← Ch.010 | Ch.012 → |
Thang Ninh gần như chạy một mạch đến ga tàu điện ngầm mới dám thở, trong lòng vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Cô muốn tìm Cố Lê để than thở.
Khi mở điện thoại, cô lại nhận được tin nhắn của Cố Lê như có linh tính vậy.
Quả Lê: [Nghe nói ngày mai trời lạnh lắm, cậu nhớ mặc thêm quần áo nha!]
Thang Ninh nghĩ, cùng một câu nói nhưng cảm giác khi Cố Lê và tên tồi nói thật khác nhau.
Cố Lê cho người ta cảm giác quan tâm thật sự.
Còn tên tồi nói thì có cảm giác...
Thang Ninh có một nỗi nghi ngờ mãnh liệt, không biết có phải anh đang "Quan tâm" từng cô gái một trong danh sách WeChat có hơn chục người không.
Nghĩ đến đây cô không khỏi rùng mình.
Có điều nhắc đến trời lạnh, Thang Ninh lại muốn ăn lẩu.
Ngày mai là cuối tuần, gần đây công việc cũng tương đối nhẹ nhàng, thêm vào đó cô còn phải trả sách cho Cố Lê.
Quả là lý do rất hợp lý để hẹn nhau đi ăn một bữa.
Hai người hẹn nhau ở Haidilao, Cố Lê thích đến Haidilao vì có thể làm móng miễn phí.
Thang Ninh không thích làm móng tay nên ngồi bên cạnh xem.
"Cậu có nhớ hồi trước tớ có kể cậu nghe về chuyện gặp một thằng tồi công khai nói sẽ đến nhà người thứ ba ăn cơm không? Hôm qua tớ lại gặp anh ta trong thang máy!" Thang Ninh tặc lưỡi: "Tớ vốn đang định nói hiếm lắm mới gặp được trai đẹp trong công ty, ai ngờ lại là một thằng tồi."
"Hầu hết trai đẹp đều là đồ tồi hết." Cố Lê lắc đầu, vẻ mặt như đã nhìn thấu hồng trần: "Nhưng có nhiều người vừa không đẹp trai lại vừa tồi, thế thì thà tìm một anh đẹp trai, dù có tồi tớ cũng chấp nhận."
"Ầy, tiếc quá." Thang Ninh nhún vai: "Vốn còn ở cấp độ nam thần nữa."
Cố Lê nhìn móng tay đỏ như máu của mình, rất hài lòng: "À đúng rồi, nói cậu nghe, thì ra anh trai tớ cũng làm ở TL đó, cậu có gặp anh ấy chưa?"
"Hả? Sao tớ gặp được, tớ đâu biết anh ấy là ai!"
"Công ty của các cậu lớn lắm à?" Cố Lê chớp mắt: "Anh trai tớ chắc là... Không khó nhận ra đâu."
"TL tổng cộng có hơn chục tầng đấy! Anh trai cậu ở tầng mấy?"
"Sao tớ biết được?!" Cố Lê nâng giọng: "Tớ mới biết anh ấy làm ở TL mấy ngày trước, cậu đánh giá cao mức độ hiểu biết của tớ về anh ấy quá rồi."
"Nhưng chắc là chưa gặp đâu." Thang Ninh suy nghĩ: "Đẹp trai thì trong công ty tớ chỉ gặp có mỗi tên tồi đó thôi, anh trai cậu... Chắc không đến mức tồi như vậy đâu nhỉ?"
"Vậy chắc không phải anh trai tớ rồi, mặc dù anh ấy lăng nhăng nhưng chắc chắn vẫn còn chút ranh giới đạo đức." Nói xong, có vẻ Cố Lê không tự tin lắm nên hạ thấp giọng lặp lại: "Chắc là vẫn còn... Chứ nhỉ..."
Thang Ninh thấy Cố Lê dần mất niềm tin vào anh trai mình, không nhịn được cười.
Sau khi làm móng xong, Cố Lê rất hài lòng nhìn tay mình: "Mỗi lần đến
Haidilao, chỉ cần làm móng thôi đã thấy không uổng công."
Cố Lê liếc nhìn bàn tay sạch sẽ gọn gàng của Thang Ninh, hỏi: "Sao cậu không làm vậy?"
"Tớ không thích làm móng." Thang Ninh nói: "Một là không quen, hai là tớ sợ làm xong sau này sẽ nghiện, tốn tiền lắm."
"Đúng là tốn tiền thật, nhưng mỗi lần làm xong, nhìn thấy móng tay mình đẹp như vậy là tâm trạng tớ tốt hẳn lên, bỏ tiền ra cũng đáng!"
