Sau khi rơi xuống nước
← Ch.078 | Ch.080 → |
Cửa điện mở ra, mọi người bước vào. Đàm Viên Sơ và Vân Tự đã mặc y phục chỉnh tề. Dung chiêu nghi nhìn lên, nữ tử mặc bộ cung trang gấm màu xanh hồ nước, mái tóc đen ướt át xõa trên vai. Nàng khẽ nức nở, đôi mắt hạnh vẫn còn ngấn lệ, ửng đỏ.
Nữ tử nép vào lòng nam nhân, ngẩng đầu nói nhỏ điều gì đó. Nam nhân gật đầu với nàng, nàng vén vạt áo, đôi mắt đẹp long lanh tình ý. Nam nhân cũng thấp giọng dịu dàng, thật là một cảnh tượng tình chàng ý thiếp.
Dung chiêu nghi không cảm nhận được không khí ấm áp trong điện, chỉ thấy nghẹn ngào khó tả.
Nàng ta đã tốn bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu công sức mới khiến Hoàng Thượng có chút tức giận với Vân Tự, vậy mà một màn rơi xuống nước này đã phá hỏng tất cả!
Dung chiêu nghi hận đến nghiến răng, chỉ có thể siết chặt tay để kìm nén cảm xúc, lạnh lùng nhìn nữ tử trên trường kỷ, thậm chí có khoảnh khắc nghi ngờ nàng đang diễn trò.
Bởi vì trong mắt Dung chiêu nghi, Vân Tự từng có tiền án.
Vân Tự nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình, nàng tựa vào lòng Đàm Viên Sơ lặng lẽ nhìn sang. Bắt gặp ánh mắt Dung chiêu nghi, nàng run rẩy, càng vùi sâu vào lòng Đàm Viên Sơ hơn.
Nàng cố ý làm vậy.
Dung chiêu nghi liếc mắt một cái đã nhận ra sự khiêu khích cố ý của nàng. Nàng ta tức giận nhưng không thể phát tiết, chỉ có thể nuốt nghẹn vào trong.
Đúng lúc Dung chiêu nghi muốn cắn chặt răng thì Đức phi tiến lên một bước, vẻ mặt lo lắng quan sát Vân Tự một lượt rồi ân cần hỏi han:
"Hoàng Thượng, Vân tiệp dư thế nào rồi? Có chỗ nào không khỏe không? Có bị thương không?"
Giọng nói của nàng ta vang lên, không khí trong điện bỗng trở nên nghiêm túc. Vân Tự lặng lẽ nhìn lên, Đức phi nương nương với vẻ mặt quan tâm, không nhìn ra chút gì khác thường.
Vân Tự thầm cảnh giác, chỉ một lần chạm mặt, nàng đã nhận ra Đức phi khó đối phó hơn Dung chiêu nghi nhiều.
Ai cũng có điểm yếu.
Dung chiêu nghi được sủng ái nên đắc thế, nhưng sớm đã lộ ra điểm yếu. Nàng ta quá quan tâm đến sự sủng ái của Đàm Viên Sơ, một khi cho rằng có người đe dọa đến địa vị của mình trong lòng hắn, nàng ta sẽ tự loạn trận tuyến.
Đức phi thì khác.
Sau khi Vân Tự được phong vị, Đàm Viên Sơ đối xử với nàng có phần đặc biệt nhưng Đức phi vẫn giữ thái độ như trước. Nếu không phải vì chuyện hôm nay, người ta sẽ nghĩ rằng nàng ta không hề để tâm.
Hoàng Hậu nương nương không có ở đây, Đức phi là người có vị phân cao nhất. Từ thái độ của Đức phi, Vân Tự mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.
Vân Tự không khỏi nhớ tới Hoàng Hậu nương nương.
Hình ảnh Đức phi lúc này giống Hoàng Hậu nương nương ngày thường biết bao? Có lẽ chính Đức phi cũng không nhận ra điều đó.
Nàng ta muốn điều đó, ngay từ đầu đã bộc lộ ra rồi.
Cung yến luôn do Hoàng Hậu nương nương tự mình lo liệu, chỉ duy nhất Trung Thu yến, Hoàng Hậu nương nương sẽ giao cho Đức phi. Đức phi cũng không từ chối. Trước kia khi Lư tài nhân còn ở đây, Vân Tự đã nhận ra Đức phi rất để ý việc nàng ta xử lý cung yến có ổn thỏa hay không.
Hoặc có lẽ nàng ta không quan tâm đến cung yến.
