← Ch.01 | Ch.03 → |
Cho dù đã từng trải qua biến cố, nhưng La Bách Việt vẫn mong đợi có được một gia đình, vẫn ôm mơ ước diênda]danlq. d. đối với hôn nhân, cô chưa bao giờ từng nghĩ mình sẽ ly hôn như thế, mà cuộc hôn nhân chỉ duy trì vẻn vẹn trong bốn năm ngắn ngủi.
Năm thứ ba cao trung, cô kiếm được chân phục vụ làm ca đêm ở một quán đồ nướng. Gần quán đồ nướng có một trường đại học, học sinh ở đó thường hay tới đây dùng cơm, cô có chú ý tới một người thanh niên lịch sự tuấn tú.
Anh tên là Tô Tế Nhân, đọc là Đại Tứ, không giống các bạn học của anh luôn ồn ào cãi nhau, anh luôn yên tĩnh dùng cơm, mỉm cười lắng nghe bọn họ nói chuyện. Cả năm cô đi làm, hạng người gì cũng đều đã gặp, thế nhưng sự điềm tĩnh của anh lại đặc biệt hấp dẫn cô.
Về sau ở trong quán có vài vị khác đã đi làm, một người trong đó cứ quấy rầy vô, muốn có được số điện thoại của cô, cô không thể thất lễ với khách được, cứ đến lúc sắp phải hao tổn tâm trí, anh đều sẽ gọi cô: "Phục vụ."
Cô nhanh chóng đi tới, anh sẽ chọn mấy món ăn, cô vào nhà bếp gọi món, thuận tiện núp ở trong nhà bếp luôn, cho đến đi nhóm người kia rời đi. Sau khi tình hình này lặp lại mấy lần, cô hiểu được là anh giúp cô giải vây, liền nói cảm ơn với anh, anh nói: "Tôi chỉ là muốn gọi thức ăn thôi." Đôi mắt với đôi con ngươi thật dịu dàng chăm chú nhìn cô, có chút xấu hổ, cô thấy được cảm tình của anh dành cho cô, tim đập thình thịch.
Càng ngày anh càng hay thường xuất hiện trong quán, nhìn thấy anh, tâm tình của cô liền trở nên tốt hơn, cũng cần mẫn hơn trong công việc, nhưng cả hai bên đều không tiến một bước để bày tỏ.
Cô vắt óc suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến một biện pháp cho dù không thành công cũng sẽ không quá lúng túng—— viết vào tờ giấy mời anh đi xem phim, nếu như anh không muốn, mong anh sẽ vứt tờ giấy đi, làm như không nhận được, sau này vẫn sẽ tới quán của bọn họ, không nên bởi vì tờ giấy này mà xảy ra khúc mắc.
Trong bát cơm của quán, ở dưới đáy bát sẽ có một phiến gốm sứ nhỏ, cô đè tờ giấy ở dưới bát cơm, quay đầu lại cầm một tờ khăn giấy, vừa quay đầu lại, một người phục vụ khác đem đã bưng cơm diênda]danlq. d. đi rồi, cô không kịp ngăn cản nữa, bát cơm cứ như thế bị đưa đến bàn của dân văn phòng kia.
La Bách Việt sững sờ, muốn đi ra để lấy lại, nhưng người đó đã bắt đầu cầm bát cơm lên để ăn. Cô gấp muốn chết, trơ mắt nhìn mấy người đó ăn cơm, phát hiện tờ giấy ở dưới đáy bát, hắn ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt rất vui mừng.
Da đầu cô run lên, chui vào nhà bếp đóng cửa lại, từ cửa sau chạy ra, không ngờ người kia đã chặn cô lại ở ngõ hẻm phía sau.
"Vừa lúc hôm nay tôi cũng rảnh rỗi, cùng đi xem phim thôi." Người kia định kéo tay cô.
Cô né tránh, đàng hoàng nhận tội."Thật xin lỗi, tờ giấy đó không phải đưa cho anh."
"Sao lại không phải? Cơm là đưa cho tôi mà."
"Là đưa sai, thật xin lỗi, không liên quan đến anh.... ."
Người đàn ông không vui."Dù là đưa sai, dù sao tôi cũng đã nhận được, cùng đi xem phim không được sao?" Hắn bắt lấy tay cô, cô sợ hãi đá hắn một cước, người đàn ông tức giận, nắm lấy vai cô kéo mạnh, kéo áo xuống, lộ ra một nửa bả vai, cô thét chói tai, hắn mới vừa che miệng cô lại, một bóng người từ sau lưng hắn xuất hiện, là Tô Tế Nhân.
