← Ch.101 | Ch.103 → |
"Cô là Lâm tiểu thư đúng không ạ?" Thấy Lâm tổng và Lâm Nhã ngồi cứng đờ ở trong quán cà phê nhìn mình, Tiểu Bạch nhiệt tình hỏi han.
Vì buổi phỏng vấn hôm nay, cô ấy đã phải nỗ lực rất nhiều.
Mái tóc cuồn cuộn âm khí được buộc đuôi ngựa gọn gàng, lộ ra khuôn mặt thanh tú sạch sẽ. Vết máu trên mặt đã được lau rửa sạch sẽ, váy đỏ cũng cố gắng kéo căng để giữ không cho chảy máu ra.
Nhìn bề ngoài giống như một cô gái xinh đẹp, điềm đạm nho nhã.
Nếu không phải cô ấy bay vào, Lâm tổng thật sự không thể tin được.
"Cô ấy vào được như vậy sao?"
"Tiểu Bạch là lệ quỷ nhưng tâm địa lương thiện, ánh nắng bình thường không có tác dụng với cô ấy."
"Đúng vậy đúng vậy!" Tiểu Bạch lương thiện vội vàng gật đầu, nhìn cha con Lâm tổng với ánh mắt đầy chờ mong.
Tô Trầm Hương hỏi cô ấy có muốn tới nhà họ Lâm làm việc hay không, Tiểu Bạch lập tức đồng ý. -
Kiếm chút tiền từ người sống, mua tiền giấy đốt làm vốn riêng cho bản thân.
Tuy gần đây, bởi vì người trong nhà thường xuyên hoá vàng mã cho cô ấy nên ví tiền nhỏ của cô ấy cũng trở nên dày hơn. Nhưng mà Tiểu Bạch vẫn muốn tự lực cánh sinh, gom tiền đi hưởng tuần trăng mật cùng bạn trai.
"Lâm tổng, Lâm tiểu thư, tuy tôi là lệ quỷ nhưng tôi rất chuyên nghiệp. Phòng nào không cho tôi vào, tôi sẽ không động vào phòng đó dù chỉ là một hạt bụi. Hai người không muốn thấy người hầu làm chướng mắt, tôi có thể ẩn thân phục vụ! Tôi đi lại, lên xuống cầu thang không gây tiếng động, làm việc nhanh nhẹn, thích sạch sẽ, tôi biết nấu cơm, súp, món tráng miệng, cái gì cũng biết. Chỉ cần trả tiền lương bằng một người sống, tôi có thể phục vụ cho ngài như hai ba người giúp việc, vô cùng có lời!"
Tiểu Bạch tự biên tự diễn.
Nếu không có Tô Trầm Hương ngăn cản cô ấy, hôm nay cô ấy có thể nói khoác cả ngày.
Lâm tổng mặt không biến sắc nhìn lệ quỷ váy đỏ này.
"Vậy còn trông coi nhà thì sao?"
"Tôi không phụ trách trông coi nhà. Lão đại của chúng tôi nói, tôi là người phải kết hôn, đảm bảo sự an toàn của bản thân là trên nhất. Đương nhiên... nếu trong khả năng cho phép, tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ. Nhưng nếu việc đó quá khó khăn, tôi chỉ có thể nhanh chóng chạy trốn, báo cảnh sát giúp các người."
Lòng dạ người sống thật sự hiểm độc, nếu không làm sao có thể trở thành ông chủ lớn được!
Tiêu tiền thuê người giúp việc, còn muốn để cô ấy xử lý luôn cả công việc nguy hiểm... Trở về phải phàn nàn với đám bạn quỷ của cô ấy về lòng tham lam và keo kiệt của người sống.
Lòng dạ còn đen tối hơn cả ma quỷ!
Tiểu Bạch nghiêm túc từ chối.
Tuy lời nói này của cô ấy khá khó nghe nhưng cũng rất chân thành. Khóe miệng Lâm tổng mím chặt không nói gì, nhìn quần áo Tiểu Bạch dính máu đỏ tươi, trông không có vẻ hiền lành, lại nhìn về phía Tô Trầm Hương.
"Ý của tôi chính là như vậy. Cô ấy không làm bảo vệ, chỉ làm công việc phục vụ cuộc sống hàng ngày." Tô Trầm Hương chậm rãi nói.
"Tôi nhớ chồng chưa cưới của cô là tài xế đúng không?"
"Đúng vậy. Mỗi ngày đều lái taxi công nghệ." Tiểu Bạch không chút để ý, gật đầu nói.
"Cậu ấy có đồng ý tới làm tài xế tạm thời không, lái xe đưa đón tôi và Tiểu Nhã?" Lâm tổng không phải người bình thường, không có người thường nào thấy một lệ quỷ còn nhớ thương đến cả bạn trai của cô ấy.