Mà là thông qua những việc này để cho mọi người thấy nàng ta có thể làm những việc không thua kém gì Hoàng hậu nương nương.
Dã tâm của Đức phi thật rõ ràng!
Vân Tự siết chặt tay, vùi đầu vào vai Đàm Viên Sơ, không nhìn ai, cũng không nói gì.
Đàm Viên Sơ quay đầu lại, hắn không trả lời câu hỏi của Đức phi mà lạnh lùng hỏi:
"Người đâu?"
Hứa Thuận Phúc ra hiệu, rất nhanh, cung nữ khóc lóc thảm thiết bị dẫn tới. Các phi tần tản ra, cung nữ bị ấn quỳ xuống đất. Khi hai vị chủ tử tắm gội, nàng ta ở bên ngoài khóc lóc không ngừng, hiện giờ nước mắt đầm đìa. Vừa vào điện, nàng ta đã không ngừng dập đầu:
"Hoàng Thượng tha mạng! Nương nương tha mạng! Nô tỳ không cố ý! Cầu Hoàng Thượng và nương nương minh giám! Nô tỳ thật sự không cố ý!"
Cung nữ này vẫn luôn làm việc ở hành cung.
Nàng ta liên tục kêu "nương nương tha mạng", khiến các phi tần khó chịu, nhíu mày. Vân tiệp dư dù được sủng ái cũng chỉ là tứ phẩm, còn xa mới đến vị trí tam phẩm nương nương.
Dung chiêu nghi lạnh lùng nhìn cung nữ đang khóc lóc thảm thiết, nghe nàng ta liên tục gọi "nương nương", cảm thấy như bị xúc phạm.
Nhưng dù trong lòng khó chịu, mọi người cũng chỉ biết nhẫn nhịn vì Đàm Viên Sơ không hề lên tiếng chỉ trích cách xưng hô của cung nữ kia.
Vân Tự nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ má vào vai Đàm Viên Sơ.
Nương nương?
Người ngoài cung quả nhiên khéo ăn nói, cũng không cần quá câu nệ quy củ.
Đàm Viên Sơ nhận thấy Vân Tự liếc nhìn cung nữ, hắn cúi đầu nhìn nàng, cuối cùng hắn làm như không phát hiện ra điều gì, không nói gì, cũng không ngăn cản cung nữ kia.
Cung nữ vẫn khóc lóc: "Nhà thủy tạ đâu đâu cũng là nước, nô tỳ vô ý trượt chân mới đụng phải nương nương. Nô tỳ có gọi nương nương tránh ra, nô tỳ thật sự không cố ý! Cầu Hoàng Thượng và nương nương khai ân, tha cho nô tỳ một lần!"
Nàng ta không ngừng dập đầu, trán va vào mặt đất phát ra tiếng động nặng nề.
Nàng ta khóc thảm thiết, cái trán sưng tím.
Nhưng những người ở đây đều là người trong cung, đã từng chứng kiến cảnh tượng thảm khốc hơn nhiều nên không ai động lòng. Mọi người nhíu mày nhìn cung nữ đó, ánh mắt thoáng vẻ suy tư.
Phải biết rằng, đoàn người họ mới đến hành cung hôm qua, đến nay chưa đầy một ngày.
Rốt cuộc là ai có thể sai khiến người của hành cung nhanh như vậy?
Hành động dứt khoát nhanh gọn, dù không phải là người bị hãm hại, nhưng cũng khiến người ta lạnh sống lưng. Hôm nay là Vân tiệp dư, ngày sau có khi lại là mình?
Dù có hả hê khi thấy Vân tiệp dư gặp nạn, nhưng lúc này, họ thật lòng mong muốn tìm ra kẻ chủ mưu.
Nếu không, với kẻ ẩn nấp trong bóng tối mà họ không biết là ai, họ sẽ phải cẩn thận đề phòng mọi lúc mọi nơi, chuyến đi tránh nóng này e rằng sẽ bất an.
Đàm Viên Sơ không nhìn cung nữ kia, trực tiếp ra lệnh cho Hứa Thuận Phúc:
"Đi tra, hai ngày nay nàng ta đã tiếp xúc với những ai."
Hứa Thuận Phúc vâng dạ rồi lui ra.
Vân Tự vùi mặt vào ngực Đàm Viên Sơ, có chút khó chịu nên đưa tay ấn trán, dựa vào vai Đàm Viên Sơ, khóc lâu nên giọng khàn đặc mang theo chút nũng nịu:
"Hoàng Thượng, nàng ta ồn ào khiến tần thiếp đau đầu."
