Du Châu thành
← Ch.075 | Ch.077 → |
Vân Tự cuối cùng vẫn tắm gội kỹ càng. Thu Viện nhìn mà chỉ biết lắc đầu: "Chủ tử, Hoàng thượng nói rõ là muốn người ở lại Tụng Nhã Hiên nghỉ ngơi mà."
Vân Tự khẽ nhíu mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng ta vẫn cảm thấy có mùi."
Uống thuốc nhiều ngày như vậy, dù thật sự không còn mùi, nhưng trong lòng nàng vẫn còn chút ám ảnh. Có thể tắm rửa sạch sẽ một phen cũng là chuyện tốt.
Thu Viện thấy thế, không nói thêm gì nữa.
Ngoài gian phòng, tiếng nước chảy róc rách truyền đến. Vân Tự khoác áo lụa mỏng từ tịnh thất bước ra, mái tóc đen ướt đẫm xõa tung trên vai, gương mặt ửng hồng vì hơi nước. Nàng tò mò nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài có một hồ nước, trên hồ xây núi giả, dòng suối nhỏ men theo núi giả chảy róc rách, trong hồ sen nở rộ "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn".
Vân Tự lúc này mới nhớ tới hỏi: "Nơi này gọi là gì?"
Thu Viện đã đoán được nàng muốn hỏi, từ lúc bước vào đã cố ý nhìn bảng hiệu. Nàng ấy nhìn Vân Tự, thấp giọng đáp: "Tụng Nhã Hiên, Hoàng Thượng trực tiếp đưa người tới đây."
Tụng Nhã Hiên, chính là nơi trước kia ở Khôn Ninh cung, Lục tần cố ý nhắc tới với Vân Tự. Nơi này gần với Cần Chính điện là nơi Hoàng Thượng thường lui tới nhất, chư vị phi tần ai ai cũng mong muốn được ở đây.
Nhưng sau khi nàng ấy nói xong, không thấy chủ tử có vẻ vui mừng, Thu Viện có chút khó hiểu hỏi: "Chủ tử làm sao vậy?"
Chẳng lẽ Tụng Nhã Hiên này có gì không ổn? Thu Viện nghi hoặc.
Vân Tự vẫn còn đang vẩy nước trên tóc. Thu Viện vội vàng nhận lấy khăn, nhẹ nhàng lau khô cho nàng. Vân Tự nhìn những đóa sen ngoài cửa sổ: "Hai năm trước đến hành cung, Dung chiêu nghi ở đây phải không?"
Nàng tuy hỏi, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn, căn bản không cần người khác trả lời.
Thu Viện im lặng không lên tiếng.
Nàng ấy không giống chủ tử, hai năm trước nàng ấy đi theo ngự tiền hầu hạ, tự nhiên là đã đến hành cung này tránh nóng, hai năm trước quả thật Dung chiêu nghi ở tại Tụng Nhã Hiên.
Sự im lặng của Thu Viện đã là câu trả lời rõ ràng nhất.
Vân Tự thu hồi tầm mắt, tiếp tục lau tóc. Trong gương đồng hiện lên đôi mắt long lanh của nữ tử, nàng khẽ cụp mi, không ai nhìn rõ nàng đang suy nghĩ gì.
Thu Viện nhìn nàng, ngập ngừng hỏi: "Nếu chủ tử không thích những hoa sen này, ngày mai nô tỳ sẽ cho người nhổ đi."
Nàng ấy nói không chút do dự, chẳng màng đến những hoa sen kia là được trồng cho ai.
Nghe vậy, Vân Tự bật cười: "Không cần, nàng ta thích, chẳng lẽ ta phải ghét bỏ sao?"
"Cứ để vậy đi, cũng đẹp mà."
Hơn nữa, hai năm trước Dung chiêu nghi ở Tụng Nhã Hiên, năm nay phải nhường lại cho nàng, chẳng phải là sẽ khiến Dung chiêu nghi tức chết sao?
Chỉ cần có thể khiến Dung chiêu nghi tức giận, Vân Tự đều vui vẻ làm.