Thấy Tiểu Bạch ngây người, ngạc nhiên nhìn mình, dường như không ngờ tới ông ấy lại gan dạ như vậy, còn dám tuyển quỷ trong nhà. Lâm tổng vô cùng đau đầu, nói với Tiểu Bạch: "Chỉ là tạm thời mà thôi."
Tài xế nhà ông ấy cũng bỏ chạy rồi.
Gần đây, Lâm tổng đều tự mình lái xe.
Việc này không phù hợp với thân phận ông chủ lớn như ông ấy.
"Lái xe có lẽ là không được."
Tiểu Bạch do dự một chút, từ chối nói: "Ngài là người có tiền, thường đi đến những nơi xa hoa, cũng toàn gặp người có thân phận. Chỉ sợ thân phận thật sự của bạn trai tôi sẽ rất dễ bị bại lộ."
Việc này không giống như làm giúp việc ở nhà họ Lâm, không phải đi ra ngoài, người khác sẽ không phát hiện ra cô ấy.
Nếu phải lái xe đưa Lâm tổng đi khắp nơi, bên cạnh những kẻ có tiền này luôn luôn có cao nhân, nói không chừng đến lúc đó sẽ trảm yêu trừ ma, tiêu diệt bạn trai của cô ấy mất.
Tiểu Bạch muốn kiếm tiền nhưng kiếm tiền là vì cuộc sống hạnh phúc bên người mình yêu thương.
Chứ không phải chỉ vì tiền.
Cô ấy không hề do dự mà từ chối, hiển nhiên suy nghĩ cho bạn trai mình nhiều hơn, Lâm tổng không khỏi lộ ra vài phần ngạc nhiên.
Đúng là rất giống... cách suy nghĩ của người sống.
Hóa ra lệ quỷ cũng có thể suy nghĩ lý trí như vậy.
"Trước khi chết tôi cũng là người, đương nhiên cũng có tính người."
Tiểu Bạch mỉm cười, bỏ qua đề tài này, hỏi Lâm tổng: "Như vậy là tôi đã phỏng vấn thành công đúng không?"
"Cho đến trước lễ mừng năm mới, đều phải làm phiền cô rồi."
Lâm tổng trầm ngâm một lát, nói với Tiểu Bạch: "Vì phải phiền cô chăm sóc tôi và Tiểu Nhã, làm lỡ thời gian ở chung của cô và bạn trai, nếu cô cảm thấy không vấn đề gì thì đưa bạn trai của cô tới biệt thự ở chung cũng được. Hiện tại trong biệt thự còn trống rất nhiều phòng."
Người giúp việc đều dọn đi rồi, tạm thời biệt thự trở nên trống trải, Lâm tổng nhíu mày.
Ở phòng của người giúp việc sao? Tiểu Bạch sẽ ở lại biệt thự.
"Để tôi xem tình hình sao đã." Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Tô Trầm Hương.
Nếu cô ấy dẫn theo bạn trai tới biệt thự ở, lão đại lòng dạ hẹp hòi nhà cô ấy không được ở trong biệt thự, có khi nào sẽ nhớ tới món nợ của cô ấy hay không?
Tô Trầm Hương mỉm cười, không nói gì, vô cùng khôn khéo.
Hoàn toàn không thấy giống như người có lòng dạ hẹp hòi.
Có tiền thì sẽ không hẹp hòi nữa.
Với số dư tài khoản của cô, mua biệt thự là chuyện dễ dàng.
Đừng thấy cô còn trẻ tuổi nhưng thiên sư hàng đầu này thật sự kiếm được rất nhiều tiền.
Không nói đến Tô Trầm Hương, ngay cả những người ít tuổi như Tưởng sư huynh và Trương sư huynh, thật ra tài sản của họ cũng rất phong phú, muốn mua biệt thự rất dễ.
Nhưng hiện tại Tô Trầm Hương không muốn sống ở biệt thự lớn.
Biệt thự lớn như vậy, không bằng ngôi nhà nhỏ ấm áp... Tô Trầm Hương run lên, lầm bầm hai tiếng trong lòng. Cô nghĩ nếu cha cô yêu đương với người khác, vậy thì phải mua nhà mới sao?
Đến lúc đó rồi tính sau.
"Nếu có tin tức của Từ Lệ, ta sẽ thông báo cho con trước."
Đến giờ tan học, Lâm tổng phỏng vấn Tiểu Bạch xong liền đưa Lâm Nhã về nhà.
Tô Trầm Hương và Tiểu Bạch trở về nhà.
Sau khi trở về nhà, Tiểu Bạch lập tức chạy đi chia sẻ công việc của mình với bạn trai cô ấy, nhân tiện lại ân ái một chút. Tô Trầm Hương cũng mặc kệ cô ấy, chờ đến khi về đến nhà thì thấy Tô Minh và Trần tổng đều ở đây.
