Vay nóng Tima

Truyện:Sung Sướng Bên Đại Lão - Chương 155

Sung Sướng Bên Đại Lão
Trọn bộ 208 chương
Chương 155
0.00
(0 votes)


Chương (1-208)

Siêu sale Lazada


Nhưng ai sẽ cống hiến cái ôm này?

Hai con lệ quỷ nhìn nhau, đều hy vọng đối phương sẽ gánh vác.

Cô giáo Văn cách nữ quỷ váy đỏ gần hơn, rõ ràng thân cận với cô ta hơn.

Ngay lúc tiếng khóc cứng đờ cất lên, nữ quỷ váy đỏ lơ lửng dần tiến lại gần cô giáo Văn.

Cô ta không nhúc nhích, lắng nghe tiếng khóc xen lẫn nhiều cảm xúc sau khi sống sót qua tai nạn một hồi lâu.

Một lúc lâu sau, tiếng khóc vẫn không ngừng, cô ta ngẩng đầu, dùng một đôi mắt đỏ ngầu thống khổ nhìn Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương rón rén, chuẩn bị rời đi.

Bởi vì... Cô biết được sau khi gặp phải đau đớn, nhất định người sống muốn tìm một chỗ để dựa vào.

Trước kia, người chịu trách nhiệm dịch vụ hậu mãi* sau khi bán hàng chính là Tô Trầm Hương, phải khổ sở lắng nghe đủ loại lời nói từ tận đáy lòng của khách hàng.

*dịch vụ hậu mãi: hỗ trợ sau bán hàng.

Hiện giờ chính là nữ quỷ váy đỏ!

Lệ quỷ mặt mày hớn hở, cảm thấy cuối cùng mình cũng chạy thoát được một phen, chuẩn bị rời đi.

Dù sao thì trong nhà cô giáo Văn cũng không còn chuyện gì.

Chỉ cần tâm trạng tốt một chút là có thể trở về trường học, lên lớp như bình thường.

Tuy rằng không biết loại chuyện quỷ thai này còn có thể xảy ra ở địa phương khác hay không, nhưng mà Tô Trầm Hương cảm thấy, lần này tổn thất nhiều quỷ ảnh nhỏ như vậy, Quỷ Môn cũng phải chịu đả kích không nhỏ.

Hiển nhiên, bởi vì cảm thấy không ít học sinh của cô giáo Văn muốn đến đây để thăm cô ấy, cảm thấy đây là một cơ hội tốt để gieo rắc quỷ thai, rốt cuộc thì những học sinh này đều là người trẻ tuổi khí huyết tràn đầy, đương nhiên đã được Quỷ Môn nhắm trúng. -

Cho nên, Tô Trầm Hương đã thu hoạch được không ít loại quỷ ảnh nhỏ nhắn này, còn thu hoạch một đống lương thực... Thật lòng mà nói, Quỷ Môn cũng vất vả lắm mới có thể tích lũy nhiều như vậy.

Trong lòng Tô trầm hương tính toán một chút, cảm thấy gần đây hẳn là Quỷ Môn không còn nhiều lệ quỷ để làm việc ác nữa, trước tiên yên tâm một chút, lập tức chuẩn bị về nhà hưởng thụ chiến lợi phẩm ngày hôm nay.

Nữ quỷ váy đỏ gì đó, là chuyện riêng của cô ta.

Người cứu cô giáo Văn nhảy lầu là nữ quỷ váy đỏ, người cung cấp dịch vụ hậu mãi đương nhiên cũng là cô ta.

Hương Hương không xen vào!

Lệ quỷ ôm cặp sách đầy thịt bò khô của mình, không chút áy náy nào đã muốn chuồn đi.

Nữ quỷ váy đỏ bị chặn ở trong góc, cúi đầu, nhìn cô giáo cả khuôn mặt đều là nước mắt nước mũi dưới chân mình, cô ấy vừa đói vừa khát, đau đầu choáng váng mà cũng không chịu rời đi.