Vân Tự liếc nhìn đồng hồ cát, ngoài trời đã sắp tối. Nửa canh giờ trước Đàm Viên Sơ bị triều thần gọi đi, mãi cho đến hiện tại vẫn chưa trở về. Vân Tự đợi đã lâu đến mức bụng đói cồn cào, uể oải nói: "Không đợi nữa, dọn bữa tối đi."
Nửa tháng nay nàng không khỏe, trên đường cũng chẳng ăn uống được gì, lúc này người thoải mái, cảm giác bị đè nén trong lòng cũng biến mất, bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Tụng Nhã Hiên đang dọn bữa tối, nhưng những nơi khác trong hành cung lại không hề yên bình.
Dung chiêu nghi theo cung nhân vào hành cung. Hành cung này gần kinh thành nhất, Đàm Viên Sơ lười lãng phí thời gian trên đường, mọi năm cũng thường đến đây. Chờ đến khi nhìn thấy cung nhân dẫn đường đi vào con đường nhỏ hoàn toàn khác với hai năm trước, nàng ta lập tức nhíu mày: "Đây là muốn đi đâu?"
"Nương nương, chỗ ở của người là Tuy Ngọc Uyển."
Vừa nghe cái tên này, Dung chiêu nghi liền ngắt lời: "Vậy còn Tụng Nhã Hiên?"
Cung nhân sửng sốt, mơ hồ ý thức được ý tứ trong lời nói của nàng ta, hàm hồ đáp: "Hồi nương nương, chỗ ở của các vị nương nương đều đã được sắp xếp từ trước, nô tỳ cũng chỉ làm theo phân phó."
Đồng Vân khéo léo kéo nhẹ ống tay áo nương nương.
Trên đường đến đây, Hoàng Thượng chỉ cho Vân Tiệp dư đi cùng, hiện giờ người ở Tụng Nhã Hiên là ai, căn bản không cần nói cũng biết.
Nương nương hà tất phải hỏi nhiều, không duyên cớ khiến người khác chê cười.
Dung chiêu nghi siết chặt ống tay áo, nàng ta không phải không hiểu đạo lý này, nhưng hai năm trước đến hành cung, nàng ta ở chính là Tụng Nhã Hiên, hiện giờ lại phải nhường cho Vân Tự, trong lòng nàng ta làm sao có thể vui vẻ?
Vừa đến Tuy Ngọc Uyển, cung nhân dẫn đường vội vã rời đi. Đồng Vân thấy thế, trong lòng thở dài.
Còn nhớ lần trước đến hành cung, bất luận là cung phi hay quản sự hành cung đều ân cần với nương nương, hận không thể đi theo hầu hạ.
Đồng Vân cẩn thận quan sát Tuy Ngọc Uyển, nhẹ giọng an ủi: "Nương nương, Tuy Ngọc Uyển này cảnh sắc tĩnh mịch, cách Cần Chính Điện của Hoàng Thượng không xa, nô tỳ thấy cũng là một nơi ở không tồi. Nương nương đã ở Tụng Nhã Hiên lâu như vậy, giờ đổi cũng tốt, thay đổi không khí."
Dung chiêu nghi vô cảm bước vào trong điện, nàng ta không muốn thì có thể làm sao? Chẳng lẽ còn có thể ép Vân Tự đổi lại cho nàng ta hay sao?
Điều duy nhất khiến Dung chiêu nghi hài lòng là, trong điện bài trí tinh xảo, phía sau viện là một rừng trúc, gió thổi qua lá trúc xào xạc, nhìn là biết nơi đây rất thích hợp để hóng mát. Nàng ta mím môi ngồi xuống, chờ Đồng Vân sắp xếp hành lý xong, lạnh lùng nói: "Đi hỏi thăm xem, nhóm người Đức phi ở nơi nào."
Đồng Vân mím môi, nàng ta biết rõ nương nương chưa từ bỏ ý định, cái gì mà hỏi thăm Đức phi ở đâu, căn bản là muốn biết Vân Tiệp dư có thật sự ở Tụng Nhã Hiên hay không.
Đồng Vân cung kính đáp lời.
