Vay nóng Tima

Truyện:Long Phượng Tình Trường - Chương 018

Long Phượng Tình Trường
Trọn bộ 116 chương
Chương 018
Thời gian vụt trôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)

Siêu sale Shopee


Ta mãi mãi vẫn chưa bao giờ quên, lúc ấy nam tử kia biến sắc, khiến ta sợ tới mức lùi về sau mấy bước, nuốt hết mấy ngụm nước miếng. Người đó cao to như vậy, chưa nói đến tiên pháp, chỉ đơn giản một đấm thôi cũng có thể biến ta thành một đống thịt nát. Thế rồi thần sắc người đó lại chuyển đổi cực nhanh, ngay lập tức trên mặt lộ ra ý cười ôn nhu, hỏi: "Bọn họ là ai?"

Trước giờ ta luôn bị mọi người trách mắng ghét bỏ, cũng tự biết bản thân không được coi là một con chim cực kỳ xinh đẹp. Có đôi khi trong lòng nảy sinh ý nghĩ ngông cuồng, nếu như ta có được Vũ Y Ngũ Sắc của công chúa Đan Chu, nói không chừng có thể giành được chút tình cảm yêu thích của mọi người. Khi ấy tuổi ta còn nhỏ, không biết trên tiên giới có câu "lòng người nóng lạnh"1, chỉ là nhìn thấy nam tử này lộ ra cái nhìn ôn nhu chăm chú mà trước nay ta chưa bao giờ được hưởng thụ qua, không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh2, lại cực kỳ lo lắng nếu người này nghe nói ta gây sự khắp nơi, đánh nhau với đám tiểu tiên đồng ở núi Đan Huyệt, rồi cũng sẽ giống như những người khác lộ ra biểu tình ghét cay ghét đắng, thế nên chỉ còn biết cắn chặt môi, không chịu nói chuyện.

1lòng người dễ thay đổi

2được sủng ái mà lo sợ

Người đó vươn cánh tay cường tráng kéo ta đi qua, ta run lẩy bẩy không biết làm sao, sợ người này động thủ với ta, cố lấy dũng khí, nhắm hai mắt, bất thình lình cao giọng thanh minh: "Ta không phải muốn đánh nhau với bọn chúng, đám chim diệc non nói mẹ ta là nữ nhân hư hỏng xấu xa. Mẹ ta không phải người xấu ...Bọn chúng nói bậy"

Mọi khi đám tiên đồng nói vậy, mới đầu lúc nào ta cũng biện giải, nhưng bọn chúng luôn luôn ầm ầm cười to, vây ta vào chính giữa rồi đồng thanh nói: "Mẹ ngươi là kẻ xấu xa hư hỏng!" Cho dù ta có nhanh chóng bịt chặt tai, cắn chặt môi đến bật máu, bọn chúng cũng không chịu thôi, cuối cùng là luôn luôn đánh nhau để chấm dứt sự việc.

Ta kêu lên, nhắm mắt một hồi lâu cũng không thấy người đó lên tiếng, thân mình lại bị cánh tay cường tráng ôm chặt, không thể thoát ra, không khỏi mở mắt trái len lén nhìn, không rõ vì sao, chỉ cảm thấy sắc mặt người này không hề có ý vui mừng, nhưng cũng không có dấu hiệu tức giận, thậm chí ngay cả nét nghiêm túc trên gương mặt cũng không bằng sắc mặt của dì lúc giáo huấn ta, không khỏi đánh bạo mở hai mắt, hết nhìn lại nhìn trên mặt người đó.

Người sờ sờ đầu ta, còn nghiêm túc nhìn ta, cuối cùng thở dài một tiếng: "Ta biết mẹ cháu không phải nữ nhân xấu xa! Mẹ cháu là một người vô cùng vô cùng tốt."

Trong lòng ta dâng lên một niềm vui sướng khi có người đồng cảm, có thể sánh với cảm giác vui mừng khi bôn ba ngàn dặm đường, bỗng nhiên gặp được dòng suối ngọt, chỉ hận không thể nhảy vào giữa suối, đem toàn thân đều tắm ướt đẫm, lập tức nhào vào lòng người ấy, ôm chặt cổ người, không ngớt vui mừng mà bật cười khanh khách, người cũng tùy ý để cho ta ôm chặt cười đến điên cuồng một lúc, mới kéo ta từ trong lòng người ra, nhìn xuống không khỏi giật mình: "Nha đầu ngốc, cháu khóc cái gì?"