Cô ta rơi vào trạng thái hoài nghi quỷ sinh.

Người sống... thật sự có thể tín nhiệm một lệ quỷ như cô ta được à?

Cô ta chỉ thuận tay cứu một người sống, thuận tiện mở không gian lệ quỷ ra một lần để giấu cô ấy đi, tuy rằng cũng coi như là ơn cứu mạng, nhưng mà... Hiện tại phải làm sao bây giờ?

Nữ quỷ váy đỏ tiếp tục im lặng.

Cô ta không biết làm thế nào với người sống nhỏ bé yếu ớt đến mức phẩy tay là có thể bóp chết.

Trong phòng đều là tiếng khóc của cô giáo Văn, Tô Trầm Hương đã dịch chuyển đến cửa chính, sau một tiếng cạch, cửa mở ra, cô nhanh chân bỏ chạy.

Khóe miệng Trần Thiên Bắc run rẩy mà đi theo cô cùng vào thang máy, nhìn thấy Hứa Phi cũng đi vào, cậu lạnh lùng gật đầu, nhấn nút thang máy xuống tầng một.

"Không ngờ lại gặp được nữ quỷ váy đỏ ở chỗ này.."

"Cậu quen cô ta à?" Hứa Phi cảm thấy Tô Trầm Hương có mối quan hệ bạn bè rất rộng.

Lúc trước có tiểu quỷ bên người Trần tổng, bây giờ có nữ quỷ váy đỏ... Máu chảy tí tách nhỏ giọt từ làn váy của nữ quỷ kia, có vẻ không phải quỷ bình thường.

"Cũng có thể xem là như thế. Trước kia từng hợp tác. Mấy con quỷ như cô ta khá tốt, nếu sau này cậu gặp lại cô ta thì không cần sợ cô ta." Tâm tư Tô Trầm Hương đã bay tới thịt bò khô trong cặp sách, nói vu vơ: "Cô ta cực kì hung dữ, nhưng mà lần này dường như đã đắc tội một người không nên đắc tội."

Lúc trước kết âm hôn, hiện tại là quỷ thai, nếu như có người của Quỷ Môn ở chỗ này, bọn họ sẽ tính đến chuyện hỏi nữ quỷ váy đỏ một câu, tại sao chỗ nào cũng có mặt cô ta?

E rằng cô ta sẽ không cẩn thận bị Quỷ Môn thẹn quá hóa giận làm hại.

Nhìn thấy cô giáo Văn rốt cuộc đã được an ủi, nhìn cô ấy uống nước ấm, nữ quỷ khổ sở nấu cháo cho cô ấy, thấy cô ấy ăn nửa chén cháo rồi lên giường ngủ, sau đó nữ quỷ lại chạy đến bệnh viện tìm cô, Tô Trầm Hương thấy vậy thì bĩu môi.

Khoảng cách xã giao được duy trì giữa nữ quỷ váy đỏ và cô càng lúc càng lớn.

"Cô không cần phải sợ tôi. Tôi không ăn thịt cô đâu." Cô còn phải vào bệnh viện với Lâm Nhã nên nhỏ giọng nói.

Nhưng mà uy tín của cô với lệ quỷ dường như cũng chỉ có như vậy, nữ quỷ váy đỏ vẫn không nhúc nhích, chỉ cúi đầu ở nơi cách xa cô.

"Cô lại tìm được manh mối về quỷ thai rồi à?" Giống như nữ quỷ váy đỏ không cần đi học không cần đi làm, cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, mỗi ngày đều đi tìm dấu vết của đám người Quỷ Môn xấu xa, Tô Trầm Hương cảm thấy cuộc sống của cô ta thật ra nhàn hạ.

