Vay nóng Homecredit

Truyện:Bánh Donut - Chương 15

Bánh Donut
Trọn bộ 35 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-35)

Siêu sale Shopee


Edit: Cà Chua Nhỏ

Beta: Anh

Lúc Giang Hạo Lam đi ngang qua phố Giang Hạ thì bắt gặp một nhóm người vừa bước ra từ tiệm bánh Điềm Thỏ.

Lời nói của bọn họ truyền vào trong tai anh.

"Thật xui xẻo, đi mua bánh ngọt mà cũng gặp phải loại chuyện này, haizz, sau này mình không thèm đến đó nữa đâu."

"Thật ra người đàn ông trông dữ tợn kia nói không chừng là quân lừa đảo tống tiền đó, mình thấy bà chủ cũng đã tốt lắm rồi."

"Đúng đó, tuy rằng hoàn cảnh có hơi không đúng, nhưng mà bây giờ bọn mình nên đi đâu đây?"

"Hình như bên cạnh còn có một cửa hàng đồ ngọt khác kìa, bọn mình đến đó đi."

"Được thôi, tiện thể cùng đi dạo phố luôn."

Anh có hơi cau mày, vừa lúc dẫm phải hòn đá nhỏ bên đường, một phát đá bay hòn đá bay ra xa, lăn vào nắp cống.

Sau đó anh siết chặt lại nắm tay, bước chân đi vào cửa tiệm bánh.

_______

Vừa lúc nhìn thấy người đàn ông kia còn muốn xuống tay với Tang Uyển Hề, đột nhiên một giọng nói cất lên.

"Tên khốn này từ đâu chui ra vậy? Bắt nạt người khác rồi còn muốn đến cửa hàng khác, còn muốn mặt mũi bước ra đường không hả??"

Giọng nói ngạo mạn không kiềm chế được ẩn chứa tức giận, nói năng có khí phách lớn.

Nghe được câu đó liền khiến người đàn ông sửng sốt vài giây, Tang Uyển Hề cũng nhân cơ hội mà lui người về phía sau trừng mắt lớn nhìn chằm chằm vào hắn, khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ sự tức giận, cả người cảm thấy choáng váng, mặt mày cũng ửng lên màu hồng nhạt.

"Mày... Mày mới chính là tên khốn đó!" Người đàn ông phản ứng lại rồi lên tiếng mắng chửi người vừa nói ra câu nói kia.

Giang Hạo Lam hai tay đút vào túi quần, bình tĩnh bước tới, dáng người anh 1 mét 8, so với tên đàn ông thô lỗ kia cao hơn rất nhiều, tuy bề ngoài hơi gầy, nhìn như không có nhiều thịt nhưng bù lại có đôi mày kiếm sắc bén, gương mặt lạnh lùng, nhìn qua là dáng vẻ không dễ chọc vào.

Càng không được xúc phạm.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông kia, bỗng nhiên khóe miệng hơi nhếch lên mang theo ý giễu cợt: "Thì ra lại là ông, Đại Tráng."

"...." Không biết vì sao mà người đàn ông đứng đó đột nhiên có chút giật mình, người đang đứng trước mặt hắn nhìn có hơi quen, hơn nữa còn biết tên giang hồ của hắn, cổ họng hơi nuốt nước miếng, nhưng vẫn cố gắng mạnh miệng: "Mẹ nhà mày chứ Tráng! Mày là tên khốn nào?"

"Tôi?" Giang Hạo Lam nhướng mày, "Thân phận của tôi, ông không xứng để biết, hơn nữa chỗ này cũng không phải nơi mà ông muốn động là động, khôn hồn thì mau cút nhanh cho tôi!"

"...." Người đàn ông bị anh kích thích đến mức muốn vươn tay đấm cho anh một cái, nhưng Giang Hạo Lam lại dễ dàng chặn lại, không những vậy còn tặng thêm vài cú đấm cho hắn.

Cơn đau nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, người đàn ông đau đến mức nghiến răng rên rỉ.

"Mày.... buông ông ra mau!"

"Tôi cho ông cơ hội cút, là ông không cần."

"Mày đánh lén còn dám nói, mày có phải đàn ông hay không hả?"

