Vay nóng Homecredit

Truyện:Bạch Dương - Chương 27

Bạch Dương
Trọn bộ 77 chương
Chương 27
Mẩu chuyện nhỏ
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)

Siêu sale Shopee


Một thời gian dài sau đó....

【Đoạn kịch 1 · Khóc】

Một lần, Trần Kính nói cho Nghê Thanh Gia biết rằng anh từng bắt gặp cô và bạn trai cũ cãi nhau chia tay.

Nghê Thanh Gia hỏi: "Em cãi thắng không?" Trần Kính: "Không nhớ."

"Ồ, chắc là em thắng rồi. Em chưa bao giờ thua trận nào." Trần Kính nghẹn hồi lâu: "Em khóc."

"Cái gì?" Nghê Thanh Gia kinh ngạc, "Anh nhìn lầm rồi, trước giờ em luôn là người vứt bỏ người khác, sao có thể khóc được chứ."

Trần Kính im lặng.

Nghê Thanh Gia vẫn đang nói: "Chỉ là một đứa con trai thối tha, tại sao em phải khóc vì anh ta, anh chắc chắn đã nhìn lầm."

Trần Kính kể cho cô nghe tình hình ngày hôm đó, bao gồm cả những giây đèn đỏ.

Nghê Thanh Gia nhàn nhạt liếc anh một cái: "Anh không quên sao?" Trần Kính quay đầu đi.

"Cái ngã tư đó, hình như em có ấn tượng." Nghê Thanh Gia nhớ lại, "Không liên quan gì đến anh ta, ngày đó em bị đau bụng kinh, đau đến mức đi không nổi, khóc tí có được không?"

Trần Kính vẫn không nhúc nhích.

"Nhưng mà, bây giờ em đang nghĩ tới những lần mình khóc." Nghê Thanh Gia nhấn giọng: "Vì đàn ông."

Đúng như dự đoán, Trần Kính quan tâm nhìn sang, anh hít một hơi thật sâu. Nghê Thanh Gia hôn anh một cái, cười nói: "Bị anh làm đến khóc."

Trần Kính đỏ mặt ngay lập tức.

【Đoạn kịch 2 · Thứ bao nhiêu】

Một hôm nọ, cả hai gặp bạn trai mối tình đầu của Nghê Thanh Gia là "Anh X" trên đường. Nghê Thanh Gia tùy tiện chỉ cho Trần Kính: "Woaa, đó là mối tình đầu của em."

Anh X đã trở thành một người đàn ông nửa xã hội, xăm mình nhuộm tóc, đang nhả khói thuốc với một cô gái xinh đẹp trong vòng tay.

Trần Kính vô thức giữ chặt Nghê Thanh Gia.

Anh X đã quên mất Nghê Thanh Gia từ lâu, anh ta híp mắt nuốt nước bọt. Trần Kính mặt không biểu cảm đưa Nghê Thanh Gia tránh xa khói thuốc. Đi ra một con phố, anh chợt hỏi: "Anh là mối tình thứ bao nhiêu của em?" "Hả? Để em suy nghĩ đã."

Nghê Thanh Gia cẩn thận đếm trên đầu ngón tay, nhưng hai bàn tay không đủ, vì vậy cô phải mượn tay của Trần Kính để tiếp tục đếm.

Mặt Trần Kính không biểu cảm.

Nghê Thanh Gia thấy vậy, ngừng trêu chọc anh, chen ngón tay của mình vào giữa những ngón tay anh, cười hì hì đáp: "Là cuối cùng."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-77)