"Ừ, miễn là bản thân thấy vui thì đáng." Thang Ninh cảm thán: "Tớ là kiểu người tiêu tiền xong sẽ cảm thấy không an tâm, nói chung nhìn thấy số dư trong tài khoản ngân hàng thì tâm trạng tớ mới tốt được, nên tớ rất ít mua những món đồ không cần thiết."
Trong lúc ăn, Cố Lê nói với Thang Ninh: "À đúng rồi, lúc trước tớ có học đánh trống cơ bản, thầy giáo của tớ giới thiệu tớ tham gia một ban nhạc, sau này buổi tối có thể tớ sẽ đến quán bar biểu diễn!"
"Thật sao? Tuyệt quá!" Thang Ninh hào hứng vỗ tay: "Lúc đó chắc chắn tớ sẽ xách máy tính đến vừa tăng ca vừa cổ vũ cho cậu!"
"Được đó được đó!" Cố Lê nói xong thì thở dài: "Nhưng tớ sợ ba mẹ tớ không đồng ý, nếu đi biểu diễn ở quán bar thì ngày nào cũng sẽ về nhà rất muộn, lúc đó chắc chắn họ sẽ không yên tâm."
"Nhưng cũng nguy hiểm thật..." Đột nhiên Thang Ninh nhớ đến thời gian gần đây có nghe không ít tin tức về các cô gái trẻ bị kẻ xấu xâm hại khi về nhà khuya: "Một mình về nhà muộn như vậy, cũng không an toàn thật."
"Tớ cũng nghĩ vậy, nên tớ nghĩ nếu có thể mua chuộc anh trai để anh ấy đến đón tớ mỗi tối, thì có lẽ sẽ có hy vọng được đi diễn!" Dứt lời, Cố Lê lập tức đầu nhắn tin: "Đúng vậy, phải mua chuộc anh tớ trước đã."
Quả Lê: [Anh ơi, có đó không?]
Mint: [?]
Quả Lê: [Em nhờ anh một việc. ]
Mint: [Bao nhiêu tiền?]
Quả Lê: [Không phải... Mà là... ]
Cố Lê lén liếc nhìn Thang Ninh một cái, rồi hơi ngượng ngùng nói: [Là sau này em sẽ đến quán bar hát với vợ em, anh giúp em nói với ba mẹ một tiếng nhé?]
Vài giây sau, Cố Ngộ trả lời.
Mint: [Không đồng ý]
Quả Lê: [Tại sao?!!!]
Mint: [Quán bar nguy hiểm lắm, ngày nào cũng có người say xỉn, hai đứa con gái về nhà vào ban đêm không an toàn chút nào]
Quả Lê: [Vậy... Nếu mỗi tối anh đến đón bọn em thì sẽ không còn nguy hiểm nữa đúng không?]
Mint: [Em đang chờ anh nói câu này chứ gì... ]
Quả Lê: [Làm ơn đi mà anh, đây là ước mơ của vợ em! Em phải thực hiện ước mơ cùng cậu ấy!]
Mint: [Có ước mơ thì đi thi Tìm kiếm tài năng đi, đến quán bar làm gì?]
Cố Lê đảo mắt, định trả lời gì đó thì Cố Ngộ lại gửi tin nhắn đến.
Mint: [Hơn nữa em không biết hát thì đi làm gì? Không sợ bị người ta đánh à?]
Quả Lê: [Em thì không được, nhưng vợ em vừa hát hay vừa nhảy giỏi!]
Cố Ngộ nhìn màn hình điện thoại, trong đầu toàn là hình ảnh Thang Ninh nhảy thể dục nhịp điệu.
Hát hay thì chưa chắc, nhưng nhảy giỏi thì hơi gượng ép.
Bước lệch chân mà cũng nhảy được sao?
Mint: [Không tận mắt thấy thì anh sẽ không tin đâu]
Cố Lê lo lắng nhìn màn hình điện thoại.
Khóe miệng cô ấy giật giật, hỏi Thang Ninh: "Vợ à, bình thường, cậu có hay tự quay video hát nhảy không?"
Thang Ninh: "????"
Cố Lê lắc đầu: "Thôi bỏ đi, không có gì đâu. Tớ không dám nói với anh trai là tớ muốn đi, chỉ có thể khai cậu ra, nói cậu vừa hát hay vừa nhảy giỏi, muốn đến quán bar hát và rủ tớ đi cùng."
Thang Ninh cười rất dịu dàng: "Tớ cũng muốn giúp cậu lắm, hát thì cũng miễn cưỡng hát được, nhưng tớ thật sự không biết nhảy."
