Thành ý
← Ch.18 | Ch.20 → |
Mấy ngày tiếp theo, chuyện 18+ cứ thế lặp đi lặp lại.
Không phải Cố Diên không thích cuộc sống chỉ có hai người là cô và Phong Hi Niên trên hòn đảo này, đời trước cô đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian rồi, khoảng thời gian hai người ở bên nhau cũng không có nhiều. Bây giờ có cơ hội tốt ở bên nhau, sự tiếc nuối trong lòng cô cũng được đền bù đôi chút.
Hai ngày này cô cũng đã cẩn thận suy nghĩ, anh Hi Niên đưa cô tới đảo này hẳn là có nguyên nhân nào đó, cô phải tin tưởng anh.
Chỉ là, bây giờ cô có hơi lo lắng cho trạng thái của Phong Hi Niên, thật ra anh mới là người có tâm sự nặng nề, ở trong trí nhớ của Cố Diên, từ trước tới nay Phong Hi Niên là người bày mưu lập kế, núi có sập trước mặt cũng không có biểu cảm gì, là người vô cùng bình tĩnh thản nhiên.
—
Từ sau khi gặp tai nạn xe cộ, Phong Hi Niên thường mơ thấy một giấc mộng như là thời không song song, ở đó, Diên Nhi của anh bị bệnh, cô không cười nữa, thậm chí còn kết thúc sinh mệnh của mình bằng cách nhảy lầu, Phong Hi Niên hận bản thân không thể bảo vệ cô thật tốt, cũng hận bản thân trong giấc mộng ấy không thể cứu cô kịp thời.
Mà trong mộng, Cố Diên bị lừa bị hại đều là do say mê Lâm Viễn, từ trước tới nay, Phong Hi Niên cho rằng mình có thể bảo vệ Cố Diên cả đời, thậm chí là đời đời kiếp kiếp. Nhưng trong giấc mơ ấy, anh lại thật vô dụng, chỉ toàn cãi nhau với Cố Diên, vì tên khốn nạn như Lâm Viễn, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.
Giấc mộng này quá chân thật, cảm giác đau điếng người, cảm giác trái tim bị bóp nát, cảm giác bất lực ấy như là hiện thực. Phong Hi Niên biết, anh phải ngăn cản mọi chuyện, không thể để những chuyện ấy diễn ra. Cho nên, việc đầu tiên sau khi tỉnh lại, anh đã bắt cóc cô, thậm chí còn bỏ thuốc để chiếm hữu cô.
Hôm nay, hai người xem phim điện ảnh trong rạp chiếu phim tại nhà, Cố Diên chọn một bộ phim hài kịch tên là "Chàng ngốc đổi đời".
"Anh Hi Niên, chúng ta nói chuyện được không?"
Hai người nằm dựa vào đệm êm, cô đã bị anh ôm vào trong ngực.
"Diên Nhi muốn nói chuyện gì?" Thiếu niên cũng chẳng có tâm tư nào để xem phim, anh, bé cưng của anh còn đẹp hơn phim điện ảnh gấp trăm lần, huống hồ bây giờ anh còn đang ôm cô, ánh mắt Phong Hi Niên vẫn luôn dừng trên người Cố Diên.
"Anh Hi Niên, anh có tin trên thế giới này có quỷ hồn không?" "Anh tin."
Cố Diên thấy Phong Hi Niên không hề do dự nói ra hai chữ này, nội tâm không khỏi xúc động, mà lời tiếp theo của anh lại khiến Cố Diên khiếp sợ hơn.
"Mặc dù được sống lại thêm lần nữa chỉ là một giấc mộng đẹp của nam chính, nhưng nếu trong hiện thực cũng có người được sống lại lần nữa, anh tin người đó sẽ quý trọng hạnh phúc không dễ gì có được này hơn những người khác."
"Anh Hi Niên, cảm ơn anh."
Phong Hi Niên nghe lời cảm ơn không đầu không đuôi của cô, lại nhớ tới mấy ngày trước cô ôm anh rồi xin lỗi.
Diên Nhi của anh trưởng thành rồi sao?
"Diên Nhi, em hết xin lỗi rồi lại cảm ơn anh, có phải nên có thành ý chút không?" Đương nhiên Phong Hi Niên phải đòi lấy chút phúc lợi cho mình.
Cố Diên vừa nghe vậy, trong lòng lại cảm thấy xấu hổ.
Rõ ràng lúc sáng sớm, anh đã đồng ý hôm nay không làm rồi cơ mà.