Ta rút tay lau lau nước mắt, luyến tiếc nhìn lồng ngực to lớn ấm áp của người một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Bọn chúng cũng không tin mẹ cháu không phải là người xấu."

Đôi mi dài nhíu chặt, ôn nhu dỗ dành nói: "Bọn chúng...là ai?"

Sờ soạng trong người một lúc lâu, cuối cùng lấy ra mấy khối đường, nhét vào trong tay ta. Ta nhận lấy, xé mở lớp giấy dầu bên ngoài, cho một viên vào miệng, còn lại toàn bộ cất vào trong túi, lại sợ lúc quay về đụng phải đám tiểu tiên đồng, rồi lại đánh nhau với chúng, làm hỏng mấy viên đường này, cực kỳ lo lắng hết sờ lại sờ.

Người thấy động tác của ta như vậy, kéo tay ta ngồi lên trên một tảng đá trong rừng, lại kéo ta vào trong lòng, ta tựa vào lồng ngực rộng lớn ấm ấp đó, trong miệng ngậm viên đường ngọt ngọt, cuối cùng tin tưởng người này, cảm thấy yên lòng, đem bốn đứa nhỏ hư hỏng nhà Đại tổng quản Thương Lộ lên án mạnh mẽ.

Người vừa nhíu mày nghe ta nói, vừa yêu thương sờ sờ đầu ta. Ta hít hít mũi, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, cực kỳ khó chịu, cố gắng khắc chế bản thân đừng bật khóc. Sợ mình khóc thành tiếng, người cũng sẽ ghét bỏ mà đẩy ta ra, xô ta ra khỏi trong lồng ngực ấm áp này. Mặc dù dì đem ta về, nuôi dưỡng ở núi Đan Huyệt, nhưng trước kia ngoại trừ gọi ta ra răn dạy một hồi, chưa bao giờ yêu thương ôm ta vào lòng, hay là xoa xoa đầu ta.

Hôm ấy sắc trời dần tối, ta lại không muốn rời khỏi lồng ngực người, được người đằng vân đưa đến đỉnh Phượng Dực Nhai, bịn rịn một hồi mới lưu luyến theo đường cũ mà về.

Qua hai ngày, nghe nói bốn thằng nhóc nhà Thương Lộ Đại tổng quản đùa nghịch bên bờ suối, không cẩn thận ngã xuống nước gãy xương, ta âm thầm suy đoán, chẳng lẽ người động chân động tay?

Ta trốn tiên nga trong cung cùng với dì, lại lén lút chạy vào trong cánh rừng đối diện đỉnh Phượng Dực Nhai, nhìn thấy người đang dựa vào tảng đá xanh nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc ấy, giống như chim về rừng, lao vào trong lòng người, cực kỳ thích thú cười nói: "Thúc thúc, con biết chính là người!"

Người mở to đôi mắt sáng ngời, tràn đầy ý cười đem ta ôm vào trong lòng, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, điểm nhẹ chóp mũi ta: "Con biết cái gì?"

Ta cười khanh khách: "Bốn con diệc đó khẳng định là thúc thúc động tay động chân."

Vẻ mặt người cứng đờ, một lúc sau mới nói: "Con gọi ta là gì?"

Lần trước ta đã trộm nhìn lông mi dài của người hết nửa ngày, chỉ cảm thấy sao lại có người có lông mi dài rậm đến thế, lại thấy người ngày thường oai phong uy vũ, lòng sớm đã có ý thân cận gần gũi, lúc này ở trong lòng người, tính khí to gan lớn mật ngày xưa lại nổi lên, sờ sờ hàng mi dài của người, tấm tắc khen:: "Lông mi thật đẹp! Thúc thúc, người lo lắng bận tâm cho con như vậy, con đương nhiên phải lễ phép. Không thể so sánh người với đám người ở núi Đan Huyệt, bọn họ không đáng để con tôn trọng."

Thần sắc trên mặt người trở lại bình thường, cực kỳ thận trọng nói: "Con sống ở núi Đan Huyệt không vui vẻ?"

Ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, vui vẻ nói: "Kỳ thực núi Đan Huyệt cũng không hẳn là không tốt, con không có cha mẹ thay con làm chủ, bị bắt nạt đôi chút là chuyện đương nhiên. Nhưng ngày thường không có người bên cạnh quản thúc, so với đám chim diệc kia tự do hơn rất nhiều. Cùng lắm là gây ra tai họa, bị dì quở trách một chút là xong."

