← Ch.125 | Ch.127 → |
Cứ hai lần một ngày bọn họ sẽ đến xem cô đã c. h. ế. t hay chưa, trong miệng họ còn không ngừng chửi rủa.
Bệnh nặng, sốt cao, sỉ nhục, đói khát, cô không chịu nổi nữa mà c. h. ế. t đi... Nhưng cũng may là có hệ thống, nó cho cô sống lại một lần nữa.
Bọn họ nằm ở nơi cô đã từng chết, giống như là nối tiếp theo cô... Trong nháy mắt, dường như trước mắt Phó Lê hiện lên cảnh tượng sau khi cô chết, cô tắt thở, được quấn trong một tấm chiếu rồi bị ném tới nghĩa địa, tùy tiện đào một cái hố mà chôn đi...
Đột nhiên, suy nghĩ của Phó Lê bị đánh gãy, cô giật mình nhìn người bên cạnh, bàn tay lạnh băng được bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy, Lăng Nghị cúi đầu nhìn cô, ánh mắt anh lo lắng: "Đừng sợ, anh ở đây với em."
Phó Lê cười với anh một cái, cô gật đầu.
Phó Dụ ngồi xổm dưới cây lê trong sân, tay đeo còng. Tay phải được quấn một cái băng gạc thật dày, có cả m. á. u chảy ra.
Hắn cúi đầu rất thấp, không nhìn rõ vẻ mặt.
Diêu quả phụ ngồi trên ngạch cửa trước phòng, im lặng mà rơi lệ, cô ta đang nói gì đó với người công an bên cạnh.
Phó Lê đánh giá người phụ nữ làm cho cả nhà Trần Viễn không được yên ổn này, trên gương mặt cô ta là một đôi mắt đào hoa, cái mũi cao thẳng, nhìn vào liền cảm thấy lẳng lơ.
Công an hỏi Diêu quả phụ xong liền kéo cô ta và Phó Dụ lên máy kéo, nháo ra chuyện lớn như vậy, Lý Trường Minh đã cố tình đến thôn Tây Vương mượn chiếc máy kéo lại đây.
Vương Phân Ni khóc như thể sắp hóa thành người nước, bà thấy Phó Dụ bị đưa lên máy kéo, òa một tiếng khóc rống lên, quỳ trên mặt đất van lạy: "Cầu xin các người thả Phó Dụ ra, người không phải do nó giết, nó đã nói không có g. i. ế. c người... Tại sao các người còn muốn mang nó đi?"
"Anh ấy nói không g. i. ế. c người thì không g. i. ế. c thật sao? Nhất định là công an người ta muốn dẫn anh ấy về điều tra rồi." Phó Đào vui sướng khi người gặp họa mà nói tiếp lời.
"Câm miệng, mày cút qua một bên đi!" Chân mày Phó Quý nhíu lại, ánh mắt ông hung ác. Phó Đào hoảng sợ, ngoài miệng hu một tiếng, mắt trợn trắng rồi dậm chân một cái, sau đó đi về một phía khác. Nhìn hướng này, chắc là lại đến thôn Tây Vương tìm Lâm Hồng Phi.
Phó Lê và Lăng Nghị đỡ Vương Phân Ni lên, máy kéo đã đưa Phó Dụ và Diêu quả phụ đi, cả mấy cán bộ trong thôn cũng đã đi xa.
Lý Trường Minh không đi, hắn ở lại thu thập cục diện rối rắm này. Xảy ra chuyện này, đoán chừng Lý Gia Ao sẽ yên lặng khá lâu.
Lý Trường Minh thở dài, hắn an ủi Vương Phân Ni đã khóc đến sắc mặt trắng bệch: "Mọi người đừng quá lo lắng, chuyện Diêu quả phụ và Phó Dụ sẽ có một cái công bằng, lúc ấy cũng có mấy người đến xem náo nhiệt, chỉ là muốn ngăn nhưng không dám, bọn họ đều thấy Trân Viễn tử vong ngoài ý muốn, mẹ hắn cũng vì bị hắn c. h. é. m bị thương mới không đến cản."
"Công an dẫn họ đi để hỏi chuyện, nếu không có chuyện gì thì ngày mai sẽ thả ra."
Dường như Vương Phân Ni tìm được cọng rơm cứu mạng, bà lôi cánh tay Lý Trường Minh không chịu buông, muốn hắn đảm bảo vài lần rằng Phó Dụ sẽ không có việc gì.
Lý Trường Minh phải nói rất nhiều lần, Vương Phân Ni mới lưu luyến từng bước mà đi theo Phó Lê về nhà.
Phó Quý cũng lo lắng cho sự an toàn của con trai mình, nhưng dù sao ông cũng là đàn ông nên sẽ không khóc sướt mướt, ông chỉ cau mày, mặt căng ra.
Lúc về đến nhà thì trời cũng đã tối, Phó Lê nấu một ít cháo gạo kê, hấp mấy cái bánh bao.
Cả nhà cũng không ai ăn uống gì, đồ ăn cũng đã nguội mà chẳng ai động đến.
Sau hai lần hâm nóng, cô tiếp đón Lăng Nghị đến, hai người cùng nhau ăn một chút.
Trong nhà chính tràn ngập mùi thuốc lá, Phó Quý hút hết điếu này tới điếu khác, Vương Phân Ni ngồi ở cạnh giường khóc lóc... Nghe được liên thấy phiền lòng.
← Ch. 125 | Ch. 127 → |