"Cô ấy từ chối, anh không nên ép buộc cô ấy." Anh kéo người đàn ông kia ra.
"Không cần mày nhiều chuyện." Người đàn ông giơ nắm đấm về phía anh, anh thoáng nghiêng đầu, một đấm này đánh lên cột điện, hắn đau đớn, nhấc chân ra đạp, Tô Tế Nhân tránh ra, đánh vào mặt của đối phương, bụp một tiếng rất to.
La Bách Việt bị dọa sợ, sợ hãi hét lên, người đàn ông lảo đảo ngã xuống, bò dậy nhếch nhác rời đi.
"Không sao chứ?" Tô Tế Nhân đỡ cô dậy, lấy áo khoác choàng ở trên người cô, cô phát run, nói không nên lời.
Tờ giấy gây chuyện rớt dưới chân anh, anh nhìn thấy, nhặt lên, cô hoảng sợ nói: "Đừng nhìn!" Xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, cô không còn mặt mũi nào để mời anh nữa.
Anh cầm tờ giấy."Là của anh sao?"
Cô rưng rưng gật đầu, anh xoay người mở tờ giấy ra đọc, cô vội vã muốn cướp lại, anh liền giơ tờ giấy lên cô, cô thấp nên không giành được, kéo mạnh áo của anh, anh giơ tờ giấy về phía đèn đường, chăm chú đọc.
"Đã bảo anh đừng nhìn rồi......" Cô níu lấy ống tay áo của anh, gấp gáp đến độ muốn khóc.
"Anh đồng ý."
Cô sửng sốt."Cái gì?" Nhìn anh thu hồi tờ giấy lại, dịu dàng lau nước mắt cho cô, mỉm cười với cô.
"Anh nói anh đồng ý đi xem phim với em."
Cô vĩnh viễn nhớ đêm đó anh chạm vào gò má đẫm lệ của cô, ngọt ngào ấm áp biết bao.
************
Tô Tế Nhân chưa bao giờ nghĩ tới, hai chữ tình yêu cuồng nhiệt (theo tiếng trung thì nó có hai chữ nên mình để vậy luôn nhé) này diênda]danlq. d. có thể sử dụng trên người anh, từ nhỏ bởi vì thân phận con riêng mà bị giễu cợt, anh đã sớm học được cách giấu đi cảm xúc của mình, cô bé mười bảy tuổi hoạt bát nhiệt tình, giống như cốc cà phê nóng ngọt ngào, sưởi ấm tâm hồn hiu quạnh của anh.
Một năm kia anh lên lớp không nhiều lắm, lúc không có lớp liền theo chú đi vào bách hóa luyện tập, buổi tối mới rảnh để hẹn hò với cô, mà cô lại còn bận rộn hơn cả anh. Có một muộn ở căn hộ mà anh thuê, bọn họ nói với nhau về chuyện gia đình, cô nói cha mẹ của cô đã tự sát, cho nên cô đã bắt đầu đi làm từ khi còn nhỏ, lịch sử việc làm muôn màu muôn vẻ của cô làm cho anh sững sờ.
"Buổi sáng em tới trường dọn dẹp lại văn phòng của giáo viên, thời gian nghỉ trưa thì sẽ tới nhà máy để hỗ trợ, sau khi tan học thì rửa xe giúp người khác, đổ rác cho các tòa cao ốc, nướng ngô ở các quán ven đường, những người chủ lúc trước từng thuê em sau đó đều tới tìm em." Mặt mày cô hớn hở."Nếu anh có chí tiến thủ, cơ hội vẫn sẽ xuất hiện đấy!"
Anh nghe mà đau lòng."Cũng không có người giúp em?"
"Cho em công việc chính là giúp em! Mặc dù tiền bạc có ảnh hưởng rất lớn, nhưng vẫn không bằng những kinh nghiệm có được trong công việc, năm ngoái đi làm ở trường luyện thi, chủ nhiệm lớp cho em dự thính khóa học anh văn, sau đó em làm bài thi của bọn họ được điểm tối đa, Cô giáo khen em rất có thiên phú! Ý định của em là học anh văn cho tốt, về sau sẽ dạy học ở trường luyện thi."
