Vay nóng Tima

Truyện:Thu Mua Vợ Trước - Chương 08

Thu Mua Vợ Trước
Trọn bộ 12 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Shopee


Lê Thượng Thần vừa ra khỏi nhà gỗ thì gặp quản lý Sơn trang, anh hỏi đối phương nhà gỗ của Tịch Na ở nơi nào, đang muốn đi qua hưng sư vấn tội, điện thoại lại vang lên, là Từ Lỵ Hoan gọi tới.

Anh chần chờ một giây, liền nhấn tắt. Anh nghĩ nhanh chóng giải quyết chuyện này, tạm thời không có khả năng phân tâm vì chuyện khác.

Anh lập tức gọi điện về phòng chụp ảnh, xác nhận với đạo diễn tất cả đều tốt đẹp, cũng đơn giản giải thích mọi chuyện, đạo diễn đồng ý sẽ cẩn thận.

Tắt máy, anh bước nhanh về phía nhà gỗ của Tịch Na. Lần này, cô gái nhỏ quá mức rồi, lại còn nói anh khiến cho cô mang thai, cho là như vậy có thể ép anh đi vào khuôn khổ sao? Quá ngây thơ, anh nhẫn nại đến ranh giới cuối cùng, không phải kích, cô lại tưởng anh là nhà sản xuất dễ bị bắt nạt.

Anh đến nhà của Tịch Na thì thấy cô và Tiểu Tưởng đang ngồi trước cửa nhà uống nước đá, nói chuyện phiếm, bên cạnh không thấy chị Cúc to con.

Nhìn thấy anh, Tịch Na vui mừng nhảy vọt lên."Lê đại ca!"

Em họ xem ra bình yên vô sự, Lê Thượng Thần lạnh nhạt nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."

Tiểu Tưởng cắn thìa, nhìn Tịch Na vui vẻ phóng nhanh về phía anh họ, hai người nói chuyện dười gốc cây cổ thụ. Anh đến cuối cùng cũng không có cơ hội mật báo với anh họ, nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh họ, chẳng lẽ cha Tịch đã ra tay?

Lê Thượng Thần trầm giọng mở miệng."Tại sao cô lại nói cho ba mình, tôi khiến cô mang thai?"

Muốn chết, không ngờ hiệu suất làm việc của cha tốt như vậy, Tịch Na cười gượng."Em chỉ nói đùa thôi mà..."

"Loại đùa giỡn này cũng có thể nói sao?"

"Bởi vì người ta theo đuổi anh, luôn bị anh cự tuyệt, nên tìm ba khóc lóc kể lể, thế nhưng ngược lại ông ấy khuyên em buông tha anh, em hoảng hốt nên viện cớ, nói em không thể không có anh, không ngờ ông ấy cho là thật. Xin lỗi, em sẽ giải thích với ông ấy, em rất yêu thích anh, không cẩn thận nói bậy, cũng là chuyện bình thường mà, phải không?" Hình như Lê đại ca không có tức giận lắm, chẳng lẽ, anh ấy bị một lòng say mê của cô làm cảm động rồi? Tịch Na vui vẻ.

Lê Thượng Thần lạnh nhạt nói: "Tôi một lần nữa cự tuyêt cô, là vì muốn tốt cho cô."

"Đừng nói anh vì tốt cho em! Cái gì là tốt cho em, không thể yêu em, cái gì mà em đáng giá với người tốt hơn, em biết mình đáng giá với ai!" CÔ liên tiếp dậm chân.

"Tôi thật sự muốn tốt cho cô. Cô cũng biết, trước khi tôi kết hôn, quan hệ nam nữ rất loạn, sau khi ly hôn, tôi đại khái là tiếp tục phong lưu, nhưng mấy năm nay tôi không có bạn gái, cô biết tại sao không?"

"Bởi vì anh vẫn yêu người vợ trước." Mặc dù rất không cam lòng, nhưng nét mặt lưu luyến anh đối với vợ trước, rõ mồn một trước mắt, làm cho cô tối hôm qua mất ngủ!

Mặt anh không thay đổi nói: "Bởi vì tôi không thể giao hợp."

Tiểu Tưởng phốc một tiếng, phun cái thìa trong miệng ra.

Con ngươi Tịch Na thiếu chút nữa rớt ra."Cái... nói cái gì..." Còn có giao cái gì, xe tốc hành sao? Cô hóa đá, trợn mắt há mồm, cảm giác chướng ngại vật bị xe lửa nghiền nát, lại bị tia chớp đánh trúng, chìm vào trong biển Bắc Cực.

"Tôi có bệnh, không thể nào cho phụ nữ được hạnh phúc, không dám ước hẹn, như vậy cô còn thích tôi sao?'

"Anh nói dối..." Tịch Na liền lùi lại ba bước.

"Chuyện liên quan đến danh dự đàn ông, tôi có thể nói bậy sao?"

Cô tan nát cõi lòng, hu hu hu, tại sao!

Anh lại nói tiếp: "Kinh tế của tôi khó khăn, nếu cô lấy thân phận bạn bè giúp tôi một phần tài chính, tôi sẽ vĩnh viễn cảm kích, nhưng cô đem tiền bạc thành lợi thế bức bách tôi, nếu như tôi vừa thấy tiền liền sáng mắt, tương lai gặp được người phụ nữ có tiền, cô nghĩ tôi sẽ không vứt bỏ cô mà đi theo người đó sao? Cô xác định cô yêu người đàn ông như vậy sao? Thậm chí, cô còn ba mình hiểu lầm, để ông ấy uy hiếp người nhà của tôi, cô không sợ tôi sẽ trả thù cô?"

