩ, không hợp nhau chút nào sao?"
Lời này của hắn quả thật không sai.
Trước đây ba người bọn ta cùng nhau ngao du khắp nơi, ta với Nhạc Kha luôn luôn bất đồng ý kiến, lúc đó vai trò quan trọng của Ly Quang liền được phát huy. Trong hai ta, hắn nếu như nghiêng về phía bên nào, người kia chỉ còn cách nghe theo. Vì việc này, Ly Quang không ít lần bị Nhạc Kha oán giận bởi phần lớn hắn đều về phe của ta.
Ta bước lên đem gói đồ trong tay mở ra, trải trên núi đá, cười nói: "Chúng ta hợp tác, chẳng phải là vì đem chút điểm tâm cho ngươi sao? Cũng giảm bớt phiền toái cho ngươi."
Hắn nhận lấy một khối điểm tâm, cắn xuống phân nửa, chậm rãi nói: "Chuyện này kỳ thật cũng không có gì khiến ta vất vả." Ăn một hồi lâu giống như khó mà nuốt xuống được. Ta vỗ trán một cái, than thở: "Xem đầu óc của ta này. Nhất định là điểm tâm hơi khô, ngươi khó lòng nuốt trôi." Niệm một câu tiên quyết, đem ấm trà trong phòng mình chuyển tới, lại biến ra ba cái cốc, rót cho mỗi người một cốc trà lạnh. Đưa cốc trà qua cho hắn "Ta thấy ngươi nuốt nửa ngày cũng không nuốt được, điểm tâm này cũng hơi khô khan."
Hắn đem trà trong cốc một hớp uống hết sạch, ta thấy nét mặt hắn rất khổ sở, cũng nhấc cốc lên uống một ngụm, lập tức phun ra, oán giận nói: "Trà này ai pha vậy, sao lại đắng thế này?"
Hắn hốt hoảng hỏi lại một câu: "Đắng sao? Ta không cảm thấy!"
Ta cảm thấy hắn hôm nay quả thật có chút kỳ lạ, rõ ràng là trà đắng đến độ lông mày cau lại một chỗ, sao còn hỏi lại ta? Liếc mắt nói: "Hôm nay ngươi bị ngốc à?"
Nhạc Kha đã thu lại vẻ mặt cười hi hi ha ha trước đó, lúc này cũng khe khẽ cười khổ. Ta thấy hắn càng kỳ quái hơn, nước trà trong cốc chưa uống miếng nào, sao lại bày ra nụ cười khổ chứ?"
Hôm nay hai người bọn hắn quá sức kỳ quái, quả thật khiến ta nổi nóng, cũng không biết bọn hắn suy nghĩ cái gì. Đành phải tự mình cầm lấy một khối điểm tâm mà ăn, lại hớp một ngụm trà, thở dài: "Đắng a, đắng quá a!"
Nhạc Kha hỏi ngược lại: "Nàng cớ gì lại thấy đắng chứ?"
Ta liếc xéo hắn một cái, nói: "Đầu lưỡi ta cũng chưa từng bị hỏng, sao lại không nếm thấy vị đắng chứ?"
Hai người bọn hắn nhất loạt nhìn nhau cười khổ.
Ly Quang vất vả đem khối điểm tâm nuốt xuống, chậm rãi nói: "Thanh nhi, hôm nay ta hỏi nàng một chuyện, chuyện hôm đó ta đề cập với nàng, nàng còn nhớ hay không?"
Hắn nói với ta ngàn chuyện vạn chuyện, ta sao có thể từng chuyện từng chuyện đều ghi nhớ trong lòng? Nhưng thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, lại không dám qua loa cho qua, nghiêng đầu nhớ lại một chút, trong lòng lộp bộp lộp bộp, không phải là hắn nhắc tới chuyện đó chứ?
Hôm ấy, ta với hắn lần đầu gặp lại nhau trên Thiên giới, hắn nói muốn cưới ta, bây giờ nhắc lại, lẽ nào là chuyện này?
Ta đưa tay ôm lấy chân trái Nhạc Kha, muốn cởi giày ra, hắn tránh tránh hai lần, nhìn thấy ta mảy may không hề dịch chuyển, đành phải hướng về phía Ly Quang nở nụ cười ngượng ngùng, để cho ta tùy ý.
Ta cởi giày hắn ra, kéo vớ xuống rồi lại vén ống quần hắn lên một chút, sợi chỉ lấp lóe, phát ra ánh sáng mờ mờ, chỉ vào cổ chân hắn nói: "Các ngươi xem."
Hai người bọn hắn đều cúi đầu nhìn xuống, thấy trên cổ chân Nhạc Kha là một sợi tơ hồng khi ẩn khi hiện, Ly Quang sống dưới biển sâu đã lâu, ngờ vực hỏi: " Đây là cái gì?"
Thanh âm của Nhạc Kha có chút run run: "Tơ nhân duyên." Lẩm bẩm nói: "Đây là chuyện lúc nào, sao ta lại không biết?" Đột ngột ngẩng đầu, hai mắt phát ra tia sáng, chăm chú nhìn ta, giống như ta chính là Nguyệt Lão thay hắn an bài hôn nhân đại sự, cực kỳ cảm kích không thôi.
Ta đẩy hắn một cái, nói: "Lẽ nào tới hôm nay ngươi mới nhìn thấy?"
Hắn liên tục gật đầu, lại nhấc chân lên quan sát cẩn thận, như thể ôm lấy bảo vật trân quý, ta đưa tay đẩy hắn ngã trên mặt đất, tức giận nói: "Đâu phải bảo vật gì, bất quá chỉ là cái móng vuốt mà thôi."
Nếu hiện về chân thân, chân hắn chẳng phải cũng chỉ là vuốt rồng thôi sao?
← Ch. 039 | Ch. 041 → |