← Ch.097 | Ch.099 → |
Nữ nhân này là yêu nghiệt, ngực to mông cong, thân thể trần trụi câu hồn đoạt phách hắn, vậy mà lại đẩy hắn ra: "Ngươi tránh ra... nóng..... căng quá!"
Trịnh Tuân dán lên mặt nàng, cả người nàng nóng ran, huyệt thịt lại không ngừng run rẩy, hắn thì thầm bên tai nàng: "Nguyên Nhi với
Nguyệt Nhi đang đang ngủ bên cạnh, coi chừng đánh thức bọn chúng!"
Hắn cắn đầu v* nàng, tay giữ lấy eo nàng từ từ nhấc thân mình lên, cự vật đen tím lui ra ngoài, hơn phân nửa cây gậy kia lộ ra ngoài.
Trịnh Tuân ngừng lại, từ từ đẩy vào bên trong, hắn không đi vào hết, bên trong của Lục Nhi cũng không quá sâu, đến khi hắn chạm đến hoa tâm của nàng, hắn không ngang tàng đẩy sâu vào trong giống mọi khi nữa, mà dừng động tác lại.
Nam căn to lớn ra ra vào vào chậm chạp, Trịnh Tuân đúng là không gạt nàng, động tác hắn nhẹ nhàng, ôn nhu, dương v*t của hắn vẫn còn một đoạn ngắn chưa được nàng ôm lấy.
Lục Nhi liêm diêm ngủ, vẻ mặt nàng cũng không khó chịu như miệng nàng nói, thậm chí nàng còn run rẩy chủ động ôm cổ hắn: "Ưm...Trịnh
Tuân.... Trịnh Tuân, ngươi chậm lại đi!"
Trịnh đại nhân mỗi lần bị nàng gọi tên, suýt chút nữa đã buông bỏ vũ khí.
Trịnh Tuân đã chậm lắm rồi, hắn đâu còn dứt khoát đâm vào mạnh mẽ như trước kia, vậy mà Lục Nhi không chút nào thương tiếc hắn, tầng tầng lớp lớp mị thịt không có dấu hiệu thả lỏng, cứ liều mạng siết chặt lấy hắn.
Động tác hắn càng chậm, thì những khoái cảm do cọ xát mang lại càng nhiều. Trịnh Tuân hận không thể ngay lập tức thô bạo xông thẳng vào hoa huy*t của nàng, hung hăng đâm thật sâu vào nàng, đâm đến mức nàng không thể nói nên lời, lấp đầy hoa huy*t, để cho tiểu huyệt nàng chỉ ôm trọn mỗi hắn.
Trịnh đại nhân ở bên ngoài luôn mang dáng vẻ nghiêm túc, riêng chuyện hắn "tuyển đinh", bá tánh ai cũng sợ hắn, hận hắn, ngay cả Hứa Châu quận sứ cũng nhượng bộ hắn ba phần, vậy mà hiện tại ở trước mặt nữ nhân bộ dạng hắn trở nên hèn mọn thế này.
Nữ nhân buồn ngủ không cho hắn làm xằng bậy, cự vật dữ tợn nóng hổi cũng vô dụng. Trịnh đại nhân liền lấy lòng nàng, hắn cọ nhẹ lên cửa huyệt ấm áp của nàng: "Lục Nhi, còn khó chịu không?"
Lục Nhi không đáp lời, nàng muốn nhiều hơn nhưng lại nuối tiếc cảm giác thoải mái thế này, nàng vùi mặt vào cổ hắn thì thầm: "Trịnh
Tuân..."
Lục Nhi thở dài thỏa mãn.
Lục Nhi không chút phòng vệ, phát ra tiếng rên rỉ khiến người khác mất khống chế.
Nhục căn của Trịnh Tuân còn chôn trong thân thể nàng, đâm sâu không được, sợ nàng sẽ giận, mà rút ra chẳng khác nào lấy mạng hắn.
Cự vật của hắn giống cây gây sắt tách hai cánh môi thịt, hắn chậm rãi thọc vào rút ra, Lục Nhi nửa mê nửa tỉnh, cái miệng nhỏ bên dưới hung hăng cắn chặt hắn, chỗ hai người giao nhau ươn ướt, dần dần lan ra xung quanh.
Lục Nhu mở rộng chân, cửa động giữa chân nàng bị cây gậy xấu xí liên tục đâm vào, không biết qua bao lâu, Lục Nhi mơ màng tỉnh dậy, trên người như có nhân ngư nằm sấp lên, tiểu huyệt còn bị đâm, không biết đến khi nào mới dừng lại.
Lục Nhi khó chịu, nàng vặn vẹo thân người, đưa hai tay ôm lấy hai cánh mông rắn chắc của hắn đè xuống: "Trịnh Tuân, ngươi còn chưa thoả mãn nữa sao, nhanh đi, lần nào ngươi cũng làm không ngừng nghỉ, huyệt của ta đều bị ngươi phá sưng lên hết rồi, ban ngày ta còn muốn đi làm việc nữa!"
Không biết vì sao câu nói kia lại tác động đến hắn mạnh mẽ như vậy, động tác hông của hắn đột nhiên trở nên hung mãnh, hết lần này đến lần khác đâm mạnh vào nàng, liên tục vài mươi cái, dương v*t to lớn chôn sâu trong nàng run lên, một dòng sữa trắng ngà phun ra từ đỉnh đầu của hắn, tưới đến chỗ sâu nhất trong hoa huy*t của nàng.
Trịnh Tuân xoa xoa bụng Lục Nhi: "Lục Nhi."
Có một số lời, Trịnh đại nhân không thể nói ra miệng được.
Mắt hắn nhìn chăm chăm vào chỗ kia của nàng, nhìn như thể nơi đó sẽ sinh ra một tiểu hài tử nữa.
Khả Khả: Làm như bé Nhi là máy đẻ vậy cha! Trừ một điểm thanh lịch!
← Ch. 097 | Ch. 099 → |