← Ch.037 | Ch.039 → |
Nhưng kẽ ngón tay cô mơ hồ có thể thấy được vết máu, Ôn Cẩm Hàn phát hiện, sắc mặt lo lắng, anh tiến lên muốn đẩy tay cô ra cẩn thận xem xét: "Em chảy máu sao?"
Lục Thời Hoan vội vàng lui về phía sau, cuối cùng vẫn không thể vượt qua Ôn Cẩm Hàn, bị anh nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.
Sau khi biết Lục Thời Hoan chảy máu mũi, trong mắt Ôn Cẩm Hàn hiện lên vài phần ý cười.
Nhưng anh nhịn xuống, sợ kích thích đến Lục Thời Hoan, sợ cô sẽ tìm một khe hở chui vào giấu đi.
Để giảm bớt áp lực trong lòng Lục Thời Hoan, Ôn Cẩm Hàn kéo cô ra sofa bên kia ngồi xuống, vừa cầm khăn giấy lau cho cô vừa an ủi: "Chỉ là tức giận mà thôi, anh sẽ không cười em đâu."
Lời này của anh quả nhiên hữu dụng, thân thể Lục Thời Hoan không còn căng thẳng như trước, đối với anh cũng không kháng cự nữa.
Cô trầm mặc nhìn Ôn Cẩm Hàn, nhìn anh đi toilet bưng một chậu nước lạnh lại đây, lại tự tay vắt khăn mặt cho cô, thay cô chườm lạnh áp hai bên cánh mũi.
Mỗi một lần người đàn ông tới gần, đều làm cho tim Lục Thời Hoan đập như sấm như trống, thanh thế rất lớn.
Sau khi chịu đựng như vậy trong sáu bảy phút, máu mũi mới ngừng lại.
Ôn Cẩm Hàn đứng dậy dọn dẹp tàn cục.
Chờ anh từ phòng vệ sinh trở về, Lục Thời Hoan đã từ trên ghế sa lon đứng dậy, câu nệ đứng bên bàn trà, nhỏ giọng giải thích: "Em tới đây cho mèo con ăn, không biết anh ở nhà..."
"Anh biết." Giọng nói của Ôn Cẩm Hàn ấm áp, muốn nói anh cũng là tạm thời định về nhà tắm rửa thay quần áo, chưa kịp nói cho cô biết, là anh không tốt.
Không ngờ Lục Thời Hoan mở miệng trước, dường như là muốn giải thích chuyện máu mũi vừa rồi: "Anh Cẩm Hàn, em không phải vì anh... Vóc người của anh mà chảy máu mũi, anh hãy tin em."
Ôn Cẩm Hàn sửng sốt, không nghĩ tới Lục Thời Hoan lại chú ý tới dáng người của anh.
Anh im lặng nhìn cô.
Chỉ nghe Lục Thời Hoan càng miêu tả càng tối: "Tuy rằng vóc dáng của anh so với những người mẫu nam trên trang bìa tạp chí còn đẹp hơn, nhưng em không phải loại người thấy sắc là nảy lòng tham... tuyệt đối không phải!"
"Cho nên ngàn vạn lần anh đừng hiểu lầm!"
Được Lục Thời Hoan khen dáng người đẹp, trong lòng Ôn Cẩm Hàn ít nhiều có vài phần hưng phấn.
Nhưng anh nhịn xuống ý cười, ánh mắt nhìn cô thật sâu, cái gì cũng không nói.
Lục Thời Hoan lại cảm thấy ánh mắt Ôn Cẩm Hàn nhìn cô đặc biệt nóng bỏng, làm cho trong lòng cô càng hốt hoảng.
Vì vậy, cô đã chạy trốn.
Trước khi đi cũng không quên mặt đỏ tai hồng biện minh cho mình: "Em không thèm lấy thân thể của anh, thật đấy!"
Sau khi Lục Thời Hoan rời đi, cửa phòng bị gió thổi vào trong phòng mạnh mẽ đóng lại.
Trong phòng khách lớn như vậy, chỉ còn lại Ôn Cẩm Hàn giống như một khúc gỗ ở đó, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Anh biết, Lục Thời Hoan hoảng hốt, mới có thể nói không biết lựa lời, nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.
Những lời đó không có bất kỳ ý nghĩa thực chất nào.
Nhưng Ôn Cẩm Hàn vẫn không kìm lại được, vì mấy câu nói có chút phù phiếm của cô mà như mở cờ trong bụng, trong lòng quay cuồng.
Hai ngày kế tiếp, cơ hội Lục Thời Hoan cùng Ôn Cẩm Hàn gặp nhau rất ít.
Một mặt là bởi vì cô cố ý tránh né anh, mặt khác cũng bởi vì nhiệm vụ huấn luyện của Ôn Cẩm Hàn tăng nặng, nên họ chỉ có thể vội vàng gặp nhau ở căng tin trong nghỉ trưa.
Thời gian hai ngày, đủ để pha loãng sự mập mờ và lúng túng giữa họ.
Cho nên sáng sớm ngày thứ ba, khi ra cửa Lục Thời Hoan ngẫu nhiên gặp Ôn Cẩm Hàn, cũng có thể mỉm cười chào hỏi anh như thường ngày.
Hai người cùng nhau đi thang máy xuống lầu, đi về phía trạm xe buýt.
Một đường ánh nắng ban mai lấp lánh, xuyên qua tầng mây, ánh sáng loang lổ rơi xuống từ những kẽ hở của cây đa tươi tốt.
Lục Thời Hoan mua sữa đậu nành và bánh bao thịt ở cửa hàng ăn sáng trước cửa tiểu khu, thuận tiện mua cho Ôn Cẩm Hàn một phần.
Chờ lên xe, Lục Thời Hoan tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, lấy tai nghe từ trong túi ra, chuẩn bị vừa nghe nhạc vừa ăn.
← Ch. 037 | Ch. 039 → |