So sánh việc bị trách mắng đôi chút cùng với tự do, đương nhiên đấy chỉ là chút vặt vãnh không đáng kể. Trong núi có rất nhiều tiểu tiên đồng bị cha mẹ quản đầu quản chân, nhiều điều bất tiện, ở trước mặt cha mẹ, tất cả bọn chúng đều sợ hãi rụt rè, nào được như ta vui sướng không sợ trời không sợ đất?

Người thấy ta cười đến là vui vẻ, lần này từ trong ngực lấy ra một bao thức ăn lớn, ta mở ra xem, không khỏi hoan hô một tiếng, cư nhiên đều là trái cây hiếm lạ, đỏ lóng lánh, vàng trong suốt, tím u tối, xanh ngọc bích, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, mùi thơm nức mũi lạ lùng, cầm lấy hết ngắm lại nhìn, luyến tiếc không nỡ cắn, lại cầm lên nhìn nhìn, vẫn là không nỡ.

Người ôm chặt ta vào lòng, xoa xoa đầu, cổ vũ nói: "Nếm một quả thử xem. Đây là...trái cây nhà thúc thúc."

Ta ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy hương thơm nức mũi, cực kỳ luyến tiếc nói: "Hay là giữ lại để ngửi? Lỡ như ăn hết..."

Người vội vàng tiếp lời: "Ăn hết lần sau thúc thúc lại mang đến túi khác cho con."

Lúc này ta mới vui vui mừng mừng kiếm một trái màu đỏ cho vào trong miệng, lại thấy người nhìn ta đầy mong chờ, cũng thấy bản thân không chút khách khí, quả thật có hơi vô lễ, trên mặt ửng đỏ, cũng tìm một trái màu xanh ngọc bích đưa đến bên miệng người, cười nói: "Thúc thúc cũng ăn."

Trong khoảnh khắc, đôi mắt người như có hơi nước. Hốc mắt đỏ lên, mới đem trái cây bỏ vào miệng. Ta chợt ngẩn ra, thầm than: vị thúc thúc này đối tốt với ta có chút thái quá. Ăn uống dè xẻn thế này, nhìn thần sắc người, nhất định là luyến tiếc không nỡ ăn, không chừng ngay đến mùi vị trái cây thế nào cũng không biết. Ta mời người một trái đã cảm động đến thế, nếu như đưa hết cho người về nhà từ từ ăn, chắc sẽ phát khóc luôn?

Tưởng tượng một đại hán oai vệ như người bật khóc, thật tình có chút khó coi, mà ta cũng thật luyến tiếc trái cây có mùi thơm nức mũi lạ lùng này, thế là quyết tâm, cùng người có phước cùng hưởng, một quả lại một quả, đêm trái cây giải quyết sạch sẽ.

Thời gian thấm thoắt, chớp mắt ta cùng với vị thúc thúc oai hùng này quen biết đã mấy trăm năm. Có một ngày nửa đêm thức dậy đi tiểu, ta từ trong điện lần mò đi ra, trên trời sao giăng, chỉ thấy dì vội vội vàng vàng xẹt qua phía trên Phượng Tê Cung. Khi đó ta đã được thúc thúc truyền dạy cho bản lĩnh đằng vân giá vũ, trong lòng tò mò, điều khiển một đám mây nhỏ, theo đuôi dì từ xa xa.

Có lẽ do trăng sao thưa thớt, trong núi vạn vật đều đã đi ngủ, dì không ngờ phía sau có người, điều khiển mây vội vàng lên đỉnh Phượng Dực Nhai. Trên núi ngô đồng um tùm rậm rạp, cả ngày ta đều chơi đùa ở trong đó, liền bỏ lại đám mây chậm rãi đi lên đỉnh núi. Chờ ta đến gần đỉnh, núp ở bên dưới tàng ngô đồng vụng trộm nhìn xem, chỉ thấy sắc mặt dì xanh mét, trường kiếm dựng thẳng, mũi kiếm hướng về phía trước, đúng là chỉa về phía vị thúc thúc yêu thương ta.