Tịch Na lau nước mắt."Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh một ngày, em tình nguyện để anh trả thù một trăm năm."

Cô gái ngốc này! Lê Thượng Thần có chút xúc động, mặc dù cô quá hồ đồ, cũng là một tấm chân tình, nhưng anh không có khả năng đáp trả, anh lắc đầu một cái."Chấm dứt ở đây thôi. Sau này, chúng ta tiếp tục là bạn bè, được không?"

Anh bị bức phải tự nói nơi riêng tư khó xử nhất của đàn ông, cô còn có thể thế nào? Hai mắt Tịch Na cơ hồ đẫm lệ."Vậy có thể... cho em một cái ôm, coi như là kỉ niệm?"

Nhìn cô khóc đến chóp mũi cũng hồng cả lên, Lê Thượng Thần nhất thời mềm lòng, gật đầu.

Tịch Na lao vào ngực anh, ôm chặt lấy, đôi môi đỏ mọng mềm mại chủ động đưa lên, cô hôn anh.

Anh sửng sốt, nụ hôn này không mang theo hấp dẫn hay dục vọng, cũng chỉ là kỉ niệm thôi sao? Thôi, coi như là an ủi cô gái bé nhỏ. Anh yên lặng nhẫn nại, âm thầm cầu nguyện, sau khi bị hôn, coi như hết kiếp đào hoa này.

Thật vất vả, rốt cuộc Tịch Na cũng buông anh ra, anh xoay người rời đi."Anh đi về!"

Tịch Na nước mắt lưng tròng, chạy vào nhà gỗ, gọi điện thoại cho cha."Ba, con thất tình!... Còn ai vào đây nữa? Là Lê đại ca! Mang thai... đừng nói tới chuyện mang thai! Dù sao con và anh ấy cũng đã kết thúc! Hu hu hu..."

Nhìn cô khóc đên ruột gan đứt từng khúc, lòng Tiểu Tưởng cũng đau xót. Đáng thương, cô thật sự thích anh họ của cậu ư? Cậu đi qua vỗ vai Tịch Na."Này, đừng khóc mà..."

Tịch Na vừa quay đầu, lao vào trong lòng cậu, lau nước mắt nước mũi lên cổ áo cậu.

Cho rằng cậu là khăn lông sao? Thôi, hai ngày nay ăn của cô, ngủ ở chỗ cô, dù sao anh cũng nên báo đáp.

Chỉ là, anh họ thật sự là 'quả nhân có bệnh' sao? Quá bi thảm, không biết chị dâu có biết không...

Giải thoát!

Lê Thượng Thần dọc theo đường mòn trở về, bước chân cực kì nhẹ nhàng, mới đi mấy bước, chợt thấy một bóng người đứng sau gốc cây... là Từ Lỵ Hoan.

Vì sao cô lại tới đây? Anh kinh ngạc, dung nhan mĩ lệ của cô có vẻ tái nhợt, thấy anh phát hiện, cô quay đầu đi.

"A Lỵ!" Anh đuổi theo."Em theo anh tới đây phải không?"

"Em nghe nói anh có việc gấp, nghĩ có lẽ em có thể giúp một tay, liền theo tới."

"Cho nên anh và Tịch Na... em đều thấy được?"

"Dĩ nhiên." Cô cố gắng không nghiến răng nghiến lợi, nghe quản lí nói anh hỏi nhà gỗ của Tịch Na, cô còn tìm lí do thay anh, cho rằng anh quan tâm em họ, kết quả thì sao?

Nụ hôn đó giống như một bạt tai, đánh cho đầu óc cô choáng váng, sau đó lửa giận hừng hực.

Nói là việc gấp, thì ra là vội vàng đi gặp gỡ mĩ nữ? Tắt điện thoại của cô, không muốn bị quấy rầy sao? Đáng tiếc, anh không ngờ cô không thức thời như vậy, dám theo tới, bắt gặp tại chỗ.

Đã có Tịch Na, vì sao con tới trêu chọc cô? Tại sao lại muốn nói những lời đó với cô, đánh thức tình yêu của cô, để cho cô trầm luân trong tình cảm tốt đẹp, bản thân bất lực?

Tại sao không ngừng cho cô hi vọng, lại để cho cô thất vọng vô cùng?

"Đó là do cô ấy chủ động, anh không ngờ, anh chỉ đồng ý tặng cô ấy một cái ôm." Hẳn nhiên cô đang ghen, anh cực kì vui vẻ.

"Anh nói không muốn bị hôn, thì có thể đẩy cô ấy ra, nhưng anh lại không đẩy." Cô lạnh lẽo chỉ ra.

"Ừ, đúng vậy."

Cô tức giận. Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, trái ôm phải ấp rất vui sao? Chẳng lẽ anh ôn lại 'thói quen tốt' 'đồng thời qua lại với hai người phụ nữ trở lên'? Anh có vẻ hả hê vì cô len lén theo đuôi, nói không chừng anh đang thích thù với việc ham muốn giữ lấy cô!

Anh tốt bụng duy trì im lặng, để cho cô tức một chút, sau đó anh sẽ giải thích với cô, anh nghĩ nên ôn lại cảm giác được cô quan tâm, dù sao cô bỏ lại anh và con trai, chạy vào phòng bếp với người đàn ông khác, nhưng anh vẫn giữ vững phong độ không nói gì đó...

