← Ch.169 | Ch.171 → |
Trên mặt ông lộ ra nụ cười thành tâm nhất.
Tô Cường dừng lại, cúi người với đại trưởng lão.
"Cảm ơn ngài mấy năm qua đã dạy dỗ Tiểu Hương." Ông chân thành nói.
Hơn nữa còn dạy dỗ con ông tốt đến vậy, giúp cô có thể nhanh chóng hòa nhập với thế giới này.
Đại trưởng lão lập tức xua tay, không cần ông nói những lời khách sáo như vậy.
Ngược lại, khi Tô Trầm Hương và Trần Thiên Bắc cơm nước xong và trở về, Tô Cường đã hào hứng cùng đại trưởng lão chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy con tâm đắc trong cuộc sống hàng ngày.
Ông trông có vẻ rất vui, Tô Trầm Hương nhìn sang quan chủ đang nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, cảm thấy ánh mắt đó hơi kỳ lạ.
Cô giả vờ không để ý tới chuyện mình vừa tách khỏi ông lão để đi ăn cơm và bỏ lại cha cô một mình, đưa hộp đồ ăn ngon miệng đang ôm trong lòng cho ba người không đi ăn cơm tối.
Ông lão vùi đầu ăn thả cửa.
Rất có phong thái của Tô Trầm Hương.
Suy cho cùng, sinh hồn đã phiêu bạt mười mấy năm ròng, ông ấy phải tẩm bổ.
Ông ấy không khách sáo, Tô Cường cũng bớt gò bó hơn nhiều.
Ông ấy vốn dĩ đã cao to, ăn cơm cũng rất hùng hổ, về mặt này, quan chủ nhã nhặn chịu thua... Khóe miệng ông ấy méo xệch nhìn Tô Trầm Hương khí thế bừng bừng bắt đầu bữa tối thứ hai, trong đầu chỉ toàn là hình tròn màu đen đang lăn lộn trên tờ giấy, nó mập mạp, đen nhánh như hòn than, thậm chí còn không thấy cả cổ.
Đối diện với đại trưởng lão hung hãn và hai cha con nhà họ Tô, quan chủ lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì Bạch Vân Quan nhà đông nghiệp lớn.
Nuôi cả gia đình thật không dễ dàng!
Mặt khác, Trần Thiên Bắc yên tĩnh ở bên cạnh Tô Trầm Hương, quan chủ cũng rất bội phục cậu.
Làm... căng tin cho Tô Trầm Hương lâu như vậy mà không nản, thật sự rất đáng ngạc nhiên.
"Cũng không biết rốt cuộc nhà họ Trần xảy ra chuyện gì?"
Hai đệ tử chạy tới nhà họ Trần để lấy chứng cứ về ông cụ Trần.
Trong thời gian làm việc, quan chủ sẽ không liên lạc trừ khi cần thiết, tránh cản trở công việc của các đệ tử, suy cho cùng, khi đối mặt với lệ quỷ, một cú điện thoại cũng có thể gây ra ảnh hưởng rất nghiêm trọng. -
Ông ấy chỉ tính toán thời gian, đoán chừng thời gian này các đệ tử hẳn đã kết thúc công việc hàng ngày và đang trên đường đến nhà họ Trần.
Mà lúc này, trời đã sập tối.
Trong biệt thự nhà họ Trần, ông cụ Trần mệt mỏi từ tập đoàn về nhà, bảo tài xế trở về rồi dặn dò tài xế sáng mai tới đón mình. Trong căn biệt thự trống trải, ông cụ Trần ngồi một mình ở phòng khách, ánh đèn sáng chói, ông ấy trầm mặc bưng chén trà lên uống.
Mặc dù đang uống trà nhưng tâm tư của ông ấy hoàn toàn không đặt vào nó.
Bởi vì ông ấy đang suy nghĩ một chuyện khiến ông ấy rất tức giận.
Hôm nay, ở cuộc họp tập đoàn đã có người đề nghị nếu Trần Thiên Bắc thật sự muốn trở thành người thừa kế của Trần thị, vậy Trần Thiên Bắc nên học cách hòa hợp với các thành viên trong nhà họ Trần thay vì lạnh lùng xa cách, thờ ơ với mọi người.
Đề nghị này thật ra không có vấn đề gì.
