Giày thêu
← Ch.011 | Ch.013 → |
Đàm Viên Sơ mở nắp hộp đồ ăn, bên trong bày biện nước ô mai giải nhiệt, cùng với vài món điểm tâm thanh mát. Hắn không để ý đến Vân Tự, tự mình nếm thử từng món. Điểm tâm không quá ngọt, hắn dường như quên mất mục đích ban đầu, thuận miệng hỏi: "Đây là điểm tâm gì?"
Vân Tự rũ mắt đáp: "Là bột củ sen được làm từ ngó sen xay nhuyễn, trộn với hoa quế rồi làm thành bánh."
Đàm Viên Sơ chậm rãi gật đầu, hắn ăn hai miếng điểm tâm, ánh mắt bỗng nhiên liếc qua vết bẩn trên tay áo nữ tử, rồi lại thản nhiên như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt.
Các phi tần khác sai người đưa điểm tâm đến, chỉ cần đứng nhìn trong phòng bếp một chút, rồi nói là tự tay làm.
Nhưng đến lượt Vân Tự, cách nói này lại không hề có chút giả dối nào.
Đàm Viên Sơ đánh giá lại một lượt thức ăn trước mặt, đột nhiên hỏi một câu khó hiểu: "Có đói bụng không?"
Vân Tự ngẩn người, nàng thức trắng đêm, chỉ ngủ vỏn vẹn một canh giờ, liền dậy chuẩn bị thức ăn cho chủ tử, sau đó cứ luôn bận rộn đến chóng mặt, ngay cả nước cũng chưa kịp uống.
Nhưng làm nô tài, không thể nói đói trước mặt chủ tử.
Vân Tự cúi đầu, còn chưa kịp trả lời, Đàm Viên Sơ đã mất đi hứng thú, hắn đoán được câu trả lời của nàng sẽ là gì.
Đàm Viên Sơ khẽ nheo mắt, nàng dường như rất am hiểu cách làm người khác mất hứng.
Cảm xúc của hắn dần dần nhạt đi, điểm tâm trong miệng cũng trở nên vô vị. Ngay sau đó, thanh âm nhẹ nhàng của nữ tử vang lên bên tai hắn: "Có ạ."
Động tác của Đàm Viên Sơ dừng lại, nàng đang cúi đầu, hắn không nhìn rõ cảm xúc của nàng.
Hắn chỉ cảm thấy, cần phải thu hồi câu nói vừa rồi.
Khó được thấy nàng thuận theo, Đàm Viên Sơ lại hỏi: "Hôm nay là chủ tử bảo ngươi đến, hay là ngươi tự ý đến?"
Hắn cố ý hỏi như vậy.
Vân Tự cũng nghe ra ý ngoài lời của hắn, chỉ là một câu hỏi bâng quơ, lại khiến Vân Tự chìm vào trầm tư.
Nàng khẩn trương nuốt nước miếng, con đường phía trước đang ở ngay trước mắt.
Hoàng Thượng đang cho nàng cơ hội lựa chọn.
Nàng có linh cảm, nếu nói dối, Hoàng Thượng sẽ không hỏi lại nàng lần thứ ba. Edit: FB Frenalis
Trong điện đặt chậu nước đá, hơi lạnh phả vào làn da Vân Tự, khiến nàng cảm thấy tim đập nhanh một cách khó tả. Câu hỏi của hắn, khiến Vân Tự nhớ lại tối hôm qua.
Hắn cầm cây dù giấy, nàng quỳ dưới chân hắn, hắn thản nhiên hỏi nàng dạo này có nghỉ ngơi tốt không?
Những giọt mưa rơi trên mặt khiến nàng cảm thấy bất an.
Giờ phút này, hương trầm trong điện cũng khiến nàng có chút khó thở, Vân Tự khẽ cong chiếc cổ thon dài trắng nõn, thanh âm nàng thực nhẹ, phảng phất giống như hôm qua:
"Là chủ tử sai nô tỳ đến."
Không khí trong điện lạnh hơn, Vân Tự cúi đầu, dường như không nhận ra điều gì, thanh âm run rẩy nói tiếp nửa câu sau: "Nhưng cũng là nô tỳ tự ý muốn đến."
