Vay nóng Tima

Truyện:Long Vệ Siêu Đẳng - Chương 065

Long Vệ Siêu Đẳng
Trọn bộ 173 chương
Chương 065
Xuất giá
0.00
(0 votes)


Chương (1-173)

Siêu sale Shopee


Nhìn vẻ mặt của bọn họ, La Thuần đã xác định hai người này là người nhà họ Lộ, anh cười nói: "Vừa hay tôi cũng đến tham gia hôn lễ, cho tôi quá giang một đoạn nhé."

"Mày?" Người con trai chắp tay cười đáp: "Mày là ai? Có quan hệ gì với chị tao?"

"Bạn bè." La Thuần bình tĩnh đáp.

Người con gái khinh thường nói: "Thể loại lừa ăn lừa uống như anh, tôi thấy nhiều rồi nhưng nhà họ Lộ chúng tôi cũng không để ý đâu. Anh đến khách sạn đi, ở đó có tiệc băng chuyền đấy, anh muốn ăn bao lâu thì ăn."

Người thanh niên tên Thiên Lãng đi đến hỏi: "Người này là ai? Hai người quen sao?"

Gã ta liếc nhìn bộ đồ rằn ri trêи người La Thuần, không để tâm.

"Không có gì, chỉ là tên ăn mày thôi, chúng ta lên xe đi!"

Ba người họ quay người lên xe. Lúc người con trai chuẩn bị khởi động xe, người này lại thấy La Thuần đã ngồi ở ghế sau từ bao giờ, gã ta kinh ngạc: "Mẹ kiếp, mày bị điên à? Mau cút xuống đi, làm ông mày sợ hết hồn!"

Thiên Lãng lại liếc nhìn La Thuần: "Anh biết võ à? Không ngờ lại gặp phải người trong giới võ đạo!"

Người con gái cười nói: "Hay, anh Thiên Lãng dạy dỗ hắn đi! Để cho tên ăn mày này biết sự lợi hại của anh. Em chưa nhìn thấy ai mặt dày như hắn luôn ấy, phiền chết được."

Người con trai cũng hùa theo: "Hai năm nay, võ công của Thiên Lãng lại tiến bộ thêm nhiều rồi nhỉ. Ngay cả anh Đông Hào nhà chúng tôi cũng nói cậu có tương lai sáng lạn, vài năm nữa sẽ có thể trở thành Tông Sư Thiên Cảnh rồi."

"Nào có, nào có!" Thiên Lãng khiêm tốn đáp lại vài câu, không giấu nổi vẻ đắc ý trêи mặt. Gã ta hoàn toàn không nhìn ra được thực lực của La Thuần, tưởng rằng tên ăn mày này chỉ có võ công tầm thường nên khuyên bảo: "Tôi khuyên anh nên xuống xe đi, đợi đến khi tôi ra tay là muộn đấy."

Thấy La Thuần ngồi im bất động, trong lòng gã ta cũng bắt đầu bực dọc, Thiên Lãng quát lên: "Thế thì đừng trách tôi không khách khí!" Gã ta tung hai chưởng lên người La Thuần, vang lên ầm một tiếng như đánh vào chiếc chuông lớn. La Thuần vẫn không nhúc nhích, ngược lại chấn khiến hai tay Thiên Lãng tê dại.

Gã ta không thể tin nổi, lại quát lên một tiếng, dùng hết sức lực, hai tay ấn lên người La Thuần, tiếng ầm ầm lớn hơn truyền ra. Dưới lớp áo quần của La Thuần chợt lóe lên ánh sáng trắng rồi biến mất, Thái Cổ Tinh Bàn triệt tiêu tất cả sức mạnh. Hai tay Thiên Lãng nghe một tiếng rắc, rõ ràng là đã bị gãy nát.

"Anh... Anh là Tông Sư Thiên Cảnh!" Thiên Lãng đau đến mức trán toát mồ hôi lạnh, vô thức tránh xa La Thuần.

Đôi nam nữ trẻ tuổi phía trước mất một lúc lâu mới phản ứng lại, kinh sợ nói: "Tông Sư Thiên Cảnh! Trẻ thế này á? Sao có thể?"