Cô càng chạy càng nhanh, nhưng bước chân anh lớn hơn cô, có thể dễ dàng đuổi theo, cô không bỏ xa anh được, càng ngày càng tức giận. Đồ quỷ sứ đáng ghét!

Trong giây lát, bọn họ đã trở về nhà gỗ, Âu Quan Lữ đang đừng trên bãi cỏ trước nhà với cha.

Lê Thượng Thần nói: "Ba, còn chưa tới thời gian ăn tối, sao người lại tới trước vậy?" Em trai vẫn lạnh nhạt với cha, nhưng giờ phút này không khí dường như không còn xấu như vậy nữa, anh rất kinh ngạc.

Cha Tằng nói: "Nhạc Nhạc trong người không thoải mái, ngủ một buổi chiều, ba tới xem nó đã khá hơn chưa, lại nói chuyện phiếm với Quan Lữ. Ba đi xem một chút đầu bếp nấu cơm mặn xong chưa?" Ông ý bào người chăm sóc đẩy ông vào nhà.

Âu Quan Lữ nói: "Cũng không sớm lắm, nên ăm cơm, em đi xem Nhạc Nhạc." Nói thì nói thế, nhưng anh không chuyển bước, bởi vì Từ Lỵ Hoan nhìn anh, hình như có lời muốn nói với anh.

Từ Lỵ Hoan nhăn nhó, nếu như anh chỉ xem cô như trò chơi, thì cô cũng không xem anh là người duy nhất, anh có thể hôn người phụ nữ khác, chẳng lẽ cô không thể hôn người đàn ông khác.

Cô nắm tay quyết tâm, đi về phía Âu Quan Lữ.

Lê Thượng Thần đi theo phía sau cô, chỉ thấy cô mặt buồn bực đi tới trước mặt em trai anh, nhón chân, hôn cậu ta.

Thoáng chốc, bốn phía một mảnh tĩnh mịch, giống như tiếng gió cũng ngừng lại.

Nụ hôn này rất ngắn, Từ Lỵ Hoan nhanh chóng lui ra.

Mặt Âu Quan Lữ giống như có rắn chui vào ống quần cậu.

Lê Thượng Thần tin sắc mặt minh cũng không tốt hơn là bao, anh hiểu cô rất rõ, liền biết cô đáp lễ lại nụ hôn của Tịch Na, đây là cô kích động lại trực tiếp trả thù, đây là cô quan tâm anh, cô đang ghen... nhưng anh vẫn có kích động chôn sống em trai ngay tại chỗ.

Đột nhiên trên ban công xuất hiện một bóng người, hiển nhiên cũng nghĩ như vậy. Lê Thượng Thần thở dài."Nhạc Nhạc, anh cho rằng em vẫn đang nghỉ ngơi."

Trình Dư Nhạc? Từ Lỵ Hoan đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Trình Dư Nhạc đang đứng trên đoạn hành lang dài trong nhà gỗ. Tại sao lại như vậy? Cô đã xác nhận bôn phía rồi mới quyết định làm chuyện xấu, mới vừa rồi trên hành lang dài rõ ràng không có ai.

"Nhạc Nhạc?" Âu Quan Lữ vừa lên tiếng, Trình Dư Nhạc lập tức quay người bỏ chạy. Anh đuổi theo, hai người chạy vào rừng cây sau nhà.

Bốn phía an tĩnh khiến người ta hít thở không thông, cô có thể cảm nhận tầm mắt như đang có điều suy nghĩ đang nhìn chằm chằm phía sau lưng cô.

Một lát sau, anh cất bước đi về phía cô.

Cô hoảng hốt, nhấc chân liền chạy vào trong nhà.

Từ Lỵ Hoan trở về phòng. Nếu nhà gỗ có phòng dưới đất, cô sẽ chạy vào phòng dưới đất, nhốt mình ba ngày ba đêm.

Cô không muốn mọi chuyện biến thành như vậy! Cô chỉ muốn chọc tức Lê Thượng Thần, Cô tính sau khi hôn Âu Quan Lữ sẽ lén giải thích, thế nào Trình Dư Nhạc lại cố tình bắt gặp!

Ngộ nhỡ hại cho cặp tình nhân người ta gây gổ thì phải làm sao bây giờ? Đều do anh nói hai người chỉ cặp đôi, cô mới nghĩ nụ hôn ấy cũng không là gì, nhưng gương mặt Trình Dư Nhạc lúc nãy như muốn khóc, tốt nhất đó là cặp đôi giả!

Cô có cảm giác tội lỗi đầy mình, ai, cô tại nghiệt lớn rồi...

Lỗi là tại cô, hay là chính mình đi xin lỗi.

Cô cứng rắn ngẩng đầu lên, đi vào rừng cây sau nhà tìm Quan Lữ và bạn gái, giải thích mình vì tức giận Lê Thượng Thần, mới có hành động như vậy, cô chỉ có thể thẳng thắn nói rõ động cơ, hi vọng họ tin tưởng cô không có ý đối với Âu Quan Lữ, cô không muốn làm tội nhân chia rẽ tình cảm của người khác!

