← Ch.097 | Ch.099 → |
Lăng Tuệ nhìn hai người nhìn nhau cười, mùi vị tìm yêu chua lè ập vào mặt suýt chút nữa khiến cô bé ê răng.
Lăng Tuệ nghĩ, cho dù anh trai cô bé tìm chị Lê Tử một cô gái dịu dàng như nước như vậy, nhưng bản chất đại ma vương vẫn sẽ không thay đổi, nghe một chút toàn nói những lời bá đạo.
Cũng không biết chị Lê Tử có thể chịu nổi anh hay không?
Cơm nước xong xuôi, Phó Lê nói cho Lăng Nghị nghe từ đầu tới cuối chuyện xảy ra đêm hôm trước, bao gồm chuyện lý do tại sao ngay từ đầu cô không đi từ hôn...
Nói đến đây, Phó Lê có chút ngại, bởi vì một chút tiên và lười biếng không muốn làm việc nhà cuối cùng lại làm ra chuyện lớn như vậy.
May mắn đã giải quyết, bằng không cô thật sự quá vô dụng.
Mặt mày Lăng Nghị chứa ý cười, nghe xong những lời như Phó Đào, Trần Viễn cùng nhau tính kế cô, ánh mắt anh thâm trầm, lông mi hơi hơi rũ xuống, chỉ trong nháy mắt, anh liên khôi phục bình thường, xoa đầu Phó Lê an ủi nói: "Không sao đâu, là do Trân Viễn không tuân thủ lời hứa, giải quyết thì được rồi."
Thù của cô, anh sẽ giúp cô báo.
Phó Lê gật đầu, nhìn ánh mắt thân mật của Lăng Nghị lại xấu hổ thêm.
Lăng Nghị dừng một chút, hầu kết chuyển động lên xuống: "Lê Tử, nếu em đã từ hôn thì chuyện anh nói em ngày hôm qua....
Đột nhiên Phó Lê đứng lên, đỏ mặt hoảng loạn nói: "Không còn sớm nữa, em phải vê nhà."
Lăng Nghị sửng sốt, lời nói bên miệng liền thu lại, đứng lên cười nói: "Được rồi, anh đưa em đi."
"Không cần, không cần." Phó Lê cuống quýt xua tay, chân lui đến cửa, xoay người chạy vào chạng vạng.
Lăng Nghị bật cười, đúng là như con thỏ... vẫn luôn trốn tránh, anh không tin cô có thể trốn đến chân trời.
*
Đầu thôn nhà Trần Viễn, từ sáng sớm bà Trần vẫn luôn mơ mơ hồ hồ nói thầm Trần Viễn không có bệnh, nói thầm đến buổi tối, suốt một ngày cơm trong nhà cũng không làm.
Tật xấu của Trân Viễn truyền đến cả thôn, hắn ta bực mình không muốn ra ngoài, cả ngày đều ở trong nhà, không khí áp lực, động một chút liền truyên đến tiếng Trân Viễn hùng hùng hổ hổ nổi giận đùng đùng.
Lăng Nghị đến gần góc tường sân sau nghe xong, xoay người rời đi... Chuyện bà Trần lải nhải nói làm anh nhớ đến một cách có thể khiến cả nhà Trần Viễn đầu khó chịu và nghẹn khuất, đừng thấy bây giờ hắn ta ở trong thôn đã đủ mất mặt, nhưng đối với anh thì bấy nhiêu còn chưa đủ.
Hạ quyết tâm, Lăng Nghị liền đi làm, anh kêu mấy thằng bạn quen thuộc quanh thôn Tây Vương đi tìm Diêu quả phụ, cho cô ta mười cân mì trắng, vừa đe dọa vừa dụ dỗ để cô ta chủ động đi tìm bà Trần, nói cô ta phải gả cho Trần Viễn.
Diêu quả phụ gần như không lo lắng quá nhiều liên đồng ý.
Dù sao cô ta cũng không có con cái, thủ tiết khi còn trẻ, tấm thân này ngàn người gối vạn người cưỡi, mười năm sau cũng không có người đàn ông nào nói muốn cưới cô ta.
Nếu bây giờ có thể gả chồng... cho dù đối phương không phải là đàn ông chân chính, nhưng có thể đổi lấy bữa cơm no cũng được.
Hơn nữa, người đàn ông này không được... thật ra cũng tiện cho cô ta.
Qua hai ngày sau, Diêu quả phụ liền dọn chăn đệm đến nhà họ Trần, từ ngày đó bà Trần liền trở nên tỉnh tỉnh mê mê, nhưng đến gần Diêu quả phụ bỗng nhiên tinh thần trở lại bình thường.
Gặp người liền khen Diêu quả phụ không chê Trần Viễn, nguyện ý đến cửa chăm sóc han ta, lúc bà ta nói những lời này không chú ý đến những lão du côn trong thôn đều dùng loại ánh mắt hứng thú nhìn Diêu Mộng bên cạnh bà ta.
Mà về phần Trần Viễn, từ khi Diêu Mộng vào nhà liền cảm thấy ác mộng sắp đến.
Hắn ta ép bà Trần buộc Diêu Mộng đi, nhưng cố tình bà Trần lại như bị ma ám, cảm thấy có phụ nữ trong nhà thì hắn ta sẽ có vẻ bình thường, muốn c. h. ế. t muốn sống không cho hắn ta đuổi quả phụ này đi.
← Ch. 097 | Ch. 099 → |