Vẻ mặt Đàm Viên Sơ hơi nhíu lại rồi giãn ra sau khi nghe nàng thành thật trả lời, ánh mắt hắn vẫn dừng trên mặt nàng. Cũng giống như hôm qua, ánh mắt hắn rất sâu, lần này hắn lại nói:
"Lại đây."
Hắn ngồi trên long ỷ, nàng đứng bên cạnh hắn, hai người gần trong gang tấc.
Giọng điệu Đàm Viên Sơ rất bình thản, nhưng Vân Tự lại nghe ra một chút dao động mơ hồ, chợt lóe lên rồi biến mất.
Trong điện yên tĩnh hồi lâu, lần này Đàm Viên Sơ rất kiên nhẫn, không hề thúc giục nàng. Vân Tự mím môi im lặng một lúc, rồi chậm rãi đưa tay về phía người trước mặt.
Khi nàng vừa đưa tay được một nửa, đã có người nắm lấy tay nàng, nàng mất đà ngã vào lòng người đó.
Một mùi hương tuyết tùng thoang thoảng nhưng không thể bỏ qua ập vào mũi, Vân Tự chậm chạp nhận ra, đây là mùi hương trên người Hoàng Thượng. Nàng muốn bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhưng lại không làm được.
Người kia không cho nàng thời gian phản ứng, hắn cúi người áp xuống.
Nàng bị ép ngửa cổ, sống lưng căng cứng run rẩy, như thể những giọt mưa rơi trên rêu xanh, đầu ngón tay lướt qua những cây cột, một cảm giác ngứa ngáy lan ra khắp cơ thể. Vân Tự bất lực bám vào người trước mặt, đôi môi dán lên có chút lạnh lẽo.
Vân Tự dường như rất tỉnh táo, nhưng lại cảm thấy mơ hồ.
Người đang giữ chặt nàng cúi xuống, áp sát môi mình lên môi nàng, không hề do dự, hay nói đúng hơn là hắn muốn nhiều hơn thế nữa. Đầu lưỡi hắn mạnh mẽ tách môi nàng ra, nàng không hề phản kháng mà đón nhận.
Hương trầm trong điện thoang thoảng lan tỏa, Đàm Viên Sơ ban đầu chỉ muốn đến gần nàng hơn một chút, nhưng càng đến gần, lại càng ngửi thấy trên người nàng một mùi hương bí ẩn.
Giống như hôm qua, ánh nến le lói trong bóng tối, chiếu lên gò má nàng.
Hai người âm thầm giao nhau, hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.
Mất kiểm soát dường như là điều hiển nhiên.
Hắn đứng ở vị trí cao như vậy, những lời nịnh nọt lấy lòng, hay những toan tính vụng về, hắn đều nhìn thấu, chỉ cảm thấy nhàm chán.
Nhưng nàng lại khiến hắn hết lần này đến lần khác mất hứng, rồi lại càng thêm hứng thú.
Lại một lần nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không có gì lạ.
Đàm Viên Sơ là người rất thuận theo ý mình, vì vậy hắn hôn nàng, không hề giữ lại chút nào, thậm chí còn có chút thô bạo.
Nữ tử trong lòng rất ngoan ngoãn, nàng nhắm mắt lại, có chút bối rối và lạ lẫm, hai tay vô lực vòng qua cổ hắn. Đàm Viên Sơ khẽ dừng lại, ngay sau đó, hắn cắn môi nàng, hai tay siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, ép nàng ngồi lên đùi mình. Chiếc váy màu xanh nhạt bị xốc lên, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.
Nàng không chịu nổi sức nặng, cong người ngã xuống bàn làm việc, chồng tấu chương bị nàng đè lên, lung lay sắp đổ.
"Rầm" một tiếng!
Có thứ gì đó rơi xuống đất.
Vân Tự mở mắt ra, trong khoảng cách gần mơ hồ nhìn thấy thứ rơi xuống đất: là tấu chương và giày thêu của nàng.
*****
Ngoài Ngự Thư Phòng, Hứa Thuận Phúc ngước nhìn trời, trong lòng không khỏi tính thời gian, Vân Tự cô nương vào trong một khắc hay hai khắc rồi? Hay là nửa canh giờ?