"Vậy thì hỏi lương tâm của ông xem vươn tay tay lấy mấy đồng tiền này thì có được gọi là đàn ông không?"

".... Rốt cuộc mày là ai??"

"Là bố của ông đó."

"......."

Tên đồng bọn từ nãy đến giờ muốn đến giúp người lại bị Cố Thang Nguyên kéo lại không cho đi qua, kết quả là chưa kịp làm gì thì hắn đã chuồn mất rồi.

"Anh Tráng, anh cố gắng một chút, em đi gọi người đến viện trợ cho anh!" Khi hắn chạy đến cửa còn không quên hét lên về phía người đàn ông.

Cố Thang Nguyên: "Cậu nhóc này được đó chứ!"

Tang Uyển Hề vẫy vẫy tay, bước đến gần cô gái nhỏ rồi nói với Cố Thang Nguyên: "Lại đây, đừng có đuổi theo, chị Tiểu Bội đã báo cảnh sát rồi!"

Sau đó thì che mắt cô gái đứng bên cạnh lại, dắt cô đi đến ven tường.

Cách đó không xa, người đàn ông bị Giang Hạo Lam dùng nắm đấm hạ gục, lúc nãy còn dáng vẻ hung tợn doạ người, bây giờ cả khuôn mặt đều bị đánh đến héo mòn, miệng thì liên tục xin ông lạy bà.

Chị Tiểu Bội cũng ngồi xuống: "Này, cậu trai kia đánh nhau khá đó, lại còn đẹp trai nữa, là bạn của em sao?"

"Xem như là vậy." Tang Uyển Hề nhìn về phía bọn họ, "Là bạn học của em, từng gặp nhau vài lần."

Chỉ là tận mắt chứng kiến cảnh một đám người đánh nhau như vậy mà cô lại không cảm thấy gay cấn hay thú vị như trong tưởng tượng, cũng có thể xem như hả giận một chút.

Vị đại thiếu gia nào đó so với đám du côn còn có phần quậy phá hơn, nhưng mà lại rất đẹp trai, giống như có một luồng hơi thở không thể giải thích được ập đến.

— — —

1 giờ sau.

Tang Uyển Hề, Giang Lam Hạo cùng với người đàn ông đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập đã xuất hiện tại đồn Công An gần đó.

Trong phòng thẩm vấn.

Ba người ngồi bên cạnh nhau, đối diện là một anh cảnh sát trẻ tuổi đang cầm bút gõ xuống bàn: "Nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra?"

Người đàn ông ngồi bên cạnh oán giận cúi đầu trừng mắt liếc Giang Lam Hạo, sau đó liền quay sang cảnh sát, điệu bộ đáng thương tố giác:

"Anh cảnh sát, anh nhìn bây giờ còn chưa đủ rõ ràng sao? Tên khốn này đã đánh tôi đến mức thảm như vậy, có phải nên bị bắt giam mấy ngày không?"

Anh cảnh sát liếc mắt nhìn người đàn ông, mặt mũi sưng tấy, máu đỏ vẫn còn chảy, nhìn rất giống người bị đánh.

Tang Uyển Hề liếc nhìn hắn đang cố giải thích, cô nói với cảnh sát: "Anh cảnh sát, là do tên này xông vào cửa hàng của em trước, nói năng thô lỗ, đã vậy còn muốn động tay động chân với em, cái này chỉ là tự vệ chính đáng thôi."

Giang Lam Hạo ho nhẹ rồi sửa lại: "Đây là thấy việc bất bình, ra tay làm việc nghĩa."

Người đàn ông bắt đầu mắt nhắm mắt mở nói dối, ném cái nồi này cho người khác đội: "Tôi chỉ là nói ngoài miệng thôi, còn chưa có động thủ, ngược lại cái tên này chưa nói một lời đã xông lên đánh tôi trước. Còn nữa, em gái tôi ăn bánh ngọt ở cửa hàng đó bị tiêu chảy cho nên tôi mới đến hỏi cho ra lẽ."

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Giang Lam Hạo, ánh mắt liền chạm đến khuyên tai Obsidian*, xuống chút nữa chính là hai chiếc vòng cổ, cổ tay còn mang trang sức hoa hoè loè loẹt, giờ phút này anh đang khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhã huýt sáo, bộ dạng thảnh thơi không giống người đang ngồi trong đồn cảnh sát.