Tiếng khóc trong điện đột ngột im bặt, cung nữ kia cắn chặt môi, không dám khóc thành tiếng nữa.
Vân Tự chậm rãi nhìn cung nữ, hít hít mũi yếu ớt nép vào lòng Đàm Viên Sơ:
"Lúc ở dưới nước, nước tràn vào miệng tần thiếp, khiến tần thiếp chỉ muốn chết đi cho rồi, đỡ phải chịu đựng tra tấn."
Giọng nàng rất nhẹ như tan biến trong không khí, nhưng khiến mọi người lạnh sống lưng.
Đàm Viên Sơ nhẹ nhàng vuốt ve lưng Vân Tự. Lưng nàng mỏng manh, khiến Đàm Viên Sơ nhớ đến lúc nhìn thấy nàng dưới nước, sắc mặt trắng bệch như sắp tan ra trong nước. Đàm Viên Sơ không chớp mắt, lạnh lùng phân phó:
"Kéo xuống đi."
Cung nữ ngẩng đầu với vẻ mặt hoảng sợ, kêu gào thảm thiết: "Hoàng Thượng tha mạng!"
Lộ Nguyên vội vàng ra hiệu, mấy cung nhân tiến lên kéo cung nữ đó ra ngoài. Cung nữ giãy giụa, hai chân bám chặt xuống đất, đế giày dính đầy bùn đất làm bẩn sàn nhà, để lại những vết bẩn loang lổ.
Vân Tự nhẹ nhàng cau mày, vùi mặt vào lòng Đàm Viên Sơ. Nàng dường như rất khó chịu, môi trắng bệch. Đàm Viên Sơ nhíu mày, che tai nàng lại.
Vân Tự ngẩng đầu nhìn hắn, Đàm Viên Sơ nhẹ giọng nói: "Quá ồn."
Thấy vậy, Lộ Nguyên lạnh lùng lấy khăn bịt miệng cung nữ. Cho đến khi cung nữ bị kéo ra khỏi điện, chỉ còn lại những tiếng thút thít hoảng sợ.
Tụng Nhã hiên có một dòng suối nhỏ chảy qua. Vào những ngày hè nóng bức, tiếng nước chảy róc rách thường khiến người ta cảm thấy dễ chịu, nhưng hôm nay không ai còn thấy dễ chịu nữa.
Mọi người nghe thấy tiếng nước vang lên từ ngoài phòng, có phi tần không nhịn được nuốt nước miếng, không dám tưởng tượng cảnh tượng đang diễn ra.
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của các phi tần, Vân Tự không để tâm, hay nói đúng hơn, nàng thầm vui mừng vì điều này. Chỉ có sợ hãi mới có thể khiến họ cung kính, chứ không phải ngày ngày dám nhắc đến chuyện nàng từng là cung nữ.
Tiếng động vang lên từ bên ngoài, hình như có người bị ấn xuống nước, liên tục giãy giụa khiến tiếng nước bắn tung tóe.
Vân Tự khép hờ mi mắt, nàng biết rõ cung nữ này là người của ai, nhưng nàng không tin cung nữ này không sợ chết mà không khai ra chủ mưu.
Sau khi tuyển tú, Đàm Viên Sơ đã hai năm không đến hành cung, những người ở đây trải qua bao thăng trầm và thời gian dài như vậy, còn trung thành được bao nhiêu?
Lòng trung thành ấy dưới sự đe dọa của cái chết, căn bản không đáng nhắc tới.
Vân Tự biết cung nữ kia cuối cùng sẽ khai ra, nhưng nàng cảm thấy chưa đủ. Cung nữ kia đúng là kẻ bị sai khiến, nhưng người đẩy nàng xuống nước rõ ràng chính là nàng ta.
Nếu đã xem thường mạng sống của nàng, muốn thử thì cứ thử xem, nếm trải cảm giác nghẹt thở sắp chết đuối lúc đó của nàng.
Chỉ là Vân Tự không biết, cung nữ này sẽ khai ra ai?
Vân Tự không tin sẽ là Đức phi.
Quản sự hành cung quỳ bên ngoài điện mồ hôi lạnh túa ra. Hắn ta liếc nhìn Xuân Thúy rồi vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn thêm.
Những cung nhân đến từ trong hoàng cung dường như không có chút lòng thương hại nào. Họ ấn đầu Xuân Thúy xuống nước không cho nàng ta ngẩng lên, cũng không hề do dự mà chùng tay. Một lúc sau, thấy Xuân Thúy giãy giụa yếu ớt, họ mới túm tóc nàng ta lên, chỉ cho thở một chút rồi lại tiếp tục.
