← Ch.019 | Ch.021 → |
Tô Trầm Hương là một cô gái rất xinh đẹp.
Khi cô dịu giọng, tỏ vẻ đáng thương muốn năn nỉ chuyện gì đó thì rất ít người có thể từ chối.
Trong góc khuất của vườn hoa, khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên tái xanh, cuộn chặt tay như thể đang kiềm chế gì đó, hoang mang nhìn cô gái không sợ chết đang đến gần mình.
Người ta thường có câu "điếc không sợ súng", chắc là dùng để nói đến những người như cô gái này.
Thấy cậu cao ráo, đẹp trai thì mặc kệ mọi thứ, lập tức đến gần để bắt chuyện!
Trần Thiên Bắc cảm thấy tức muốn chết.
Vấn đề trên người cậu ấy vô cùng nghiêm trọng.
Cậu mới chỉ làm kiểm tra được một nửa thì đã không chịu nổi nữa, sợ gây họa cho bệnh viện nên mới trốn ra ngoài.
Hai người chăm sóc cậu đã vào bệnh viện để gọi người đến giúp nên cậu chỉ có thể chờ ở chỗ này, đợi người giỏi hơn đến giải quyết rắc rối trên người mình.
Bây giờ đang là mùa hè, đi cùng cái nắng như thiêu như đốt là tiết trời oi bức. Cậu tưởng rằng sẽ không có ai nhàn rỗi đi dạo trong vườn hoa đổ nát của bệnh viện này.
Nhưng cậu không ngờ rằng, nơi đây không chỉ có người mà hình như người ấy còn rất quen thuộc với địa điểm này.
Cậu đột nhiên lấy thứ gì đó trong túi áo ra rồi ném mạnh về phía Tô Trầm Hương.
"Tránh ra." Thứ cậu vừa ném ra đập vào người Tô Trầm Hương rồi rơi xuống đất.
Đó là một cái bùa hộ mệnh làm bằng ngọc trắng, được chạm khắc tinh xảo.
Cái bùa hộ thân nằm trên đất, mặc dù được làm bằng chất liệu rất dễ vỡ nhưng khi rơi xuống chân của Tô Trầm Hương thì nó lại không bị làm sao, chỉ lăn hai vòng rồi dừng lại.
Tô Trầm Hương bỗng cảm thấy hơi khó hiểu.
Cô nhìn bùa hộ thân dưới đất. Khi bùa hộ thân chạm vào cánh tay, cô cảm nhận được một cảm giác rất quen thuộc... giống như lúc cô còn sống ở nhà cổ. Nhà cổ luôn đóng cửa không cho cô rời đi, chỉ cần cô chạm vào cửa sẽ truyền đến cảm giác đau nhói, cả người mất hết sức lực.
Nhưng sức mạnh tỏa ra từ lá bùa của ngôi nhà cổ lợi hại hơn cái này nhiều. Cái bùa hộ thân này cũng chỉ như kiến cắn một chút mà thôi.
Nhưng như thế cũng đã rất mạnh rồi... giống với loại bùa trong khu nội trú của bệnh viện này, không có bất cứ tác dụng gì với Tô Trầm Hương.
Thực ra có khá ít lá bùa có thể tác động đến cô nhưng cô không hiểu tại sao thiếu niên xa lạ trước mặt lại đánh cô bằng thứ này.
Chẳng lẽ cậu đã nhận ra cô là lệ quỷ?
Nhưng trên người thiếu niên này tràn đầy âm khí, trông không giống một người đứng đắn.
Tô Trầm Hương cảm thấy rất tủi thân!
Cô chỉ muốn lấy một con quỷ thôi mà, không cho thì thôi đi, còn đánh cô làm gì.
Hương Hương đi là được chứ gì.
"Đồ keo kiệt." Rõ ràng âm khí nặng như vậy, hơn nữa nó còn khác hoàn toàn với âm khí của Tô Trầm Hương
Phần lớn âm khí của lệ quỷ đều rất hung ác, chúng sẽ gây tổn thương và là nỗi khiếp sợ cho các lệ quỷ khác khi tấn công.
Nhưng âm khí trên người thiếu niên này lại khác hoàn toàn.
Nó giống như thứ có thể thu hút lệ quỷ, không những không gây bất kỳ thương tổn nào cho lệ quỷ mà còn rất thơm.
Giống như... trời sinh đã là thức ăn cho quỷ vậy.