Đi rồi lại về, gần nửa canh giờ sau mới trở lại, Đồng Vân báo cáo chỗ ở của tất cả phi tần, cuối cùng nhắc tới Tụng Nhã Hiên, nàng ta dừng một chút:
".... Tụng Nhã Hiên là Vân Tiệp dư đang ở."
Dung chiêu nghi nhắm mắt lại, dù đã đoán được kết quả, nhưng khi nghe thấy câu trả lời nàng ta vẫn cảm thấy khó chịu.
Hoàng Thượng biết rõ mối quan hệ bất hòa giữa nàng ta và Vân Tự, vậy mà lại sắp xếp như thế, khiến các phi tần khác sẽ nhìn nàng ta ra sao?!
Đồng Vân thấy chủ tử như vậy, vội vàng nói: "Nô tỳ nghe nói Hoàng Thượng chỉ ở Tụng Nhã Hiên một canh giờ rồi rời đi. Nương nương, sắp đến giờ dùng bữa tối rồi, nô tỳ đi thỉnh Hoàng Thượng đến đây được không ạ?"
Dung chiêu nghi quay mặt đi, lúc này nàng ta không muốn gặp Hoàng Thượng chút nào. Một lát sau, nàng ta mới khàn giọng nói: "Chẳng lẽ hiện giờ bổn cung không đi thỉnh, thì ngài ấy sẽ không đến thăm bổn cung sao?"
Đồng Vân nghẹn lời, lâu sau không nói nên lời.
Dung chiêu nghi cuối cùng cũng không để Đồng Vân đi thỉnh Đàm Viên Sơ. Nàng ta cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng lại không biết trút giận vào đâu.
Nàng ta không muốn gặp Đàm Viên Sơ, vì sợ bản thân không kìm nén được cảm xúc, sẽ để lộ ra sự oán hận trước mặt hắn.
"Biết trước thế này, chi bằng cứ để nàng ta làm một cung nữ!"
Đồng Vân nuốt khan.
Trước kia khi Vân Tự ở lại Dưỡng Tâm điện hầu hạ, nương nương lo lắng Hoàng Thượng và Vân Tự nảy sinh tình cảm, một lòng muốn trừ khử Vân Tự hoặc khiến nàng sớm có được danh phận, nghĩ rằng khi Vân Tự vào hậu cung thì sẽ chìm nghỉm giữa biển người.
Đến lúc đó, nương nương muốn đối phó với nàng ta sẽ dễ như trở bàn tay.
Nhưng chung quy là chậm một bước.
Hiện giờ Vân Tự đã có danh phận, nương nương lại càng không dễ dàng động đến nàng.
Tuy Ngọc Uyển rất yên tĩnh, tuy có cung nhân hầu hạ nhưng Đồng Vân vẫn cảm thấy vắng vẻ. Nàng ta nhìn quanh Tuy Ngọc Uyển, bỗng nhiên nhớ đến tiểu công chúa.
Nàng ta có chút hối hận, ngày đó khi nương nương muốn làm thương tổn tiểu công chúa, nếu nàng ta liều mạng ngăn cản, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Đồng Vân không có được câu trả lời.
Nhưng nếu tiểu công chúa có ở đây, bất luận nương nương ở Tụng Nhã Hiên hay Tuy Ngọc Uyển, trong điện ít nhất cũng sẽ tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Đồng Vân mất mát mà cúi thấp đầu xuống.
*****
Sau bữa tối, Vân Tự đợi một lúc cũng không thấy Đàm Viên Sơ, nàng liền đi nghỉ ngơi. Sau bữa tối nàng lại uống thuốc, thuốc ngấm khiến cả người mệt mỏi rã rời.
Một đêm ngon giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy, ý thức được hôm nay không cần phải mệt nhọc trên đường, cũng không cần phải uống thuốc đến tối tăm mặt mũi, Vân Tự cảm thấy như được sống lại.