Chốc lát, Hứa Thuận Phúc lại nghĩ, có nên chuẩn bị một bộ y phục tắm rửa cho Vân Tự cô nương không?
Đợi thêm một lúc nữa, Hứa Thuận Phúc không khỏi lau mồ hôi, Vân Tự cô nương vẫn chưa ra, chẳng lẽ trong cung sắp có thêm một vị chủ tử nữa sao?
Hứa Thuận Phúc đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng được đẩy ra từ bên trong.
Hắn lập tức hoàn hồn xoay người lại, Vân Tự cô nương gương mặt ửng hồng như rặng mây đỏ ánh vào mi mắt, ngay sau đó, Hứa Thuận Phúc vội vàng cúi đầu, hoảng sợ không dám nhìn kỹ.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Hứa Thuận Phúc cũng nhìn ra trong điện vừa xảy ra chuyện gì.
Gò má ửng hồng, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt long lanh toát lên vẻ phong tình khiến người ta nhìn thấy cũng phải đỏ mặt.
Vân Tự xách hộp đồ ăn trong tay, Hứa Thuận Phúc lên tiếng hỏi:
"Cô nương định quay về điện Hòa Nghi sao?"
Vân Tự rũ mắt gật đầu: "Hoàn thành phân phó của chủ tử, nô tỳ tất nhiên phải trở về bẩm báo."
Hứa Thuận Phúc thầm lắc đầu, nhưng cũng đã có được câu trả lời, trên mặt tươi cười, không hề nhiều lời.
Vân Tự cô nương nếu trở về điện Hòa Nghi, thì thân phận tự nhiên vẫn là nô tài, chưa biến thành chủ tử.
Nhưng Hứa Thuận Phúc cũng không dám bất kính, dù sao, trong hậu cung cũng không có mấy vị chủ tử nương nương có thể khiến Hoàng Thượng nhịn đói chờ đợi nửa ngày.
*****
Trên đường trở về điện Hòa Nghi, trên mặt Vân Tự không hề có chút vui mừng nào, nàng đưa tay sờ lên sau gáy, dường như vẫn còn cảm nhận được dấu vết của hương cao.
Hương cao chỉ có tác dụng tạo thêm mùi hương, không có tác dụng nào khác.
Nhưng Vân Tự ẩn giấu một chút tâm tư, nàng đánh cược rằng không chỉ mình nàng nhớ rõ chuyện tối qua, trí nhớ của Hoàng Thượng cũng không tệ đến vậy.
Ai mà chẳng có chút tật xấu.
Thứ không có được, so với thứ bày sẵn ra trước mắt, lại càng khiến người ta thêm khao khát.
Sự việc phát triển đúng như nàng dự liệu, nhưng lại có chút khác biệt so với tưởng tượng của nàng.
Hoàng Thượng lạnh lùng hơn nàng tưởng nhiều, hắn làm việc không theo khuôn phép, thường hành động theo ý mình. Điều nguy hiểm nhất là, cho dù có động tâm tư với nàng, hắn cũng không dành cho nàng nhiều kiên nhẫn.
Vân Tự chỉ có thể thay đổi chiến lược.
Nàng thuận thế tỏ rõ tâm ý, xóa tan bầu không khí mập mờ giữa hai người.
Vân Tự nhắm mắt lại, cắn chặt môi, chỉ một đoạn đường ngắn mà sắc đỏ trên mặt nàng đã sớm tan biến.
Nàng biết rõ, mục tiêu gần nhất của nàng sẽ không đạt thành.
Thân phận hai người không tương xứng, cho dù Hoàng Thượng có động tâm tư với nàng, cũng chỉ xem nàng như một món đồ chơi.
Đặc biệt là sau khi đã nói rõ tâm tư, hứng thú của Hoàng Thượng với nàng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Vân Tự hít sâu một hơi, đôi mắt hạnh dần trở nên thanh tỉnh, nếu như tiến độ bên phía Hoàng Thượng bị trì trệ, vậy nàng đành phải chuyển trọng tâm kế hoạch sang Lư tài nhân.
Bước nhanh trên con đường nhỏ trở về điện Hòa Nghi, Tiểu Dung Tử đang đứng đợi nàng ở cửa.