"Nhưng cậu hát hay lắm luôn đó, nói không chừng sau này chúng ta có thể đi hát chung thật thì sao! Còn kiếm được chút tiền tiêu vặt nữa!" Cố Lê nhớ trước đây khi ở một mình trong ký túc xá, Thang Ninh rất thường hay hát.
Giọng của cô rất trong trẻo và vô cùng dễ nghe, đôi khi Cố Lê đi ngang cửa ký túc xá nghe thấy cô đang hát, sợ làm phiền nên sẽ lặng lẽ đứng ngoài cửa nghe lén rất lâu.
"Thôi tớ không đi đâu, tớ bận lắm, chắc chắn không có thời gian, cậu đi là được rồi." Thang Ninh nói.
Cố Lê thăm dò: "Vậy tớ nói với anh trai là vì phải đi cùng cậu, cậu không giận chứ?"
"Sao phải giận?" Thang Ninh cười khúc khích: "Không phải bạn thân là để bán đứng vào lúc quan trọng sao?"
Cố Lê nhìn cô với vẻ mặt "Tớ không nhìn lầm người": "Ha ha ha, vợ ơi cậu tốt quá đi!"
"Nhưng sau này tớ có cần tạo hình tượng một cô gái mê nhạc rock siêu ngầu trước mặt gia đình cậu không?" Thang Ninh vừa nói vừa hất tóc, giả vờ đang chơi guitar không khí.
Cố Lê ôm bụng cười lớn: "Đúng là chịu không nổi thật mà, cậu dễ thương quá đi!"
Sau khi ăn xong, Thang Ninh đi tàu điện ngầm, còn Cố Lê bắt taxi về.
Vừa lên xe, cô ấy liền gọi cho Cố Ngộ.
Cố Ngộ vừa tắm xong, đang định đi làm việc một lúc, vừa mới mở máy tính thì điện thoại đã reo.
Anh nhấc máy, uể oải nói: "Alo?"
"Anh ơi! Em xin anh!" Cố Lê bắt đầu nũng nịu: "Giúp em nói với ba mẹ đi mà, em đi một mình thì chắc chắn họ sẽ không đồng ý, nhưng nếu có sự ủng hộ của anh thì vẫn còn một tia hy vọng."
"Vậy ý em là, muốn anh tan làm xong còn phải đi làm tài xế cho em?" Cố Ngộ đi thẳng vào vấn đề.
"Thì... Anh cũng không yên tâm để em gái anh đi về khuya mà... Đúng không?"
"Vậy thì đừng đi." Cố Ngộ nói: "Muốn hát thì đi karaoke, anh bao cho em cả năm."
"Ấy! Đâu có giống nhau đâu! Đó là biểu diễn! Rất sôi động luôn đó!" Cố Lê biết nói về mình cũng vô dụng, chỉ có thể dùng Thang Ninh làm bia đỡ đạn:
"Đó là ước mơ cả đời của vợ em, em phải đi cùng cậu ấy, để cậu ấy hoàn thành ước mơ!"
"Ồ?" Giọng Cố Ngộ có chút tò mò: "Vợ em hát hay lắm à?"
"Siêu hay luôn!!! Em nhớ là em có lén thu âm lúc cậu ấy hát trong ký túc xá hồi đại học, nếu anh không tin thì để lát nữa em tìm gửi cho anh!"
"Ồ, được thôi." Cố Ngộ từ tốn nói: "Có ước mơ như vậy rất tốt, tiệc cuối năm của công ty năm nay anh sẽ đăng ký tiết mục giúp em ấy."
"Anh ơi!!!!" Cố Lê gần như muốn khóc.
"Đừng nghĩ nữa, không có cửa đâu." Cố Ngộ nhìn vào màn hình máy tính, ánh sáng trắng chiếu lên mặt anh, làm nổi bật những đường nét hoàn hảo: "Vì sự an toàn của em."
"Vô nhân tính!!!" Mặc dù đã đoán được kết quả, nhưng Cố Lê vẫn cảm thấy hơi thất vọng.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: "À này, vợ em có nói gặp được anh chàng đẹp trai nào ở công ty không? Biết đâu anh đã gặp em ấy rồi."
Cố Lê rõ ràng không còn hứng thú, đáp một cách qua loa: "Không có."
"Thật sự không có à?" Cố Ngộ không tin, nâng giọng hỏi.
Cố Lê suy nghĩ một lúc, nói: "Hình như có nói gặp một người đẹp trai, nhưng cậu ấy bảo anh ta là đồ tồi, bắt cá hai tay."
Cố Ngộ: "?"