Nếu như trước mặt cô là một lệ quỷ vừa có âm khí nặng lại vừa thơm ngon khiến con quỷ thèm ăn trong cô thức tỉnh, Tô Trầm Hương sẽ không nói nhiều mà ăn sạch nó.
Mặc dù thiếu niên trước mặt có âm khí ngút trời nhưng nếu cẩn thận quan sát thì vẫn nhìn ra đây là người sống... Tô Trầm Hương không ăn thịt người sống, tuy nhiên, mùi hương trên người cậu lại khiến cô không thể kiểm soát nổi bản thân.
Thậm chí, lúc này Tô Trầm Hương còn cảm thấy kẹo râu rồng trong túi không còn mùi vị ngọt ngào nữa.
Đã thấy món ngon nhất thì những món khác có là gì?
Nhưng người này không biết chia sẻ gì cả.
Không chia cho cô một con quỷ nào.
Cô cúi đầu xuống, quyết định không được nhớ thương cơm ngon nhà người ta, thậm chí cô còn đang cảm thấy thiếu niên này rất thông minh.
Dùng âm khí thơm ngát thu hút lệ quỷ đến, đây chắc chắn là cách lý giải thích hợp nhất cho câu nói "há miệng chờ sung".
Nếu như cô có loại âm khí này thì mỗi ngày cô đều có thể ăn ngon rồi.
Đáng tiếc, âm khí của cô không giống như vậy.
Lệ quỷ mà ngửi thấy âm khí của cô thì chỉ có nước chạy mất dép...
"Cô cầm lấy thứ đó đi." Trần Thiên Bắc thấy cô gái xa lạ cúi đầu chuẩn bị rời đi, tuy cậu cảm thấy cô đang tìm chỗ chết và cũng ghét việc cô đến gần mình nhưng không biết tại sao, Trần Thiên Bắc lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Giống như cậu không muốn nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của cô nên muốn đến gần cô hơn một chút, thỏa mãn nguyện vọng của cô... cảm giác này thật kỳ lạ. Sống được mười mấy năm trên đời nhưng Trần Thiên Bắc chưa từng trải qua cảm giác ấy, điều này khiến sắc mặt của cậu trở nên xấu đi nhưng vẫn gọi cô lại.
Tô Trầm Hương vội vàng quay đầu, ánh mắt sáng lên.
Chẳng lẽ cậu ấy cảm thấy hối hận nên chịu chia cho mình một con quỷ rồi?
Ánh mắt sáng rực rỡ, trong trẻo đến mức có thể thấy được sự vui sướng của cô khiến cho Trần Thiên Bắc vô thức che mắt lại. -
Mười mấy năm qua, cậu đã gặp tất cả những thứ khủng khiếp nhất trên cõi đời này.
Cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều ánh mắt ngây thơ và hiền hòa.
Nhưng thật kỳ lạ, cậu cảm thấy ánh mắt của cô gái này không hề giống với những ánh mắt mà cậu từng bắt gặp.
Cảm giác kỳ lạ đó khiến cậu không muốn nhìn thấy cô gái này.
Vì không muốn nhìn thấy cô gái kỳ lạ này, giọng nói của Trần Thiên Bắc trở nên rất xấu xa. Cậu nghiến răng nghiến lợi, dùng một tay tóm chặt lấy ba con lệ quỷ trên vai... ba con quỷ ngoan ngoãn đến lạ thường. Nhưng bây giờ, cậu lại không quan tâm đến chuyện này, nói với Tô Trầm Hương: "Mau cầm bùa hộ thân rồi đi đi."
Âm khí trên người cậu có thể ảnh hưởng đến người vô tội, nếu không có bùa hộ thân thì lệ quỷ sẽ làm cô tổn thương.
Mặc dù chính cô tự tìm đến chỗ chết nhưng cậu không thể chịu đựng được việc người khác vì mình mà bị thương.
"Bùa hộ mệnh này không có tác dụng với tôi." Tô Trầm Hương nhìn bùa hộ mệnh trên mặt đất, cô nghi ngờ hỏi: "Tại sao cậu lại đưa bùa hộ mệnh cho tôi?"
Cô không thể hiểu nổi mạch suy nghĩ của người sống.
Cô nghiêng đầu, nhìn thiếu niên anh tuấn có dáng vẻ rất đau đớn này.
Hình như cậu ấy đang cực kỳ không thoải mái nhưng lại không chịu ăn lệ quỷ trên vai để bồi bổ.
Cậu ấy không ăn, cũng không cho người khác được ăn.