Khi nhìn thấy nữ quỷ váy đỏ khẽ gật đầu một cách cứng nhắc, cô thử hỏi: "Vậy cô có biết chủ mưu đằng sau vụ quỷ thai ở đâu không?"

Cho dù là người của Quỷ môn thì cũng phải tìm ra người trước.

Lần này, nữ quỷ váy đỏ không gật đầu, dường như cũng rất phiền não, cô ta do dự một chút rồi chỉ vào Tô Trầm Hương.

"Tôi á?"

Ngón tay cứng ngắc của nữ quỷ váy đỏ vẫn chỉ vào cô như cũ.

"Tôi... Từ Lệ?" Tô Trầm Hương đột nhiên cảm thấy có liên hệ với bà ta.

Lúc này, cô ta mới cứng ngắc gật đầu.

Từ Lệ rõ ràng có liên quan đến Quỷ Môn.

Tô Trầm Hương muốn tìm được những kẻ độc ác nham hiểm của Quỷ Môn, thật ra nếu đi tìm Từ Lệ thì chắc chắn sẽ có chút manh mối.

Nhưng mà gần đây, Tô Trầm Hương muốn vạch trần Từ Lệ.... Lập tức làm hòa với bà mẹ Từ Lệ, vậy thì Từ Lệ sẽ tiếp tục lên mặt.

Bây giờ, Tô Trầm Hương rất hài lòng với tâm tình thấp thỏm đến sợ hãi của Từ Lệ, vậy nên không vội giả vờ giả vịt với Từ Lệ, ngược lại đánh giá nữ quỷ váy đỏ từ trên xuống dưới thật lâu, lúc này mới hỏi cô ta: "Hình như cô muốn nói gì với tôi à?"

Cái miệng bị sợi tơ mịn nhỏ màu đỏ như máu khâu lại của cô ta hơi mở ra một chút, nhỏ từng giọt máu tươi, dường như muốn nói gì đó.

Cô ta lẳng lặng nhìn Tô Trầm Hương, khóe miệng nhếch lên, từng giọt máu tươi lăn xuống chiếc váy đỏ tươi.

Tô Trầm Hương im lặng mà nhìn cô ta trong chốc lát.

"Tôi biết rồi. Địa chỉ ở đâu, khi nào?" Cô nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn lịch trình ngày hôm nay một chút rồi nói: "Vậy để cuối tuần đi. Trường học có hai ngày nghỉ, tôi sẽ kết thúc chuyện này với cô."

Cô dừng lại một chút, trong lòng một lần nữa tự nói với mình: ma nữ này chết oan, không thể ăn được, cô dùng giọng điệu chua chát nói: "Tiểu Bạch rất đẹp. Cô cũng sẽ rất đẹp."

Cô lẩm bẩm mấy câu, nếu không phải trong cặp sách đã có thịt bò khô thì cô sẽ đau lòng muốn chết.

Nữ quỷ váy đỏ dừng lại một chút rồi xoay người bay đi.

"Cậu đã hứa gì với cô ta?"

"Người đàn ông hại chết cô ta đã bị cô ta lột da, thù hận rõ ràng. Nhưng cậu đừng quên, lúc trước mấy "người nhà" kia đã nhận được rất nhiều tiền bồi thường nhờ cô ta."

Tô Trầm Hương vừa đi vào bệnh viện với Trần Thiên Bắc, vừa nhỏ giọng nói: "Cô ta cũng không phải thánh mẫu gì, sao có thể để những người từng tổn thương cô ta hưởng phúc nhờ cái chết của cô ta chứ."

Lúc trước, sau khi người đàn ông liên tiếp hại chết nữ quỷ váy đỏ và Tiểu Bạch mất mạng, cục cảnh sát đã từng phát tiền bồi thường cho người nhà của hai người bọn họ, rất nhiều tiền, chắc phải đến mấy trăm vạn ấy nhỉ?

Ngẫm lại, người nhà Tiểu Bạch đau xót thống khổ, có người nhà kia thì cầm tiền bán mạng của nữ quỷ váy đỏ mà mặt mày hớn hở, bàn bạc với nhau sau này sẽ tiêu tiền như thế nào, Tô Trầm Hương cũng cảm thấy, nữ quỷ váy đỏ khẳng định sẽ không để yên cho bọn họ.

Lệ quỷ lột da tra nam sao có thể là thánh mẫu được chứ?

Chẳng qua là Tô Trầm Hương cảm thấy nữ quỷ váy đỏ rất có giới hạn.

Cô ta không muốn hại tính mạng người khác nữa, mà chỉ cần Tô Trầm Hương "phối hợp" một phút thôi.

Trần Thiên Bắc nhìn con người trong đôi mắt của Tô Trầm Hương đảo một vòng, hiển nhiên đang kìm nén chủ ý xấu xa.

"Đến lúc đó tôi đi theo cậu."

Đối mặt với người sống, Trần Thiên Bắc cũng rất lo lắng Tô Trầm Hương chịu thiệt.

Cho dù Tô Trầm Hương không cần cậu bảo vệ, nhưng mà cậu vẫn không nhịn được mà muốn kiêm thêm chức vệ sĩ.

Không kiêm chức không được.

Trước có Bạch Vân Quan, sau có Quỷ Môn, bây giờ còn có một Hứa phi muốn mời cô ăn cơm.

Không bắt kịp thời đại và mở rộng phục vụ, vậy thì lòng khách hàng còn không bay đi sao?

Theo dõi.

Chỉ cần theo dõi sát sao.

Ngành ẩm thực cạnh tranh kịch liệt như vậy, khiến Trần thiếu lại một lần nữa cảm giác được áp lực sâu sắc của câu nói "thương trường như chiến trường".

"Được chứ. Vừa hay cậu có xe." Hình như người nhà của nữ quỷ váy đỏ sống ở một quận khác trong thành phố này, phải lái xe đi.

Tô Trầm Hương đồng ý ngay lập tức, thấy sắc mặt Trần Thiên Bắc dịu dàng hơn rất nhiều, cô ngọt ngào nhỏ giọng nói với cậu: "Trần Thiên Bắc, may mà có cậu đó! Có cậu ở đây, tôi cảm thấy không có gì là không giải quyết được."

Cô ăn no, miệng sẽ rất ngọt.

Trần Thiên Bắc biết rõ cô đang gạt người, nhưng mà không biết phải làm thế nào với cô.

Thật ra suy nghĩ một chút, có thể làm cho Tô Trầm Hương còn nhớ tới việc dùng lời ngon tiếng ngọt để gạt người, dường như cũng chỉ có một mình cậu.

Đổi lại là người khác, Tô Trầm Hương ngay cả lừa gạt cũng lười.

Có thể thấy được ở trong lòng của cô, cậu vẫn khác biệt.

Trần Thiên Bắc tự an ủi trong lòng một chút.

"Người khác làm sao có thể so sánh với cậu được?" Tô Trầm Hương vừa nói, vừa thuận tay bấm số điện thoại của ông lão, lúc này, ông lão đang nằm trên giường ăn đồ bổ.

Ông ấy vừa mới tỉnh lại, nghe nói vẫn chưa tỉnh táo lắm... Đương nhiên, người vừa mới tỉnh lại đều hơi choáng váng, chẳng qua Quan chủ lo lắng quá mức, vơ vét không biết bao nhiêu thuốc bổ để ông ấy bồi bổ thân thể.

Nhận được điện thoại của Tô Trầm Hương, mặc dù khi nói chuyện vẫn còn gặp khó khăn, ông lão lại dùng giọng nói ôn hòa với cô: "Thịt bò khô? Nghe có vẻ ngon đấy. Nhưng mà cẩn thận một chút, Quỷ môn tổn thất nhiều như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ. Bằng không... Cho con..."

Dường như ông ấy đang giơ ngón tay đếm trong chốc lát ở đầu dây bên kia điện thoại, sau đó mới nói: "Bảo mấy thằng oắt con kia đến bảo vệ cháu nhé?"

Tô Trầm Hương không hé răng, nghiêng đầu hỏi Trần Thiên Bắc.

"Mấy thằng oắt con là sao?"

Khóe miệng Trần Thiên Bắc giật giật mấy cái.

"Thì... ám chỉ đám người Tưởng sư huynh đó."

"Vậy tại sao lại gọi là mấy thằng oắt con?"

"Cậu là đệ tử của đại trưởng lão, mà đại trưởng lão thì có bối phận cao nhất, nêm cậu có thể xem là trưởng bối của mấy sư huynh kia." Tô Trầm Hương là lệ quỷ thông minh, chợt hiểu ra từ lời giải thích của Trần Thiên Bắc.

Tuy rằng cảm thấy nhiều đồ tử đồ tôn rất thú vị, bắt nạt người sống cũng khá vui.

Nhưng mà phải ngẫm lại, Bạch Vân Quan cũng khá tốt với mình, Quan chủ còn nhớ phải dự trữ đồ ăn ngon cho mình, cô thở dài một hơi nói: "Vẫn nên kêu là huynh thôi ạ."

Đại trưởng lão hừ hừ hai tiếng.

"Hương Hương nhà ta thật sự rất tốt bụng và lương thiện! Chúng ta có thể có được Hương Hương là phúc phận ngàn đời!" Bằng không, ỷ vào bối phận cao mà tác oai tác phúc cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà dám làm như vậy thì chắc da mặt phải dày tám mét.

Trần Thiên Bắc nghe được những lời này thì che miệng lại, cậu tự hỏi có phải đầu óc của Đại trưởng lão vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn đúng không?

Phúc phận... Chính là phúc phận kiểu nhà kho lệ quỷ bị cô ăn sạch sẽ ấy hả?

"Còn không phải sao! Cháu chính là người tốt bụng và lương thiện nhất trên thế giới này!" Đã được khen ngợi, Tô Trầm Hương, kiêu ngạo!

Cô đắc ý mà ưỡn bộ ngực nhỏ lên, mặt mày hồng hào.

"Đừng quên ăn cơm. Cuộc sống bây giờ thoải mái hơn rất nhiều so với khi còn ở nhà cổ. Đừng ăn kiêng, ta sẽ đau lòng cho cháu lắm!" Ông lão đang ăn đồ bổ của bản thân, bổ dưỡng đến mức mái tóc hoa râm cũng trở nên mềm mại, lại nhớ phải dặn dò Tô Trầm Hương ăn cơm no.

Ông ấy nhỏ giọng nói: "Ông đã nói với bọn họ rồi, sau này khi trừ quỷ, có thể bắt về thì bắt về hết, không thể để con thiếu ăn như lúc trước."

Giọng điệu đau xót kịch liệt của ông lão từ đầu dây bên kia truyền đến, thương cảm mà nói: "Ông luôn muốn cháu được ăn uống điều độ, Hương Hương của chúng ta khi còn nhỏ đã phải chịu khổ nhiều rồi!"

Tô Trầm Hương thở ngắn than dài theo đầu dây bên kia.

Đáng tiếc không thể ôm đầu khóc rống với ông lão.

Sắc mặt Trần Thiên Bắc đờ đẫn mà lắng nghe.

Nghĩ đến những đồng môn trong Bạch Vân Quan đã từng hoài niệm nhắc tới một Đại trưởng lão tính tình ngay thẳng, oai phong, chính nghĩa lẫm liệt với mình, cậu cảm thấy mọi lời kể trong quá khứ đều vỡ vụn thành từng mảnh.

Bạch Vân Quan... Rõ ràng sắp xong đời rồi!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-208)