Cô làm anh nhớ tới người mẹ của mình, họ cũng từng gặp phải nghịch cảnh, cô lại hơn lạc quan mà kiên cường. Nhìn cô hài lòng kể lại, con ngươi lóe sáng, anh không nhịn được mà động lòng, nghiêng người hôn lên khóe miệng đang nở nụ cười đáng yêu. Khuôn mặt cô ửng đỏ, tức giận liếc anh một cái."Sao lại đánh lén em?"
Sau đó anh nói đến thân thế của anh, nghe anh nói anh là đứa con riêng từng không biết cha mình là ai, vẻ mặt cô vẫn không thay đổi, đến khi anh nói đến việc nhận tổ quy tông, nụ cười của cô dần dần biến mất, yên tĩnh trở lại.
"Em cho là vì người nhà anh làm việc ở Mai Hoa, cho nên lúc không có lớp thường hay đến đó......"
Anh mỉm cười."Mai Hoa đúng là của nhà anh. Sức khỏe của chú anh không tốt, muốn về hưu sớm một chút, sắp xếp anh em bọn anh vào công ty học tập. Bề ngoài chú anh có vẻ nghiêm túc, thật diênda]danlq. d. ra thì rất dễ gần, bọn họ nhất định sẽ thích em......" Thấy cô ngẩn người, hình như không nghe thấy lời của anh."Bách Việt, sao vậy?"
*****
Editor: Cẩm Tú - DĐLQĐ
Cô cười gượng."Không sao. Không ngờ anh không phải là người bình thường, chợt có chút...... có chút khoảng cách."
"Anh không bình thường chỗ nào?"
"Ngay cả xe máy anh cũng không có, đi đâu cũng bắt xe buýt, em cho là anh là học sinh nghèo, còn giúp anh góp một khoản tiền, đi đến trung tâm mua sắm mua đồ giảm giá, còn dẫn điênan;;lq/d anh tới chợ bán sỉ quần áo để kiếm đồ nữa chứ—— a!" Cô ảo não quát to một tiếng, che mặt ngã xuống tấm nệm trên đất."Sao anh không nói sớm?" Đáng ghét, mất mặt chết đi được!
Anh cười."Anh không biết đi xe máy, cho nên bắt xe buýt. Nhờ em tiết kiệm tiền, theo em tới trung tâm mua sắm mua đồ giảm giá, đó là sinh kế (cách sinh nhai) hàng tuần của anh. Anh thích đồ ở chợ quần áo, không phải hôm qua mới hỏi em lúc nào lại đi sao? Bách Việt——" Anh kéo tay của cô, cúi người ôm cô.
"Không nên suy nghĩ quá nhiều, qua lại với em không phải là "bách hóa Mai Hoa" hay gia tộc nhà họ Tô, mà chính là Tô Tế Nhân, trước mặt em anh là chính anh. Anh không thể quyết định sinh ra ở đâu, nhưng ít nhất anh hiểu tình cảm của mình, anh yêu em, cởi mở, kiên cường, tràn đầy tự tin, lần đầu tiên nhìn thấy em, ánh mắt của điênan;;lq/d anh đã không thể rời khỏi em, cũng không cân nhắc suy xét gì cả mà cứ thế làm thôi, giống như việc em không phải vì anh xuất thân từ nhà họ Tô nên mới yêu anh."
Anh lại thành khẩn bộc bạch tình cảm như thế, cô rất cảm động, ngây ngốc nhìn anh."Anh thật sự cảm thấy em không phải là trèo cao sao?" Bạn trai tuấn mỹ ưu tú, gia thế lại tốt, quá không chân thật.
Anh khẽ cười."Anh lại cảm thấy là anh trèo cao, giống như em vậy, ngoại trừ không may trong chuyện gia đình ra thì em chính là một cô gái đáng yêu, còn là cao thủ quản lý tài sản kiêm nữ cường nhân trong công việc nữa chứ, nếu so sánh với em, thì anh quá bình thường rồi." Anh hôn lên cổ cô."Anh muốn nhân dịp bắt trói em lại trước khi bị người đàn ông khác phát hiện ra, xin hỏi vị tiểu thư này, em có đồng ý làm cô dâu của anh không?"
"Cũng không phải đơn giản, còn chưa có dự định gì...... Đừng hôn, nhột quá......" Cô cười không ngừng, khi bị anh trêu chọc thì phía dưới khẽ giãy dụa, vật mềm mại bất ngờ khiêu khích anh, thân thể anh trở nên cứng đờ, miệng lưỡi khô đắng, nhẹ nhàng lui ra.