Trần tổng vui vẻ nói: "Anh vừa tới bệnh viện. Sắc mặt ông ta giống như bảng màu vậy, nếu còn ồn ào thì cứ để Tiểu Bắc đánh tiếp. Ông ta cũng biết, ý là... vì sao Tiểu Bắc lại đánh ông ta, hẳn là trong lòng ông ta đã rõ!"
Trần tổng vui sướng khi thấy người khác gặp họa, Tô Trầm Hương đi thay quần áo, rửa tay, rồi quay lại lấy một quả cam trên bàn lên ăn, mới ăn một miếng mà chua đến rơi nước mắt.
Nhưng đây là đồ ăn, cho dù không phải thức ăn ngon như lệ quỷ thì Tô Trầm Hương vẫn nhăn mặt ăn hết.
"Chua thì đừng ăn nữa." Tô Minh không đành lòng nhìn, đưa cho cô một cốc nước mật ong ấm.
"Không được lãng phí." Tô Trầm Hương kiên trì nói.
"Nhìn xem, Tiểu Hương nhà này thật gia giáo. Chú nhỏ của cậu đã dạy bảo con bé rất tốt." Trần tổng lập tức nịnh hót.
Tô Minh nghe những lời càm nhàm của ông chủ lòng dạ hiểm độc suốt cả buổi chiều, thấy Trần tổng còn theo mình về nhà, anh ấy cảm thấy thật không thể sống nổi qua ngày hôm nay.
"Đúng rồi, cha, cha ký tên cái này cho con nhé."
"Ký cái gì thế?" Tô Cường đeo tạp dề vội vàng chạy ra, ba tổ tông ngồi thành hàng ở trên sô pha, chờ ăn cơm.
"Bài kiểm tra vật lý, cô giáo bảo ký tên lên phiếu điểm." Tô Trầm Hương lấy bài kiểm tra vật lý hôm nay ra đưa cho Tô Cường xem.
Vật lý cấp ba ở trong mắt Tô Cường giống như thiên thư, chỉ có duy nhất số chín mươi tám điểm thật to trên bài thi là ông thấy rõ ràng.
Nhìn con điểm đỏ tươi, Tô Cường toét miệng cười, vòng qua trước mặt Tô Trầm Hương, vừa tìm bút ký tên vừa vui vẻ nói: "Cái đó, hay là cha làm sườn heo sốt mật ong để chúc mừng nhé."
"Không phải còn có chân giò hun khói Kim Hoa sao?"
Trần tổng nhớ mãi không quên món chân giò hun khói.
"À, đó là đồ Tết của Tiểu Hương." Tô Cường thành thật nói.
Nếu là đồ Tết, vậy thì không thể khóc lóc om sòm đòi ăn được.
Tuy Trần tổng cảm thấy khá kinh ngạc vì đồ Tết này chuẩn bị hơi sớm nhưng hiện tại ngẫm lại, chân giò hun khói màu đỏ tươi kia... giống như đồ "bồi bổ" của Tiểu Hương.
Trước đó, Trần tổng đã từng nhìn thấy nhiều loại đồ ăn "bồi bổ" đỏ tươi của Tô Trầm Hương nên sớm đã thành thói quen, đương nhiên sẽ không cướp miếng ăn của Tô Trầm Hương.
Huống chi, cũng chỉ có Tô Trầm Hương mới rút lệ quỷ ra ăn được.
Anh ấy cảm thấy thật ra sườn heo sốt mật ong cũng không tệ.
Tô Cường ký cho Tô Trầm Hương xong lại vui vẻ đi vào phòng bếp làm việc.
Nhân khoảng thời gian này, Tô Minh nhìn thoáng qua bài kiểm tra vật lý của Tô Trầm Hương, xem kiến thức trên đó rồi khẽ gật đầu, cảm thấy Tô Trầm Hương làm khá tốt ở bài kiểm tra vật lý này.
Vật lý cấp ba là một môn học khiến người ta vô cùng đau đầu, Tô Trầm Hương học được tới trình độ này, Tô Minh cảm thấy chỉ cần duy trì thì hẳn là có thể đỗ được trường đại học hàng đầu trong nước.
Anh ấy để bài kiểm tra xuống, hỏi Tô Trầm Hương: "Sau này em muốn làm công việc gì?"
"Triết học."
Tô Minh: ...
Cũng được thôi.
Tô Trầm Hương làm thiên sư kiếm được rất nhiều tiền nên không cần phải thi chuyên ngành lương cao hấp dẫn gì đó.
"Em thích là được." Anh ấy không phản bác lại nhưng vẫn nói với cô: "Còn hai năm rưỡi nữa, không cần vội, em cứ từ từ suy nghĩ."