Vân Tự liếc mắt, tiến lên hỏi:
"Sao vậy?"
Tiểu Dung Tử không trả lời, mà nhìn sắc mặt nàng: "Tỷ tỷ có sao không?"
Vân Tự ngẩn người, nhanh chóng che giấu cảm xúc, mỉm cười với Tiểu Dung Tử: "Ta không sao."
Vừa nói, nàng vừa đi vào trong, nhưng khi thấy hai người đang quỳ cách đó không xa, nàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tiểu Dung Tử.
Tiểu Dung Tử cũng không biết có nên tin lời nàng hay không, liếc nhìn nàng một cái, nuốt xuống nỗi lo lắng, cũng nhìn về phía hai người đang quỳ, nhỏ giọng nói:
"Vừa rồi Tụng Nhung và Thu Linh cãi nhau, không cẩn thận làm vỡ bình hoa sứ xanh trong điện, chủ tử phạt bọn họ quỳ hai canh giờ."
Không cẩn thận?
Thu Linh là nô tài được dạy dỗ trong cung, xác suất nàng ấy làm vỡ đồ vật rất nhỏ, Vân Tự nghe ra ý tứ trong lời nói của Tiểu Dung Tử.
Vân Tự hỏi: "Ai làm vỡ?"
Tiểu Dung Tử liếc nhìn Tụng Nhung.
Quả nhiên, Vân Tự không hề bất ngờ, nàng chỉ thắc mắc: "Sao họ lại cãi nhau?"
Tụng Nhung là người đi theo chủ tử vào cung, ỷ vào mối quan hệ với chủ tử, xa lánh những cung nhân khác cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng sao Thu Linh lại dám cãi nhau với Tụng Nhung trước mặt chủ tử?
Nghe Tiểu Dung Tử giải thích, Vân Tự mới hiểu rõ sự tình.
Thì ra khi nàng ở Ngự Thiện Phòng, chủ tử đã trách mắng Tụng Nhung một trận. Chờ nàng đi đến ngự tiền, trong điện cần có người hầu hạ, Tụng Nhung lại giống như trước không muốn người khác được dịp thể hiện.
Sau khi hầu hạ chủ tử nghỉ trưa, Tụng Nhung nói bóng gió Thu Linh có tâm cơ, Thu Linh có lẽ cảm thấy Tụng Nhung không còn được chủ tử sủng ái như trước, nhất thời không nhịn được phản bác vài câu, hai người liền cãi nhau, đánh thức chủ tử đang nghỉ ngơi.
Nói cho cùng, không ai chỉ muốn làm một nô tài hầu hạ ngoài điện, Tụng Nhung chặn đường thăng tiến của người khác, tự nhiên sẽ khiến người ta bất mãn.
Bình hoa sứ xanh là do Tụng Nhung làm vỡ, nhưng lại bị Tụng Nhung đổ lỗi cho Thu Linh, cuối cùng chủ tử phạt cả hai quỳ, lại phạt Thu Linh một tháng tiền tiêu vặt.
Một tháng tiền tiêu vặt sao có thể bù được bình hoa sứ xanh, xem ra chủ tử vẫn hiểu rõ tính cách của nô tỳ nhà mình, nhưng vì nhiều nguyên nhân, nên nàng ta không vạch trần lời nói dối của Tụng Nhung.
Vân Tự thầm lắc đầu, cảm thấy Thu Linh có chút mất lý trí, dù sao Tụng Nhung cũng là người cùng chủ tử tiến cung, có sự phân biệt thân sơ, trước khi chủ tử hoàn toàn thất vọng về Tụng Nhung, thì trong lòng chủ tử, Tụng Nhung vẫn luôn thân cận hơn những người khác.
Thu Linh cãi nhau với Tụng Nhung, muốn trách phạt Tụng Nhung, một mặt nào đó cũng là đang vả mặt chủ tử.
Chủ tử tự nhiên không thể nào thiên vị nàng ta.
Đến trước cửa điện, Vân Tự kìm nén cảm xúc, nhẹ nhàng gõ cửa:
"Chủ tử, nô tỳ đã về."
← Ch. 011 | Ch. 013 → |