*Obsidian: còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch, là một dạng thuỷ tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá macma phun trào.

Người đàn ông chỉ tay vào anh rồi hét lên: "Anh cảnh sát, tên này còn giống côn đồ hơn tôi!"

Nghe lời này, Giang Lam Hạo chỉ hừ lạnh, quay đầu lại, lạnh lùng quét mắt về phía hắn.

Tên đại ca lập tức giật mình, lập tức im miệng không dám hó hé.

Cảnh sát đang ghi chép lại tình huống, thật ra nhìn sơ qua cũng đoán được rằng người đàn ông thô lỗ này đến cửa hàng của cô gái nhỏ rồi giở trò quấy rối đe doạ, sau đó chàng trai mới ra tay bảo vệ, chỉ là không quá nghiêm trọng thôi.

Viết xong báo cáo, anh cảnh sát nhìn lên ba người rồi nói: "Vậy các vị có đồng ý hòa giải không?"

Tang Uyển Hề cùng tên đầu gấu đồng thời trả lời: "Tôi không muốn!"

Hai người thoáng nhìn nhau rồi lên tiếng.

Tang Uyển Hề nói: "Tôi đã nhờ nhân viên cửa hàng kiểm tra qua rồi, lô nguyên liệu đó không xuất hiện vấn đề gì, người đàn ông này cố ý đến gây chuyện."

Tên đàn ông dùng tay che trán lại: "Tôi đã bị đánh thảm như vậy rồi, chẳng lẽ người đánh tôi không chịu trừng phạt sao?"

Viên cảnh sát thở dài, chống cằm suy nghĩ một hồi, chuyện này thật sự có hơi khó giải quyết, cho dù nói là gây chuyện nhưng rốt cuộc cũng chưa gây ra tổn hại gì đáng kể, cho nên mặc dù tên đầu gấu này cố tình đến gây chuyện, thì muốn buộc tội hắn cũng cần phải có bằng chứng.

Giang Lam Hạo cúi đầu không lên tiếng, tay cầm điện thoại gửi tin nhắn đi.

Bọn họ giằng co năm phút, cuối cùng thì điện thoại của Giang Hạo Lam cũng nhận được tin nhắn, anh click mở, nhìn lướt qua rồi đưa điện thoại cho cảnh sát.

"Người đàn ông này trước đây đã từng có tiền án, chuyên cầm tiền bẩn để đi làm việc xấu, bạn tôi tình cờ có được chút thông tin và bằng chứng, anh xem có thể kết tội hay không?"

Cảnh sát xem xét qua rồi gật đầu, nhìn Tang Uyển Hề cùng Giang Hạo Lam rồi nói: "Được rồi, hai người có thể đi trước."

Sau đó thì quay đầu nói với tên đầu gấu: "Còn anh thì ở lại chờ điều tra."

Tên đầu gấu: "......"

Tang Uyển Hề đứng dậy, cúi người 90 độ chào cảnh sát: "Cảm ơn anh cảnh sát, anh đã vất vả rồi!"

Anh cảnh sát trẻ tuổi cười cười, xua xua tay nói: "Không có gì đâu, đây là trách nhiệm của anh mà!"

Cả hai cùng nhau rời khỏi đồn cảnh sát thì vừa lúc trời cũng đã sập tối.

Đột nhiên điện thoại của Giang Hạo Lam vang lên, anh cầm lên rồi nói với Tang Uyển Hề: "Đợi chút, tôi đi nghe điện thoại."

Cô gật đầu, ngoan ngoãn đứng sang một bên, chờ anh tiếp điện thoại.

Cô không có ý định nghe cuộc hội thoại nhưng giọng của anh quá lớn, không những vậy còn mang theo sự tức giận, cuối cùng thì từng chữ từng chữ đều lọt vào tai cô.

"Tống Nhị, thông tin của cậu gửi rất có ích đó, tên đầu gấu đó bị chặn họng ngay tại chỗ, năm đó tên này thích gây chuyện khắp nơi, trăng hoa ong bướm, còn dám đè đầu cưỡi cổ em trai em gái của cậu, xem như hôm nay tôi thay cậu báo thù."