"Khuya lắm rồi, em ở lại đây đi." Dục vọng dữ dội trong đáy mắt anh hóa hết thành nhu tình mềm mại."Y êu cầu này rất bình thường chứ?"
Hai má cô ửng đỏ, cười như không cười."Anh dám làm chuyện gì không bình thường, em sẽ không tha cho anh."
Anh cười không đáp. Đêm đó bọn họ ôm nhau ngủ, thân thể trẻ trung kiềm chế kích động, tâm, nhờ thế mà gần nhau hơn.
Cô là bạn gái thứ hai của anh, mối tình đầu của anh kết thúc rất êm đẹp, đối với cô, lại càng rung động mãnh liệt hơn, khát vọng hai cơ thể được kết hợp, cơn ảo tưởng ngọt ngào hành hạ anh cả đêm. Anh không muốn bởi vì kích động mà mối quan hệ bị thay đổi, đối với cô, anh muốn được lâu dài, anh nói muốn cô trở thành cô dâu của anh, cũng không phải là nhất thời vui mừng, từ lúc này trở đi, trong cuộc đời của anh có cô ở trong đó.
Những ngày này thật ngọt ngào, tất cả đều trôi chảy, tuổi trẻ luôn nghĩ mọi chuyện thật đơn giản, nhận định yêu nhau thì sẽ ở bên cạnh nhau. Nhưng mỗi khi anh nhắc tới chuyện đại sự là kết hôn, La Bách Việt lại nghĩ là nói đùa, coi như gió thoảng qua tai.
Trong nháy mắt, bọn họ đều đã tốt nghiệp, đều từ bỏ việc tiếp tục học lên, lựa chọn đi làm luôn. Tối đến, bọn họ nói tới tương lai, anh lại nhắc tới chuyện kết hôn, La Bách Việt không để tâm lắm, nhưng lúc này anh không có dừng lại, vẫn kiên nhẫn trần thuật ý nghĩ của anh, lúc này cô mới biết anh nghiêm túc.
"Anh muốn sau khi tốt nghiệp xong liền kết hôn sao? Nhưng chúng ta đều có công việc, ban ngày ai bận việc nấy, buổi tối chạm mặt, thỉnh thoảng em lại qua đêm ở chỗ anh, giống như tình trạng nửa ở chung như trước đây vậy, không tốt sao?"
"Không tốt chút nào hết. Anh không muốn người khác chỉ chỉ chỏ chỏ ở sau lưng em."
Cô nhún vai."Người khác muốn nói thế nào thì nói, em không quan tâm."
"Nhưng anh để tâm." Mẹ anh từng phải chịu đựng những ánh mắt kinh thường của người khác, anh không muốn cô cũng phải chịu uất ức giống như mẹ.
"Nhưng nếu kết hôn, không phải là chúng ta quá trẻ sao?" Cô còn chưa tới hai mươi tuổi mà.
"Không đâu, bạn học của anh có người vừa tốt nghiệp đã liền kết hôn." Nhìn cô há mồm, anh đã đoán được cô muốn nói gì."Bọn họ đã sớm có kế hoạch, không phải do có con mới cưới."
"Ồ, vậy thì thật chúc mừng." Đôi mắt đẹp chuyển động nhanh như chớp."Nhưng mà chúng ta còn chưa có kế hoạch gì, cho nên chuyện kết hôn đợi sau này hãy nói thôi. Em mệt rồi, ngủ trước đây." Nói xong cô cũng ngã xuống giường.
Anh nhìn cô, chậm rãi nói: "Anh biết, em không nghĩ tới chuyện gả cho anh."
"Không phải!" Cô lập tức ngồi bật dậy."Ai, anh nhìn xem, anh phải vào 'Mai Hoa' rồi, em cũng tìm được công việc trợ lý của giáo sư ở trường luyện thi, muốn dư tiền cho Diệu Diệu lên đại học, sự nghiệp của mỗi người chúng ta cũng vừa mới bắt đầu, nhưng mà điênan;;lq/d tình cảm của chúng ta luôn luôn rất tốt, nên qua hơn nhiều năm ở cùng nhau, đến lúc đó tự nhiên sẽ...... Sẽ......" Khuôn mặt cô càng ngày càng đỏ, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
"Sẽ cái gì?"