Dù sao thì mối quan hệ của Trần Thiên Bắc với nhà họ Trần cũng cực kỳ tệ, nếu như cậu trở thành người thừa kế, những người trong nhà họ Trần ít nhiều sẽ cảm thấy lo lắng.
Nhưng yêu cầu Trần Thiên Bắc hòa thuận với người trong họ, gắn kết tình cảm, thực sự trở thành người một nhà, không nhắc tới chuyện Trần Thiên Bắc có đồng ý hay không, ông cụ Trần là người đầu tiên không đồng ý.
Ông ấy tuyên bố Trần Thiên Bắc là người thừa kế tập đoàn không phải là vì thật lòng muốn cậu trở thành người thừa kế của mình, ông ấy chỉ đang tạm thời lôi kéo, lợi dụng Trần Thiên Bắc, sau đó hy sinh cậu mà thôi.
Nếu như Trần Thiên Bắc thật sự tiến vào gia tộc, thật sự dính líu đến người nhà họ Trần, vậy sau này muốn thao túng cậu thì sợ rằng sẽ rất phiền toái.
Sau lưng Trần Thiên Bắc có Bạch Vân Quan, còn có xí nghiệp Minh thị, không giống như đồ phế vật Trần Đường dễ dàng bị loại bỏ.
Một thoáng bất cẩn, nói không chừng thằng nhóc này thật sự có thể tranh quyền đoạt vị.
Suy cho cùng, cậu là cháu trai của ông ấy, chỉ cần ông ấy không có chỉ định đặc biệt gì, Trần Thiên Bắc sẽ được hưởng quyền lợi to lớn nhất của mình.
Còn ông ấy... thì đã già rồi.
Ông cụ Trần chợt cảm thấy như vậy không được.
Bởi vì dù các thành viên trong gia tộc có nhiều lời phê bình kín đáo về Trần Thiên Bắc nhưng thực ra trong nội bộ nhà họ Trần, Trần Thiên Bắc có ấn tượng tốt đẹp hơn Trần Đường rất nhiều.
Một người thừa kế ưu tú, không có tiếng xấu, học tập xuất sắc tại trường trung học trọng điểm, rõ ràng là tương lai rất xán lạn, hơn nữa còn có quan hệ với Bạch Vân Quan, so sánh với một tên ăn chơi trác táng, vô dụng bất tài, chỉ biết cặp kè với phụ nữ như Trần Đường, quả thực giống như món quà được thần linh ban tặng.
Chính vì điều này, không có ai lập tức phản đối khi Trần Thiên Bắc trở thành người thừa kế của Trần thị, lời phê bình kín đáo duy nhất cũng chỉ có cái cớ "cậu không thân với nhà họ Trần" thôi.
Mà tình cảm thì có thể vun đắp.
Khi ông cụ Trần đẩy Trần Thiên Bắc lên sân khấu, người trong họ vốn luôn lạnh nhạt và không thích Trần Thiên Bắc lúc trước kinh ngạc nhận ra rằng, Trần Thiên Bắc có rất nhiều ưu điểm.
Ví dụ như sau lưng cậu còn có xí nghiệp Minh thị của Minh Phong, có thể hợp tác nhiều hơn với Trần thị.
Thêm nữa, mối quan hệ phong phú của Bạch Vân Quan sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn cho tập đoàn Trần thị.
Nếu Trần Thiên Bắc tiếp quản, cậu sẽ mang lại rất nhiều lợi ích và lợi nhuận cho tập đoàn Trần thị, cho người nhà họ Trần.
Cho dù cậu quả thực rất trầm mặc và đáng ghét.
Nhưng... cậu thật sự có thể cho Trần thị quá nhiều thứ.
Huống hồ, Trần Thiên Bắc còn nhỏ, các nhánh bên có thể mở rộng tầm ảnh hưởng, tranh thủ lấy được nhiều lợi ích cá nhân hơn trước khi cậu đủ lớn để đảm nhận quyền lực của tập đoàn.
Người nhà họ Trần phát hiện ra điều này thì trở nên vô cùng nhiệt tình với Trần Thiên Bắc, mà điều này, trong mắt ông cụ Trần lại chẳng khác gì lấy đá đập vào chân mình... Hiện tại nếu muốn đá văng Trần Thiên Bắc, chỉ sợ thái độ của những người trong họ cũng là phản đối, đúng là mời thần thì dễ tiễn thần thì khó mà.
