← Ch.137 | Ch.139 → |
Tô Trầm Hương ngang nhiên hả hê trên nỗi đau của người khác, nhưng Trương sư huynh cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Ân oán rõ ràng, Tiểu Hương nhà anh ấy là một người có tính tình như vậy.
... Trương sư huynh cũng là người thức thời.
Anh ấy cũng giả vờ gật đầu, giả ngu trước mặt Quan chủ.
Bởi vì cô không muốn giải chú cho Trần Đường.
Hãy để ông ta chịu tội đi!
Mặc dù trong mắt những người tốt bụng thì điều này có vẻ không hay lắm. Nhưng nhìn thiếu niên tuấn tú lặng lẽ đứng bên cạnh Tô Trầm Hương, Trương sư huynh cảm thấy để Trần Đường cảm nhận một chút khi được coi là "mắt" sẽ có cảm giác như nào.
"Vậy thì anh phải nghỉ ngơi thật tốt đây." Trương sư huynh cũng đình công, không có ý định giúp Trần Đường đuổi quỷ.
Anh ấy đã bận rộn suốt mấy ngày rồi, hiện tại liền ngáp dài mệt mỏi.
"À đấy, vấn đề lần trước em hỏi, đồng môn nói trong thôn không có vấn đề gì ấy, thế nào rồi?" Tô Trầm Hương cùng mọi người đi ra ngoài, để lại căn phòng nhỏ âm u lạnh lẽo cùng tiếng kêu thảm thiết, khóc lóc cầu cứu của Trần Đường phía sau, quan tâm hỏi.
Cô rất quan tâm đến chuyện này, Quan chủ đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của cô, nhẹ nhàng thở dài nói: "Đã bị giam giữ rồi."
"Thật sự có vấn đề ak?"
Gương mặt Trương sư huynh lộ ra vẻ chán nản, nhẹ nhàng gật đầu.
Khi biết đồng môn đã ở bên nhau hơn mười năm khả năng có vấn đề, trong lòng anh ấy cảm thấy rất khó chịu.
"Anh ta là người thế nào? Tại sao anh ta lại phản bội Bạch Vân Quan?" Tô Trầm Hương nghĩ mãi không ra, tại sao lại có người phản bội chính nghĩa mà gia nhập tà ma ngoại đạo... Là bởi vì tiền lương ở Bạch Vân Quan không cao, hay là phúc lợi không tốt, hay đồng môn không đủ hiền?Tô Trầm Hương cảm thấy Bạch Vân Quan rất tốt, hơn nữa còn giữ lại thức ăn cho cô, cô cảm thấy vô cùng tốt.
Cô bé nghiêng cái đầu nhỏ, vẻ mặt khó hiểu, Quan chủ thì cáo già... nhiều tuổi, càng thêm nghiêm túc hơn, rất bình tĩnh nói với Tô Trầm Hương: "Quỷ Môn có thể cho anh ta thứ mà chúng ta không thể cho anh ta được."
"Quỷ Môn có thể cho anh ta cái gì?"
Quan chủ lắc đầu và thở dài nhẹ nhàng một hơi.
"Vì tình yêu của anh ta."
"Tình yêu sao?" Hiện tại, Tô Trầm Hương quá sợ hãi "Tình yêu" rồi.
Đầu năm nay, mọi thứ đều đổ lỗi cho tình yêu.
Tình yêu vô tội không?
"Anh ta là sư đệ đồng môn, đương nhiên em phải gọi anh ta là sư huynh." Trương sư huynh thấy Quan chủ là trưởng bối, không tiện nói ra mấy chuyện này, vừa khoác vai của Tô Trầm Hương vừa đi lên xe quay về Bạch Vân Quan, trả lời câu hỏi của cô: "Địa vị của anh ta tương đối thấp, năng lực cũng không bằng mấy sư huynh chúng ta."
Không phải tất cả đệ tử ở Bạch Vân Quan đều trở thành người tài giỏi.
Một số người có thiên phú bình thường, tuổi tác cũng không còn trẻ, cũng chỉ ở mức tạm được.
Những đệ tử như vậy có địa vị tương đối thấp, thường là chạy việc vặt, chiêu đãi khách hàng, duy trì trật tự trong quan, sẽ không được tiếp xúc các công việc nòng cốt.
Tuy nhiên, bọn họ đều lớn lên ở Bạch Vân Quan, nhìn nhau từ nhỏ đến lớn, nên mọi người trong quan tương đối tin tưởng họ.