Đây không phải là lãng phí thức ăn sao!
Nhìn bộ dạng đau đớn của thiếu niên này, cô có hơi do dự, sau đó cô lại nghĩ đến việc người sống đều rất vô dụng, nhớ lại chuyện Trần Tổng bị một lệ quỷ nhỏ truy đuổi đến mức lên bờ xuống ruộng, Tô Trầm Hương đột nhiên cảm thấy may mắn.
Chủ yếu là vì liên quan đến việc ăn cơm nên cái đầu nhỏ của cô cũng trở nên sáng suốt lạ thường. Cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt sáng lên rồi ngập ngừng đi gần tới chỗ Trần Thiên Bắc.
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu vì nghỉ ngơi không tốt của thiếu niên đột nhiên trở nên hung ác, cảnh giác nhìn mình, cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu... đang bị lệ quỷ sau lưng quấy nhiễu sao?"
Càng ở trong bóng tối thì ánh mắt của cô càng sáng hơn.
Trần Thiên Bắc ngạc nhiên nhìn cô gái đang đến gần mình.
Trong mắt cô ẩn giấu sự đói khát mãnh liệt nhưng cô cực kỳ kiên nhẫn nở một nụ cười với thiếu niên.
Trần Thiên Bắc không hề phát hiện những thứ trên vai cậu đang hoảng sợ, muốn chạy trốn nhưng cậu ấy biết rõ tại sao bản thân vẫn phải đứng yên tại chỗ.
Cậu ngây người, kinh ngạc nhìn cô.
"Cô thấy chúng à? Cô là thiên sư sao?" Cậu đột nhiên nhớ ra cô từng nói muốn mình cho cô một con quỷ, khàn giọng hỏi.
Hóa ra đó không phải là lý do để bắt chuyện với mình.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua, các thiên sư cũng không dám đến gần cậu.
Bởi vì thiên sư cũng không có cách nào chống lại những thứ đang quấn lấy cậu ấy.
Trước đây, cũng đã có người không biết gì về chuyện này, họ muốn đến gần cậu và làm bạn với cậu ấy.
Nhưng chưa từng có ngoại lệ nào, khoảnh khắc cậu thẳng thắn nói rằng trên người mình có cái đó thì tất cả bọn họ ngoài miệng thì nói không thèm để ý, nhưng thực chất lại nhanh chóng tránh xa cậu.
Dù vậy, cậu cũng không trách bọn họ.
"Xu lợi tỵ hại*" vốn là chuyện thường tình.
*Xu lợi tỵ hại: Thấy việc lợi thì hăm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác. Đó là thói đời.
Chẳng qua là... cậu không thể chịu đựng được cảm giác lúc nào cũng bị người khác sợ hãi và tránh né.
"Cho dù cô có là thiên sư thì cũng đừng lại gần tôi." Nghĩ đến việc nhiều năm qua, gia đình cậu đã mời rất nhiều thiên sư nhưng bọn họ luôn nhìn cậu với ánh mắt sợ hãi và chán ghét, sắc mặt của Trần Thiên Bắc lại càng lạnh lùng hơn.
Biểu hiện của cậu đang thể hiện ra rằng từ chối người lạ đến gần, tuy nhiên, Tô Trầm Hương không quan tâm đến những thứ này.
Cô chỉ quan tâm đến việc cô có được ăn no hay không mà thôi.
Còn đối với lời nói của Trần Thiên Bắc, cô không hề chột dạ chút nào, nghểnh cái cổ nhỏ của mình lên, nói: "Đúng vậy, tôi chính là thiên sư! Nếu cậu không muốn ăn... ý tôi là, hình như cậu đang gặp rắc rối. Cậu có muốn tôi ra tay giúp cậu không?"
Cô thể hiện suy nghĩ muốn "giúp đỡ" của mình một lần nữa, cực kỳ chân thành.
Là một lệ quỷ, cô lấy chuyện giúp con người làm niềm vui.
Giúp đỡ người sống, không những được ăn no mà còn có thể kiếm được một trăm vạn tệ!
Tô Trầm Hương híp cả mắt lại.
"Tôi không cần, cô tránh ra." Trần Thiên Bắc lạnh lùng nói.
"Nói cách khác là cậu không muốn bất cứ lệ quỷ nào ở trên vai cậu nữa, đúng không?"
Tô Trầm Hương mới là người không thèm để ý tới cậu ấy.
Việc người sống từ chối chẳng có ý nghĩa gì với cô.