"Sẽ kết hôn, anh là người đàn ông điềm đạm rất biết quan tâm đến người khác, sau hôn nhân chắc cũng sẽ là một người chồng tốt lo được chuyện gia đình, gả cho anh nhất định sẽ rất hạnh phúc...... Ôi trời!" Cô quẫn quá hét to một tiếng."Dù sao em cũng sẽ gả cho anh, đừng nghĩ nhiều quá! Anh muốn nghe những lời này đúng không?"
Tô Tế Nhân bị cô chọc cười."Em cho là sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kết hôn, vậy sao bây giờ không đồng ý?"
"Em còn chưa chuẩn bị tinh thần! Chúng ta quá trẻ tuổi, hơn nữa...... Em cảm thấy được mẹ anh không thích em."
Cô từng theo anh về nhà ra mắt trưởng bối, mặc dù thái độ mẹ Tô khá thân thiết, nhưng cô cảm giác đó là khách sáo, đối phương cũng không thật sự thích cô.
"Có sao? Mỗi khi anh nhắc tới em với bà ấy, bà đều khen em rộng rãi hoạt bát, là một cô gái tốt đấy. Hơn nữa, là anh muốn kết hôn với em, cũng không phải là mẹ anh. Chỉ là, em đã không muốn, anh cũng không miễn cưỡng, chỉ cần em nhớ anh sẽ chờ đợi em di}enddanlq. d gật đầu đồng ý." Anh để cho cô nằm xuống, giúp cô đắp kín chăn, cúi người cho cô một nụ hôn chúc ngủ ngon.
"Còn nữa, anh cũng không cảm thấy kết hôn bây giờ là sớm, chỉ là anh may mắn đã tìm được người mà anh muốn ở cùng cả đời này, may mắn chúng ta gặp nhau đủ sớm, để cho anh có đủ thời gian phấn đấu cho tương lai của chúng ta, để cho em được hạnh phúc."
La Bách Việt cảm động, hốc mắt trở nên ươn ướt. Anh hại cô động tâm, gần như muốn gật đầu rồi."Em hiểu... , dù sao chỉ là chậm mấy năm, em cũng không phải là không muốn gả cho anh......"
Cô rất yêu anh, không thể nghĩ tới việc mất anh. Nhưng người mẹ cao nhã của anh làm cho cô căng thẳng, nhà họ Tô giàu có làm cho cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, cô hi vọng có thể có chút thành tựu, làm thành của hồi môn, cho dù biết anh cũng sẽ không để ý đến những thứ này.
Cô dùng phương thức của cô, cố gắng vì tương lai của bọn họ. Cô lại quên mất, hạnh phúc tưởng như vững chắc hóa ra lại yếu ớt như lâu đài cát, chỉ một cơn sóng ngoài ý muốn là có thể bị đánh tan——
************
Chủ nhật, bọn họ hẹn nhau sẽ tới bến cảng ăn hải sản, nhưng xế chiều hôm nay cô đi làm quá mệt mỏi, về nhà nghỉ ngơi một lát, ngủ quên, khi tỉnh lại đã muộn tới một tiếng so với giờ hẹn của bọn họ.
Cô gọi điện thoại cho hắn, không kết nối được. Cô vội vã chạy tới chỗ anh ở, ở con phố bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng di}enddanlq. d người rầm rĩ nói chuyện, ánh sáng quái dị chiếu sáng bầu trời đêm.
Tới đầu hẻm nhà anh, cảnh tượng trước mắt khiến La Bách Việt sợ ngây người. NHà trọ anh thuê bị bao vây trong biển lửa, khói dày đặc ngất trời, xe cứu hỏa phía xa phun nước dập lửa, đám người vây quanh ngõ kín đến nỗi nước cũng không chảy lọt.
Cô bắt được một người phụ nữ, liền hỏi: "Sao lại cháy vậy ạ?"
Người phụ nữ lắc đầu nói: "Có học sinh trung học chơi pháo hoa ở đây, bén tới đầu máy nên bốc cháy."
"Bên trong phòng còn người không? Đều cứu ra rồi sao?" Thang được đưa lên cao, đang ở trên nóc nhà cứu người sống sót di}enddanlq. d cuối cùng xuống, cô liều chết mở to mắt nhìn, không nhìn ra có phải là anh hay không.
"Mới vừa rồi mới đưa ra được vài người, cháy sạch...... Ai, xem ra từ tầng ba trở xuống không cứu được......"
Cô còn chưa nghe xong, chợt đẩy đám người ra chen tới phía trước. Anh ở tầng hai!