"Lái xe!" La Thuần dựa vào ghế, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Hai người họ nào dám không nghe theo, vội vàng khởi động xe. Người con gái tò mò hỏi: "Anh thật sự là bạn của chị tôi à, anh tên gì? Tôi tên Lộ Noãn, đây là anh trai tôi Lộ Đông Lâm!"

"Tôi tên La Thuần."

"La Thuần? Lôi Thần La Thuần ở Hà Đông sao?"

Nghe đến cái tên này, sắc mặt Thiên Lãng thay đổi nhanh chóng, nhìn La Thuần bằng ánh mắt hoảng sợ.

Gã ta là người Trực Lệ, hai ngày nay, tai gã ta nghe cái tên La Thuần đến mức tai sắp đóng kén rồi. Khổ nỗi vừa rồi mình còn động thủ trước mặt người ta, đúng là múa rìu qua mắt thợ!

Hai anh em Lộ thị ở phía trước hiển nhiên không biết La Thuần là người ở đâu, cùng thắc mắc hỏi lại. Thiên Lãng cười khổ lắc đầu: "Lần này, La tiền bối không phải đến để tham dự tiệc cưới đúng không?"

La Thuần mỉm cười hờ hững đáp: "Ừm, tôi đi giúp Lộ Tinh ngăn cản hôn lễ này, nhân tiện giải quyết chút chuyện riêng." Anh nghĩ rằng nhà họ Lộ làm đám cưới thì người nhà họ Diệp chắc chắn cũng sẽ đến, thế thì dứt khoát giải quyết luôn mọi chuyện trong một lần.

Lộ Đông Lâm không cho là vậy: "Nếu anh đến cướp cô dâu thì tôi khuyên anh nên từ bỏ ý nghĩ đó đi. Chị tôi và nhà họ Đường là hai nhà môn đăng hộ đối, đó là ông trời tác hợp. Vả lại hôn sự này là do hai bên đính ước, cho dù anh là Tông sư cũng không cách nào ngăn cản được."

"Đúng vậy!" Lộ Noãn liếc nhìn La Thuần mấy lượt, nói: "Mặc dù anh cũng khá đẹp trai, nhưng gia thế, bối cảnh lại không có gì, chưa chắc chị tôi đã thích anh. Cho dù chị tôi thích anh thì người lớn trong gia tộc chúng tôi cũng sẽ không đồng ý đâu! Đến lúc đó nếu anh lại gây chuyện, không bị đánh nát thịt thì mới lạ ấy! Tôi khuyên anh đến lúc đó hãy ngoan ngoãn ăn tiệc rồi rời đi đi, anh không ngăn cản được cuộc hôn nhân này đâu."

Lộ Đông Lâm ngạo nghễ nói: "Hai nhà Lộ, Đường bắt tay thì ngay cả chính phủ cũng không thể lay động, huống hồ là anh chỉ có một mình. Anh đừng vọng tưởng nữa, không được thì đến làm trợ thủ cho nhà họ Lộ chúng tôi đi, nói không chừng anh còn có thể gặp được chị tôi thường xuyên. Muốn cướp dâu là chuyện không thể nào, chị tôi cũng sẽ không đồng ý. Chị ấy luôn nghĩ cho gia tộc, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy."

La Thuần cười nhạt: "Ai nói tôi đến cướp dâu chứ? Đây là lời hứa của tôi với Lộ Tinh. Lần này, tôi chỉ là đến thực hiện lời hứa mà thôi."

Lộ Noãn nổi lên hứng thú hỏi: "Vậy anh định ngăn cản thế nào?"

"Rất đơn giản, diệt nhà họ Đường là được rồi!"

Lời này vừa nói ra, hai anh em Lộ thị ở phía trước đều phì cười. Lộ Noãn cười lớn nói: "Tôi còn tưởng anh có kế hoạch gì đáng sợ cơ. Anh cũng ngây thơ thật đấy! Nhà họ Đường là thế gia võ đạo có truyền thừa mấy trăm năm ở thủ đô, ngay cả chính phủ cũng bó tay chịu thua, anh tính một thân một mình diệt nhà họ Đường?"