Tim ta bất chợt thót lên, không nghĩ đến hai người họ lại giương cung bạt kiếm, giống như kẻ thù không đội trời chung. Nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút khổ sở, ta tự ngẫm mọi người ở núi Đan Huyệt đều không nhìn ra điểm đáng yêu của ta, cuối cùng chẳng dễ dàng gì mới gặp được một thúc thúc hòa ái, khó khăn lắm mới coi trọng ta, đúng là trời cao thương tình, thấy ta lẻ loi cô độc, vì vậy gửi vị thúc thúc này đến trước mặt ta. Có đôi khi nửa đêm đang ngủ đều không nhịn được cười mà tỉnh lại, quả thực cảm thấy mình giống như kẻ giàu có đang ôm bảo tàng quý giá trong lòng. Lại thấy sắc mặt đám tiểu tiên đồng núi Đan Huyệt, trước giờ chưa từng khổ sở phẫn nộ đến thế.

Bảo kiếm của dì càng sắc lạnh hơn ánh sao, từng chữ từng chữ lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi, không cho ngươi bước vào núi Đan Huyệt một bước."

Thúc thúc khoanh tay mà đứng, dựa vào một cây ngô đồng, lúc đó nó vẫn là một cây non, dưới áp lực của thân thể to lớn tráng kiện, cái cây nho nhỏ đáng thương không khỏi có chút run rẩy, người lại không hề di chuyển, giọng điệu có phần vô lại: "Ngươi nói không cho ta tới thì ta sẽ không thể tới sao?"

Dì trước giờ đoan chính, hành sự đối xử với người khác đều có phép tắc chừng mực, lúc này lại tức giận đến sắc mặt tái nhợt, nhưng dì cũng không mắng người, chỉ là dựng thẳng mũi kiếm, nói: "Nghe nói trong tộc các hạ rất hiếu chiến, chi bằng hôm này cùng ta giao đấu một trận, giải quyết hết ân oán trước nay."

Vị thúc thúc kia thờ ơ liếc mắt nhìn sang chỗ ta ẩn núp một cái, ta cúi thấp đầu, những tưởng bị người phát hiện hành tung, định kế đó lẳng lặng rút lui, không ngờ ánh mắt người lại hướng sang chỗ khác, thản nhiên nói: "Hôm nay ta cũng không phải vì muốn đánh nhau mà đến, ta chính là muốn một người."

Dì giận dữ, quát: "Mơ tưởng! Ta có chết cũng không giao con bé cho ngươi."

Ta rất ít khi nhìn thấy dì tức giận, lúc này trông thấy, trong lòng không khỏi thở dài: ngay đến mỹ nhân lúc nổi giận, gương mặt cũng có vài phần dữ tợn. Lại thầm nhủ với chính mình, bản thân vốn đã không đẹp, tương lai nếu cũng nổi giận giống như dì, nhất định sẽ xấu thậm tệ.

Ngược lại, vị thúc thúc kia lại khí định thần nhàn, dưới ánh trăng còn tăng thêm mấy phần nho nhã so với ngày thường, trước giờ ta lăn lộn trong động mỹ nhân, những chuyện hái hoa bẻ cành cũng không nhớ nổi đã làm bao nhiêu lần, ngay đến tỷ muội Tri Canh Điểu1 song sinh xấu mồm xấu miệng ở phía trước núi, không biết đã bị ta đánh mấy lần, đem lông vũ màu cam trên người bọn họ vặt xuống mấy túm. Nếu không phải lông vũ là thứ có thể mọc lại, hai vị tỷ muội thân hình mảnh mai miệng lưỡi nanh nọc chẳng thua kém gì ta nhất định sẽ biến thành hai con chim trụi lông.

1chim cổ đỏ

Thật ra khi mới gặp người, chỉ cảm thấy vị thúc thúc này xấu trên cả mức bình thường, có thể xấu đến độ nhìn ra được vẻ anh khí phi phàm, âu cũng đã là điều bất thường. Sau người lại đối xử với ta hòa nhã thân tình, về lâu về dài càng thấy người đẹp hơn đám tiên thị ở núi Đan Huyệt mấy phần. Hôm nay nhìn thấy người khí độ như thế, chỉ cảm thấy trưởng một tộc như dì cũng không sánh bằng người, trong lòng quả thực có chút xấu hổ.