Kết quả, Âu Quan Lữ rất tức giận, lạnh lùng chế nhạo cô, Trình Dư Nhạc không trách cô, hình như tiếp nhận giải thích của cô. Về phần Âu Quan Lữ có đi chứng thực với anh trai mình hay không, cô không lo được nhiều như vậy.

Nói tóm lại, cô muốn chọc giận Lê Thượng Thần, mưu kế nhỏ lại thất bại thảm hại, bỗng khiến mình trở thành trò cười cho thiên hạ.

Bữa tối, cô cố gắng tránh né tầm mắt của Âu Quan Lữ và Trình Dư Nhạc, như ngồi trên đống lửa. Vẻ mặt Lê Thượng Thần tự nhiên dùng cơm, một chữ cũng không nhắc tới hành động của cô lúc chạng vạng tối, ngược lại khiến cô có áp lực lớn hơn.

Bữa tối vừa kết thúc, Âu Quan Lữ nói muốn mượn phòng bếp, không bao lâu sau Lê Thượng Thần liền đi theo sau vào.

Hẳn là nói về chuyện ngu xuẩn của cô? Từ Lỵ Hoan gióng con đà điểu chạy nhanh về phòng, trước giúp con tắm, sau đó dỗ nó đi ngủ. Chính cô cũng tắm xong, ngồi xem ti vi, mặt khác vểnh tai lên nghe động tĩnh ở ngoài cửa.

Cho đến khi nghe tiếng bước chân lên tầng, thần kinh cô đột nhiên căng thẳng.

Quả nhiên Lê Thượng Thần đã trở lại, thấy cô mặc đồ ngủ ngồi ở trên giường, anh nhướn mày."Ngủ sớm vậy?"

"Có chút mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút." Cô rất muốn ngủ như chết, cũng không muốn ở đâu đối mặt với tình cảnh lúng túng này, tinh thần lại cố tình rất tỉnh táo. Cô thử dò xét hỏi: "Anh và em trai anh ở trong phòng bếp rất lâu."

"Đúng vậy, nói chuyện với cậu ấy, anh phát hiện anh hiểu lầm, em biết cậu ấy mượn phòng bếp để làm gì không? Nhạc Nhạc cảm, cậu ấy nấu trà gừng cho cô ấy uống. Nếu là đôi tình nhân giả, không cần thiết phải giả đến mức này. Bọn họ là nghiêm túc."

"A." Đây là dấu hiệu ám chỉ việc cô cưỡng hôn đã gây ra một tội nghiệt rất nặng sao? Cô hối hận hơn. Anh nên biết cô đã đi xin lỗi chứ?

Nhưng Lê Thượng Thần không nói tiếp, anh cởi áo khoác xuống, đi vào phòng tắm, sau đó tiếng nước chảy vang lên. Năm phút sau, anh mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, thong thả đi tới giường, từ từ lau tóc.

Năm phút đồng hồ ngắn ngủi, Từ Lỵ Hoan dường như đợi đên năm năm. Vì sao anh không nói gì cả? Dù sao anh cũng nên nói chuyện này với em trai mình chứ? Anh cố ý treo ngược hứng thú của cô, để cho khẩn trương sao?

Tâm cô chợt lạnh... hay là anh căn bản không quan tâm cô hôn người nào?

Lê Thượng Thần bỏ khăn lông ra, ngồi xuống ở bên giường, vị trí bên cạnh trngs xuống, cũng đẩy trái tim của cô lên cao, mu bàn tay anh đụng phải bên chân cô, một cỗ nhiệt xuyên thấu da thịt cô, nhịp tim của cô bắt đầu dồn dập.

Trên người anh có hơi nước và khí nóng, kết hợp với mùi sữa tắm, nhưng vẫn có thể phân biệt được hơi thở phái nam đặc biệt của anh, ấm áp mà mê người, khẽ chạm vào cơ thể dục vọng liền mơ hồ rung động. Chỉ ngừi mùi hương của anh, cũng là một loại trêu đùa. Nhịp tim của cô càng nhanh hơn, cô không biết là bởi vì cuộc nói chuyện sắp tới, hay chỉ là bởi vì anh đang ở trước mặt.

"Tại sao hôn em trai của anh?" Lê Thượng Thần bình tĩnh nhìn tròng mắt cô, để cho cô không cách nào trốn tránh, cô mặc áo ngủ bằng bông, kiểu dáng mộc mạc đơn giản, ở trong mắt anh so với bất kì người phụ nữ nào đều hấp dẫn hơn.

Cô sớm biết anh sẽ hỏi, nhưng nào tàn lại hoạt động đáng xấu hổ, thật sự rất khó để mở miệng giải thích. Cô cậy mạnh nói: "Là... em thấy anh hôn Tịch Na, em bỗng nhiên cũng muốn thử một chút."

"Em ghen sao?" Trong mắt anh sáng lên tia vui vẻ.

Cô không đáp, mặt ửng đỏ. Đáng ghét! Biết rõ còn hỏi.

"Anh đi từ chối Tịch Na, cô ấy đối với anh cũng đã tuyệt vọng rồi, nói muốn một cái ôm làm kỉ niệm, anh cảm thấy cũng không có gì là không thể, tất nhiên là đồng ý, không ngờ cô ấy đột nhiên hôn anh, anh không cự tuyệt, bởi vì hôn anh cũng chỉ là kỉ niệm, đối với anh mà nói cũng không có ý nghĩ."

"Nhưng lúc ấy anh nhận được điện, nói có việc gấp, sao lại chạy đến tìm cô ấy?"