Chính vì sự tin tưởng này mà ban đầu Quan chủ mới điều anh ta đi quan sát dự án ở ngôi làng của Trần Đường.
Nhưng bởi vì vị trí tương đối bên lề, cho nên lúc đại trưởng lão tỉnh lại, anh ta không biết trước được.
"Người của Quỷ Môn đã dụ dỗ anh ta. Anh ta đang yêu một nghệ sĩ trẻ." Trương sư huynh dụi mắt nói với Tô Trầm Hương: "Cô gái mà anh ta yêu là một diễn viên quần chúng trong làng giải trí đã mấy năm rồi. Cô ta cũng không giỏi lắm, tình cờ quen biết anh ta, họ liền hẹn hò bí mật với nhau. Người phụ nữ này muốn nổi tiếng nhưng anh ta không thể giúp được gì, cũng không muốn để cô ta đi tiếp khách, vừa vặn lúc này người của Quỷ Môn tới tìm anh ta, nói có thể cho cô ta một cơ hội."
"Sau đó, anh ta liền bán đứng Bạch Vân Quan à?"
"Ban đầu, anh ta không biết người tìm đến cửa là người của Quỷ Môn, chỉ nói là người của công ty giải trí." Trương sư huynh chậm rãi nói: "Lúc bạn gái anh ta ký hợp đồng với họ, đúng là được vào một vài đoàn phim lớn, đóng một số vai phụ, lúc này, người của Quỷ Môn mới lộ mặt thật sự."
Nếu như ở thời điểm đó, anh ta từ chối tiếp xúc với Quỷ Môn thì chuyện này cũng chẳng là gì cả.
Nhưng anh ta lại không đoạn tuyệt hoàn toàn với Quỷ Môn.
Bởi vì người yêu của anh ta đã nếm trải hương vị được hoan nghênh, cũng thưởng thức niềm vui sướng của sự nổi tiếng. Cô ta không thể mất đi sự giúp đỡ này và quay trở lại cảnh làm người chạy vặt trong đoàn phim như ngày trước.
Cô ta đã cầu xin anh ta.
Có lẽ đã hứa hẹn gì đó với anh ta.
Chỉ cần anh ta bằng lòng tiếp tục hợp tác với Quỷ Môn, cô ta có thể trở thành nữ minh tinh nổi tiếng, sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Và họ có thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi."Cho nên, anh ta đã che giấu sự bất thường của ngôi làng, hơn nữa còn sai đồng môn đi cùng anh ta làm việc khác nên cũng không phát hiện ra ngôi làng có vấn đề gì."
Khi kiểm tra ngôi làng từ xa, anh ta tìm ra lý do chia quân thành hai đường và để đồng môn kiểm tra khu rừng u ám ngoài làng, còn chính mình sẽ "mạo hiểm" vào làng và nhanh chóng đi ra. -
Đương nhiên, trong rừng nhất định không có vấn đề, còn anh ta thì nói cho đồng môn là trong làng cũng không có vấn đề gì.
Họ đều là sư huynh sư đệ lớn lên cùng nhau, ai sẽ nghi ngờ anh ta chứ?
Tất nhiên, đồng môn đã tin tưởng anh ta và cùng nhau quay về báo cáo kết quả.
Quả nhiên, người yêu của anh ta nhanh chóng nhận được một vai diễn tốt khác.
Bọn họ đắm chìm trong hạnh phúc mỗi ngày.
Khi thế giới giải trí đầy màu sắc hoàn toàn mở ra với hai người trẻ, cuối cùng anh ta cũng phát hiện ra, cuộc sống mà anh cho rằng vốn đã rất phong phú, vui vẻ, đứng trước những danh lợi cùng với sự phồn hoa của thế gian thì hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Cuộc sống ở Bạch Vân Quan đã trở nên buồn tẻ, nhạt nhẽo đối với anh ta.
Mà nhìn thấy người yêu trở nên rạng rỡ, vui vẻ, nhìn thấy tất cả những gì anh ta có được, anh ta dần dần không hề bài xích việc tiếp xúc với Quỷ Môn, thậm chí anh ta còn dần tiết lộ một số điều về Bạch Vân Quan cho Quỷ Môn.
Ví dụ......
"Ví dụ như đại trưởng lão, hay như chuyện về mấy sư huynh đệ chúng ta và có cả... em."