Mũi kiếm của dì múa một đường quang ảnh, không đâm tới trước ngực người, cẩm bào sắc đỏ trên người dì cực kỳ mỹ lệ. Lòng ta thầm nghĩ, ngoại tổ mẫu năm đó thực biết cách đặt tên, chả trách dì được gọi là Xích Diễm, nguyên do là toàn thân như lửa, nghĩ đến chân thân của dì so với Đan Chu lại càng xinh đẹp mỹ lệ. Nhất thời lại nổi lên ý tưởng xấu xa, mong thúc thúc đả bại dì, dì nhất định sẽ lộ ra chân thân, cho ta thưởng lãm một lúc.

Nghe nói mẫu thân còn xinh đẹp hơn cả dì, tỷ muội với nhau nhất định có đôi nét tương tự. Ta mơ màng tưởng tượng, mặc dù mẫu thân không nghiêm nghị như dì, nhưng có thể nhìn dì rồi tha hồ tưởng tượng ra mẫu thân, cũng là điều may mắn.

Nhưng thúc thúc hôm nay lại khiến người ta thất vọng một chút, chính là người không chịu đánh trả. Nửa ngày mới nói: "Xích Diễm, vì sao ngươi không trả tiểu công chúa của ta lại cho ta?"

Trong nháy mắt, toàn thân ta như rơi vào hầm băng, tứ chi bị đông lạnh đến vô tri vô giác.

Thì ra, vị thúc thúc mà ta thân cận gần gũi hết nửa ngày lại là phụ thân của Đan Chu.

Trên núi Phượng Hoàng bấm hết đầu ngón tay mà đếm, đếm tới đếm lui cũng chỉ có một vị công chúa – Đan Chu. Người mà ta luôn luôn tâm tâm niệm niệm, lại là phu quân của dì, phụ thân của biểu tỷ Đan Chu.

Ngày trước, lúc ta bị Đan Chu chế giễu là dã chủng, trong lòng cũng cực kỳ muốn phản bác một câu: Kỳ thực ngươi với ta không có gì khác biệt, chẳng phải ngươi cũng không có phụ thân đó sao.

Nhưng song thân của ta đều đã mất, chung quy vẫn không thể thẳng lưng mà nói chuyện, những lời này trước giờ cũng chưa bao giờ thốt lên. Hôm ngay nghĩ lại, thật may mắn khi xưa chưa từng nói lời độc địa với Đan Chu, nếu như nói ra lời này, chẳng phải chính là làm trò cười sao?

Ta nghiêng ngả lảo đảo xuống núi, trong lòng cực kỳ khó chịu, cảm giác giống như gần đây bản thân gặp được một việc cực kỳ đáng mừng, đang lúc âm thầm vui sướng hạnh phúc, lại được bảo rằng là ta đã trộm đồ của người khác, người mất trộm chẳng phải ai, chính là người ta trước giờ khinh thường – Đan Chu.

Ta bước thấp bước cao từ đỉnh Phượng Dực Nhai đi xuống, ngay cả đằng vân giá vũ cũng quên mất, từng bước từng bước lần mò về Phượng Tê Cung, bấy giờ cũng đã quá nửa đêm. Mò mẫm vào trong điện, lại nhìn thấy một ngọn đèn âm u, dì nghiêm mặt ngồi trên giường của ta. Ta vừa xót xa vừa thương cho bản thân, vui sướng trước kia giờ cảm thấy thực nực cười, lại chưa từng cung kính như ngày xưa, chỉ hiền lành ngồi trước mặt dì.

Hôm nay dì không nghiêm khắc như trước đây, chỉ hỏi ta: "Quá nửa đêm thế này con còn đi đâu?"

Ta nghi ngờ dì đã biết việc bị ta theo dõi, trước đây trơ mặt nói dối hay làm điều xấu sớm đã thuần thục, lúc này thuận miệng nói: "Con ở trong rừng chơi tới muộn, không để ý ngủ quên, khi tỉnh lại đã trễ thế này rồi. Dì sự vụ trong cung không bận rộn sao? Sao giờ này còn chưa đi nghỉ?"

Dì thở phào nhẹ nhõm một hơi, yên tâm rời đi.

Ta ngã xuống giường, chỉ cảm thấy không hiểu vì sao xương cốt toàn thân như vụn vỡ, tâm như tro tàn, đem tất cả hi vọng của ta đều tiêu biến, chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ đầu còn để chỏm, nhưng lại hi vọng một đêm bạc đầu, cuộc sống tiên nhân dài đằng đẵng nhanh chóng qua đi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-116)