*****
Editor: Cẩm Tú
Bọn họ hẹn gặp ở nhà anh, sợ cô tới không tìm được, anh nhất định sẽ ở nhà chờ cô...... Anh trốn ra được chứ? Không có bị lửa vây lấy chứ?
Cô liều chết đẩy ra đám người, hình như đã dẫm vào chân của người nào đó, làm đau cánh tay của ai đó, người nào đó tức giận mắng, cô đều không nghe được, cảnh sát duy trì trật tự nhìn thấy cô như điên dại muốn xông về phía trước, đi tới ngăn lại.
"Tiểu thư, nơi này là hiện trường hoả hoạn, cô không nên đến gần......"
"Bạn trai tôi ở bên trong!" Nhìn thấy nhân viên cứu hỏa mang theo tấm cáng được đắp vải trắng ra khỏi hiện trường vụ hỏa hoạn, cô hồi hộp, không dám nhìn, lại không nhịn được nhìn vải trắng bao trùm thân thể. Thân hình kia hình như gần giống anh...... Không, sắc trời quá tối, cô quá hốt hoảng, nhất định là cô nhìn nhầm rồi......
Cảnh sát chỉ vào xe cứu thương đậu cách đây không xa."Người trong đám cháy được đưa ra đều ở bên kia, cô đi xem xem bạn trai cô có ở đó hay không?"
"Được, tôi đi sang......" Chợt nhìn thấy đôi chân lộ ở bên ngoài tấm vải trắng kia, cô kinh hãi. Đôi chân kia đi đôi dép đã bị hun đen, loáng thoáng nhìn thấy phía trên có hình vẽ cây phong.
Đó là đôi dép cô làm trong tiết học thủ công ở trường, anh không hề cho người khác đi......
Nước mắt xộc thẳng lên hốc mắt, toàn thân cô run lên."Không sao, anh ấy vẫn ở đây......" Trong nháy mắt, trong đầu hiện lên cái ngày đó vào nhiều năm trước, cha mẹ mang theo em gái rời khỏi nhà, nói muốn đi tìm bà ngoại, cô gọi điện thoại cho bà ngoại lại không tìm thấy cha mẹ. Nếu như khi đó cô có cảnh giác, có lẽ là có thể ngăn cản cha mẹ đoản mệnh......
Hiện tại bởi vì sai lầm lớn của cô, nếu như cô không ngủ thiếp đi, nếu như cô tới sớm một chút, có lẽ là anh đã có thể tránh được một kiếp, đều là lỗi của cô...... Cô lại mất đi tình cảm chân thành một lần nữa, đều là lỗi của cô!
Cô nức nở, ngực đau nhói, lại không khóc nổi, cánh tay chợt bị người nào đó kéo.
"BÁch Việt!" Thật vất vả mới chen qua được bức tường người, Tô Tế Nhân kéo cô vào lòng."Anh gọi em từ nãy giờ, em không nghe thấy sao?"
Cô ngoái đầu lại nhìn thấy anh, ngơ ngác hỏi."Tế Nhân?"
"Giáo sư có chuyện tạm thời phải tìm anh, anh có để lại giấy ở nhà, sau đó liền tới trường học. Em đã đi đâu? Anh không gọi điện thoại cho em được."
"Em ngủ thiếp đi, không nghe thấy điện thoại reo......" Cô mờ mịt quay đầu lại nhìn tấm cáng."Em nghĩ là anh ở đó, người đó đi dép của anh......"
Anh không đành lòng nhìn tấm cáng một cái."Vậy chắc là học trưởng, anh ấy tới tìm bạn cùng phòng của anh, bạn cùng phòng đi ra ngoài, anh ấy nói muốn ở lại chờ, không ngờ......" Thấy vẻ mặt của cô hoảng hốt, hiển nhiên bị dọa sợ không nhẹ, anh kéo tay của cô áp vào trên gương mặt mình."Bách Việt, không sao, anh đã ở đây rồi."
Cô ngây ngô nhìn anh, lúc anh nói chuyện đôi môi đụng phải ngón cái của cô, hô hấp của anh làm nóng da thịt của cô, anh vẫn sống sờ sờ ở ngay trước mắt cô...... Nước mắt vỡ đê, cô cúi đầu khóc trong ngực anh.
"Em cho là anh đã đi giống như cha mẹ rồi, ngay cả lần cuối cùng cũng không thể gặp được.... ." Cô khóc không thành tiếng.
