Trong cái rủi có cái may
← Ch.034 | Ch.036 → |
Thì ra quả hồ lô vàng là một loại linh khí, hơn nữa còn là "linh khí Thiên Đạo" có thể tự sinh ra khí linh, sinh trưởng trên Tử Kim Đằng tại Thần giới vài ngàn năm mới thành hình.
Về sau linh khí này vô tình lưu lạc đến tiên đình, tiên đình lại ban thưởng nó cho Phá Thương kiếm phái, một trong bảy đại Tiên Môn. Phá Thương kiếm phái cung kính cung phụng, kết quả Hải Lão Thanh lại được hời.
Linh khí này có không gian rất lớn, nếu sau này tế luyện, có lẽ sẽ trở thành thánh khí, rồi thành tiên binh!
Chẳng qua đó vẫn không phải là điểm khiến La Thuần ngạc nhiên nhất. Anh rất bất ngờ khi biết bên trong kiện linh khí này là một không gian linh bảo, chứa vô số đồ vật, có đủ các nguyên liệu kim khí, cũng có linh khí và linh tinh cực kỳ đậm đặc. Ngoài ra còn có đan dược, pháp khí, bí tịch, thậm chí còn có vài cái yếm của phụ nữ tản ra ánh sáng dịu dàng!
"Cái tên này thật là... Cái gì cũng trộm được!"
Ngay sau đó, trong đầu La Thuần hiện ra cảnh tượng Hải Lão Thanh nhìn lén Thánh nữ tiên đình tắm, anh vội vàng lắc đầu, gạt những ký ức ngổn ngang này đi.
Tái Ông mất ngựa, biết đâu lại là phúc! `
Có thể thu được quả hồ lô linh bảo này, cho dù dùng ba ngàn quân giáp vàng cũng không đổi được, đánh mất mỗi bản đồ kho báu có đáng gì đâu.
"Y tá! Tôi muốn xuất viện!"
Kế tiếp, bác sĩ và y tá tới kiểm tra cơ thể anh. Sau khi xác nhận anh đã không sao cả, anh chỉ cần ký tên là đã có thể xuất viện.
Lão Đàm đã dặn người đưa quần áo mới đến cho anh. Anh vừa cởi quần áo bệnh nhân ra, mấy y tá tranh nhau vây xem ở sau lưng của anh, kinh ngạc nói: "Hình xăm của anh ngầu quá. Chi tiết như thế, có đau không?"
La Thuần ngờ ngợ hỏi: "Hình xăm nào?"
Anh đi tới phía trước gương phần sau lưng, không khỏi hãi hùng. Xem ra bản đồ kho báu đã chạy lên lưng mình. Hình ảnh núi non sông ngòi trông rất sống động, điểm đỏ ở chính giữa, chính là vị trí kho báu.
"Tại sao lại thế nhỉ? Chẳng lẽ mình không có bị sét đánh chết liên quan đến cái bản đồ này?"
La Thuần cau mày tự hỏi hồi lâu mới mặc quần áo vào, giắt hồ lô bên hông, vừa ra viện đã gọi điện thoại báo bình an cho Diệp Băng Dung, sau đó chạy thẳng tới chỗ ở của lão Đàm.
Trong tay anh có giấy chứng nhận, vào trang viên rất dễ, nhưng lão Đàm vẫn chưa về, nên anh đành phải ngồi trên chiếc ghế mây đợi ở trong vườn.
Lão Đàm đã ly hôn từ lâu, bao năm vẫn côi cút một mình, cái ghế mây nãy cũng đã dùng mười mấy năm. La Thuần nằm trên ghế lắc lư vài cái, bỗng nhiên cảm giác chân khí có phần khác thường, vội vàng vận chuyển một vòng, chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân bị dòng điện đánh vào, tuy đau nhưng lại thoải mái.
Anh ngưng tụ chân khí vào ngón trỏ, trên đầu ngón tay lập tức lóe lên tia điện. Anh gõ nhẹ lên trên cánh tay trái, ánh điện liên tục lấp lóe, cánh tay lại không cảm thấy đau, cũng không hề xuất hiện vết cháy.
"Không thể nào!" Anh dùng hết toàn lực, trên tay liền lóe lên tia điện. Anh đánh mạnh vào cánh tay, mới cảm thấy hơi ngứa một chút.
"Hình như da mình có gì đó khang khác!" Anh nắm tay mình nhìn một lúc lâu, đoán chắc là kết quả sau khi bản đồ dung nhập vào cơ thể.
"Chán lắm hả? Còn tự chơi tay của mình luôn!" Lão Đàm dẫn thành viên cảnh vệ về theo, thấy La Thuần thì kinh ngạc hỏi.
La Thuần lập tức đứng dậy, yêu cầu đến viện khoa học Trung Quốc kiểm tra cơ thể.
Lão Đàm đưa anh đến viện khoa học Trung Quốc, dùng thiết bị kiểm tra đặc biệt, cho ra kết quả là, cơ thể bị nhiễm bức xạ nguyên tử nên bị xảy ra biến dị, thế nên trong thân thể mới có tia chớp.
Chỉ có La Thuần mới biết tia chớp đã hòa quyện với chân khí của mình. Sau này mỗi lần ra tay, chắc chắn tia chớp sẽ lóe lên xoèn xoẹt, muốn khiêm tốn cũng chẳng được.
Về phần cường độ làn da, chuyên gia tỏ vẻ đã vượt xa con người bình thường, có thể thừa nhận chênh lệch lên đến mười ngàn độ. Phải nói là đao chém không đứt, lửa đốt không cháy.
Lão Đàm cười sang sảng: "Tên nhãi này, đúng là trong cái rủi có cái may. Biết thế bố mày cũng không mặc đồ chống nhiễm phóng xạ. Biết đâu lại phun lửa được ấy chứ!"
Vị chuyên gia kia cười nói: "Tỉ lệ này rất nhỏ, người bình thường bị nhiễm bức xạ nguyên tử đều sẽ gặp những ảnh hưởng xấu. Nhưng có lẽ vì tố chất thân thể của anh La đã rất tốt, nên mới may mắn có được cơ hội này, cũng là may mắn của quốc gia!"
Hai người tạm biệt chuyên gia, trở lại nhà của lão Đàm nâng chén chúc mừng, cho đến tận đêm khuya mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, La Thuần dậy rất sớm, phát hiện lão Đàm đã đi làm việc, thế nên anh gọi điện thoại cho Lộ Tinh, nhờ cô ta đưa ít tiền tới cho mình.
Hai người hẹn gặp nhau tại một quán cà phê. Sau khi về đến nhà, Lộ Tinh hoàn toàn thay đổi, cả người đều là thương hiệu xa xỉ, đầu tóc cũng được chải chuốt rất đẹp. Cô ta còn đeo dây chuyền kim cương màu xanh biển, khiến người ta chỉ có thể nhìn, chứ không dám nảy sinh ra ý định xâm phạm.
Sau khi nhìn thấy La Thuần, rốt cuộc trên khuôn mặt lạnh nhạt cô ta cũng xuất hiện nụ cười:
"May là anh không sao. Em rất lo anh sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không còn người thực hiện lời hứa hẹn nữa."
La Thuần thấy cô ta ăn mặc sang trọng, nhưng vẫn không che được vẻ mặt tiều tụy. Chắc hẳn cô ta lo lắng cho anh thật. Anh thấy hơi áy náy, chẳng biết phải nói gì.
Lộ Tinh chuyển sang đề tài khác: "Ông nội em trông khẩu quyết rất cẩn thận. Ông nói đợi đến ngày em và nhà họ Đường kết thông gia, sẽ lấy ba câu khẩu quyết làm của hồi môn cho em.
Về phần tương lai có tìm được bản đồ không, thì phải xem vận mệnh của em thế nào rồi."
La Thuần khẽ cười nói: "Chuyện tôi đã hứa chắc chắn tôi sẽ làm. Nhưng trong mắt tôi, nhà họ Đường chẳng là gì cả."
Kể từ hôm qua, nhận được hồ lô Tử Kim, La Thuần tự tin rằng anh có đủ năng lực để ứng phó với mọi thế lực trên đời này, trừ khi có người bắn anh bằng đạn hạt nhân.
Lộ Tinh lấy ra một tấm thiệp mời mạ vàng tinh xảo, đặt trước mặt anh, nói: "Tối nay sinh nhật em, anh nhớ đến đấy."
"Thảo nào cô vội trở về, buổi tối tôi sẽ đến." La Thuần mỉm cười, cầm lấy tấm thiệp mời.
Hai người trò chuyện một lúc thì Lộ Tinh tiếp điện thoại rồi rời đi. Còn La Thuần vẫn còn đang mải suy nghĩ xem nên tặng gì cho cô ta.
Cái yếm? Thứ này chắc chắn không được, anh nhớ hình như trong hồ lô Tử Kim có cái nhẫn. Anh gõ lên quả hồ lô, một chiếc nhẫn đen xuất hiện trên tay anh.
Chiếc nhẫn này trông rất bình thường, có vẻ như được tạo thành từ đá. La Thuần chậm rãi rót chân khí vào, trên nhẫn liền có rất nhiều hoa văn màu vàng sáng lên. Đây là phù trận bám trên pháp khí, bất kỳ pháp khí nào cũng khắc phù trận. Có nó, uy lực của pháp khí mới mạnh hơn.
Chiếc nhẫn này được khắc bảy phù trận, thời khắc nguy cấp có thể bảo vệ chủ nhân không bị thương, ít nhất thì vũ khí bình thường không thể làm người sở hữu bị thương được.
Trên linh khí hồ lô Tử Kim của La Thuần thì có tối thiểu hơn ngàn phù trận, một phần trong đó còn đã hóa thành "phù trận Thiên Đạo", do được đại đạo thai nghén trong tự nhiên với thời gian rất dài, thế nên uy lực của nó cực kỳ mạnh mẽ.
"Cái này đi!"
La Thuần cất chiếc nhẫn, rời khỏi quán cà phê. Anh mua đại một chiếc hộp để đựng quà, dạo chơi đến lúc trời tối, mới dựa theo địa chỉ trên tấm thiệp, tím đến khách sạn Long Duyệt.
Nơi này chuyên dành cho giới nhà giàu, trước cửa toàn là siêu xe, thế nên thường có nhiều người đến đây để xem xe.
La Thuần ngồi taxi đến nên trông rất khác biệt. Ngay cả bảo vệ trước cửa cũng chặn anh lại dò hỏi thân phận. Đến khi anh lấy thiệp mời ra, người ta mới cho anh vào.
Lộ Tinh bao toàn bộ lầu ba để tổ chức tiệc sinh nhật. Bên trong người đông kín chỗ. Bên tường được đặt rất nhiều món ăn tinh xảo để mọi người thưởng thức. Thậm chí còn có cả món lẩu và món nướng, chẳng thiếu món ngon nào.
La Thuần còn đang định tìm chỗ ăn cái gì đó, lại chợt nghe thấy phía sau có người gọi anh:
"Ủa, sao anh cũng tới đây?"
← Ch. 034 | Ch. 036 → |