← Ch.513 | Ch.515 → |
Bốn hài tử nhanh chóng chạy vào, Tiểu A Sơ là người đầu tiên đến bên Chân Nguyệt, rồi đứng nhón chân nhìn đệ đệ trong tay Tiền thị. Nhìn thoáng qua tiểu hài tử, bé nhanh miệng nói: "Đệ đệ xấu quá!"
Chân Nguyệt ngay lập tức bịt miệng A Sơ lại: "Không được nói như vậy! Lúc con mới sinh cũng xấu giống thế này!"
Tiền thị:... Ý là đều xấu, nhưng mà hài tử mới sinh ra thật sự đều như vậy.
"Chờ thêm một thời gian nữa, dưỡng tốt thì trông sẽ không còn xấu. Con xem con trước đây cũng vậy, bây giờ lớn lên khôi ngô thế kia mà."
A Sơ gật đầu rồi móc ra từ trong túi cái trống bỏi của mình: "Cái này cho đệ đệ."
Tiền thị mỉm cười trìu mến: "Ai da, A Sơ thật ngoan quá."
A Sơ có chút thẹn thùng mà cười cười nói: "Con lớn rồi, không cần đồ chơi nữa."
Tiền thị quay sang nhìn Chân Nguyệt. Chân Nguyệt đưa cái trống bỏi cho Tiền thị: "Cầm đi, trong nhà bây giờ cũng chẳng còn nhiều đồ chơi. Đợi sau này bảo cha làm thêm mấy món khác."
Tiền thị nhận lấy và mỉm cười: "Cảm ơn đại tẩu." Nàng ấy nhét vào tay Tiểu A Trọng và nói: "Cảm ơn đại bá mẫu và đại ca ca nhé."
Tiểu A Sơ ngượng mà cười cười.
Không lâu sau, Chân Nguyệt bảo mọi người ra ngoài để Tiền thị nghỉ ngơi. Hiện tại trong nhà không còn trứng gà, cũng không nuôi gà, nên việc chăm sóc Tiền thị sau sinh sẽ có chút khó khăn. Nhưng may mắn là thời tiết hiện nay không quá nóng, thậm chí ban đêm còn hơi lạnh lạnh, vẫn còn dễ chịu hơn nhiều so với lần trước khi Chân Nguyệt sinh A Sơ, lúc đó nàng nóng muốn chết.
Buổi chiều, khi Kiều Nhị trở về với hai con cá, liền nghe tin Tiền thị đã sinh con.
"Hả?!"
Kiều Nhị và Kiều Tam lập tức chạy nhanh về nhà. Vừa vào lều, Kiều Nhị nhìn thấy Tiền thị đã ngủ say, còn tiểu nhi tử thì đang nằm cạnh nương.
Hắn định tiến tới bế con nhưng Kiều Trần thị liền ngăn lại: "Tay con bẩn thế, mau đi rửa tay đã, người toàn mùi cá." Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Nhị vội vã đi rửa tay, thay đồ rồi quay trở lại. Nhìn đứa bé gầy gò, khiến hắn không khỏi xót xa.
Kiều Trần thị: "May mà con bắt được hai con cá, để còn nấu canh cho thê tử con bồi bổ. Hiện tại trong nhà chẳng có gì, Tiền thị cũng chịu thiệt thòi."
Kiều Nhị cúi đầu buồn bã: "Sau này con sẽ vào núi bắt cá nhiều hơn." Hắn cảm thấy có lỗi khi nhi tử mình sinh ra trong cảnh khó khăn như thế, nhưng cũng đành chịu, không thể thay đổi được hoàn cảnh.
Tối hôm đó, cả nhà nấu canh cá. Dù không có nhiều gia vị, chỉ thêm chút gừng nên canh vẫn có chút mùi tanh, nhưng đó đã là một bữa ăn rất ngon với hoàn cảnh hiện tại rồi.
Tiền thị uống canh cá, cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều vì đã lâu rồi nàng ấy không được ăn thịt. Tuy nhiên, dù có uống canh cá, thì nàng ấy vẫn không có nhiều sữa cho nhi tử. A Trọng thường xuyên không no bụng, tiếng khóc cũng yếu ớt, khiến Tiền thị càng thêm lo lắng.
Kiều Nhị liên tục vào núi để bắt cá, nhưng không phải lần nào cũng thành công. Nhiều lần, hắn chỉ có thể mang về chút rau dại hoặc nấm.
Hài tử không thể cứ bị đói mãi, Kiều Trần thị đành phải lấy chút nước cơm để cho Tiểu A Trọng uống tạm, chứ biết làm sao bây giờ?
Trước kia, khi Chân Nguyệt còn có thể đi mua sữa dê, mọi thứ đỡ hơn nhiều. Còn bây giờ, bọn họ đã quá lâu không ra khỏi thôn, lấy đâu ra sữa dê nữa.
Hồi mang thai, Tiền thị còn có chút thịt trên người, nhưng bây giờ, số thịt đó đã giảm hẳn. Trước kia, nàng ấy còn to hơn Chân Nguyệt, giờ thì gầy đến nỗi má hóp lại, trông tiều tụy. Thỉnh thoảng, giữa đêm nàng ấy còn phải dậy cho con bú, chẳng khi nào có được một giấc ngủ trọn vẹn.
← Ch. 513 | Ch. 515 → |