"Không phải là anh đấy chứ?" Cố Lê bỗng trở nên hăng hái: "Đừng nói là anh đang lén lút qua lại với nhiều bạn gái một lượt đó nha?!"
Khi Cố Lê nói câu này, có thể cảm nhận được tay lái của tài xế bỗng giật mạnh một cái.
Cố Ngộ bị sặc: "Làm sao có chuyện đó được, chắc chắn không phải là anh rồi."
"Ồ..." Cố Lê ngả người ra sau ghế: "Vậy có lẽ là chưa gặp anh, hoặc là đã gặp anh rồi nhưng thấy anh không đẹp trai."
"Sao..." Cố Ngộ phản ứng nhanh nhẹn dừng lại, nuốt hai chữ "Có thể" vào bụng.
"Em sắp về đến nhà rồi." Cố Lê ở đầu dây bên kia nói: "Lát nữa em sẽ gửi cho anh đoạn ghi âm vợ em hát, anh cân nhắc lại xem, có thể giúp cậu ấy hoàn thành ước mơ không, tất cả phụ thuộc vào anh đấy!"
Sau khi cúp máy, Cố Ngộ đi vào phòng tắm.
Anh nhìn mình trong gương, nhìn ngang dọc nhìn trên dưới, sau đó nhíu mày lẩm bẩm với gương: "Bộ không đẹp trai thật à?"
Khi Cố Ngộ quay lại bàn làm việc, anh nhận được một tin nhắn mới.
Mở ra xem thì là một video do Cố Lê gửi.
Cố Ngộ bấm phát rồi đặt lên bàn.
Trước tiên là vài giây im lặng, Cố Ngộ một tay cầm chuột, tay kia chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, mắt nhìn vào màn hình máy tính.
Đột nhiên, từ điện thoại vang lên một giọng hát dễ nghe.
"Những giấc mơ mạo hiểm của em, anh sẽ cùng em đi phiêu lưu..."
Ánh mắt Cố Ngộ nhanh chóng chuyển sang màn hình điện thoại.
Cố Ngộ biết bài hát này, đó là "Những giấc mơ mạo hiểm của em" của Lâm
Tuấn Kiệt.
Anh khá thích bài hát này, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe phiên bản nữ.
Giọng cô gái từ điện thoại rất tinh tế, có vẻ như cô đứng cách hơi xa nơi thu âm nên nghe không rõ lắm.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc anh thưởng thức giọng hát đầy cuốn hút này.
Thật ra, giọng hát của Thang Ninh khá khác so với giọng nói thường ngày của cô.
Bình thường cô nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng giọng hát lại rất có sức lan tỏa.
Giọng hát của cô có làm cho người nghe có cảm giác như đang nghe kể chuyện, cô có sự kiểm soát vô cùng tinh tế với bài hát, mang đến cảm xúc mỏng manh uyển chuyển.
Giọng của cô nghe rất thư thái, khiến người nghe cũng bất ngờ cảm thấy dễ chịu.
Toàn bộ video rất ngắn, chỉ khoảng 30 giây, hát xong phần điệp khúc.
Sau khi video kết thúc, Cố Ngộ bấm "Phát lại".
Thực ra ban đầu Cố Ngộ tưởng Cố Lê chỉ nói đùa hoặc lấy Thang Ninh làm lá chắn.
Nhưng sau khi nghe giọng hát của Thang Ninh, đột nhiên anh cảm thấy một giọng hát như vậy phải nên có ước mơ.
Anh bỗng nghĩ, một giọng hát như thế, quả thật phải được nhiều người nghe thấy.
Cố Ngộ nghe đi nghe lại đoạn video này ba lần.
Dường như quyết tâm phản đối Cố Lê ban nãy đã bị lung lay.
Đang phân vân không biết trả lời thế nào, Cố Ngộ thấy góc trái trên màn hình hiển thị một tin nhắn mới chưa đọc.
Mở ra xem thì thì tin của Lăng Lệ, hỏi anh về một số vấn đề trong hợp đồng.
Cố Ngộ trả lời ngắn gọn, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lại gửi tin nhắn cho anh ta.
Cố Ngộ: [Giúp tôi dò la xem, trong công ty... Có tin đồn gì về tôi không?]
Lăng Lệ: [???]
Cố Ngộ: [Không phải kiểu con gái trẻ tuổi đạt vị trí cao sẽ bị đồn là bị quy tắc ngầm, tôi sợ tôi cũng có những tin đồn không đúng sự thật]
Lăng Lệ: [Ví dụ?]
Cố Ngộ: [Ví dụ có tin đồn tôi là kẻ tồi, kiểu bắt cá hai tay chẳng hạn?]
← Ch. 010 | Ch. 012 → |