"Sao? Cậu nói người chống lưng cho hắn là lão Kim à? Cái gì? Lão Kim gần đây vừa mở cửa hàng tráng miệng à?"

"Mẹ kiếp, tôi thừa biết mấy tên đó cả ngày chẳng làm được chuyện gì tốt, bây giờ còn muốn tranh giành thị trường, chuyện này không được."

"Hả? Lão Kim tuyên bố trả thù sao? Ai cho ông ta cái gan đó vậy? Cậu nói cho bọn chúng biế. tiệm bánh ngọt Điềm Thỏ do tôi bảo kê, từ nay ai dám đến gây chuyện, tôi gặp một người liền đánh một người!"

Câu nói vừa rồi như chạm đến trái tim Tang Uyển Hề, cô quay đầu nhìn về phía Giang Hạo Lam, người thiếu niên lúc này một tay xoa eo một tay nghe điện thoại.

Vào khoảnh khắc đó, hình bóng của anh trong lòng cô trở nên mạnh mẽ không gì có thể sánh được.

Nhưng chỉ giây tiếp theo, cô lại nghe anh nói: "Mẹ nó, tôi chả quan tâm chủ quán là ai cả, ông đây chỉ xuất phát từ lòng nghĩa hiệp giang hồ, phố Giang Hạ này chính là địa bàn của tôi, tôi còn chưa vào phá đâu, bọn chúng tưởng mình là ai mà dám đến trước, không biết tự lượng sức mình!"

Tang Uyển Hề: "....." Cô hối hận, mấy suy nghĩ vừa nãy biến mất hết rồi.

Giang Hạo Lam cúp điện thoại, quay qua liền thấy cô gái nhỏ đang cúi đầu, tóc mai loà xoà che đi vầng trán, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, hàng mi dài cong khẽ run lên, môi hồng hơi mím lại, nhìn qua vô cùng sinh động đáng yêu.

Thật sự rất giống thỏ con ngọt ngào.

Anh cất điện thoại vào túi, bước chân đến chỗ Tang Uyển Hề, nâng tay lên, nghịch ngợm xoa rối mái tóc của cô.

Tóc bị móng vuốt của anh làm rối tung, Tang Uyển Hề hơi giật mình, ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh ẩn chứa chút tức giận trừng anh: "Anh đang làm gì vậy?"

Tuy rằng khi nãy anh đã giúp cô rất nhiều, nhưng đôi khi người này thật sự thiếu đòn.

"Đến lúc về rồi." Giang Hạo Lam bâng quơ nói một câu, âm cuối hơi kéo dài, không biết cố ý hay vô tình mà giọng điệu có chút lớn hơn.

"— bạn nhỏ đáng yêu."

Bị anh gọi là bạn nhỏ đáng yêu khiến Tang Uyển Hề có chút không thích ứng kịp, cô bối rối hỏi lại: "Hả? Vừa rồi anh gọi tôi là gì?"

Tự nhiên gọi cô như vậy, cô có chút sợ á.

Giang Hạo Lam chỉ chỉ tay lên bầu trời đã tối hẳn rồi đáp: "Tôi nói chúng ta cần phải về rồi."

Tang Uyển Hề: "Ồ"

Hai người im lặng đi bên nhau, một lúc sau, Giang Hạo Lam bỗng nhiên lên tiếng: "Giọng điệu khi nãy cậu nói chuyện với cảnh sát như đang nịnh nọt vậy, những làm người kinh doanh buôn bán đều sẽ như vậy sao?"

Chị họ của anh cũng chính là bộ dạng đó, vừa gặp người ta một lúc đã thân mật gọi anh anh em em.

Tang Uyển Hề: "Anh mới nịnh nọt, đó là lễ phép khách sáo, biết không?"

"Ha, lễ phép nào mà thành cái dạng đó, cậu có bao giờ gọi tôi là anh trai đâu?"

".... Sao mà giống nhau được chứ!"

"Sao lại không giống? Ai cũng là người trưởng thành, cậu đối với anh ta thì lễ phép khách sáo, còn đối với tôi thì không à?"

"..... Không phải mà!"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-35)