Tháng Tám trời nóng bức, vậy mà quản sự lại ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thậm chí, trong lòng hắn ta còn có chút oán trách, sao Xuân Thúy dám hãm hại Vân tiệp dư?!
Vân tiệp dư được ở Tụng Nhã hiên, chẳng phải đã nói lên nhiều điều rồi sao!
Quản sự thầm mắng Xuân Thúy ngu ngốc nhưng không dám quay đầu lại nhìn. Tiếng nước vang lên không ngừng khiến hắn ta rùng mình.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng hắn ta cũng nghe thấy tiếng van xin yếu ớt:
"... Ta nói! Ta nói... Khụ khụ khụ... Nô tỳ nói... Khụ, xin các ngươi, tha cho ta... Nô tỳ nói..."
Tiếng nước phía sau ngừng hẳn.
Hứa Thuận Phúc cũng đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng này liền sai Lộ Nguyên đưa người vào trong điện.
Vân Tự nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn thấy Xuân Thúy bị người ta kéo vào, cả người ướt sũng nằm bẹp dưới đất, ho khan không ngừng. Nước chảy xuống từ người nàng ta làm ướt cả sàn nhà. Trông nàng ta thảm hại đến nỗi có phi tần khó chịu phải lùi lại một bước.
Xuân Thúy nằm bất động, như muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng. Một lúc lâu sau, nàng ta mới ngóc đầu lên:
"Nô, nô tỳ... nói..."
Vân Tự nhìn quanh một lượt, trong lòng không hề có chút vui sướng nào. Nàng lặng lẽ liếc nhìn Đức phi, quả nhiên, không thấy vẻ hoảng loạn trên mặt Đức phi.
Vân Tự rũ mắt xuống.
Xuân Thúy run rẩy ngước nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở một người. Mọi người theo ánh mắt nàng ta nhìn sang, đều rất ngạc nhiên.
Xuân Thúy khóc lóc nói: "Là nàng ta... Là Lưu ngự nữ, cho nô tỳ bạc... sai nô tỳ làm..."
"Nô tỳ không dám, là nàng ta nói sẽ không gây ra án mạng, nô tỳ mới dám làm!"
"Nô tỳ khai hết! Cầu Hoàng Thượng và nương nương tha mạng!"
Lưu ngự nữ hoảng hốt, nàng ta lập tức cao giọng phản bác:
"Nói bậy! Ta bao giờ sai khiến ngươi?!"
Lưu ngự nữ lao đến muốn tát Xuân Thúy, nhưng bị Lộ Nguyên nhanh tay chặn lại: "Ngự nữ chủ tử, hay là nghe nàng ta nói trước đã."
Bị ngăn cản, Lưu ngự nữ mồ hôi lạnh túa ra, nàng ta hoảng loạn nhìn xung quanh, dường như nhận ra sự nghi ngờ của mọi người, nàng ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt Đàm Viên Sơ:
"Hoàng Thượng! Cầu người minh giám! Tần thiếp với Vân tiệp dư không oán không thù, tần thiếp sai người hại Vân tiệp dư làm gì! Tần thiếp được lợi ích gì?!"
Vân Tự che miệng ho nhẹ một tiếng, nàng ngước mắt lên hỏi lại:
"Đúng vậy, ngươi với ta không oán không thù, vì sao lại hãm hại ta?"
Lưu ngự nữ cứng họng, hai mắt nàng ta ánh lên vẻ chột dạ.
Trong cung này hãm hại người cần gì lý do? Chỉ đơn giản là ngươi ngáng đường ta, cản trở lợi ích của ta.
Vân Tự hiện giờ được Hoàng Thượng sủng ái, nếu có cơ hội, ai mà không muốn kéo nàng xuống?
Hứa Thuận Phúc cũng cung kính bẩm báo: "Hoàng Thượng, nô tài tra được có người thấy Xuân Thúy hôm qua đến Toái Thưởng hiên."
Toái Thưởng hiên, chính là nơi ở của Lưu ngự nữ trong chuyến đi này.
Lời nói của Hứa Thuận Phúc cũng chứng minh lời khai của Xuân Thúy.
Lưu ngự nữ im bặt, nàng ta nghẹn lời, mặt đỏ bừng nhưng không nói được nửa chữ, trên trán dần dần lấm tấm mồ hôi lạnh.
Mọi người ngạc nhiên, không ngờ chuyện này lại liên quan đến Lưu ngự nữ.