Hành cung này khác với hoàng cung, cung điện rộng rãi, bước vào cửa có thể nhìn thấy hết mọi thứ trong điện, không giống như trong cung phân chia nội điện và ngoại điện. Nơi này chỉ có một tấm bình phong và rèm châu ngăn cách nội điện, dưới chân hình như được lát bằng gỗ trúc, toát lên vẻ mát mẻ. Cửa sổ mở rộng, gió nhẹ thổi qua khiến rèm châu phát ra tiếng động, giống như tiếng ngọc vỡ rơi trên khay ngọc, rất êm tai.
Vân Tự hiếm khi mặc một bộ cung váy màu xanh nhạt, chất liệu vân gấm mỏng nhẹ, tay áo rộng eo nhỏ, làm nổi bật vòng eo tinh tế của nữ tử, chỉ vừa đủ ôm trọn. Nàng trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt phủ một lớp phấn mỏng, đôi mắt long lanh nhìn xung quanh.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Vân Tự theo bản năng bước ra ngoài, nhưng chưa kịp ra khỏi cửa điện, nàng đột nhiên nhớ ra đây không phải hoàng cung, không cần thỉnh an.
Vân Tự khẽ thở dài, nàng bĩu môi nói với Thu Viện: "Sao ta cảm thấy rời khỏi hoàng cung, ta lại trở nên ngốc nghếch thế này."
Thu Viện bị nàng chọc cười: "Chủ tử ảo giác rồi."
Vân Tự quay trở lại, ngồi trước gương đồng, hỏi: "Hoàng Thượng đâu?"
"Hôm qua Hoàng Thượng đến Cần Chính Điện, sau đó không trở ra."
Gió mát thổi qua khiến người ta cảm thấy lười biếng. Vân Tự vươn tay nhặt lá trúc bay vào từ ngoài gian phòng, nghe vậy, đầu cũng không ngoảnh lại, hơi buồn bực hỏi: "Hôm qua, ngài ấy không lật thẻ bài của ai sao?"
Trong điện im lặng một lúc, Thu Viện mới thấp giọng nói: "Chủ tử, nô tỳ nói thẳng, người trên đường mệt mỏi, Hoàng Thượng còn phải xử lý chính sự với triều thần, chắc hẳn cũng mệt mỏi."
Lời này khiến nàng nghe như người vô tâm vô tình.
Vân Tự hơi xấu hổ, khẽ ho một tiếng, nàng quay đầu lại liếc nhìn Thu Viện với vẻ oan ức.
Thu Viện không để ý, chỉ ngồi xổm xuống chỉnh sửa váy áo cho nàng, nhắc nhở: "Chủ tử, bộ y phục này hơi dài, tốt nhất là hôm nay không nên đến gần nước, nếu không bị ướt sẽ không tốt."
Vân Tự đồng ý, đến hành cung tránh nóng, đương nhiên không thể luôn ở trong điện. Nàng hỏi Thu Viện hành cung này có gì đáng xem, Thu Viện suy nghĩ một chút: "Nô tỳ nhớ hành cung này có một suối nước nóng."
Vân Tự "a" một tiếng, có chút chán nản. Thu Viện vừa mới nhắc nhở nàng không nên đến gần nước, xem ra hôm nay không thể đi ngâm suối nước nóng rồi.
Nhưng Vân Tự chưa kịp thất vọng lâu, bên ngoài truyền đến tin tức, Đức phi nương nương mời các vị phi tần du ngoạn hồ.
Thu Viện nhìn chủ tử, bình tĩnh lắc đầu: "Xem ra hôm nay chủ tử nhất định phải chạm vào nước rồi."
Vân Tự không mấy hào hứng, được Thu Viện đỡ dậy, vẫn còn chút uể oải: "Nàng ta muốn làm gì vậy?"
Hoàng hậu nương nương không có ở đây, trong hành cung Đức phi là người có địa vị cao nhất, bất luận Vân Tự có vui hay không, nàng đều phải đi.
Vân Tự nhớ rõ hôm qua khi đến đây, nàng có đi ngang qua một cái hồ, giữa hồ có một chiếc thuyền hoa. Nàng cùng Thu Viện đi về phía thuyền hoa, trên đường bất ngờ gặp được một người.