"Điện thoại là của cậu anh gọi tới, ông ấy nói cho anh biết, Tịch Na không theo đuổi được anh, liền nói ba cô ấy ra mặt, ba cô ấy là xã hội đen, đội điện đến nhà anh đe dọa, cậu anh mới nói cho anh biết."

"Cậu của anh ở đó không sao chứ?" Cô có chút lo lắng.

*****

Anh lắc đầu."Không có việc gì, ba Tịch Na chỉ là gọi điện cảnh cáo, ông ấy nói anh khiến cho con gái ông ấy mang thai, muốn anh phải phụ trách."

"Anh khiến cho cô ấy mang thai?" Giọng nói của Từ Lỵ Hoan thay đổi.

"Làm sao có thể? Anh căn bản chưa chạm qua cô ấy. Huống chi, anh đã thật lâu cũng... không được."

"Không được? Tại sao? Trước kia cũng không có vẫn đề gì mà?" Cô trừng lên mắt đẹp. Chứng cứ anh 'được' đang ngáy to ở phòng ngủ cách vách kia kìa.

"Anh không biết, sau khi li hôn thì không được." Anh thú vị nhìn cô. Cô đang lo lắng cho anh sao?

"Là áp lực công việc quá lớn sao? Hay thân thể không khỏe? Anh có đi bác sĩ kiểm tra không? A, em biết rồi!" Cô chỉ vào chóp mũi anh."Nhất định trước kia anh quá phóng túng, thời gian trước đã tiêu hao hết tinh lực!"

Anh cười nhẹ."Bây giờ em có thể kiểm tra thay anh, cần phải biết anh có phải 'xong rồi' hay không!"

Nghe vậy, ánh mắt của cô không khỏi liếc xuống áo choàng tắm của anh, lại thu hồi cảnh giác."Anh nói xem, không được là không được như thế nào? Hoàn toàn không có phản ứng, hay là vẫn có phản ứng, nhưng không có biện pháp kéo dài?"

"Ách, em nhất định phải thảo luận với anh cái này sao?" Nhìn cô hỏi mà mặt không đỏ hơi thở không gấp.

"Đề tài này là anh bắt đầu trước, nói mau!" Thế nhưng cô rất nghiêm túc lo lắng cho anh, đã nghĩ mình có biết bác sĩ nào để giới thiệu cho anh.

Được rồi, anh nghĩ nghĩ."Anh thừa nhận trước khi kết hôn có hơi lăng nhăng, nhưng sau khi cưới thì vô cùng biết điều, trong một năm chúng ta kết hôn, khi anh có dục vọng, anh sẽ về nhà tìm em, không làm loạn với người đàn bà khác."

"Cái liên quan đến chuyện của anh sao?" Bên má cô nóng lên.

"Vấn đề nằm ở chỗ, sau khi li hôn, anh vẫn còn nghĩ đến em. Anh là đàn ông, khó tránh khỏi nhu cầu sinh lí, nhưng cho dù là báu vật xinh đẹp hay giai nhân thanh tú, anh cũng không có biện pháp ôm họ, cuối cùng người anh muốn lại là em, trong đầu đều là em, anh không cách nào vì phát tiết dục vọng mà đi ôm người đàn bà khác, anh không cách nào quan hệ được cùng các cô ấy, cảm giác giống như lúc vừa kết hôn, giống như là..." Anh tạm ngưng, suy nghĩ lời nói."Thân thể anh không nhớ rõ chúng ta đã li hôn, vẫn như cũ thuộc về em."

Từng phóng đãng theo đuổi dục vọng, dùng để bổ khuyết tâm hồn trống rỗng, cho đến khi gặp cô, cô làm dịu đi tâm hồn cằn cỗi của anh, liên lạc với cô, khiến cho anh được lấp đầy, dục vọng không hề kích động thân thể nữa, là tâm hồn dâng hiến vì tình yêu, vì vậy đối mặt với người phụ nữ anh không yêu, anh như thế nào giao ra bản thân mình?

Lòng cô như bị ai đó nhéo. Lời của anh kích thích hổi âm kì lạ từ đày lòng cô, cô giống như nghe thấy, tràn đầy dục vọng nhất nhưng cũng ngây thơ nhất – anh yêu em.

"Em cảm thấy anh 'không được', nên làm gì đây?" Giọng nói của cô trầm thấp, giống như tiếng vang trong đêm.

"Làm sao anh biết?" Ánh mắt của anh như có thâm ý làm hai má cô nóng liên hồi.

Anh nhìn cô, ánh mắt như màn đêm, tình dục ở đáy mắt nóng rực lan tràn, ánh mắt của anh xuyên qua bộ đồ ngủ đơn bạc của cô, cổ tay tinh tế, cánh tay trắng noãn, cuối cùng rơi vào chiếc giường đơn màu đỏ rượu làm cho người ta liên tưởng.

"Tối nay, anh có thể ngủ trên giường không?"

Không khí giống như bắt lửa, nhiệt độ trong phòng tăng lên. Cô miệng đắng lưỡi khô.

"Hôm qua em nói anh có thể ngủ mà." Nếu anh lên giường, tuyệt đối không có khả năng ngoan ngoãn đi ngủ... nhưng giờ phút này, cô không muốn cự tuyệt. Nhịp tim của cô như đánh trống, nhất thời xấu hổ cúi đầu.