Rốt cuộc, một người được thánh sủng như Vân tiệp dư, một người lại cô đơn không ai ngó ngàng như Lưu ngự nữ, trước nay hai người cũng không có thù hận, ai có thể gắn kết họ với nhau?
Chỉ có Vân Tự là không thấy bất ngờ.
Nàng biết từ trước rằng Lưu ngự nữ là người của Đức phi, hơn nữa chuyện này trong cung chắc chắn không phải bí mật. Thân phận Lưu ngự nữ được nhiều người biết đến, vị phân lại thấp, chỉ có thể dựa vào Đức phi mà sống, căn bản không giúp được gì cho Đức phi.
Chi bằng trong tình huống này bị đẩy ra, còn có thể phát huy chút giá trị cuối cùng.
Nhưng có một điều kỳ lạ, Đức phi dựa vào đâu mà tin rằng Lưu ngự nữ sẽ không khai ra nàng ta ra?
Lúc này, mọi người cũng nhớ đến cuộc đối thoại giữa Lưu ngự nữ và Vân tiệp dư, không khỏi liếc nhìn xung quanh. Lưu ngự nữ với Vân tiệp dư không có thù hận, nhưng trong cung này, người có thù oán với Vân tiệp dư lại không ít.
Nếu tra ra là Lưu ngự nữ sai khiến Xuân Thúy, vậy Lưu ngự nữ lại bị ai sai khiến?
Trong lòng mọi người không ngừng suy đoán.
Nhưng không ai ngờ rằng, đến nước này, Lưu ngự nữ vừa rồi còn chối bay chối biến bỗng nhiên ủ rũ cúi đầu:
"Là, là tần thiếp ghen ghét Vân tiệp dư được Hoàng Thượng sủng ái, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, mới làm ra chuyện sai trái này. Tần thiếp biết lỗi rồi, xin Hoàng Thượng và Vân tiệp dư tha thứ cho tần thiếp một lần! Tần thiếp không dám nữa!"
Lưu ngự nữ đột nhiên nhận hết tội lỗi về mình.
Nàng ta hoàn toàn chìm trong sợ hãi, nước mắt giàn giụa bò đến trước mặt Đàm Viên Sơ, níu lấy vạt áo hắn khóc lóc nói:
"Hoàng Thượng, tần thiếp biết sai rồi, xin ngài tha cho tần thiếp một lần!"
Không chỉ Vân Tự, mọi người đều cảm thấy phản ứng của Lưu ngự nữ kỳ lạ.
Thái độ nàng ta thay đổi quá nhanh, khiến người ta nghi ngờ nàng ta không phải kẻ chủ mưu thực sự.
Vân Tự nắm lấy tay Đàm Viên Sơ, hắn nhìn nàng, nghe nàng nói:
"Vừa rồi ngươi còn nói với ta là không oán không thù, căn bản sẽ không hãm hại ta, bây giờ lại nói tất cả đều là do ngươi làm, lời nói trước sau mâu thuẫn nhau, ta không biết nên tin câu nào."
Nàng nói không biết nên tin câu nào, nhưng ai cũng nghe ra nàng căn bản không tin Lưu ngự nữ là kẻ chủ mưu.
Lúc này, Đức phi bỗng nhiên lên tiếng: "Cung nữ này nói Lưu ngự nữ cho nàng ta bạc, không biết Hứa công công đã điều tra ra chưa?"
Hứa Thuận Phúc gật đầu, hắn liếc nhìn Hoàng Thượng rồi mới nói: "Nô tài tìm thấy trong phòng cung nữ này một túi bạc, không rõ lai lịch, còn có một ít trang sức, trông giống kiểu dáng mới nhất trong cung."
Vân Tự nhận ra vẻ do dự và khác thường trong lời nói của hắn.
Hứa Thuận Phúc sai người mang đồ vật lên, khi nhìn thấy những món trang sức kia, Vân Tự đột nhiên quay đầu nhìn Dung chiêu nghi.
Quả nhiên, Dung chiêu nghi thay đổi sắc mặt, nàng ta nhìn Đàm Viên Sơ:
"Hoàng Thượng, việc này không liên quan đến thần thiếp!"
Trên khay để một chiếc trâm ngọc hình hoa sen, đúng là kiểu dáng mới lạ trong cung. Ai mà không biết, những món đồ của Trung Tỉnh điện đều được đưa đến Trường Xuân cung trước tiên?
Quan trọng là, mọi người đều từng thấy Dung chiêu nghi đeo chiếc trâm hoa sen này.
Vào lần cuối cùng đến Khôn Ninh cung thỉnh an trước khi rời cung.
← Ch. 078 | Ch. 080 → |