← Ch.455 | Ch.457 → |
Tiền thị đang ngồi dưới hiên ăn mơ chua, thứ mà nàng ấy thích ăn từ khi mang thai. Nghe thấy vậy, nàng ấy nghi hoặc đứng dậy đi ra, vừa nhìn thấy người trước mặt liền mở to mắt: "Đại tỷ! Sao tỷ lại đến đây?"
Phụ nhân kia bỗng quỳ xuống, khóc lớn: "Tiểu muội! Tỷ không còn cách nào nữa, cùng đường mới đến tìm muội!"
Phụ nhân đó chính là đại tỷ của Tiền thị, người thường hay đưa tiền trong nhà cho Tiền Giang thị.
Tiền thị định đỡ đại tỷ mình dậy, nhưng bụng lớn nên không cúi xuống được: "Đại tỷ, tỷ đứng dậy đi, cháu ngoại cũng đứng lên đi. Sao lại thế này? Đại tỷ phu đâu?"
Trịnh nương tử liền giúp đỡ đại tỷ Tiền thị đứng dậy. Kiều Trần thị cùng mọi người cũng đến, đưa hai người vào phòng khách ngồi xuống. Mạn Châu mang nước tới, tiểu nam hài liền nhận lấy và uống ừng ực, như thể đã rất lâu rồi chưa được uống nước.
"Uống từ từ thôi, uống chậm lại." Mạn Châu nhẹ nhàng bảo, rồi chậm rãi rót nước thêm cho tiểu nam hài.
Tiểu A Sơ đứng ôm lấy chân Chân Nguyệt, tò mò nhìn tiểu nam hài mới đến với ánh mắt nghi hoặc.
Trong nhà từ trước đến giờ chỉ có ba tỷ muội Tiểu Hoa chơi cùng với bé, hoặc mấy tiểu hài tử trong thôn, giờ lại xuất hiện một tiểu hài tử ở trong nhà, khiến Tiểu A Sơ cảm thấy hiếu kỳ.
Kiều Trần thị ngồi bên cạnh, nhìn tiểu nam hài gầy gò, quần áo rách rưới và dơ bẩn, thở dài đầy thương cảm. Rõ ràng hài tử này đã lâu không được ăn uống đầy đủ.
Tiền đại tỷ cũng uống một ngụm nước, cảm nhận nước ngọt và trong lành, không một chút vẩn đục. Nhìn muội muội mang thai mà tinh thần vẫn tươi tắn, trên mặt còn có chút da thịt, Tiền đại tỷ thầm nghĩ: Không ngờ tứ muội có cuộc sống tốt thế này, Kiều gia chắc hẳn cũng rất khá giả.
Tiền thị nhìn đứa cháu ngoại, lòng không khỏi đau xót, liền bảo: "Trịnh nương tử, làm phiền ngươi nấu chút gì đó mang ra đây."
Trịnh nương tử đáp: "Được rồi." Rồi vội đi chuẩn bị.
Nhìn thấy trong nhà Kiều gia vậy mà lại có người sai bảo, Tiền đại tỷ càng thêm vững tin rằng muội muội mình đang sống rất tốt.
Tiền thị vuốt đầu cháu ngoại, quay sang hỏi đại tỷ: "Đại tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đại tỷ phu đâu?"
Nghe hỏi đến trượng phu, Tiền đại tỷ lau nước mắt: "Đại tỷ phu muội đã bị bắt đi lính rồi!"
Tiền thị kinh ngạc: "Sao có thể? Nhà đại tỷ chỉ còn mỗi một nam đinh thôi mà!"
Tiền đại tỷ lắc đầu: "Không còn cách nào khác, những người khác cũng không chịu đi, mà tam đệ của hắn đã đi lính trước rồi." Nàng nói xong, đột nhiên quỳ xuống: "Thông gai, tứ muội, ta biết bây giờ ai cũng khó khăn, nhưng nhà ta đã hết sạch lương thực. Cầu xin các người có thể cho ta mượn chút lương thực." Vân Mộng Hạ Vũ
Nói rồi, Tiền đại tỷ kéo cả nhi tử mình cùng quỳ xuống: "Cầu xin các người!"
Cảnh tượng ấy khiến Kiều Trần thị rơm rớm nước mắt, Tiền thị càng đau lòng hơn: "Đại tỷ, đứng dậy đi. Chúng ta sẽ cho mượn, không sao đâu! Tỷ cứ nói rõ tình hình đi."
Tiền đại tỷ lập tức kể rõ: "Đại tỷ phu của muội bị bắt đi lính, không lâu sau đó thì trong nhà chia gia sản, bà bà tỷ cho rằng tỷ đã đưa quá nhiều đồ về nhà mẹ đẻ nên chỉ chia cho tỷ rất ít."
Tiền đại tỷ vừa khóc vừa kể, rằng mình làm lụng vất vả ở nhà chồng, cuối cùng lại gặp cảnh chia nhà thiếu thốn như vậy.
Ban đầu, Tiền đại tỷ chỉ sống cùng nhi tử cũng còn tạm ổn vì hai người ăn không nhiều. Nhưng sau đó, nạn châu chấu kéo đến, rồi trời lại không mưa, hoa màu trong nhà bị phá sạch. Dù lúc đầu trong nhà còn chút lương thực, nhưng nàng ấy là phụ nhân, không biết cách tìm thêm thức ăn hay mua ở đâu. Dù có muốn làm việc để kiếm cái ăn, nhưng chẳng ai thuê, tiền trong nhà thì đã cạn kiệt. Trước đây còn có thể mượn đệ muội, nhưng sau vài lần, người ta cũng không cho mượn nữa.
← Ch. 455 | Ch. 457 → |