Ch.02 → |
Thạch Đông Thăng dừng xe ở gara, xem đồng hồ đã 10 giờ rồi, trễ như vậy không biết bà xã đã ngủ chưa.
Anh cầm lấy túi xách màu đen trên ghế phụ xuống xe, đóng cửa xe lại, thái độ mệt mỏi đi về phía cửa thang máy.
Thời điểm chờ đợi thang máy, một giọng nữ la mắng làm anh dời lực chú ý, tuy rằng đang phát giận nhưng lại mang dáng vẻ tùy hứng của con gái.
"Anh có mỗi cái chìa khóa mà cũng quên lấy, đêm nay phải ngủ chỗ nào?" Lý Giai Di lấy túi xách đánh về phía Trịnh Đằng Huy, chỉ mỗi cái chìa khóa mà anh cũng quên mang, tức chết cô.
Thạch Đông Thăng nhìn về phía hai người, người phụ nữ kia cũng thấy được anh.
Bởi vì Thạch Đông Thăng là người phương Bắc, người cao chân dài, rất có khí thế, lại làm luật sư, cho nên lúc nhìn về phía Lý Giai Di, trong lòng cô "Lộp bộp" một chút.
Lý Giai Di lập tức cụp mắt, cô cho rằng gara này không có ai nên mới nổi giận.
Trịnh Đằng Huy cầm rất nhiều đồ, anh thấy bà xã mình đang nhìn chằm chằm người đàn ông khác, mặt lập tức đen lại, liền nói: "Vợ, cầm giúp anh một ít đồ đi!"
"Tự mình cầm đi, chìa khóa cũng quên mang còn có mặt mũi nói em cầm giúp." Lý Giai Di không kiên nhẫn mà dẫm lên giày cao gót đi về phía trước.
"Mang đồ lên rồi anh sẽ quay lại nhà bên kia lấy chìa khóa." Trịnh Đằng Huy đuổi theo sau.
Hai người đi vào trước cửa thang máy, Lý Giai Di cùng Thạch Đông Thăng đứng song song với nhau, Trịnh Đằng Huy đứng phía sau.
Thạch Đông Thăng đứng thẳng tắp, người phụ nữ đứng quá gần nên anh có thể ngửi được mùi hương trên người cô, thật tươi mát, cũng không quá nồng.
Cửa thang máy mở ra, Thạch Đông Thăng lễ phép mà nhường đường: "Hai người vào trước đi, nhiều đồ mà."
"Vậy thì, cảm ơn nha." Trịnh Đằng Huy cũng không khách khí, mang đồ đi vào.
Lý Giai Di lộ vẻ mỉm cười nói: "Thật sự cảm ơn anh."
"Không có việc gì." Cô cười như vậy làm tim Thạch Đông Thăng run rẩy một cái, hô hấp cũng muốn ngưng lại.
Lý Giai Di cũng nhanh chóng vào thang máy, đối mặt với Thạch Đông Thăng đứng ở ngoài, đến khi cửa thang máy sắp đóng lại, cô lại cười tỏ vẻ cảm ơn.
Thạch Đông Thăng ngừng thở, tuy rằng tháng máy đã đóng, người kia cũng theo thang máy lên rồi, nhưng vẻ mặt người phụ nữ mang theo nét tươi cười vẫn còn sức hấp dẫn, ngay cả lúm đồng tiền bên khóe miệng kia cũng còn hiện rõ trong đầu anh.
Mặt Lý Giai Di rất xuất chúng, mắt to miệng nhỏ, mày lá liễu, làn da trắng nõn, cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền, làm cho người ta có cảm giác tươi mát, tóc cô lại đen nhánh cuộn sóng. Cho nên nếu cô chưa kết hôn thì có rất nhiều đàn ông theo đuổi rồi.
Lại đợi vài phút, thang máy mới xuống dưới, cửa mở, bên trong không có ai, Thạch Đông Thăng lại có chút thất vọng, anh đi vào trong, ấn số mười.
Bước ra từ trong thang máy, đi tới trước cửa nhà, Thạch Đông Thăng liếc mắt một cái đã thấy được người phụ nữ kia.
Lý Giai Di xoay người, cô cho rằng chồng mình trở về, nhìn lại thì thấy là người đàn ông vừa rồi.
Thạch Đông Thăng đang định nói thì bị Lý Giai Di đoạt trước.
"Thật trùng hợp! Anh cũng ở tầng này sao?" Lý Giai Di vén mái tóc, bộ dáng động lòng người.
"Đúng vậy! Tôi ở..... bên cạnh nhà cô." Thạch Đông Thăng hoảng loạn, hơi thở cũng không ổn định.
"Woa! Vậy về sau nếu có cần giúp gì, có thể nhờ anh không?" Lý Giai Di lại cười, má lúm đồng tiền hiện ra.
"Đương nhiên có thể." Thạch Đông Thăng không biết mình sợ cái gì.
"Thật là vui khi quen biết anh." Lý Giai Di vươn tay.
Thạch Đông Thăng cầm cặp da, thấy cô vươn tay, anh lại không biết đáp lại như thế nào, ngón tay cũng siết chặt, may mà lúc này cửa nhà anh mở ra.
Hàn Nhã Văn đi ra, cô vừa mới tắm xong, choàng áo tắm dài, cô nghe được ngoài cửa có tiếng động, cảm giác ông xã đã trở lại nên mới mở cửa ra.
"Ông xã, người này chính là...?" Hàn Nhã Văn nhìn Lý Giai Di.
"Tôi là hàng xóm mới chuyển đến, rất vui được quen biết cô." Lý Giai Di vươn tay chuyển hướng qua Hàn Nhã Văn.
"Tôi cũng rất vui được quen biết cô." Hãn Nhã Văn lễ phép duỗi tay tính đáp lại.
"Bà xã, chìa khóa rốt cuộc cũng tới rồi đây." Lúc này Trịnh Đằng Huy cũng đã trở lại, cậu chạy một mạch lên, thở hổn hển, áo ba lỗ màu trắng đều ướt đẫm, lộ ra hình dáng cơ ngực.
Hàn Nhã Văn nhìn đến Trịnh Đằng Huy phía sau vừa chạy đến, chỉ cảm thấy cường tráng đến khó tin.
Ch. 02 → |