"Em á?" Tô Trầm Hương chỉ vào cái mũi nhỏ của mình, ngạc nhiên hỏi.
Tiết lộ thông tin của đại trưởng lão cũng là điều dễ hiểu, dù sao thì đại trưởng lão chính là Trấn Sơn Thái Tuế của Bạch Vân Quan.
Các sư huynh là thế hệ đệ tử ưu tú tiếp theo của Bạch Vân Quan.
Nhưng tiết lộ thông tin của cô, tiểu lệ quỷ của Bạch Vân Quan thì có ích gì?
Tiểu Hương cảm thấy cực kì oan ức!
"Gần đây em tiến bộ quá nhanh." Bởi vì ưu tú nên tiến bộ quá nhanh. Trương sư huynh nghĩ đến thành tích hơn nửa năm qua của Tô Trầm Hương, tự cảm thấy xấu hổ.
Trong lúc Tô Trầm Hương đang nghi hoặc, bỗng nhiên ánh mắt Trần Thiên Bắc trở nên cảnh giác và sắc bén, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên, ưu tú không phải là lỗi tại cậu. Trong nghề này, chỉ có thiên sư xuất sắc thì mới có thể được kính trọng."
Chính vì cậu biết tất cả thiên sư đều cậy tài khinh người, muốn được tôn trọng thực sự thì chỉ có trở nên ưu tú xuất sắc hơn nữa, Quan chủ mới có thể hỗ trợ Tô Trầm Hương trong mọi việc, không muốn Tô Trầm Hương bị người khác khinh thường.
Hơn nữa, bản thân Tô Trầm Hương đã làm nhiều như vậy chuyện, muốn che giấu hào quang của cô cũng không thể được!
Trương sư huynh đã chuẩn bị tâm lý rằng Tô Trầm Hương sẽ bị Quỷ Môn để mắt đến.
Cho dù mọi người trong Bạch Vân Quan đều biết sớm muộn gì Tô Trầm Hương cũng sẽ bị Quỷ Môn cảnh giác nhưng khi biết chính đồng môn của mình đã tiết lộ thông tin của Tô Trầm Hương cho người của Quỷ Môn, cảm giác thất vọng, tức giận vì bị phản bội vẫn không cách nào có thể xóa nhòa.
Tô Trầm Hương nhăn mặt lẩm bẩm hai tiếng, sau đó cảm thấy không sao cả.
"Muốn điều tra thông tin của em cũng quá dễ dàng rồi."
Cô không sợ người của Quỷ Môn điều tra lý lịch của mình.
Bởi vì gia cảnh của cô đã bị tiết lộ sạch sẽ hết trên Internet khi An Gia Gia hãm hại cô.
Gia đình, nguồn gốc và mọi thứ về cô đều có hết trên Internet. Vì vậy, nếu Quỷ Môn muốn thu thập thông tin về cô, chỉ cần lên Baidu tìm kiếm một chút, chẳng phải nhanh hơn việc hỏi đồng môn của cô hay sao?
"Không, không phải hỏi lai lịch của em mà là dò hỏi năng lực của em." Khóe miệng Trương sư huynh giật giật, cảm giác như bị cơn tức giận hút hết không khí. Phải rất lâu sau, anh ấy mới lắc đầu trước ánh mắt lo lắng của Tô Trầm Hương, anh ấy nói: "Em rất giỏi diệt trừ quỷ, đây chính là việc Quỷ Môn cảnh giác nhất. Họ có một cuốn vở, bên trong là danh sách những thiên sư có thể đuổi quỷ, em cũng ở trong danh sách đó."
"Trong danh sách còn có ai nữa?"
"Tất cả chúng ta đều có tên trong đó." Trương sư huynh nói với vẻ mặt đờ đẫn.
Chu sư thúc không tính, bởi vì ông ấy không giỏi trừ quỷ, vậy nên người của Quỷ Môn không coi trọng ông ấy.
Nhưng nếu là anh ấy hay Tưởng sư huynh, có thể khiến sinh hồn rời khỏi cơ thể thì đều có tên trong cuốn vở nhỏ của Quỷ Môn.
Bây giờ, tiểu sư muội của bọn họ cũng có tên trong danh sách.
"Nói như vậy, nếu không xuất hiện trong cuốn vở nhỏ của bọn họ thì sẽ không thể hiện được sự ưu tú của em, phải không? Hiện tại em có thể coi là một thiên sư xuất sắc được Quỷ Môn công nhận rồi còn gì." Tô Trầm Hương trầm ngâm nói.