Cố Diên cảm thấy ngày nào cũng túng dục là không tốt cho sức khỏe, hôm qua cô bị lăn lộn tới mức không có sức lực để ăn cơm, Phong Hi Niên mới đồng ý để cô nghỉ ngơi hôm nay, bây giờ anh lại đòi hỏi thành ý sao?!
Thiếu nữ đặt một nụ hôn cực kỳ thuần khiến lên má anh, sau đó chuẩn bị đứng dậy lại bị anh đè xuống dưới thân.
"Diên Nhi... đây là thành ý của em sao?"
Phong Hi Niên giam cầm thiếu nữ dưới thân, lúc anh nói chuyện, Cố Diên chỉ thấy hơi nóng phả vào vành tai, rất ngứa.
Mà càng không thể bỏ qua bàn tay đang đặt bên hông cô, bây giờ Cố Diên chỉ có thể mặc quần áo của Phong Hi Niên, dựa theo thân hình của anh, áo của anh quá rộng so với cô, mà bên trong lại không mặc gì cả, rất tiện cho động tác lớn mật của anh.
Bàn tay anh lưu luyến ở nơi riêng tư của cô, chỉ đụng chạm như có như không, Cố Diên đã cảm thấy huyệt nhỏ ướt đẫm.
Mà ánh sáng trong phòng chiếu phim lại rất tối, Cố Diên chỉ nghe thấy tiếng vải dệt bị xé rách, ngay sau đó, đầu vú bị ngậm lấy rồi hút một cái thật mạnh, khoái cảm bất thình lình khiến cô bất giác rên rỉ, hai chân cũng không tự chủ tách ra.
Thiếu niên cũng không vội vã, ngón tay thon dài chậm rãi nhét vào bên trong âm h* chật hẹp, huyệt nhỏ của Cố Diên đã ướt từ sớm, theo nhịp điệu đưa đẩy của thiếu niên, cô cũng không nhịn nổi tiếng rên rỉ.
Bên tai thiếu niên là tiếng thở dốc liên tục của cô, ngón tay cảm nhận được sự ẩm ướt ấm áp của âm h*, anh chỉ có thể kiềm chế dục vọng, chỉ mới có một buổi sáng không chạm vào cô, đường đi kia tuy rằng ướt át nhưng lại chật hẹp như lúc còn là xử nữ vậy.
Ngón tay không nhanh không chậm đút vào bên trong huyệt nhỏ ngập nước, một ngón, hai ngón, ba ngón, chờ tới khi huyệt nhỏ bị ba ngón tay của anh căng ra, Phong Hi Niên mới gấp không chờ nổi đút gậy th*t sưng to nóng bỏng vào trong đó.
Vốn dĩ huyệt nhỏ đã bị ngón tay đùa bỡn cho ngập nước, bỗng nhiên bị vật lạ chiếm đóng bắt đầu bị kích thích cắn chặt lấy gậy th*t thô to, vẻ dịu dàng hiền lành của thiếu niên vừa lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, tàn nhẫn đẩy mạnh vòng eo của cô đưa đẩy mãnh liệt.
Hồn vía Cố Diên như bay tới tận trên mây, cả người run rẩy, huyệt nhỏ co rút từng đợt.
"Anh Hi Niên... đồ lừa đảo... hưm..."
Phong Hi Niên nghe lời lên án của cô thì hứng thú càng tăng vọt. Anh nâng chân cô lên trước ngực, va chạm vào huyệt nhỏ xinh xắn từng chút một.
Cố Diên đã sớm không còn nghe thấy cuộc đối thoại của hai nhân vật chính bộ phim nữa, bên tai chỉ có tiếng cơ thể va chạm và tiếng nước tràn ngập mà thôi.
Cũng may biệt thự ba tầng là thiết kế giải trí do Phong Hi Niên làm, toàn bộ phòng phim cũng được phủ kín bằng thảm và đệm mềm.
Cố Diên chỉ cảm thấy mình được anh ôm lấy, lăn lộn mỗi một góc trong phòng chiếu phim, gậy th*t bắn tinh hết lần này tới lần khác bên trong cơ thể cô, mỗi lần cô cho rằng đã có thể kết thúc, Phong Hi Niên lại bắt đầu một cuộc vui mới.
Cuối cùng, cô cũng mệt tới mức không thể mở nổi mắt, trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy giọng nói của anh.
"Diên Nhi, anh yêu em."
Khác với mấy lời của cô, từ đầu tới cuối, anh chỉ luôn muốn nói với cô ba chữ này.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |