← Ch.02 | Ch.04 → |
Ngày hôm sau, lúc Tiêu Kiều vừa tập luyện xong thì cởi hết đồ rồi chụp một bức ảnh như ngày hôm qua. Nhưng cái khác là hôm qua lấy sticker hình mặt trời che đi, hôm nay thì dùng sticker trái đào.
Do dự một lúc, cô vẫn chọn gửi ảnh qua cho anh.
"Ngày thứ hai tập luyện! Anh xem thử coi có thay đổi gì không."
Giang Lãm đang ăn cơm thì nhận được tin nhắn, một miếng cơm cũng không nuốt trôi được.
Vừa mở ra đã thấy tấm lưng trần và bờ mông căng tròn mơ hồ.
Bên cạnh còn có nhiều đồng nghiệp, anh vội tắt máy, sau khi xác nhận xung quanh không có ai thấy, trái tim lại "thình thịch" đập rộn.
Cơm trước mặt cũng không thấy ngon nữa, ăn tạm mấy miếng rồi quay về phòng nghỉ, lén mở hình ảnh ra coi.
"Trời ơi đáng yêu quá, phải làm sao bây giờ."
Tuy rằng anh nghĩ vậy, nhưng vẫn giả bộ đứng đắn trả lời tin nhắn.
"Cố lên! Mới có hai ngày tất nhiên hiệu quả sẽ không nhanh, nhưng thời gian dài sẽ có hiệu quả."
Kiều Kiều nhận được tin nhắn này, cũng không biết nên vui hay nên giận. Vui vì thoạt nhìn đối phương là người đứng đắn, giận vì anh cũng quá đứng đắn rồi!
"Mình không tin, ngày mai, phải kích thích hơn!" -
Chờ tới ngày hôm sau, lúc Giang Lãm nhận được tin nhắn của Tiêu Kiều cũng đã học được cách bình tĩnh. Anh nghĩ, cô còn có thể to gan tới mức nào được nữa chứ.
"Ngày thứ ba tập luyện, đau mông quá trời ~"
Lúc gửi tin nhắn này, cả người Tiêu Kiều đã nổi hết da gà lên, nhưng vẫn căng da đầu gửi đi, lỡ đâu anh thích kiểu như này thì sao?
Lúc Giang Lãm nhận được tin nhắn cũng nổi hết da gà, sao phong cách của cô lại thay đổi nhiều thế chứ?!
Mà hình ảnh tiếp theo lại khiến anh suýt nữa chảy máu mũi.
Ít ra hôm qua còn cẩn thận che đậy, hôm nay thì không còn gì nữa. Tấm lưng trơn bóng, cái mông, đùi, cẳng chân, gót chân, không một chỗ nào che đậy cả!
Thất thần nhìn ảnh hai phút, lại nhận được tin nhắn của cô.
"Ôi trời, quên không dùng sticker che đi, anh không để ý chứ?"
Giang Lãm đỏ mặt, "Không sao, nhưng lần sau em phải cẩn thận, gửi ảnh cho người khác phái phải chú ý một chút, dù sao người khác cũng không quân tử như anh đâu, lỡ như dùng ảnh em để làm gì..."
"Còn làm chuyện gì được chứ?" Tiêu Kiều giả bộ không biết gì cả."Làm..."
Còn chưa nghĩ xem tiếp theo nên nói thế nào, tin nhắn mới đã được gửi tới."Sau này em chỉ cho anh xem thôi *mặt cười*."
"... Anh cũng là đàn ông, sao em không biết anh sẽ làm gì hay không chứ?" "Vậy... cứ làm đi ~"
Nhìn thấy câu này, Giang Lãm như bị đốt lửa, cơ thể cứng đờ.
Điện thoại lại có tin nhắn mới, "Thân là huấn luyện viên thể hình, chẳng phải anh nên cho em nhìn dáng anh thử sao?"
Dường như còn chưa nhắn hết, cô lại gửi tiếp, "Không được che chắn gì nha ~" Nhìn thấy câu này, Giang Lãm như bị thiêu chín, khuôn mặt đỏ bừng.
-
Buổi tối về nhà, Giang Lãm muốn chụp ảnh như Tiêu Kiều, nhưng vì không có gậy selfie nên làm thế nào cũng không được, không phải chụp nhiều quá thì cũng là chụp thiếu quá.
"Nhà anh không có gậy selfie, không thể chụp ảnh giống em được."
Nhận được tin nhắn, Tiêu Kiều không ngờ là anh lại đặt lời mình nói trong lòng như thế.
"Anh quay máy ra sau, đặt điện thoại lên tay, cứ tùy tiện ấn một cái là chụp được một tấm rồi."
Làm theo lời cô nói vài lần, cuối cùng cũng chụp được vài tấm, không nghĩ nhiều anh đã gửi qua.
Nhận được ảnh chụp của Giang Lãm, Tiêu Kiều vô cùng thỏa mãn, đúng như cô nghĩ, vai rộng eo hẹp, không có chút thịt thừa nào, cơ bắp trên người phập phồng.
Xương sống kéo dài, tiếp theo là cái mông không lớn nhưng đầy đặn."O, đây là gì thế?"
Chú ý thấy giữa hai chân anh có cái bóng nho nhỏ, cố ý phóng to lên xem, chưa gì mặt Tiêu Kiều đã đỏ.
Tuy rằng không nhìn thấy rõ lắm, nhưng chỉ có thể là thứ kia, nếu không phải nó thì còn là thứ gì được nữa.
"Cũng không biết có phải anh ấy cố ý hay không, nhưng mà thoạt nhìn trông lớn thật."
Giang Lãm còn chưa biết kích cỡ của mình đã bị cô biết được, còn đang lướt xem ảnh cô gửi.
Những thứ đẹp đẽ nên được thưởng thức một mình vào ban đêm.
Không biết bao nhiêu lâu, anh mới chú ý tới cảnh trong bức ảnh đầu tiên mà cô gửi, chiếc gương và cách bài trí vô cùng quen thuộc.
???
"Không phải là phòng tập của mình sao??? Trước kia mắt mình mù à???" Sự trùng hợp khiến anh ngây người.
"Em tập thể hình ở Good Fitness sao?" Lần này tới lượt đầu bên kia ngạc nhiên."Đúng ạ."
"Chẳng lẽ...?"
"Đúng vậy... anh làm huấn luyện viên ở đó."
Cả hai cùng ngẩn người, chuyện này có nghĩa là, duyên tới, có muốn ngăn cũng không được ư?
← Ch. 02 | Ch. 04 → |