Trương sư huynh dùng đôi mắt co giật cùng Quan chủ của Bạch Vân Quan cũng đang dụi mắt rất mệt mỏi nhìn nhau một cái, không nói nên lời.
Thật hiếm khi thấy một đứa trẻ lạc quan như vậy.
"Em và Quỷ Môn chạm trán nhau cũng không phải một hai lần, sớm muộn gì em cũng sẽ lọt vào tầm ngắm của họ. Chúng ta không nên tức giận vì em có trong danh sách đó, dù sao thì chuyện đó sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Chúng ta tức giận là vì cái gọi là tình yêu, vì hưởng thụ mà bất chấp mọi thứ, phản bội đồng môn của mình."
Tưởng sư huynh vẫn luôn im lặng, lúc này mới nhẹ nhàng nói: "Muốn biết năng lực của chúng ta thì không cần anh ta phải phản bội. Lúc chúng ta làm việc, năng lực của chúng ta đều thể hiện rõ trước mặt bọn họ, trong lòng Quỷ Môn cũng hiểu rõ. Đặc biệt muốn hỏi tình hình về em, vì không phải chỉ có Bạch Vân Quan mới có thông tin của em, mà là bởi vì bọn họ muốn hạ thấp sự tín nhiệm của anh ta, kéo anh ta xuống nước."
Những người bị cám dỗ sẽ thực sự rơi xuống nước.
Ngay cả đồng môn cũng có thể bán đứng được, và tất nhiên sẽ ngày càng bán đứng nhiều hơn.
Cho nên, lúc trước ở bệnh viện Thái Khang, anh ta đã bí mật phá hủy pháp trận phòng hộ của đại trưởng lão, để cho lệ quỷ xâm nhập vào giường bệnh của ông ấy.
Vì vậy, tin tức không phải là trọng điểm.
Quan trọng là sau đó, sự tín nhiệm của một con người ngày càng bị hạ thấp và lòng trung thành đối với đồng môn cũng vậy.
Cái sau mới là thứ Quỷ Môn muốn có.
"Vậy hiện tại anh ta bị giam rồi, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Tô Trầm Hương lập tức hiểu ra.
Cô đồng cảm nhìn Quan chủ một cái, chậm rãi kín đáo đưa cho ông một viên kẹo dẻo, lúc này mới hỏi Tưởng sư huynh.
Bởi vì Trương sư huynh có vẻ đặc biệt đau lòng, còn Tưởng sư huynh thì vẫn có thể chống đỡ được, liếc nhìn Quan chủ hiếm khi lại cho một miếng kẹo dẻo vào miệng nhai từ từ, phải rất lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, nói với Tô Trầm Hương: "Anh ta đã phạm vào nội quy của môn phái, lại suýt nữa hại chết người khác, anh ta sẽ bị xử theo quy định của pháp luật và bị trục xuất khỏi sư môn. Những gì anh ta lấy được từ Bạch Vân Quan cùng sẽ bị thu hồi."
"Làm sao thu hồi được?" Ví dụ như kiến thức phong phú về bùa, ngũ hành bát quái thì đều ở trong đầu người ta, không thể lấy lại được.
Tưởng sư huynh đột nhiên im lặng.
"Nếu như em lo anh ta sẽ tiết lộ các bí mật quan trọng thì không cần thiết, như anh có nói đó, địa vị của anh ta tương đối thấp." Tưởng sư huynh khéo léo nói ra.
"Đúng vậy. Anh ta không có vị trí nòng cốt như mấy sư huynh đây, không phải là đệ tử ưu tú."
"Địa vị thấp, không thể trở thành đệ tử nòng cốt, có nghĩa là..." Tưởng sư huynh cân nhắc nói: "Phần lớn kiến thức của thiên sư đều không thể nhớ được, học không được... Sư muội cũng hiểu điều đó mà. Chúng ta không cần lo rằng anh ta sẽ tiết lộ mấy bí mật quan trọng của Bạch Vân Quan."
Đối mặt với ánh mắt bối rối của Tưởng sư huynh, Tô Trầm Hương sửng sốt, chợt hiểu ra.
Nói chuyện hồi lâu, hóa ra kẻ phản bội này là một kẻ cặn bã không học được gì, cũng không nhớ được cái gì!
← Ch. 137 | Ch. 139 → |