Lộ Đông Lâm hừ giọng: "Tông Sư như anh có bao nhiêu, nhà họ Lộ chúng tôi giết bấy nhiêu, huống hồ còn có ông cụ nhà chúng tôi tọa trấn, một đầu ngón tay của ông cụ cũng có thể nghiền nát anh rồi. Ba gia tộc lớn khác đều có cường giả Không Cảnh trấn giữ, đến lúc đó bốn đại gia tộc bắt tay nhau, đánh cho anh không còn thừa lại một mảnh vụn nào! Lại còn đòi diệt nhà họ Đường, anh cứ đùa!"

Thiên Lãng ở bên cạnh cũng lắc đầu nói: "Bốn đại gia tộc có bối cảnh thâm sâu, nghe nói mỗi nhà đều có một vị cường giả Không Cảnh tọa trấn, anh không có khả năng đâu."

La Thuần cũng từng nghe loáng thoáng về cường giả Không Cảnh. Đó là cường giả chí tôn mạnh hơn cả Tông Sư Thiên Cảnh, rất nhiều người sống ẩn dật, tiếng tăm cũng không quá rõ ràng, cho dù tìm khắp cả nước cũng chỉ có thể đếm được trêи đầu ngón tay. Nghe nói một khi người như vậy ra tay thì trời long đất lở, rất là đáng sợ.

Nhưng anh không sợ, bảo vật trong hồ lô Tử Kim nhiều vô số, không sợ không đối phó được bọn họ. Huống gì đôi mắt Thiên Đế của anh còn có thể phun ra lửa đốt cháy hư không, dù là cường giả Không Cảnh có mạnh đến mấy thì cũng là con người bằng xương bằng thịt.

Lúc này, trong biệt thự nhà họ Lộ giăng đèn kết hoa, Lộ Tinh thẫn thờ ngồi trước cửa sổ nhìn ra bầu trời bên ngoài. Cô ta biết La Thuần chắc chắn sẽ tới, nhưng đến lúc đó, mình thoát khỏi cuộc hôn nhân này khó tránh khỏi sẽ khiến cha mẹ đau lòng.

Cửa phòng được mở ra, mẹ cô Hoàng Ngọc Anh bước vào, thúc giục: "Nhanh lên con, sao còn chưa thay quần áo! Đấy là áo cưới được may riêng cho con, mau mặc vào đi."

Lộ Tinh nhìn sang bộ áo cưới bằng lụa vàng ở trêи giường, thầm hạ quyết tâm, cô ta mặc bộ đồ ở nhà màu đen, sau đó mới mặc áo cưới ở bên ngoài. Đến lúc đó, cô ta phải kiên quyết ngăn cuộc hôn nhân này lại. Phải sống cùng một cậu ấm ăn chơi trác táng, đê tiện cả đời thì cô ta thà trốn chạy đi làm ni cô.

"Nhà họ Đường đến đón dâu rồi!"

Lộ Tinh được người vây quanh đến tận xe, vợ chồng Lộ thị theo hai bên trái phải của cô, hai người đều tươi cười rạng rỡ. Hoàng Ngọc Anh nắm lấy tay con gái cười nói: "Lần này con gả vào nhà họ Đường có liên quan đến lợi ích của hai gia tộc chúng ta, địa vị chắc chắn không thấp. Con yên tâm, người nhà họ Đường không dám ức hϊế͙p͙ con đâu!"

Lộ Tinh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gật đầu.

Hoàng Ngọc Anh thấy cô không vui, hỏi: "Sao thế? Có phải có chỗ nào không khỏe không?"

Lộ Tinh khẽ lắc đầu: "Không ạ."

Hoàng Ngọc Anh đột nhiên nghĩ đến điều gì lại hỏi: "Có phải con lại nhớ đến thằng nhóc ở tiệc sinh nhật lần trước không?"

Nhắc đến việc này, sắc mặt Lộ Chiến Phong cũng hơi biến đổi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-173)