Cô cúi đầu, kích thích dục vọng của anh mãnh liệt hơn nữa. Bốn phía yên tĩnh, cô cũng ở rất gần, anh có thể nghe thấy tiếng thở của cô, ngửi được hương thơm phát ra từ người cô, anh nhớ, ở phía dưới bộ quần áo đơn bạc đó là làn da mềm mại, hai tay anh từng phủ lên từng tấc da thịt của cô như thế nào, ngón tay từng uốn lượn quanh mái tóc dài quyến rũ, giữ chặt eo thon của cô, vuốt ve đùi đẹp thon dài, như thế nào nâng lên viền mông tròn mịn của cô, làm cô khi ở phía dưới anh, đè nén tiếng thở dốc mất hồn... Trí nhớ vui thích quá rõ nét, anh nghĩ, hô hấp dồn dập, thân thể nóng bỏng lại căng thẳng, vận sức chờ phát động,

Anh chợt đứng dậy, vòng qua bên kia giường. Nhìn thấy anh cởi áo choàng tắm, cô chợt căng thẳng.

"Em còn nhớ rõ thói quen ngủ trần truồng của anh chứ?" Giọng nói của anh đã lâu không khàn như vậy.

"Ừ." Cả người cô nóng bỏng, nhịp tim gấp hơn. Cô cảm thấy khát vọng của anh, cô đang mong đợi, thẹn thùng rũ tầm mắt xuống. Vài giây sau, áo choàng tắm mềm mại bay qua giường, rơi trên mặt đất, mắt đẹp của cô trợn tròn. anh không thể kín đáo một chút sao? Tuyên bố to gan này, hại hai má của cô nóng đén sắp phỏng.

Anh kéo chăn ra, lên giường, nằm xuống.

Một phút, hai phút, ... anh không có động tĩnh.

Cô rốt cuộc không kiềm chế được, quay đầu nhìn anh, anh nằm, chăn đắp từ hông đến đầu gối, lộ ra bên ngoài thảm là thân thể không mặc quần áo, dưới chăn chính là anh...

"Chỉ là, bây giờ chúng ta không phải là vợ chồng, cho nên anh mặc quần đùi để em đỡ lúng túng."

Cô sửng sốt. Anh không phải muốn... cái đó... cô cũng đã chuẩn bị xong rồi... Thế nào anh lại là một dạng chuẩn bị ngủ? Chẳng lẽ cô hiểu lầm?

Lời tiếp theo của anh khiến cô xấu hổ muốn trốn xuống gầm giường."Anh chỉ muốn nói với em mà thôi, nói chuyện này ra cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Tối hôm qua anh ngủ không ngon, ngày mai còn phải lái xe, phải nhanh chóng ngủ bù. Ngủ ngon." Anh mỉm cười với cô."Giúp anh tắt đèn được không?"

Thì ra không phải anh muốn... Từ Lỵ Hoan đưa tay tắt đèn, đột nhiên trống rỗng.

Không thể trách cô hiểu lầm! Đề tài mập mờ, thái độ của anh càng mập mờ hơn, còn có thể trách cô không suy nghĩ kì quái sao? Cô mặc áo ngủ, anh mặc áo choàng tắm, đổi lại là anh ngày trước, bọn họ đã làm loạn trên giường hơn ba hồi, nhưng anh không hề làm gì cả, còn nho nhã nói cho cô rằng mình có mặc quần đùi... Thật sự anh chỉ muốn nói thôi sao?

Có phải cô mất đi sức quyến rũ rồi không? Cô ôm gối đầu, buồn bã nhắm mắt lại.

Cho đến khi hô hấp của cô gái bên cạnh dần ổn định, Lê Thượng Thần cũng không buồn ngủ. Dục vọng vẫn hung mãnh như cũ, làm loạn trong cơ thể anh.

Anh đương nhiên muốn cô, muốn đến điên lên, anh tin cô cũng muốn, nhưng làm sao đây? Ngày mai tỉnh lại, bọn họ sẽ trở về cuộc sống của mỗi người, anh có thể cho cô cái gì? Anh không dám muốn cô, càng không muốn để cho cô biết suy nghĩ trong đầu anh... mặc dù anh bây giờ, chờ tới cơ hội liền muốn sàm sỡ cô.

Vì vậy, dù cả người nóng bừng, cho dù lăn lộn khó ngủ, anh kiên quyết chống cự. Đây là dục vọng tràn trề, là thân thể vô sỉ tham lam, không phải lòng đang cầu xin, tuyệt vọng muốn ngửi hương trên tóc cô, chạm vào làn da một chút, lưu lại làm trí nhớ đáng quý.

Để cho cô hối hận, anh sẽ còn hối hận hơn khi chính mình bị thương.

Anh không thích tới nơi này nhất, thư phòng của cha.

Giá sách cao gần chạm trần nhà, bàn đọc sách to lớn, cha anh đang ngồi sau bàn, giống như thanh thiên đại lão gia trên ti vi đang thẩm vấn kẻ xấu. Mỗi lần đứng trước bàn nhìn lên cha mình, anh cảm thấy mình như một đứa trẻ hư.

Anh cô đơn đứng trước bàn đọc sách, rất sợ hãi.

Cha ngồi ở sau bàn đọc sách."Con không phải con ta, mà ta cũng không phải ba con, ta là cậu con."

Anh mờ mịt, có ý gì?