Vân Tự cúi người hành lễ: "Tần thiếp bái kiến Tĩnh phi nương nương."
Tĩnh phi nghe thấy tiếng liền ngoảnh đầu nhìn lại, khi thấy nàng, trên mặt lập tức mang theo nụ cười dịu dàng: "Thì ra năm nay Vân Tiệp dư ở Tụng Nhã Hiên."
Vân Tự được Tĩnh phi đỡ dậy, trong lòng đối với vị nương nương này thật sự có cảm giác phức tạp, nàng có chút ngượng ngùng mà rũ mắt xuống:
"Là do Hoàng Thượng hậu ái."
Dứt lời, Vân Tự tiến lên một bước sóng vai cùng Tĩnh phi: "Hôm qua tần thiếp không được khỏe, cũng chưa kịp hỏi thăm nương nương ở tại cung nào?"
Tĩnh phi nhìn ánh mắt nàng, phá lệ ôn hòa:
"Là Bạch Hạc cung, cách Tụng Nhã Hiên của ngươi không xa, Vân tiệp dư nếu cảm thấy buồn chán, có thể đến tìm ta trò chuyện."
Vân Tự đã sớm nhận ra, Tĩnh phi hình như không thích dùng "bổn cung" để xưng hô.
Hơn nữa, những lời này Tĩnh phi đã nói với nàng không chỉ một lần, khi nàng còn là cung nữ, Tĩnh phi cũng từng nói như vậy, chỉ là nàng chưa từng đến, Tĩnh phi cũng không ép buộc.
Chỉ là mỗi lần gặp mặt, Tĩnh phi dường như đều sẽ nhắc lại một lần.
Điều này khiến Vân Tự không khỏi buồn bực, thái độ của Tĩnh phi đối với nàng thật sự có chút kỳ quái, khó nói nên lời.
Thấy Tĩnh phi cùng nàng đi cùng một hướng, Vân Tự thử hỏi: "Nương nương cũng muốn đến chỗ của Đức phi nương nương sao?"
Tĩnh phi nhẹ nhàng gật đầu:
"Hiếm khi ra ngoài một chuyến, Liễu Quế cứ muốn ta ra ngoài giải khuây."
Nói rồi, Tĩnh phi liếc nhìn Liễu Quế bên cạnh, Liễu Quế lập tức lên tiếng: "Là thái y nói, nương nương thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí mới có lợi cho việc dưỡng bệnh."
Tĩnh phi đợi nàng ấy nói xong, mới bất đắc dĩ nhìn về phía Vân Tự:
"Ngươi xem, ta thật sự không có cách nào với nàng ấy."
Vân Tự chỉ đành cong mắt cười, nhưng nàng như vô tình nhắc nhở: "Nhưng gió trên mặt hồ có phải hơi lạnh không?"
Liễu Quế vội vàng đáp: "Vân tiệp dư yên tâm, nô tỳ đã mang theo áo choàng cho nương nương, sẽ không để nương nương bị lạnh."
Nghe vậy, Vân Tự cũng không tiện nói thêm, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, trước đây ngay cả cung yến Tĩnh phi cũng không tham gia, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng không nể mặt, hôm nay lại chịu đến dạo hồ với Đức phi?
Vừa rồi nàng cố ý thăm dò, Tĩnh phi cũng không hề nhắc đến Đức phi một lời, nhìn như căn bản không phải vì Đức phi mà đến.
Vân Tự nghi ngờ trong lòng, khi sắp đến thuyền hoa, bỗng nhiên nghe thấy Tĩnh phi nhẹ giọng nói:
"Vân tiệp dư có biết hành cung này ở nơi nào không?"
Vân Tự khó hiểu nhìn về phía Tĩnh phi, nàng căn bản không để ý đến vấn đề này, cũng không hiểu vì sao Tĩnh phi đột nhiên hỏi nàng như vậy.
Nhưng chưa kịp để Tĩnh phi nói thêm gì, tiếng thỉnh an của mọi người đã cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, Dung chiêu nghi nhìn thấy Tĩnh phi và Vân Tự cùng đến, không dấu vết nhíu mày, nàng ta tiến lên đón:
"Nương nương hôm nay sao lại ra ngoài? Thần thiếp đã lâu không gặp nương nương."