"Anh không sao, đừng sợ." Lòng anh thương xót ôm chặt lấy cơ thể đang phát run của cô.
"Em cho là chúng ta sẽ cùng nhau tốt nghiệp, cùng đi ra xã hội, vĩnh viễn đều sẽ ở cùng nhau......" Tương lai thật yếu ớt và xa xôi, cái chết cũng rất chân thật, cái duy nhất có thể nắm chắc, không phải chỉ có hiện tại thôi sao?
Hai mắt cô mơ hồ đẫm lệ nhìn anh."Tế Nhân, chúng ta kết hôn đi, em muốn gả cho anh."
Anh sửng sốt."Em chắc chứ?"
Cô nghẹn ngào gật đầu.
Anh có chút do dự. Cô đang sợ hãi, đây không phải là một quyết định hợp lý sau khi suy nghĩ lại, có lẽ ngày mai cô bình tĩnh lại liền hối hận, nhưng anh quá khát vọng cô trở thành vợ của anh, anh có lòng tin làm cho mỗi ngày sau khi cô kết hôn, đều cảm thấy cơn kích động rất đáng.
Vì vậy anh kiên định nói: "Được, chúng ta kết hôn."
************
Hôm sau anh liền nhắc với mẹ tới ý định muốn kết hôn, không ngờ mẹ lại cực lực phản đối.
"Con mới mấy tuổi mà đã muốn kết hôn rồi chứ?" Vương Lỵ Vân hoài nghi nhìn anh."Chẳng lẽ người ta mang thai rồi sao?"
"Không có, con và Bách Việt không hề làm gì cả."
"Không có là tốt rồi, tóm lại, mẹ không cho phép con cưới nó!"
"Tại sao? Trước đó con đưa cô ấy tới đây, mẹ còn khen cô ấy muốn làm cô giáo dạy anh văn, rất có chí cầu tiến, không phải sao?"
"Đó là lời xã giao! Sau khi kết hôn phụ nữ nên lấy gia đình làm trọng, cả ngày chạy ra ngoài thì còn ra gì nữa?"
"Cái này có thể thương lượng, thật ra thì con cũng hi vọng cô ấy đừng khổ cực như vậy." Anh có thể chăm sóc chị em bọn họ.
"Huống chi con bé còn không có lấy một chút bối cảnh, con xem thím Đường của con đi, có con gái thương kim nghị viện, là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn tài chính, con bé kia có thể trợ giúp gì cho sự nghiệp của con chứ?"
"Sự nghiệp của con là do con tự tạo ra, Bách Việt chỉ cần ở bên cạnh con là được rồi."
"Không phải lúc trước chú của con có giới thiệu cho con vài người đó sao? Mỗi người đều đẹp và trang nhã, gia thế lại tốt, con còn trẻ, xem xét nhiều một chút, cứ thoải mái xem xét, không cần quyết định sớm ——"
Anh nâng cao giọng. nói."Mẹ, trừ Bách Việt ra, con không cần ai hết."
Lúc này Vương Lỵ Vân mới im lặng, chua xót nói: "Còn chưa có qua cửa, con đã che chở nó như vậy rồi, lời của mẹ cũng không nghe."
"Bách Việt là một cô gái tốt, cô ấy rất lạc quan, kiên cường, mẹ cũng sẽ thích cô ấy——"
"Được rồi, muốn kết hôn thì kết hôn đi, con trai lớn, cũng giống như chồng không quản được, dù sao mỗi người đều đến cuối cùng mới có thể nghĩ đến mẹ." Vương Lỵ Vân hậm hực nói: "Mẹ chỉ có một điều kiện, sau khi gả tới đây con bé đừng đi làm, nhà họ Tô chúng ta không thiếu con bé một phần tiền lương, con bé chỉ cần làm nội trợ đảm đang là được rồi."
Tô Tế Nhân đồng ý, nhưng La Bách Việt cũng giống như mẹ, đều không có phản ứng vui sướng như trong dự trù của anh.
"Em không có công việc, thì nuôi Diệu Diệu thế nào? Con bé phải tới bác sĩ, em còn phải tiết kiệm học phí cho nó nữa......"
"Anh sẽ chăm sóc hai người. Trước đó anh đã làm trợ lý của chú anh, cps tiền lương, đã có một khoản để dành, kế tiếp bắt đầu đi lên từ trưởng bộ phận, có khoản thu nhập cố định, nuôi em vợ không thành vấn đề." Anh mỉm cười nói: "Về sau đều là người một nhà, chăm sóc con bé cũng đúng, đây là trách nhiệm của người anh rể."