Ông ấy sầu lo vô cùng, mặc dù đã thảo luận với lão Đổng về ý định hiến tế Trần Thiên Bắc cho tòa thành Quỷ để xua tan mối họa trong lòng, thế nhưng lão cáo già đã trải qua mấy chục năm thăng trầm trên thương trường như ông cụ Trần vẫn cảm thấy chưa yên tâm hoàn toàn.
Sắc mặt ông ấy nghiêm trọng, đang nghĩ một vài biện pháp khác để kiềm chế Trần Thiên Bắc, chỉ có một mình ông cụ Trần đang bưng chén trà ngồi trong phòng khách yên tĩnh, bỗng dưng, ông ấy mơ hồ cảm thấy một luồng hơi thở lạnh lẽo kỳ quái phả vào vai.
Có thể thấy biệt thự quá lớn, việc ít người ở đúng là không được phù hợp cho lắm.
Ông ấy sa sầm mặt mày, vừa cầm điều khiển bật máy sưởi lên vừa suy nghĩ, nếu thật sự không ổn thì đổi sang một vài người hầu khỏe mạnh khác.
Cứ để biệt thự trống rỗng mãi cũng không ổn!
Đây nào giống ngôi nhà mà chủ tịch của một tập đoàn lớn nên ở chứ?
Không ấm áp chút nào.
Ông ấy vừa cảm thấy không vui trong lòng, vừa vô thức vỗ nhẹ lên bả vai hơi đau nhức vì cuộc họp kéo dài.
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc ngón tay già nua lướt qua vai, ông cụ Trần đột nhiên cứng đờ.
Trong tích tắc, ngón tay được bảo dưỡng kỹ càng của ông ấy dường như đã va phải một cái chạm có chút lạnh lẽo và cứng ngắc bên bả vai.
Cái chạm này lướt nhanh qua ngón tay, có vẻ hơi dao động, còn mang theo một luồng gió nhẹ lạnh toát.
Hình như bên tai có thứ gì đó đang lắc lư, xúc cảm đó không phải là thứ quần áo trên vai có thể làm được, ông cụ Trần thoáng do dự, không khỏi nảy sinh vài phần bất an trong lòng, ông ấy chầm chậm, cẩn thận nghiêng đầu, nhìn về phía bả vai mình.
Một đôi chân chĩa thẳng xuống đất, bàn chân với những vết bầm tím loang lổ lắc lư trên vai ông ấy, mũi chân suýt soát chạm vào bả vai.
Khi một đôi chân quái dị như vậy xuất hiện trong tầm mắt, ngay khoảnh khắc đó, trái tim ông cụ Trần gần như nổ tung.
Không khí lạnh lẽo đến kinh hoàng đột nhiên ập đến từ sau lưng khiến ông ấy hoảng sợ hét to một tiếng, ném chén trà xuống gầm ghế sô pha.
Cả người như nhũn ra, ông ấy sợ sệt không dám tin, giữ chặt trái tim tê dại mà chật vật bò dậy, cố gắng nhìn về phía sô pha, ông ấy lập tức nhìn thấy phía trên sô pha phòng khách, trên khoảng không ở vị trí ngồi sô pha mà ông ấy thích nhất, quen thuộc nhất lại đang có một cái bóng treo lơ lửng.
Cái bóng này đổ dài, hung tợn và khủng khiếp không tả xiết.
Cố gắng nhìn theo cái bóng lên trần nhà, có thể nhìn thấy một sợi dây thừng đã buông thõng giữa không trung, thắt chặt quanh cổ cái bóng.
Đầu của cái bóng thò ra khỏi sợi dây thừng, rũ xuống không thấy rõ mặt, hướng về phía ông cụ Trần. Ngay khi ông hét lên đầy sợ hãi, máy sưởi chợt dừng lại, đèn trong biệt thự chớp tắt không ngừng rồi dần dần trở nên mờ mịt.
Cửa biệt thự vang lên tiếng khóa cửa.
Mũi chân của cái bóng bị treo lên gần như rơi xuống sô pha, chĩa về phía ông cụ Trần, dường như đang nhìn chằm chằm vào ông ấy.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim của ông cụ Trần đột nhiên ngừng đập.
Ông ấy hoảng sợ nhìn cảnh tượng hãi hùng này.
Ông ấy không phải là người bình thường không có kiến thức, cũng từng được Quỷ Môn mời đến, nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng quỷ dị, cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải lệ quỷ.