"Cô của con mới thật sự là mẹ con. Con bé là viên ngọc quý trên tay ông bà ngoại, mọi người trong nhà đều rất thương con bé, con bé vỗn là một đứa trẻ khả ái đáng yêu, lại bị ba con phá hủy! Con có biết phụ nữ chưa cưới đã mang thai, bị mọi người nói khó nghe thế nào không? Con có biết về sau con bé không thể có được hạnh phúc không? Tất cả là bởi vì con!"

Đều bởi vì con! Con! Con!

Câu nói chỉ với năm chữ, giống như năm chiếc đinh sắt, đính lên trán anh. Anh không thể động đậy, nghe không hiểu, ba đang nói cái gì? "Ba..."

"Đừng gọi ta là ba! Ta không phải ba con!"

Anh co rúm lại, há mồm muốn nói, lại không thể phát ra được âm thanh nào. Anh dần thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ, cách trần nhà ngày càng xa, lại cách mặt đất ngày càng gần, anh biết thành một hạt bụi, không khí di chuyển, anh bị thổi lên, ngã xuống, biến mất không còn một chút dấu vết...

"Thượng Thần? Thượng Thần?"

Có người khẽ đẩy bả vai anh, Lê Thượng Thần rên rỉ, mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên giường, hai tay nắm lấy ga giường màu đỏ rượu, sau lưng lạnh lẽo. Đầu giường ngọn đèn nhỏ phát ra ánh sáng vàng nhạt.

Từ Lỵ Hoan ngồi bên giường nhìn anh, sắc mặt lo lắng."Anh có khỏe không? Anh vừa nói mớ."

Anh chùi chùi mặt, sờ lên cái trán ướt mồ hôi, cảm giác không vui trong mộng vẫn còn đè lên tim anh, đầu anh choáng váng, mắt hoa."Anh nói cái gì?"

"Anh nói 'thật xin lỗi', anh nằm mơ thấy cái gì."

"Không có gì." Anh lại chùi chùi mặt, cuối cùng có chút tỉnh táo."Làm em thức giấc? Xin lỗi."

"Em không có bị anh đánh thức, Tiểu Mị gặp ác mộng, tỉnh lại, khóc tới tìm em." Cô lắc đầu một cái."Cha con hai người thật ăn ý, cùng lúc gặp ác mộng."

"Nó đâu rồi?"

"Em dỗ nó ngủ..." Thấy anh vén chăn lên, cô sợ hãi kêu lên.

Anh giật mình."Sao vậy?"

"Anh... anh không có mặc..." Tay cô chỉ hướng anh, gương mặt lại hướng sang bên cạnh, giống như thấy thứ gì đáng sợ.

Anh cúi đầu nhìn, quần đùi của anh không cánh mà bay, cả người anh trơn bóng.

"Quần của anh đâu?"

"Không biết, có lẽ là quá lỏng, lúc ngủ cởi ra rồi!" Khó trách cảm thấy có chút mát mẻ. Anh nhìn trái phải, quần đùi rơi bên cạnh giường, anh nhặt lên, mặc vào, thấy cô vẫn quay đầu không dám nhìn, anh nhếch môi."Cũng không phải chưa nhìn qua."

Câu trả lời của cô là một cú đấm vào ngực anh, anh khổ sở nén cười, sợ đánh thức con trai.

Anh đi tới phòng trẻ cách vách, cậu nhóc trên giường níu lấy chăn, hai mắt nhắm nghiền, hình như không được yên ổn.

Từ Lỵ Hoan đi theo tới, cùng nhìn con trai."Nó sẽ quen giường, tối hôm qua không sao, đại khái hôm nay chơi quá nhiều, ngủ không ngon."

"Hỏng bét, anh chỉ cố chơi cùng nó, không chú ý tới không nên để nó chơi quá mức."Lê Thượng Thần ảo não.

"Không sao, dù gì bây giờ nó cũng ngủ rồi." Cô nhìn anh, sắc mặt anh có chút trắng."Anh có ổn không?"

"Anh không sao." Anh không tốt, cả người rét run, rất lâu không gặp lại giấc mộng này, cảnh trong mộng rõ ràng khiến anh buồn nôn.

"Anh có muốn ôm một chút không?" Lời vừa ra khỏi miệng, cô có chút lúng túng, tranh thủ thời gian giải thích."Lúc con trai gặp ác mộng, cũng sẽ đòi em ôm nó, ôm vào lòng sẽ cho nó có cảm giác an toàn."

Anh nhướn mày."Em cho rằng anh cần cảm giác an toàn?"

"Không, em chỉ thuận miệng hỏi chút mà thôi." Nhưng anh thoạt nhìn như cậu nhóc yếu đuối, cần an ủi.

"Nếu như anh không mặc quần, em có còn dám hỏi như vậy không?"

"Không muốn thì thôi vậy." Cô xấu hổ, làm bộ muốn đi.

"Anh muốn." Anh cười nhẹ, kéo cô vào trong ngực."Em thật nhỏ mọn, đùa một chút cũng không được."

"Một chút cũng không buồn cười, được không?" Cô oán trách, nhưng không có kháng cự, vòng tay qua hông của anh.

Đêm tối tĩnh lặng, cô nghe hô hấp của họ, nhịp tim ổn định trong lồng ngực vững chãi của anh, cánh tay của anh vòng quanh eo của cô, lòng ngực của anh không chặt đến mức cô không thể thở nổi, cũng không để cho cô có một khe hở. Từ đầu đến chân bọn họ đều dán sát, anh giống như toàn bộ cơ thể đều cần tới cô, ôm cô, anh như vậy, làm cô có chút chua xót, có chút đau lòng.