Hơn nữa, cậu ấy đang nghĩ rằng cô chỉ là con người bình thường và có thể bị ảnh hưởng bởi những thứ trên người mình nên mới muốn cô rời đi.
Mặc dù tính khí hung dữ nhưng cậu lại không muốn người khác bị ảnh hưởng bởi những thứ đang quấn lấy mình.
Hơn nữa, cậu còn cho cô bùa hộ mệnh của mình.
Tô Trầm Hương cảm thấy đây chính là một người tốt, một người hiền lành thực sự.
Nhìn qua thì rất hung dữ, cảm giác giống như có thể sẽ nhảy lên đánh người bất kì lúc nào, nhưng có lẽ cậu ấy không đáng sợ như vẻ bề ngoài.
Nếu cậu ấy là người tốt thì mình sẽ giúp cậu ấy vậy.
"Tôi không cần." Trần Thiên Bắc trả lời theo bản năng.
"Vậy được rồi." Nếu không phải là cướp đồ ăn của người khác thì Tô Trầm Hương không cần phải che giấu ý định muốn oánh chén hết tất cả nữa rồi.
Cô không chỉ muốn một con thôi đâu.
Cô muốn tất cả bọn chúng.
Cô đứng thẳng người, nhìn ba con lệ quỷ đang quấn lấy nhau trên vai thiếu niên, lại nhìn ánh mắt đỏ như máu lộ ra vẻ sợ hãi của bọn chúng khi nhìn thấy mình. Nhưng vì móng vuốt của quỷ đã cắm sâu vào cơ thể của Trần Thiên Bắc nên chúng không thể chạy trốn được. Tô Trầm Hương đi tới kéo một con lệ quỷ có khuôn mặt méo mó ra, con quỷ kêu gào thảm thiết, cô giơ tay tát nó văng xuống.
Lệ quỷ vặn vẹo bị đánh thảm đến nỗi không kêu được.
"Đây là bệnh viện, không được ồn ào. Chưa từng được học nếp sống văn minh nơi công cộng sao?" Tô Trầm Hương nghiêm túc nói.
Trầm Thiên Bắc nghe xong câu này thì ngơ ngác, sau đó, cậu thấy cô gái hớn hở nhào đến... sau lưng mình.
Thiếu niên rất kinh ngạc.
Hình như cậu nghe thấy tiếng la hét thê thảm phát ra từ trên vai mình, chúng đang rất sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng lại không thể.
Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy cô hài lòng nhét gì đó vào trong cái túi nhỏ, hơn nữa còn nhỏ giọng nói: "Không tệ nha, ít nhất cũng phải ba gói mì giòn."
Ba con dính lại với nhau, uốn éo không ra hình dáng, nhìn giống y hệt mì giòn.
Cũng may là đồ ăn lần này còn có vị cay.
Tô Trầm Hương thỏa mãn nhếch khóe miệng.
"Cảm ơn cậu nha." Lệ quỷ đã ăn được đồ mình muốn nên rất hài lòng, không còn hứng thú với người sống nữa.
Mặc dù âm khí trên người thiếu niên rất thơm nhưng cô không ăn được thì cũng không có lý do gì để quan tâm đến cậu nữa.
"Chờ chút đã." Khi cô đang cúi người nhặt bùa hộ mệnh, chuẩn bị mang về bán lấy tiền, coi như tiền thù lao đuổi quỷ cho người này thì nghe thấy giọng nói của thiếu niên truyền tới từ phía sau.
Trần Thiên Bắc yếu ớt từ từ đứng dậy. Cậu cảm thấy bả vai không còn gánh nặng bấy lâu nay nữa, thay vào đó là cảm giác cực kỳ thoải mái và ấm áp. Cậu kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt.
Mấy năm nay, cậu đã gặp qua hầu hết thiên sư trong nước, cũng có chút hiểu biết về bọn họ nhưng thiên sư có năng lực tát lệ quỷ thì cậu ấy chưa từng gặp.
Cô gái trước mặt này không hề giống một thiên sư bình thường chút nào mà chỉ giống một cô gái trẻ xa lạ mà thôi.
Nhưng trong sự việc của anh họ xảy ra cách đây không lâu, chính cậu cũng từng gặp một người không bình thường... Trần Thiên Bắc vô thức thốt lên: "Cô là... Tô... em họ của thư ký Tô à?"
Em họ của thư ký Tô... tên gì nhỉ?
← Ch. 019 | Ch. 021 → |