Ngữ khí của nàng ta nghe rất thân mật, Tĩnh phi vẫn ôn hòa như cũ: "Hiếm khi đến hành cung một chuyến, cứ mãi buồn bã trong điện cũng không tốt."
Vân Tự thấy thế liếc nhìn Thu Viện, Thu Viện hiểu ý, nhỏ giọng nói: "Chủ tử không biết sao? Nơi này là Du Châu thành."
Du Châu thành?
Vân Tự bỗng nhiên sững người.
Nàng không nghe rõ Dung chiêu nghi và Tĩnh phi nói gì sau đó, trong đầu trống rỗng đứng ngây người tại chỗ, cho đến khi Thu Viện kéo nàng một cái.
Vân Tự hoàn hồn, thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Dung chiêu nghi lạnh nhạt hỏi:
"Vân tiệp dư đang nghĩ gì vậy? Tĩnh phi gọi ngươi cùng đi thuyền cũng không nghe thấy."
Bên hồ có những chiếc thuyền nhỏ, để đưa các vị chủ tử lên thuyền hoa, Tĩnh phi đã lên thuyền nhỏ đang đợi nàng.
Vân Tự ngẩn người một lát.
Theo thứ bậc, sau khi Tĩnh phi lên thuyền, phải đến lượt Dung chiêu nghi, sao lại là nàng?
Thu Viện nhỏ giọng nhắc nhở bên tai, nàng mới hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, thì ra là sau khi Tĩnh phi lên thuyền, không đợi Dung chiêu nghi, đã nói nàng và mình trò chuyện rất hợp, muốn nàng cùng đi một thuyền.
Vân Tự nhìn sắc mặt Dung chiêu nghi kìm nén cảm xúc, cong mắt đáp:
"Tần thiếp cảm tạ nương nương cho đi cùng."
Dứt lời, Vân Tự trực tiếp bước qua Dung chiêu nghi lên thuyền nhỏ, nhưng khi thuyền nhỏ rời khỏi bờ, nàng không nhịn được ngước mắt nhìn Tĩnh phi.
Vì sao Tĩnh phi lại đột nhiên nhắc đến Du Châu thành?
Nàng ấy đang ám chỉ điều gì? Hay là đang thử nàng?
Vân Tự nắm chặt khăn tay trong tay áo, ba chữ "Du Châu thành" khiến cảm xúc trong lòng nàng dâng trào.
Sau chuyện của Lục gia, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể trở lại Du Châu thành. Nhưng không thể phủ nhận, dù đã trải qua bao nhiêu chuyện, ba chữ này, hay nói đúng hơn là thành trì này, đối với nàng mà nói đều có ý nghĩa phi thường.
Nàng đã từng sống cùng cha nương ở nơi này.
Cha nương nàng cũng được chôn cất ở nơi đây.
Mới vào cung, nàng từng vô số lần nằm mơ thấy mình trở lại nơi này, nhưng vận mệnh thay đổi, nguyện vọng của nàng cũng đã thay đổi từ lâu, nữ tử nhỏ bé nhút nhát ngày nào giờ đã trở thành một người khác.
Vân Tự chớp đôi mắt hạnh, nàng không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc nàng có gì đáng giá để Tĩnh phi cố tình nhắc đến Du Châu thành?
Nàng là người Du Châu, điều này nàng chưa từng cố ý giấu giếm bất kỳ ai.
Vân Tự cố gắng bình tĩnh lại, sau một hồi lâu nàng mới ngước mắt lên, như không có chuyện gì xảy ra hỏi Tĩnh phi:
"Nương nương vừa rồi vì sao đột nhiên hỏi tần thiếp câu đó?"
Tĩnh phi lắc đầu: "Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nhớ ra, Vân tiệp dư là người Du Châu."
Nàng ấy chỉ nói ngắn gọn một câu như vậy.