Anh ấy hiếm khi dịu dàng như vậy, rõ ràng là có tình yêu làm dịu nên tính cách cũng trở nên nhẹ nhàng điềm đạm hơn.
Tô Trầm Hương vui vẻ đồng ý, thấy Trần tổng đang thuần thục mở tủ lạnh lấy đồ uống và bia ra, lập tức nhìn Tô Minh với vẻ mặt thờ ơ.
Tô Minh suy nghĩ một chút, khéo léo hỏi Trần tổng: "Không phải anh nói muốn đi cùng Tôn Tịnh sao?"
"Tối nay Tôn Tịnh đi diễn, tôi ăn no xong lại thức trắng đêm cùng cô ấy." Trần tổng nói qua loa.
"Vậy đừng uống bia." Tô Minh nói.
Trần tổng rất nghe lời, đặt bia sang bên cạnh.
Tô Minh mỉm cười.
"Đúng rồi, chờ đến Tết, ngoài quà Tết của công ty ra, tôi sẽ tự mình chuẩn bị cho anh một phần quà. Anh mang về chúc tết ông cụ, coi như là tâm ý của tôi."
Hiện tại Tô Cường đã bắt đầu tích trữ đồ ăn Tết cho Tô Trầm Hương là việc mà Trần tổng không ngờ tới.
Anh ấy đột nhiên nghĩ đến chuyện Tô Minh làm việc vất vả cho mình cả năm, hơn nữa lại còn là một người bạn tốt, đương nhiên mình cũng nên tặng cho Tô Minh chút đồ Tết mang về cho người nhà để thể hiện tâm ý của mình.
Từ sau khi quen biết, hàng năm bọn họ đều làm như vậy, năm nào Tô Minh cũng mang túi lớn túi nhỏ về nhà ăn Tết, vì vậy anh ấy khẽ gật đầu theo thói quen.
Trần tổng tươi cười nhìn về phía Tô Trầm Hương.
"Làm phiền chú nhỏ và Tiểu Hương lâu như vậy, cháu cũng sẽ chuẩn bị quà Tết cho hai người."
"Cái này..."
Tô Cường nhìn Tô Trầm Hương theo bản năng.
Thấy Tô Trầm Hương không có ý từ chối, ông luôn nghe theo con gái cũng ngây ngô đồng ý.
Ông ít kiến thức nhưng Tiểu Hương của ông có hiểu biết sâu rộng.
Tiểu Hương không từ chối, ông cũng không cần bày ra dáng vẻ uy nghiêm của người làm cha mẹ mà chống đối lại cô.
Khóe miệng Tô Minh giật giật nhưng không nói gì.
Có lẽ đúng như lời Trần tổng nói, ngày Tết vẫn còn cách rất xa nhưng thật ra thoáng cái, tiết trời đã bước vào mùa đông.
Tô Trầm Hương cảm thấy chỉ trong chớp mắt, thời gian đã trôi qua rất nhanh.
Khi cô gặp lại Trương sư huynh một lần nữa, cô cảm thấy giống như cả một thập kỷ trôi qua rồi.
Gần đây cô chỉ liên lạc với Tưởng sư huynh và Chu sư thúc, thấy Trương sư huynh đến nhà làm khách, Tô Trầm Hương ngẩn người.
"Sư huynh không cần ở lại bệnh viện nữa sao?"
Trương sư huynh vẫn luôn ở lại bệnh viện chăm sóc đại trưởng lão hôn mê.
Sau lần đầu tỉnh lại, đại trưởng lão liền rơi vào trạng thái hôn mê, không tỉnh lại nữa.
Trương sư huynh ở lại bệnh viện chăm sóc lâu như vậy, Quan chủ dần dần thất vọng nên mới cho anh ấy ra ngoài, để anh ấy nghỉ ngơi một thời gian.
"Tạm thời có sư huynh khác thay anh." Trương sư huynh xua tay nói.
Anh ấy xin nghỉ phép để chăm sóc đại trưởng lão khá lâu nên công việc tồn đọng rất nhiều, Quan chủ để cho anh ấy trở về nghỉ ngơi thật tốt rồi thu dọn những công việc mà chỉ anh ấy mới có thể xử lý được.
Anh ấy thật sự mệt chết đi được, xắn tay áo lên rồi lập tức ngồi phịch xuống sô pha.
Hành động này làm lộ ra món đồ trang sức nhỏ khiến Tô Trầm Hương kinh ngạc.
"Bùa yêu vẫn còn ở trên người sư huynh sao? Không phải anh và chị Tiêu Tiêu đã bắt đầu hẹn hò rồi à?" Có người yêu là nữ cảnh sát xinh đẹp mà vẫn còn đeo bùa yêu, lệ quỷ khiển trách khi nhìn thấy lòng tham của sư huynh nhà cô.
"Đúng là lòng tham không đáy."
← Ch. 101 | Ch. 103 → |