Cô thật mềm, thật ấm áp, cảm giác ôm cô thật tốt đẹp khiến anh thở dài. Anh thích mái tóc mềm mại của cô dán lên gương mặt anh, gãi lấy cổ của anh, anh quen thuộc mùi hương của cô, còn có một chút hỗn hợp mùi sữa trẻ con, đây là hương vị của nhà sao? Anh tham lam hít lấy hơi thở của cô.

Cô cử động, muốn đẩy anh ra sao? Anh không muốn buông tay, cô ngẩng đầu lên, hình như muốn nói gì đó, nhưng chóp mũi lướt qua môi anh, anh hít một hơi thật sâu, môi của cô cách anh rất gần đem lại cảm giác mãnh liệt, kìm lòng không được hôn cô.

Cô lập tức tiếp nạp anh, môi lưỡi dịu dàng nghênh đón anh, chủ động trượt vào khuôn miệng anh, nụ hôn này không mang theo dục vọng, nhưng bao hàm tình cảm, anh cảm giác bị lạc, thân thể dần nóng lên. Hơi thở của bọn họ quấn quít, trở nên rối loạn, cô thở dốc, đầu ngón tay hơi lạnh trượt từ sau lưng anh đến trước ngực, leo lên sau cổ anh, anh thuận thế cúi xuống, cô ngọt ngào nóng bóng, khiến anh say mê. Nhiệt độ cơ thể anh tăng cao, khát vọng chạm vào da thịt của cô, áo ngủ đáng ghét ngăn giữa hai người, anh muốn xé nó... nhưng một âm thanh bất ngờ cắt đứt hành động của hai người.

"Mẹ..."

Hai người đồng thời cúi đầu, con trai chẳng biết lúc nào đã đến bên cạnh bọn họ, ngước mắt nhìn hai người.

Từ Lỵ Hoan chợt đẩy Lê Thượng Thần ra, lần này dùng sức quá mạnh, cả người anh ngã về phía sau, cả gáy anh đập vào khung cửa, một tiếng 'rầm' thật lớn.

Mà người mẹ không có lương tâm cũng không có chạy lại dìu, vội vàng ôm con, an ủi tâm can bảo bối."Sao vậy? Lại gặp ác mộng hả?"

"Con nằm mơ thấy con chó cắn con..." Bé trai nức nở."Con muốn ngủ với mẹ..."

"Được, được, được, ngủ với mẹ, không phải sợ, mẹ sẽ ngủ với con, ngoan nào." Cô dụ dỗ con trai, ôm con về phòng ngủ chính.

Đầu đụng phải rất đau, Lê Thượng Thần chỉ có thể tự mình chữa trị, anh xoa xoa gáy, đi theo về nằm xuống giường, anh thấy cô lau nước mắt cho con trai, dụ dỗ con trai đi ngủ, vừa rồi thiếu chút nữa anh đã mất khống chế, anh có nên cảm thấy may mắn vì bị con trai ngăn cản?

Điều khiến cho anh kinh ngạc chính là, con trai đột ngiên lật người về phía anh, ôm lấy cánh tay anh.

"Quay sang một bên, con chó cắn con, rất đau đó, ..." Từ Tử Kình mắt to nhìn anh, đòi anh an ủi.

Anh chưa từng dụ dỗ trẻ con, tay chân nhất thời luống cuống, suy nghĩ một chút chỉ có thể nói ra một câu anh tự cho là có hiệu quả."A, đó là nằm mơ mà thôi, không phải là thật, cũng sẽ không đau."

Con trai nghe vậy, ánh nước lập lòe, nước mắt cũng nhanh chóng lăn xuống, dáng vẻ một chút cũng không giống vừa được an ủi.

Con trai muốn khóc sao? Anh hốt hoảng."Đừng, đừng sợ, chó đến, không phải vậy, ... ba giúp con cắn nó."

Cô phụt cười, dùng ánh mắt chế nhạo anh. Anh nói nhảm cái gì vậy?

Anh bối rối trừng cô, lúm đồng tiền của cô xinh như hoa, chỉ thị anh một tay vòng qua ôm con trai, anh vụng về làm theo, vỗ nhè nhẹ lên người con, con trai không khóc nữa, cũng không còn mở miệng, nhưng thân thể nhỏ nhắn dính chặt vào anh.

Anh ngạc nhiên, đây hoàn toàn là một cảm thụ mới, chơi đùa với con trai dĩ nhiên rất vui vẻ, nhưng gần gũi như thế, đứa trẻ tin tưởng và lệ thuộc vào anh, anh được cần đến như vậy, một loại xúc động khó tả lan tràn trong lồng ngực anh.

Một đôi tay non mềm, vòng ra phía sau anh từ phía đối diện, chạm nhẹ vào nơi bị đau sau gáy anh.

"Rất đau sao?" Sắc mặt cô tràn ngập quan tâm.

Anh ngắm nhìn cặp mắt cô, tròng mắt mĩ lệ, sáng chói như thủy tinh lại quan tâm dịu dàng của cô khiến anh ngây ngốc một hồi, không kịp khôi phục thần trí.

Đau?

Anh chỉ cảm thấy quá nhiều hạnh phúc, nhiều đến khiến anh khó thừa nhận, ở đâu ra đau?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-12)