Nhưng cho dù là vậy, khi ác ý thật sự không bị áp chế và khí lạnh bám trên người mình, ông ấy vẫn cảm thấy ngột ngạt và bất lực.
Nhìn quỷ ảnh treo trên dây thừng này không tiếp tục cử động, ông cụ Trần bật dậy với sức lực mà ngay cả người trẻ tuổi cũng không thể làm được, khuôn mặt già nua vặn vẹo lao thẳng lên lầu hai của biệt thự.
Là một người giàu có, trong nhà của ông ấy đương nhiên cũng có rất nhiều thứ để bảo vệ bản thân.
Thấy biệt thự bất ngờ xuất hiện một con lệ quỷ đáng sợ như vậy, thậm chí bắt đầu ảnh hưởng đến toàn bộ biệt thự, giờ phút này, vì mạng sống, ông ấy đã bộc phát tiềm lực lớn nhất.
Cho dù cầu thang thông lên lầu hai trở nên trơn nhẵn méo mó, bên tai dường như truyền đến tiếng cười khe khẽ nhưng ông ấy không dám quay đầu lại, vừa lăn vừa bò xông vào thư phòng trên lầu hai, dùng sức đóng chặt cửa thư phòng rồi lấy ra một lá bùa ngọc trắng hộ thân vô cùng tinh xảo.
Bùa do Bạch Vân Quan làm.
Mặc dù ông ấy thích những thủ đoạn của Quỷ Môn nhưng bùa hộ thân của Bạch Vân Quan vẫn đáng tin cậy hơn.
Vừa nhanh chóng chặn một tấm bình phong sơn thủy được chạm trổ bằng ngọc trắng ở cửa, ông cụ Trần vừa cầm bùa ngọc trắng hộ thân lên, rồi lại cảm thấy cực kỳ bất an.
Ông ấy nghĩ tới sắc mặt kỳ lạ của Trần Thiên Bắc khi đến biệt thự gặp mình.
Lúc đó, ông ấy cứ nghĩ Trần Thiên Bắc không chịu hòa thuận với mình, thậm chí không muốn ngồi chung một chỗ với ông ấy là vì vẫn còn nút thắt trong lòng.
Nhưng bây giờ ngẫm lại sắc mặt kỳ lạ của Trần Thiên Bắc khi ấy, ông cụ Trần đột nhiên cảm thấy lộp bộp trong lòng.
Lúc đó, Trần Thiên Bắc nhìn lên đỉnh đầu của ông ấy, sau đó rời đi mà không quay đầu lại.
Chẳng lẽ khi ấy cậu đã nhìn thấy thứ gì rồi?
Ông cụ Trần là một người đa nghi.
Trong lòng dấy lên nghi ngờ, thế nhưng chuyện khiến ông ấy nghi ngờ hơn lại là chuyện khác.
Quỷ ảnh treo lơ lửng nhìn chằm chằm ông ấy, lửng lẳng trên đỉnh đầu của ông ấy, rốt cuộc là từ đâu tới?
Lớp bảo vệ của biệt thự nghiêm ngặt như vậy, người bình thường không thể tùy ý đi vào thả lệ quỷ.
Nhưng khi Trần Thiên Bắc rời khỏi biệt thự, quỷ ảnh này lại xuất hiện.
Sắc mặt âm trầm ôm bùa hộ thân của Bạch Vân Quan, ông cụ Trần cẩn thận hồi tưởng, nhất thời trong lòng dấy lên một sự nghi ngờ cực lớn.
Lẽ nào... Trần Thiên Bắc phát hiện chỉ còn một mình ông ấy ở trong biệt thự, thuận tiện để cậu ra tay nên đã ném một con lệ quỷ vào biệt thự?
Nếu không, ngoại trừ Trần Thiên Bắc - "Mắt" có thể thu hút lệ quỷ thì còn ai có thể có năng lực dẫn dụ lệ quỷ tới biệt thự như này?
Nghĩ tới đây, ông ấy vội nhìn về phía tấm bình phong ngọc trắng mua từ Bạch Vân Quan ở cửa.
Trần Thiên Bắc là người của Bạch Vân Quan.
Cậu muốn hại chết ông ấy, vật trấn trạch của Bạch Vân Quan còn có thể tin tưởng được không?
Đột nhiên, bình phong sơn thủy nứt ra.
← Ch. 169 | Ch. 171 → |