"Cho nên về sau em chỉ có thể dựa vào anh, làm một vị thiếu phu nhân được nước rót tận tay?" Xác thực, nhà họ Tô giàu có, không cần cô ra cửa đi làm, nhưng có khoản thu vào làm cho cô cảm thấy an tầm; một người vợ giơ tay lấy tiền từ chồng mình, quan hệ như vậy làm cho cô cảm giác mình thấp kém hơn.
"Dựa vào anh có gì không tốt? Anh rất muốn để em dựa vào cả đời." Anh không có phát hiện sự lo lắng của cô."Mẹ tôi vừa bắt đầu rất phản đối, anh đã nói với bà, trừ em ra, anh không muốn ai cả, bà đành phải đồng ý."
"Vì em mà phá hỏng mối quan hệ của hai người, không sao chứ?"
"Không có chuyện gì, mẹ anh kiên trì như vậy có lẽ là do có chút ghen tị, dù sao từ nhỏ đến lớn anh đều rất nghe bà ấy, lúc này bà nhượng bộ, sau khi cưới chúng ta để ý đến bà nhiều hơn là được."
Cô đáp một tiếng, lại nghĩ tới —— cuộc hôn nhân này có phải là suy tính của anh? Mẹ của anh không quá thích cô, cô biết quá ít về gia đình anh, trận hỏa hoạn kia làm cho cô quá hốt hoảng, có lẽ bọn họ nên suy nghĩ chậm lại một chút...... Cô nghĩ, chợt bị anh ôm trọn vào lòng.
"Em biết điều gì làm anh cảm thấy như đứng ở trên cao nhất không? Không phải buổi lễ tốt nghiệp hay là trang phục học sĩ (học vị thấp nhất, do trường đại học phong khi tốt nghiệp đại học), mà là lấy em về nhà, từ nay về sau chỉ vì em mà cố gắng. Ba anh chưa từng kết thúc trách nhiệm làm cha, anh thề tuyệt đối sẽ không để cho vợ và con của anh gặp phải hoàn cảnh tương tự. Che chở vợ của anh, để cho cô ấy vĩnh viễn vui vẻ, là mơ ước của anh."
Anh dừng lại, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, có chút thẹn thùng."Không phải là ước mơ oanh liệt, đúng không?"
Cô lộ vẻ xúc động."Không, đó là mộng tưởng để cho phụ nữ nguyện ý phó thác cả đời."
Lời của đập tan một tia thấp thỏm cuối cùng của cô, bọn họ toàn tâm yêu lẫn nhau như vậy, hôn nhân nhất định sẽ mỹ mãn hạnh phúc, là cô băn khoăn quá nhiều rồi.
"Em chỉ có một yêu cầu nho nhỏ."
"Hả?"
"Hôn lễ có thể đơn giản một chút được không? Hôn lễ của anh nhất định sẽ có nhiều nhân vật thương nhân chính trị nổi tiếng đến, nói không chừng còn có truyền thông phỏng vấn, nhưng còn cái gì em cũng không có......" Phải đối mặt những nhân vật có mặt mũi kia, cô vẫn có chút tự ti.
Anh hiểu được tâm tình của cô."Được, anh cũng hi vọng khiêm tốn một chút."
Sau đó, lần nữa ra ngoài mong đợi, yêu cầu đơn giản này lại khiến mẹ giận dữ. Vương Lỵ Vân không thể chấp nhận được đám cưới của con trai mà lại không phô trương, anh tốn rất nhiều công sức để hòa giải, thật vất vả mới có được phương thức mà cả hai người phụ nữ đều đồng ý.
Kế tiếp là bánh cưới, lễ phục, ngày cưới, danh sách khách mời...... Mọi thứ mẹ anh đều có ý kiến, La Bách Việt cũng không phải là con cừu nhỏ biết nghe lời, anh luôn là khuyên cô nhường nhịn, dù sao mẹ anh cũng là trưởng bối, trước lễ cưới mẹ chồng nàng dâu đừng có cãi nhau.
Anh không có ý thức được, những đụng chạm nhỏ nhìn có vẻ không quan trọng này, đã gieo xuống mầm mống không hòa hợp giữa hai nữ cường nhân này......
← Ch. 01 | Ch. 03 → |