Vân Tự khẽ cụp mi mắt, cho đến khi thuyền nhỏ cập bến thuyền hoa, nàng cũng không nói thêm gì nữa, có cung nhân đỡ hai người họ lên thuyền.
Vừa lên thuyền hoa, Vân Tự đã nhìn thấy Đàm Viên Sơ, không biết hắn đã đến từ lúc nào, đang ngồi cùng Đức phi thỉnh thoảng trò chuyện.
Thấy hai người cùng đến, cả Đàm Viên Sơ và Đức phi đều có chút bất ngờ, Đàm Viên Sơ trực tiếp đứng dậy, Đức phi thì quay đầu nhìn về phía hắn.
Đàm Viên Sơ khom người đỡ Vân Tự, rồi nhướng mày hỏi Tĩnh phi:
"Nàng hôm nay sao lại có hứng thú ra ngoài?"
Đức phi khẽ nheo mắt.
Tĩnh phi cười, rũ mi đáp: "Dọc đường đi thần thiếp đã trả lời không biết bao nhiêu lần câu hỏi này rồi, Hoàng Thượng cho thần thiếp nghỉ ngơi một chút."
Đàm Viên Sơ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng nàng ấy miêu tả, không khỏi bật cười, hắn cũng không cần Tĩnh phi trả lời, chỉ gật đầu:
"Ngồi đi."
Sau đó hắn mới nhìn về phía Vân Tự, nhỏ giọng hỏi: "Nàng sao vậy?"
Vân Tự uể oải lắc đầu.
Đàm Viên Sơ đưa tay sờ trán nàng:
"Vẫn còn không khỏe?"
Vân Tự không biết giải thích thế nào, đành phải thuận theo: "Vẫn còn một chút."
Đàm Viên Sơ nhìn nàng thêm vài lần, cũng không biết có tin hay không, hắn gật đầu, như không có chuyện gì mà phân phó Hứa Thuận Phúc:
"Lấy cho Vân chủ tử một chén nước ô mai."
Lúc này, Dung chiêu nghi cùng các phi tần khác cũng đến, Vân Tự cố gắng lấy lại tinh thần, vừa lúc nhìn thấy Dung chiêu nghi ngồi xuống đối diện mình.
Hai người nhìn nhau, Hứa Thuận Phúc vừa lúc mang nước ô mai đến, Dung chiêu nghi che miệng, cố ý nói với vẻ bất mãn:
"Hoàng Thượng bất công, sao chỉ cho mỗi Vân tiệp dư nước ô mai, chẳng lẽ muốn chúng thần thiếp chỉ biết nhìn thôi sao?"
Ai cũng có thể nghe ra sự ghen tị trong lời nói của nàng ta.
Trong chốc lát, trên thuyền hoa vang lên những tiếng nũng nịu.
"Đúng vậy, Hoàng Thượng không thể bất công như vậy, tần thiếp cũng muốn."
Lời oán trách thẳng thắn lại trở thành làm nũng, không khiến người ta chán ghét, nhất là khi mọi người đều nói như vậy.
Đàm Viên Sơ lắc đầu, nhàn nhạt phân phó:
"Còn thất thần làm gì, mau hầu hạ chủ tử của các ngươi đi."
Hứa Thuận Phúc đứng sau Đàm Viên Sơ, nhiều chủ tử như vậy, đương nhiên không thể đích thân mang nước ô mai đến cho từng người.
Sau khi Đàm Viên Sơ nói xong, cung nhân bưng đồ uống đến, kính cẩn đặt lên bàn trước mặt các phi tần, khiến các giai nhân cười nói vui vẻ.
Dung chiêu nghi liếc nhìn, thứ được bưng lên là rượu trái cây.
Nàng ta nhìn rõ ràng, thứ Hứa Thuận Phúc đưa cho Vân Tự căn bản không phải rượu trái cây.
Dung chiêu nghi rũ mắt xuống.
Vân Tự bưng chén lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước mơ chua, một giọt dừng lại trên cánh môi, nàng lấy đầu lưỡi liếm môi dưới, có chút chua cũng có chút ngọt, hương vị lan tỏa khắp khoang miệng.
← Ch. 075 | Ch. 077 → |